Bạn đang đọc Boomerang – Yêu Thương Quay Về – Chương 18
Linh Nhi liên tục bấm vu vơ vào chiếc điện thoại trong tay chỉ với mục đích làm nó sáng lên để xem giờ.
Chiếc đồng hồ điện tử chậm chạp một cách đáng ngờ như thể đang cố tình thách thức sự kiên trì ít ỏi của cô. Vo viên một tờ giấy ăn ẩm ướt bởi tuyến mồ hôi tay hoạt động mạnh mẽ, Linh Nhi liếc mắt sang dãy bên cạnh. Hai con bạn thân đồng loạt toe toét giơ ngón tay cái về phía cô. Trước sự nhiệt tình của Bảo Anh và Ngọc Lam, Linh Nhi càng trở nên hồi hộp, lo lắng. Cô cảm nhận rõ từng nhịp đập cuống quýt trong lồng ngực, bàn tay dấp dính nước và đôi chân run run.
Nhắm mắt hít một hơi tự trấn an bản thân. Linh Nhi giật mình khi cô bạn béo mập kế bên đẩy sang một mẩu giấy nhỏ. Lén lút giấu mẩu thư xuống hộc bàn rồi mới mở xem. Bên trong là dòng chữ viết vội của Ngọc Lam: “Anh xin ra ngoài đi. Lát em dọn sách vở cho”.
Linh Nhi quay sang nói với cô bạn thân bằng khẩu hình miệng: “Chờ chút. Sắp hết tiết rồi”.
Cuối cùng thì ông bác bảo vệ già cũng lười biếng nhấc tay tới cây dùi, uể oải đứng dậy chuẩn bị giải thoát cho đám học sinh. “Tùng! Tùng! Tùng!” tiếng trống dõng dạc vang lên lấn át bài giảng đang đến đoạn cao trào của giáo viên văn.
Cả lớp ngẫu nhiên quên mất sự hiện diện của cô giáo. Nhất thời vươn vai nhét vội đống sách vở vào cặp. Linh Nhi cũng nhanh chóng ôm tập file màu hồng chạy ra khỏi lớp nhưng vẫn kịp ném cái nháy mắt tinh nghịch về phía hai cô bạn bất nhẫn.
Cô trút tiếng thở dài tiếc nuối khi đứng trước phòng học đã không còn bóng người của lớp D4. Linh Nhi đang định mang bộ mặt thất trận quay về thì bỗng nhìn thấy thấp thoáng tấm lưng rộng lớn của Duy Phong. Không kịp nghĩ ngợi cô liền chạy với theo.
Cô không khó khăn để bắt kịp bước chân anh. Nhưng lúc này sự hồi hộp đang dần lớn lên lại trì hoãn mọi hành động của Linh Nhi. Cô cũng không rõ mình đang run sợ điều gì. Cô chỉ đơn giản muốn đưa cho anh một bức tranh hình trái tim được tạo nên bởi chi chít những dòng “I love you” và chữ “Duy Phong” ở ngay chính giữa nhưng lại sợ phải đối diện với anh. Cô muốn nghe giọng nói trầm ấm của anh những cũng sợ không biết phải bắt đầu ra sao.
Linh Nhi cứ theo sát Duy Phong như thế mà băng qua sân trường nhuốm màu nắng. Khi ra tới cổng trường cô mới đánh liều chạy lên vỗ nhẹ vào lưng Phong, nghiêng đầu cười:
– Anh!
– Về à _ Phong khẽ nhếch miệng đáp lại.
– Vâng. Hì.
Cô nắm chặt tập file trong tay. Trong lòng rất muốn đưa cho anh nhưng lại bị âm thanh mạnh mẽ run rẩy của trái tim chi phối. Không biết nghĩ thế nào Linh Nhi bỗng kéo tay Duy Phong hỏi:
– Số điện thoại anh là gì?
– Để anh nháy máy cho. Em vẫn dùng số đuôi 38 à?
– Vâng. Anh nháy đi.
– Được chưa _ những ngón tay thuôn dài của Duy Phong đặt hờ lên chiếc điện thoại.
