Bóng Tối Kinh Hoàng

Chương 20


Đọc truyện Bóng Tối Kinh Hoàng – Chương 20

Trong quán cà phê bên kia đường đối diện cơ sở KIG, Diane Stevens và Kelly Harris ngồi khuất trong một góc. Kelly chờ lắng nghe Diane mở đầu câu chuyện.

Diane chưa biết nên mở đầu như thế nào.

– Cái chết của chồng bà xảy ra ghê gớm lắm sao, bà Harris? Có phải ông đã bị giết chết, y như Richard nhà tôi vậy?

Kelly nhọc nhằn nói:

– Thế nào? Bà muốn kể lại chuyện chồng tôi cho tôi nghe. Bà biết rõ Mark lắm sao?

– Tôi không biết gì, nhưng mà…

Kelly phát cáu:

– Bà đã nói là…

– Tôi muốn hỏi chuyện về ông thôi.

Kelly đứng lên:

– Tôi không rảnh để mà kể. Nàng toan bỏ đi.

– Khoan đã? Tôi nghĩ chúng ta cùng một cảnh ngộ, nên có thể nương nhau đối phó!

Kelly dừng bước.

– Nghĩa là sao?

– Bà nên ngồi xuống đây.

Chần chờ một lát, Kelly bước lại chỗ ngồi:

– Bà cứ nói.

– Cho phép tôi được hỏi là…

Người hầu bàn mang tờ thực đơn ra.

– Hai bà gọi món gì?

Không thích chỗ ngồi Kelly buột miệng nói:

– Không.

Diane gọi:

– Cho hai ly cà phê.

Kelly trừng mắt nhìn Diane nói ngay:


– Cho tôi một tách trà.

– Vâng, có ngay, người hầu bàn quay đi.

Diane lên tiếng:

– Tôi thấy giữa tôi với bà…

Đang nói giữa chừng một cô nàng từ phía ngoài bước tới chỗ Kelly lên tiếng:

– Xin phép bà cho tôi xin một chữ ký.

Kelly nhìn qua:

– Cô em biết tôi là ai chứ?

– Không, nghe mẹ tôi kể bà là một nhân vật quan trọng.

Kelly đáp:

– Không dám.

Cô bé quay bước đi, Diane nhìn lại Kelly ngỡ ngàng.

– Tôi muốn biết bà là ai được chứ?

– Không, – bất chợt Kelly nói không úp mở – Vả lại tôi không thích chuyện xía vô đời tư người khác. Thế là thế nào nhỉ, bà Stevens?

– Gọi tôi là Diane cho thân mật. Tôi được biết chồng bà gặp tai nạn ghê gớm lắm.

– Vâng, ông bị giết chết. – Nàng liên tưởng lại Mark có nhắc tới tên Olga.

– Chồng tôi cũng bị giết chết, cùng phục vụ cho cơ sở KIG.

Kelly nhọc nhằn nói:

– Thật vậy sao? Thì cũng như bao nhiêu cái chết. Nếu cả hai nạn nhân cùng chết do cảm cúm, bà có cho đó là một trận dịch?

Diane nghiêng người qua:

– Nghe nầy, việc hệ trọng. Như thế nầy…

Kelly nói xen vô:

– Xin lỗi. Tôi không quen nghe mấy chuyện như vậy! Nàng giơ tay cầm lấy túi xách.

– Tôi cũng không thích ngồi lại kể mấy chuyện, Diane nói lại ngay – nhưng biết đâu là…

Bỗng đâu tiếng nói của Diane nghe rõ mồn một bên trong quán cà phê.


Có 4 người đàn ông trong phòng…

Hoảng hốt Diane và Kelly quay về phía âm thanh lạ tai. Phía trên quầy bar giọng nói của Diane đang phát ra từ chiếc máy vô tuyến. Nàng đang có mặt tại phiên toà ngồi ở hàng ghế nhân chứng. Một người bị trói ngồi trên ghế. Dường như là Altieri đang vặn hỏi còn hai tên kia đứng gần bên. Altieri rút súng ra, quát tháo gí súng bắn vô đầu người kia.

