Bạn đang đọc Boomerang – Yêu Thương Quay Về – Chương 7
Tách tách.
Tiếng truyền dịch vang lên trong phòng bệnh. Mùi thuốc sát trùng xộc vào khứu giác. Ngón tay khẽ động đậy. Mi mắt giần giật. Vừa hé mắt nhìn đã vội nhắm tịt lại vì chưa quen tiếp xúc với ánh sáng.
Linh Nhi cựa mình. Nhìn quanh. Cô bắt gặp hình ảnh mình đang ngơ ngác trong đôi mắt nâu sẫm hun hút của một người con trai xa lạ. Duy chỉ có mùi nước hoa là rất đỗi thân quen.
– Nhi con! Mẹ đây! Đừng sợ! Không sao rồi!
Giọng nói thảng thốt. Một bàn tay gấp gáp vuốt nhẹ tóc cô. Thì ra là mẹ. Chỉ có mẹ mới luôn quan trọng hoá mọi vấn đề, lúc nào cũng lo Nhi bị đau chỗ này, không thoải mái chỗ kia như vậy. Nhưng có chuyện gì thế này? Sao cô lại thấy toàn thân mỏi rã rời, đầu óc choáng váng, cánh tay chi chít dây dợ nối với bao nhiêu thứ chất lỏng đang được truyền thẳng vào máu Đang mở miệng định hỏi mẹ thì có tiếng bước chân đến gần. Là bác sĩ và bố. Người đàn ông trung niên khoác áo blouse hiền từ hỏi cô:
– Cháu tỉnh rồi à. Trong người có thấy không ổn chỗ nào không?
Linh Nhi vô thức nhìn quanh phòng rồi hỏi lại vị bác sĩ một cách ngây dại:
– Đây là đâu? Ông là ai? Sao tôi lại nằm ở đây? Và tôi là ai?
– Nhi Nhi ngoan! Đừng doạ mẹ. Có chuyện gì con cứ nói ra nhưng mẹ xin con đừng như thế! _ bà Mỹ Cầm dùng ánh mắt lo sợ níu tay Nhi van nài.
– Kìa mình, đừng quá kích động để bác sĩ kiểm tra cho con xem thế nào _ Trần Thiện Đạo cố tỏ ra bình tĩnh, kéo vợ sang một bên.
Dưới khuôn viện của bệnh viện đa khoa Mĩ Kì.
– Cậu đã làm gì con bé?
– Linh Nhi cũng đã không còn nhớ gì về cái quá khứ bao gồm có tôi. Chẳng phải cũng là một giải pháp rất tuyệt sao?
Bốp! Nắm tay gân guốc nhưng không kém phần mạnh mẽ – chứng tỏ sự vất vả bươn trải của người chủ gia đình dứt khoát tung trúng miệng Duy Phong.
– Thằng khốn nạn! Mày là thằng khốn! Còn nhớ hơn một năm trước, cũng chính tại nơi này mày đã hứa sẽ chăm sóc, bảo vệ không để Nhi Nhi chịu bất kì tổn thương nhỏ nào. Thế mà giờ đây chỉ vì đứa con gái tầm thường hư hỏng như Hạc Băng mà mày…mày dám!!
– Thông tin của ông cũng nhạy bén thật. Có điều ông đã đi chậm một bước vì đánh giá tôi quá thấp. Ông cho người theo dõi tôi bấy lâu nhưng không thể ngờ tôi lại dùng thủ đoạn ấy để báo thù đúng không? Là nhân quả. Ha ha. Chính là nhân quả _ Duy Phong gằn giọng nhếch mép đáp trả.
– Mày nói sao? _ bàn tay đang nắm chặt của Trần Thiện Đạo bỗng run lên.
– Đó chính là báo ứng từ đời trước. Không phải tôi không có khả năng trả thù nhà họ Trần các người mà tôi muốn con gái ông phải nếm trải qua nỗi đau dai dẳng trong lòng mẹ tôi bấy lâu. Chứ cái công ty bé tẹo của ông đâu xứng đáng để tôi dòm ngó.
Chiếc bóng cao lớn vững chãi tưởng chừng không sóng to gió mạnh nào đốn ngã được từ từ sụp xuống nền đất. Duy Phong đắc ý quay đi. Bầu trời thăm thẳm xa xôi đến tận cùng. Những tia nắng gắt gao cứ vô tình chiếu rọi. Nhưng chẳng kịp hong khô giọt nước chậm rãi lăn xuống vành môi đang mím chặt của người con trai lạnh lùng.
Trên tầng ba, rèm cửa của một phòng bệnh khẽ được vén lên. Ánh mắt hun hút dán chặt vào tấm lưng cô độc đang sải những bước dài giữa khoảng sân trải đầy nắng vàng.
Vị bác sĩ ban nãy trở lại cùng một đám người áo trắng. Ông ta tiến lại bảo Nhi:
– Ta cần kiểm tra lại trí nhớ và sức khoẻ cho cháu _ nụ cười thân thiện kéo nhăn khoé mắt bác sĩ Quân.