– Rồi ạ. Thôi anh về trước đi _ Linh Nhi tự viện cớ với bản thân rằng mình cần phải đi tìm hai con bạn cùng đống sách vở bỏ quên trong lớp.
– Ừ _ Duy Phong cười nửa miệng.
Linh Nhi vẫy vẫy tay khiến đống vòng kim loại màu sắc va vào nhau tạo nên những tiếng “đinh đang” ngộ nghĩnh mãi tới khi bóng lưng của anh đã lẩn khuất, hoà lẫn trong đám học sinh áo trắng.
Còn Duy Phong in thật sâu một nụ cười trên khuôn miệng rộng cho đến cuối ngã rẽ của con đường.
Quay lại sân trường Linh Nhi bắt đầu quay cuồng chạy khắp nơi tìm kiếm Bảo Anh và Ngọc Lam. Cô dường như đã lật tung mọi ngóc ngách mà vẫn chưa thấy bóng dáng hai người đâu. Vừa lúc Linh Nhi đang nhen nhóm ý định bỏ về thì hai cô bạn mới dắt tay nhau tung tăng xuất hiện. Ngọc Lam sốt sắng lên tiếng:
– Như nào? Như nào?
– Anh…Ừm…Anh gặp rồi nhưng chưa đưa.
– Ôi cái cuộc đời này! Có mỗi việc đấy mà cũng không làm được hả. Mất công em vác cặp cho anh chạy tứ tung _ Ngọc Lam hùng hổ kết tội.
– Chú có biết bọn anh đi mấy chục vòng quanh trường không? Vừa đi vừa hát “We wish you a merry Christmas” để chờ chú chiến thắng trở về. Thế mà…Hừm!
Linh Nhi phụng phịu đứng nghe hai đứa bạn lên án một hồi mới vớt vát lại:
– Nhưng anh xin được số điện thoại rồi mà.
– Cái em cần là anh đưa cho nó tờ giấy vẽ. Còn số điện thoại lấy lúc nào chẳng được. Mà từ giờ anh chuyển sang tấn công trực diện đi. Không chat chit, nhắn tin gì hết.
– Rồi rồi mai anh sẽ đưa.
– Anh có biết từ lúc anh mạnh mồm tuyên bố cưa nó đến hôm nay là bao lâu rồi không? Minh Minh bảo anh chờ một tuần rồi mới bắt tay vào hành động. Nhưng anh đã dây dưa hơn một tháng rồi _ Ngọc Lam tức tối ném lại cho Linh Nhi chiếc cặp.
– Hì. Tại anh run mà. Được rồi. Anh hứa nhất định ngày mai sẽ đưa. Quân sư của anh đừng giận nha nha.
– Anh không thấy mình đã để phí quá nhiều thời gian sao. Hay anh định chờ đến bao giờ nó cưới vợ mới bắt đầu cuống lên hả?
– Có cần tỏ vẻ nghiêm trọng đến mức đấy không? Em đừng doạ tinh thần anh chứ.
– Với cái kiểu chần chừ của anh thì còn hơn cả nghiêm trọng ý. Thôi từ mai bọn em sẽ lên kế hoạch giúp anh. Cứ chờ đi _ Ngọc Lam quay sang Bảo Anh, cười gian xảo.
Linh Nhi hăm hở kéo hai cô bạn thân diễu hành qua lớp Duy Phong lần thứ tư trong ngày. Cả ba vẫn nhận được đầy rẫy những cái nhìn soi mói từ đám con trai và vô số cái nguýt dài từ đôi mắt gấu trúc đen kịt của bọn con gái D4. Linh Nhi làm ngơ với tất cả, ngang nhiên chạy xuống bàn cuối tìm Duy Phong. Quyển vở trắng tinh cùng chiếc bút bi đã sớm hết mực vẫn nằm chỏng chơ trên bàn từ đầu giờ nhưng chủ nhân của chúng thì tuyệt nhiên vẫn chưa trở về lớp.
Khẽ siết chặt tập file hồng nhạt trong tay, Linh Nhi buồn rầu nói với Ngọc Lam:
– Chắc cuối giờ Phong mới vào lấy cặp.