Người dẫn chương trình xuất hiện trên màn hình:

Vừa rồi là Diane Stevens nhân chứng trong vụ án xét xử bị cáo cầm đầu tổ chức mafia là Anthony Altieri.

Bồi thẩm đoàn vừa phán quyết bị cáo vô tội.

Diane ngồi đó bàng hoàng:

– Vô tội?

– Vụ án cách nay đã hai năm, xét xử Anthony Altieri can tội giết chết một người làm. Dù đã nghe lời khai của Diane Stevens, bồi thẩm đoàn và các người khác đã phải phủ nhận lời khai nhân chứng tại toà.

Kelly tròn xoe mắt nhìn trân trân lên chiếc máy vô tuyến. Một nhân chứng khác đứng lên.

Jake Rubenstein, luật sư bào chữa cho Altieri đang chất vấn.

– Thưa bác sĩ Russell, ông đã từng hành nghề ở New York?

– Không. Tôi hành nghề ở Boston.

– Trong thời gian xảy ra vụ án, ông có nhận điều trị cho Altieri đang lên cơn đau tim?

– Có. Hôm đó lúc 9 giờ sáng. Tôi cho theo dõi bệnh nhân suốt ngày hôm đó.

– Tức là bị cáo không thể có mặt tại New York ngày 14 tháng mười.

– Không.

Một nhân chứng khác xuất hiện trên màn hình.

– Ông có thể cho biết nghề nghiệp hiện tại làm gì?

– Tôi là quản lý khách sạn Boston Park Hotel.

– Ngày 14 tháng mười ông có mặt tại nơi làm việc chứ?

– Dạ, có.

Ngày hôm đó ông có nhận thấy việc gì khác thường không?

– Có. Tôi nghe máy một cuộc gọi cấp cứu từ trên tầng trên nhờ gọi bác sĩ tới ngay.

– Rồi sao nữa?


– Tôi gọi Bác sĩ Joseph Russell, ông tới nơi ngay.

– Chúng tôi đi lên tới tầng trên kiểm tra khách trọ, An- thony Altieri.

– Tới nơi ông nhận thấy gì lạ không?

– Altieri nằm dưới sàn. Tôi nghĩ chắc là ông ta sắp chết tại khách sạn.

Diane mặt mày tái xanh:

– Một bọn lừa dối, – giọng nàng nghe khản đặc. – Cả một lũ.

Toà chất vấn Anthony Altieri. Trông gã ốm yếu bệnh hoạn.

– Ồng có ý định làm gì trước mắt không, Altieri?

– Toà đã phán quyết xong, tôi muốn được nghỉ ngơi một thời gian. – Altieri cười nhạt. – Còn phải lo thanh toán mấy món nợ cũ.

Kelly sừng sờ, quay qua Diane:

– Bà làm chứng chống lại hắn?

– Vâng, … thấy hắn gí súng…

Kelly tay run rẩy làm đổ tách trà ra bàn, ngả chai muối.

– Tôi muốn đi ra ngoài.

– Bà làm gì mà cuống lên vậy?

Cuống gì đâu. Bà muốn đưa tên cầm đầu mafia vô tù, nhưng mà hắn được tự do hắn sẽ thanh toán mấy món nợ cũ, bà muốn hỏi sao tôi lại luống cuống? Bà luống cuống thì có. Kelly đứng lên móc tiền ra bỏ trên bàn.

– Tôi sẽ đi lấy séc. Bà nên giữ ít tiền mặt để tiện dùng khi đi xa, Stevens.

– Khoan đã? Ta chưa nói gì chuyện chồng con hay là…

Bỏ qua đi, Kelly bước ra cửa, Diane chần chờ bước theo.

– Bà làm gì dữ vậy? – Diane cảm thấy khó chịu. – Bà thấy sao?

Vừa ra tới cửa, Kelly nói:

– Tôi không hiểu sao bà lại đối xử kỳ cục vậy?