– …
– Chúng ta lại phía giường nào. Cháu mới tỉnh chắc đầu còn choáng váng cần phải nghỉ ngơi, không nên đi lại lung tung _ nói rồi ông nhẹ nhàng đỡ Linh Nhi đến bên giường bệnh.
– …
– Ta đã nhờ các bác sĩ chuyên khoa tâm lí và thần kinh có nghiệp vụ nổi tiếng đến đây. Hi vọng sẽ giúp được cháu!
– …
Linh Nhi vẫn dõi ánh mắt vô hồn vào khoảng không trước mặt như thể những người còn lại trong phòng đều vô hình.
– Cháu có thể trả lời một số câu hỏi của cô chứ _ một nữ bác sĩ đeo kính đang xem bệnh án bắt đầu tìm cách nói chuyện với Nhi.
– …
– Cháu hợp tác một chút thì cô mới có thể giúp được. Cháu cũng rất muốn biết mình là ai phải không?
Linh Nhi nghiêng đầu nhìn nữ bác sĩ một cách dò xét.
– Cháu không nhớ gì trong quá khứ sao? _ bác sĩ tiếp tục hỏi.
– Không.
– Cháu không hề nhớ gì về gia đình hay những người quen thuộc? Bất kì ai?
– Không nhớ.
– Cháu cũng không biết tại sao mình phải nằm viện?
– Tôi cũng đang muốn hỏi xem mình đã gặp phải chuyện gì mà phải vào đây và băng bó đầy người như vậy.
– Thế cháu có biết tên họ của mình không?
– Không biết.
– Còn biệt danh mà người khác thường gọi cháu chẳng hạn?
– Có sao? _ Linh Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ để che dấu đôi mắt đang dần đỏ lên.
– Vậy cháu có muốn đặt câu hỏi nào cho cô không?
– Ban nãy, khi tỉnh dậy tôi đã có cảm giác déjà vu[1] _ Linh Nhi dùng mệnh đề khẳng định thay cho câu hỏi.
– Ồ! _ cô bác sĩ vẫn cắm cúi ghi chép bệnh án, không hề ngước lên nhìn Linh Nhi
– Tôi mệt rồi.
– Hôm nay tạm thời đến đây. Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục _ cô ấy nở nụ cười tươi tạm biệt Nhi.
– Cháu nghỉ ngơi nhé! _ bác sĩ Quân ân cần kéo tấm chăn màu hồng lên bụng Linh Nhi.
– Bác sĩ Quân, con tôi sao rồi ? _ bà Mỹ Cầm cuống quýt hỏi khi thấy các bác sĩ từ phòng Linh Nhi bước ra.
– Chị bình tĩnh, cứ đi về phòng làm việc của tôi đã.
Cánh cửa gắn một tấm biển với dòng chữ được trạm khắc tinh tế: “Viện trưởng Đỗ Hồng Quân”.
Căn phòng ngăn nắp và tràn ngập ánh sáng. Nơi bậu cửa sổ bày rất nhiều chậu cây cảnh nhỏ xinh khiến cho không khí trong phòng làm việc rộng lớn càng trở nên trong lành, hoà hợp cùng thiên nhiên. Góc trái, cạnh cây hoa Đỗ Quyên hồng thắm là bức hình một người phụ nữ rất đẹp mang đôi mắt sóng sánh tựa hồ thu.
Bà Mỹ Cầm đưa tay lên che miệng khi bắt gặp đôi mắt ấy. Dù chỉ nhìn qua ảnh thôi cũng có cảm giác một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
– Chắc hẳn chị rất ngạc nhiên _ vị bác sĩ cũng nhìn về phía tấm hình.
– Đây là….
– Là Đỗ Cẩm Quyên – đứa em gái bất hạnh của tôi.
– Rút cuộc có chuyện gì đang diễn ra thế này? Các người đang làm gì với cuộc sống của gia đình chúng tôi vậy? Các người muốn gì?! _ bà gục mặt xuống bàn tay gầy nắm chặt lấy tóc mình, hét lên.
– Xin đừng hiểu lầm. Tôi không có ý giấu giếm. Thật ra tôi cũng vừa biết chuyện qua Duy Phong. Chị biết đấy, Linh Nhi là bệnh nhân quen thuộc của tôi. Hơn một năm trước cũng chính tôi đảm nhận ca của cô bé. Với đạo đức nghề nghiệp và cả tư cách là bác ruột của Duy Phong, tôi cũng nên chịu một phần trách nhiệm.
– Chuyện quá khứ tôi không còn tâm trạng để nhắc lại. Cũng không có ý muốn bới móc những thứ vốn phải chìm sâu vào quên lãng. Bây giờ tôi chỉ quan tâm đến bệnh tình của con gái mình. Mong anh thông cảm!
– Vâng. Có lẽ giờ không phải lúc thích hợp. Đợi Linh Nhi khỏi bệnh chúng ta sẽ nói lại về chuyện này để giải quyết dứt điểm ân oán bao năm giữa hai nhà.
[1] Déjà vu: cảm giác đã từng gặp.