– Nhưng có thể đi đâu nhỉ? Trường mình đóng cổng nên không trốn ra ngoài được mà trong này làm gì có chỗ nào hay ho để chơi chứ _ Ngọc Lam có vẻ rất đăm chiêu.
– A! Nhà vệ sinh! _ Linh Nhi bỗng hét lên.
– Người yêu chú tao nhã thế. Lại còn có thú vui cúp tiết rồi chui rúc vào chỗ người ta “giải quyết vấn đề” à _ Bảo Anh nhướn mày.
– Duy Phong…không còn là người yêu của anh nữa _ Linh Nhi yếu ớt phủ nhận _ Với lại bọn con trai thường trốn vào đó hút thuốc nên anh nghĩ có thể Phong cũng như vậy.
– Đi thôi! _ Ngọc Lam không chần chừ đẩy Linh Nhi về phía trước.
– Đi đâu? Vào nhà vệ sinh nam á? _ cô sợ hãi tóm lấy tay Bảo Anh.
– Thì cứ đi đã nào!
Ngọc Lam đá cho Bảo Anh một cái liếc mắt đầy ngụ ý rồi cả hai cùng lôi xềnh xệch Linh Nhi tiến thẳng đến cuối hành lang trường.
Mùi thuốc lá quanh quẩn. Tiếng cười sang sảng, tiếng chửi tục cùng tiếng nói chuyện bàn tán ầm ĩ quyện vào nhau.
Linh Nhi vội ôm lấy chiếc cột cách khu vệ sinh vài bước chân nhất quyết không chịu đi tiếp.
– Không! Các chú điên à! Anh không vào đâu. Hu hu _ cô bắt đầu gào khóc.
– Anh chỉ cần giả vờ đi ra chỗ bồn rửa tay rồi ngó vào một chút thôi mà _ Ngọc Lam dỗ ngọt.
– Chú mà không vào lần sau đừng nhờ anh đi sang lớp thằng “bả gà” cùng nữa nhé _ Bảo Anh thẳng thừng đe doạ.
– Không là không, là không, là không. Anh không vào! Toàn con trai trong đấy. Xấu hổ chết đi được! Hu hu.
– Chúng nó chỉ hút thuốc có đứng tè ở ngoài đâu. Anh sợ gì _ Ngọc Lam gắt.
– Hay là…em vào trước rồi anh đi sau nhé _ Linh Nhi mím môi chờ phản ứng của cô bạn.
– Được rồi. Anh nhớ phải theo sau đấy!
Ngọc Lam vừa nói vừa xăm xăm bước tới khu vệ sinh nam. Linh Nhi tròn mắt hết nhìn Lam rồi lại quay sang Bảo Anh. Càng ngạc nhiên hơn khi nghe thấy tiếng cười khúc khích cùng câu nói thản nhiên:
– Máu liều của nó cao lắm, chú yên tâm.
Linh Nhi khẽ nuốt nước bọt, chăm chú quan sát Ngọc Lam. Cô bạn sau vài phút hiên ngang ban đầu mới phát hiện ra Linh Nhi không hề có ý định vào cuộc. Cô hất hàm ra hiệu nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu cúi gằm mặt của Nhi. Lam ném một cái nhìn nảy lửa về phía hành lang nơi Bảo Anh và Linh Nhi đang đứng. Cô lúng túng nhìn lũ con trai lố nhố trước cửa khu vệ sinh một lượt. Rồi rất nhanh xông tới một chiếc Hello Kitty dựng sát tường, vơ vội từ giỏ xe một chiếc áo mưa màu xám rồi bước ra cũng với điệu bộ hùng dũng khi nãy.
Bảo Anh và Linh Nhi chứng kiến màn “cướp áo mưa” hoành tráng đó mà nhìn nhau cười đến chảy nước mắt. Ngọc Lam giận tím mặt vứt chiến lợi phẩm bất đắc dĩ được sang một bên, nghiến răng quát:
– Anh lừa em! Nói mà không biết giữ lời. Bảo đi vào cùng mà lại để em thân gái một mình xông vào cái chỗ cả đám con trai đang phì phèo thuốc lá như thế. Anh có biết bọn nó nhìn em với ánh bàng hoàng, sững sờ mắt như trông thấy quái vật không hả?