Một người già chống nạng bước vô quán trợt chân té xuống sàn. Trong thoáng chốc Kelly thấy mình đang ở Paris, người vừa té ngã là Mark, nàng nghiêng người đỡ lên, Diane nhào tới níu lấy người ông. Ngay lúc đi, từ phía bên kia dãy phố reng lên hai phát súng nổ, đạn bay vào găm vô vách tường ngay chỗ hai người đàn bà đang đứng. Tiếng nổ kéo Kelly về lại với hiện tại. Nàng đang ngồi bên trong một quán nước ở Manhattan đối diện một người phụ nữ tàng tàng.

– Lạy chúa! Diane kêu lên.

– Ta…

– Thôi cầu nguyện làm gì lúc nầy. Ta đi khỏi đây thôi!

Kelly dìu Diane bước tới chỗ lề đường nơi Colin đang chờ. Gã mở cửa xe Kelly và Diane lê bước nhào vô ghế băng sau.

– Tiếng nổ mới đó là gì? – Colin lên tiếng hỏi hai người vừa ngồi xuống ghế xích sát lại nhau chưa hết bàng hoàng.


Giờ Kelly mới nói được

– Đó là… ở tiếng máy xe ô tô nghẹt pô. – Nàng quay qua Diane, cố lấy lại bình tĩnh. – Chắc là không đến nỗi phải bị ngất, – nàng nói mỉa.

– Tôi tìm nơi dừng lại cho xuống xe, nhà ở đâu.

Diane hít vô một hơi lục túi đưa cho Colin địa chỉ nhà. Hai người lặng lẽ ngồi sát lại nhau mặt mũi chưa hết sợ hãi.

Chiếc xe ô tô dừng lại trước dãy nhà chung cư, Diane quay qua:

– Bà muốn vô nhà không? Tôi đang còn run. Chắc là sẽ có điều gì ghê gớm hơn.

Kelly buột miệng nói:

– Tôi cũng thấy dường như là nhưng mà tôi thì không lo có bề gì. Bà vô nhà đi, Stevens.

Diane bồi hồi nhìn lại Kelly muốn nói ra, nghĩ sao nàng lắc đầu bước xuống xe.

Kelly ngồi nhìn theo Diane bước đi vô nhà men theo bậc cầu thang lên tới tầng trên. Kelly thở ra một hơi dài.

Colin quay lại hỏi.

– Bà muốn về đâu, bà Harris

– Cho tôi về lại khách sạn, Colin, còn…

Chợt đâu một tiếng kêu thét vừa nghe thấy từ bên trong toà nhà chung cư. Kelly giật nẩy mình, nàng vội mở cửa xe vụt chạy vô trong. Diane còn để cửa mở toang ra. Nàng đứng giữa nhà, run lẩy bẩy.

– Gì vậy hở, Kelly vội hỏi.

– Có kẻ… kẻ lạ mặt đột nhập vô đây. Chiếc cặp Richard để trên bàn biến đâu mất, còn nhiều giấy tờ cất trong đó. Chiếc nhẫn cưới để lại đây.

Kelly sững sờ nhìn quanh.

– Bà báo cho cảnh sát!

– Vâng, Diane sực nhớ thám tử Greenburg còn để lại tấm danh thiếp bên ngoài; nàng bước trở ra tìm lấy.

Thoáng chốc nàng nhấc máy gọi:

– Cho tôi gặp thám tử Earl Greenburg! – Nàng đứng chờ máy.

– Greenburg tôi nghe đây!

– Thám tử Greenburg. Tôi là Diane Stevens đây. Trong nhà vừa xảy ra chuyên. Liệu ông có thể tới đây ngay được chứ… Cám ơn ông!

Diane hít vô một hơi nhìn lại Kelly:

– Ông ta tới ngay. Bà có thể nán lại chờ…

– Không thể. Đây là việc riêng, tôi không muốn xen vô. Bà nhớ có kẻ muốn giết bà đấy. Tôi phải đi Paris ngay. Đi nghe, Stevens.

Diane đứng nhìn theo Kelly bước trở ra xe.

– Bà muốn về đâu, – Colin hỏi – Cho tôi về lại khách sạn.

Về đây nàng mới thấy yên tâm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.