– Anh chỉ biết em diễn vai kẻ cắp áo mưa rất đạt thôi. Hi hi _ Linh Nhi cố nén cười khi đối diện với khuôn mặt khoa trương biểu cảm của cô bạn thân.
Bảo Anh lại không che giấu ôm bụng cười ngặt nghẽo:
– Ha ha ha. Đến tận hôm nay anh mới…mới khai quật được thêm…một tài lẻ của chú đấy.
– Anh thù các chú! _ Ngọc Lam vùng vằng.
Như chợt nhớ ra vấn đề quan trọng nhất. Linh Nhi chớp mắt hi vọng nhìn cô bạn:
– Thế em có nhìn thấy Duy Phong không?
– Em đã được chiêm ngưỡng cái bộ mặt “bả gà” đấy bao giờ đâu. Chứ nói gì đến việc căng mắt để nhận diện nó giữa đám khói thuốc mờ mịt trong kia.
Tiếng trống vào tiết cắt ngang tràng cười của Bảo Anh và kịp thời ngăn lại những lời lẽ tức giận tại cửa miệng Ngọc Lam.
– Ra xếp hàng tập thể dục đã rồi cuối giờ anh sẽ xin nghỉ sớm đi tìm Duy Phong mà _ Linh Nhi nháy mắt làm hoà với cô bạn đang bừng bừng lửa giận.
– Xếp hàng xong anh xin đi luôn đi. Nó ở trong này đấy _ Ngọc Lam khó chịu liếc mắt về phía nhà vệ sinh nam _ Cuối giờ thế nào nó cũng chạy về sớm cho xem. Suốt tuần vừa rồi bọn mình sang tìm có gặp được đâu.
– Nhưng em vừa nói không biết mặt Phong cơ mà. Sao bây giờ lại chắc chắn thế _ Linh Nhi bĩu môi.
– Em bảo có là có. Anh không tin thì vào kiểm tra xem!
– Biết rồi. Biết rồi. Lát nữa anh vào là được chứ gì.
– Rõ ràng là chuyện của anh nhưng sao cứ để em phải bắt ép thế nhỉ. Cuối cùng là cưa nó cho anh hay cho em đây?
– Hi hi. Because you are my BFF!
Linh Nhi cười tít mắt, nắm tay Bảo Anh chạy ra sân trường.
Phòng học lớp D4 nằm ngay sau bục sân khấu của trường Thanh Lâm nên từ chỗ tập thể dục có thể dễ dàng quan sát mọi việc diễn ra trong đó. Linh Nhi vừa tập bài khởi động cơ bản vừa liên tục chú ý đến chiếc bàn cuối cùng cạnh cửa ra vào. Nhưng vẫn chưa hề thấy tăm hơi Duy Phong.
Linh Nhi nhanh chóng hoàn thành ba vòng chạy quanh sân dưới sự hối thúc của Ngọc Lam. Khi cô đang hổn hển ngồi xuống cạnh Bảo Anh thì Lam đã lập tức lên tiếng:
– Anh xin thầy luôn đi!
– Cứ để tập file ở đây. Anh chỉ ngó vào xem có đúng là Phong không đã nhé. Nếu không phải thì ngại lắm _ Linh Nhi ôm mặt.
Trên đường đi cô đặt ra hàng loạt giả thiết rằng nếu trong đó không có người thì sao, nếu có người nhưng không phải Duy Phong thì thế nào, nếu là Duy Phong thì phải làm gì v.v.. Nhưng Ngọc Lam chỉ ném cho Linh Nhi một cái trừng mắt, còn Bảo Anh thì rất chuyên tâm kéo lê cô đi dọc hành lang.
Lần này, Bảo Anh đã có kinh nghiệm nên luôn giữ một khoảng cách an toàn với những chiếc cột. Linh Nhi hết cách bèn lấy lí do muốn rửa tay để nán lại thêm chút thời gian. Cố gắng vận dụng hết vốn từ ngữ để thuyết phục hai cô bạn rằng trong khu vệ sinh đã không còn ai. Cô cho rằng Phong đã ra ngoài trường hoặc đi đâu đó chứ không phải ngồi tận hưởng sự yên tĩnh kì lạ tại đây. Và đám con trai chỉ trưng dụng khu này vào giờ nghỉ giải lao chứ không ai đủ kiên nhẫn và nhàm chán đến mức ngồi đốt thuốc hàng giờ giữa không gian không mấy trong lành này.
Giữa lúc Linh Nhi gần như thành công với tài ăn nói khiêm tốn của mình thì Ngọc Lam đột nhiên đưa ngón tay trỏ lên miệng bảo cô im lặng. Đôi mặt dài và hẹp của cô hơi nheo lại. Nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt chuyển động duyên dáng. Chóp mũi lay động như thể đang đánh hơi điều gì.
– Có mùi thuốc lá! _ Nhi và Lam cùng đồng thanh.
– Anh biết nó vẫn ở trong này mà. Những đứa tự kỉ thường có sở thích rất quái đản _ Bảo Anh lên tiếng.
– Phong không tự kỉ!
– Nói nhiều làm gì, mau vào xem có phải nó không _ Ngọc Lam huých vai Nhi.
– Đừng đẩy mà, để anh tự đi.
Linh Nhi rón rén nấp sau chồng đệm thể dục được xếp chồng lên nhau. Hết ngó nghiêng lại ngồi xổm hé mắt nhìn qua khe hở giữa những chiếc đệm nhưng chỉ thấy khói thuốc mờ mờ bay vòng trong không khí và đôi xăng đan Chaco màu đen lấp ló trên bậc thềm.
– Anh không dám vào thì để em! Cướp áo mưa cũng làm rồi còn lo gì nữa. Hừ _ Ngọc Lam sốt ruột bước lên trước.
Cô không ngần ngại tiến đến trước phòng vệ sinh nhìn chằm chằm kẻ đang kết có ý định kết thân với bệnh ung thư phổi rồi tức tốc chạy ra thông báo.
– Là nó. Anh vào đi!
– Sao em biết?
– Em chắc chắn đấy! _ Ngọc Lam đáp lại một câu không ăn nhập.
Bảo Anh nghe xong liền kéo tay Linh Nhi một cách không khoan nhượng. Không biết hôm nay Nhi lấy đâu ra sức mạnh để chống trả quyết liệt đến thế. Ngọc Lam bèn chạy lại dùng cả hai bàn tay to lớn tóm lấy cổ tay Nhi. Thân hình nhỏ bé dường như đã kiệt sức đành mặc cho hai cô bạn đẩy tới trước mặt chàng trai đang ung dung ngồi nghịch điện thoại trong góc tường.
Những ngón tay thuôn dài kẹp hờ một điếu thuốc cháy quá nửa. Làn khói vấn vít quanh mái tóc màu choco. Khuôn mặt góc cạnh hơi ngẩng lên. Khoé môi chếch theo một cung độ nhỏ. Đôi mắt nâu tĩnh lặng như ôm trọn lấy khuôn mặt Linh Nhi.
Cơn gió cuối hạ mơn man trên gò má đỏ ửng. Vạt nắng chiều len mình qua tán lá, rót xuống màu vàng thật ngọt. Tất cả vẽ nên một bức tranh sinh động, đẹp đẽ lạ thường về một góc khuất nơi cuối hành lang trường trung học Thanh Lâm.
Linh Nhi bừng tỉnh như thể vừa bị thôi miên. Cô cuống quýt chạy ra sân bỏ quên cả sự hiện hữu của Bảo Anh và Lam.
Chiếc x6 trong túi rung lên khuấy động sự bình tĩnh vừa lấy lại được của Nhi. Màn hình liên tục nhấp nháy dãy số của Bảo Anh.
– Chú vào đây nhanh lên! _ giọng nói gấp gáp của cô bạn bất nhẫn vang lên trước.
– Hả! Các chú đang làm trò gì thế!
– Cứ vào đây nhanh lên! Mang cả tập giấy vẽ nữa. Lam đang nói chuyện với Duy Phong đấy.
– Sao cơ? Nói gì?
– Chú mà không đi nhanh nó về mất thì đừng hối hận.
– Chờ…chờ anh một chút!
Linh Nhi miết lại những tờ giấy nhớ màu sắc dính trên tập file cho thật phẳng. Nó là tác phẩm tâm huyết của cô cùng Ngọc Lam, Bảo Anh. Ba người đã mất hàng giờ hì hục để tô vẽ cả núi trái tim và những dòng chữ tỏ tình ngộ nghĩnh rồi cắt dán chúng ngập tràn trên chiếc cặp tài liệu màu hồng ấy. Bên trong, ngoài bài tập viết dòng “I love you” (theo lời hai cô bạn thân) của Nhi còn có những bức typography[1] cầu kì của Bảo Anh và rất nhiều hình vẽ đáng yêu do Ngọc Lam phóng bút.
Linh Nhi biết Bảo Anh và Lam đều không ưa Phong nhưng hai cô bạn vẫn vui vẻ tình nguyện giúp cô trong “chiến dịch” cam go này. Họ thậm chí còn có phần sốt sắng hơn cả Nhi. Cô nửa thấy hạnh phúc vì đã có được những người bạn tuyệt vời, nửa lại tự trách sự rụt rè nhút nhát vô cớ của bản thân. Dù chính cô đã quyết định là người chủ động trong việc bắt đầu mối quan hệ mới này.
Linh Nhi rõ hơn ai hết, Duy Phong vẫn còn tình cảm đối với cô. Mỗi lần nhìn thật sâu vào đáy mắt anh cô đều nhận thấy sự thương yêu, chiều chuộng vô bờ đang cố đè nén. Mỗi lần bắt gặp bóng lưng anh cô đều cảm nhận được sự cô độc đến tội nghiệp mà anh gắng gượng che giấu. Duy Phong cần lắm một người ở bên để chữa lành cho trái tim khuyết tật đang nhức nhối, rỉ máu từng ngày.
Thực ra Phong rất yếu đuối, dù anh luôn phủ nhận điều đó bằng cách tạo ình vẻ bề ngoài ngang ngạnh, bất cần và vô cảm với mọi chuyện nhưng Nhi hiểu sau lớp vỏ băng giá kia là một con người tinh tế nhạy cảm với vô vàn xúc cảm mãnh liệt nhưng cũng rất có tinh thần trách nhiệm. Chỉ khi ở bên Linh Nhi thì con tim khô héo tưởng như đã chết của anh mới rung lên từng nhịp nồng nhiệt nhất. Cũng vì sợ cô tổn thương mà anh thà chọn cách giết chết tình cảm chân thành, lấp đầy bản thân bằng hơi ấm cơ thể của những người con gái mà có lẽ anh còn chưa kịp nhớ tên. Chứ không dám đánh một ván bài lớn cùng cuộc đời, đặt cược bằng niềm hạnh phúc monh manh.
Linh Nhi không trách anh, cũng không hề trách Âu Dương Hoa và mẹ mình. Có chăng là do số phận đã sắp đặt để cô và anh gặp nhau không đúng thời điểm. Nhưng Linh Nhi không đành, rất không đành lòng từ bỏ tình yêu của bản thân và Duy Phong. Cô không nỡ để cho đoạn kí ức đẹp giữa hai người bị vẩn đục bởi sự thù hận, ghen tuông tầm thường. Người khác nhìn vào có thể nghĩ Nhi quá cố chấp, hiếu thắng nhưng cô luôn nghe theo những gì trái tim mách bảo. Bởi trái tim là thứ không bao giờ biết dối gạt, nó phản ánh những mong muốn thuần khiết chính đáng nhất của con người. Hơn nữa, Nhi rất tự tin với tuổi trẻ và sức sống căng tràn của mình. Chẳng phải ai đó đã từng nói: “Tuổi trẻ có cái lợi là họ có thể làm bất cứ điều gì mình muốn mà vẫn luôn có thời gian để sửa lại những sai lầm” hay sao?
Linh Nhi không chắc mình có thể cố gắng đến khi nào. Hay những thứ cô có thể hi sinh vì Duy Phong là gì. Cô có bao nhiêu lòng tự trọng để vứt bỏ. Có bao nhiêu dũng cảm để tiếp tục bước trên con đường đến với hạnh phúc xa xôi này. Cô chỉ biết duy nhất một điều. Bây giờ cô muốn sống vì tình yêu, sống với tất cả sức lực và tuổi trẻ, sống đúng với những gì con tim mong mỏi.
Rút cuộc thì đời người có bao lâu để mà hững hờ?
Linh Nhi bỏ qua mọi sự sợ hãi, hồi hộp của bản thân cùng tiếng nhảy múa loạn xạ của con tim đang vận hành hết công suất và những cái run rẩy mạnh mẽ của đôi chân để bước về phía khu vệ sinh nam.
Ngọc Lam và Bảo Anh đang sốt ruột đứng đợi bên cạnh mấy chiếc xe đạp gần đó. Linh Nhi khẽ cười nắm lấy tay hai cô bạn.
– Đi nào. Anh run quá. Nếu có nói linh tinh gì thì các chú nhớ chữa ngượng ngay nhé. Hì hì.
– Chú lâu thế! Làm anh hít đầy một bụng a-mô-ni-ắc _ Bảo Anh thở dài thườn thượt.
– Nhanh lên nó đang chờ đấy _ Ngọc Lam giục giã.
Linh Nhi chần chừ sau những chiếc đệm thể dục. Đảo mắt, hít một hơi thật sâu rồi cười tươi hết mức có thể bước tới góc tường nơi Duy Phong vẫn ngồi từ ban nãy.
– Hi!
Phong ngước lên nhìn cô nhưng không trả lời. Linh Nhi bối rối đứng chết trân như thể bị ánh mắt của hun hút của anh làm cho bất động. Đột nhiên Ngọc Lam lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt:
– Linh Nhi có thứ muốn đưa cho bạn.
– À. Đây.
Nhi tiến lại gần Duy Phong rồi đưa ra chiếc cặp tài liệu dính chi chít những mảnh giấy nhớ màu sắc. Anh di di điếu thuốc đang hút dở xuống nền đất. Dùng một tay đỡ lấy.
Hàng lông mày sậm díu vào nhau. Duy Phong khẽ nhăn trán, chăm chú đọc những dòng chữ trên đó mà Linh Nhi dám cá rằng ngoài câu “I love you” thì còn lại anh thực sự không hiểu. Những ngón tay hơi ngả màu do tác dụng của thuốc lá từ tốn lật giở những trang vẽ. Trái tim Linh Nhi bỗng khựng lại khi bắt gặp một nụ cười thật sâu trên môi Duy Phong. Cô hạ tầm mắt xuống tập file trong tay anh, thì ra anh đã nhìn thấy bức vẽ của mình. So với những bức khác của Bảo Anh và Ngọc Lam thì nó còn kém xa nhưng Phong lại có vẻ thích bức này nhất. Duy Phong nhìn ngắm nó lâu tới mức người ta có thể ngờ rằng anh đang cố đếm xem có bao nhiêu chữ “I love you” trong đó vậy.
Đặt khoé môi của mình lại vị trí cũ, Phong tiếp tục xem những bức tranh còn lại. Lướt qua những con chữ typo sở hữu một vẻ đẹp rắc rối, anh hỏi Nhi:
– Biết anh dốt tiếng Anh rồi còn cố tình vẽ toàn cái lằng nhằng, khó hiểu.
– Chỗ nào không hiểu? Để em dịch cho _ Linh Nhi nhân cơ hội ngồi xuống cạnh Duy Phong.
– Chú! Đừng ngồi. Chỗ đấy có rêu, bẩn lắm. Cẩn thận hăm mông đấy!
Bảo Anh hét lên với Nhi như cố tình phản ứng lại lời nhận xét không mấy thiện cảm của Duy Phong. Bảo Anh đặc biệt ghét những người thiếu con mắt nghệ thuật và không có tâm hồn nghệ sĩ để thưởng thức những bức tranh do cô đã tỉ mỉ dành hết tâm sức vẽ.
Trước câu nói hờn dỗi trẻ con của cô bạn Linh Nhi chỉ biết quay sang cười khổ với Phong. Anh nhún vai:
– Mới ngồi có tí đã bị hăm thì chắc mông anh vô phương cứu chữa rồi.
– Đừng lo đã có Johnson Baby. Phấn rôm trị hăm hiệu quả _ Ngọc Lam góp vui.
Duy Phong lạnh nhạt liếc mắt về phía Lam một cái rồi quay sang Nhi.
– Đưa anh cái này làm gì?
– Dạ..À..
Linh Nhi lúng túng không biết phải trả lời ra sao bèn kéo tay Lam cầu cứu. Cô bạn tức thời lên tiếng:
– Để cưa bạn chứ làm gì nữa. Đây có chữ “I love you” với “Be mine” này, có cả “Love you more than words” nữa này. Trang đầu là hình chân dung Linh Nhi, bạn còn có thể mang về treo ở đầu giường mở mắt ra là thấy ngay. He he.
Ngọc Lam vừa nói vừa chỉ trỏ lung tung cho Duy Phong.
– Thế không có ảnh bạn à? Tớ thích treo ảnh của bạn hơn _ Phong nhếch miệng.
– Anh không về lớp sao? Thôi bọn em ra trước nhé. Bye anh!
Linh Nhi đột nhiên đứng dậy khoác tay Lam quay ra phía hành lang. Ngọc Lam giật khỏi tay cô, toe toét cười:
– Anh ngồi nói chuyện với Phong đi. Em với Bảo Anh ra ngoài đợi cũng được.
– Nhưng…
– Khó lắm anh mới có cơ hội nói chuyện riêng thế này. Anh phải biết tận dụng chứ _ Lam nhanh nhảu ngắt lời.
– Vậy hai người ra trước đợi nhé.
Linh Nhi áy náy cắn môi rồi quay lại ngồi xuống cạnh Phong.
– Anh thích không ? _ cô dùng ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào chiếc tập file trên đùi Duy Phong.
– Ừ thích.
– Có đẹp không?
– Đẹp.
– Cái này không phải do em làm hết đâu. Nhờ có Lam và Bảo Anh mới hoàn thành được đó _ Nhi thành thật nói.
– Anh biết. Chỉ với hai hoa tay thì em có vẽ hết năm cũng chưa xong được chứ nói gì đến xấu đẹp.
– Em cũng góp sức mà. Hi hi. Nhưng lần sau anh đừng trêu Lam được không? Nó dễ khóc lắm.
– Đứa béo lùn ban nãy hả? _ Phong thờ ơ hỏi lại.
– Nó chỉ không cao, hơi đậm người một chút _ Linh Nhi sửa lại _ và rất tốt tính.
– Thì sao? Liên quan gì?
– Lam là bạn em. Em không muốn anh làm tổn thương nó. Lí do này, đã đủ chưa? _ Linh Nhi bất giác cao giọng.
– Bạn em cũng đâu có ưa anh _ Phong cười nửa miệng.
Linh Nhi thất thần nâng tay chạm vào mặt anh. Làn da thô ráp, ấm nóng dưới bàn tay nhỏ của cô trở nên xa lạ. Xương gò má nhô cao đâm vào những đốt tay mịn màng. Vài tiếng đập “thình thịch”, không rõ đang phát ra từ anh hay cô, vang vọng trong không gian. Linh Nhi khẽ thốt lên:
– Duy Phong ngạo mạn của em đã biến thành kẻ tự ti thế này từ bao giờ vậy…
[1] Typography: là loại hình thiết kế lấy các chữ cái làm đối tượng khai thác, khiến các con chữ không chỉ là công cụ truyền đạt thông tin bình thường nữa mà con mang tinh nghệ thuật cao cùng với sự thể hiện có tính khoa học.