Đọc truyện Bóng Tối Kinh Hoàng – Chương 10
Với Kelly mọi việc giờ đây diễn ra với một tốc độ chóng mặt. Nhanh chóng nàng nhận ra ngay quy luật của nghề người mẫu: nàng được công ty cho theo học một khoá tạo dáng phong cách người mẫu. Điểm gây ấn tượng nhất trong nghề làm người mẫu là dáng điệu.
Kelly biết vận dụng để bù lấp khoảng trống đó. Nàng không phải là một nàng tiên kiều diễm hay là một người đẹp gợi tình quyến rũ.
Thuật ngữ “ấn tượng thoáng qua” khoác lên người một ưu điểm cho Kelly. Do nàng biết vận dụng phong cách không những gây chú ý khêu gợi, lại còn muốn gửi gắm một dáng dấp khiến cánh đàn ông mơ tưởng được gần gũi ôm ấp. Qua hai năm trình diễn Kelly ngoi lên hàng top người mẫu, được mời quảng cáo sản phẩm cho mười hai nước. Kelly lưu lại Paris dài hạn do hợp đồng quảng cáo cho khách hàng.
Tại một cuộc trình diễn thời trang tốn kém nhất ở New York trước khi quay trở lại Paris, Kelly được dịp về thăm mẹ, trông mẹ già và lo âu nhiều hơn. Ta lo đưa mẹ ra khỏi nơi đây, Kelly nghĩ. Ta sẽ mua cho mẹ một căn hộ để được gần gũi chăm sóc.
Bà mẹ mừng rỡ gặp lại đứa con:
– Mẹ mừng vì con làm ăn khá lên Kelly. Cám ơn con mỗi tháng con gửi tiền cho mẹ.
– Mẹ yên tâm. Con về đây muốn thưa với mẹ một việc. Con đã tính toán để đưa mẹ qua nơi khác ở…
– Ờ để coi ai đến thăm nhà ta. – Ông bố dượng vừa bước vô. – Mấy mẹ con sao lại ở đây? Lại đem khoe quần áo mới nữa chứ gì?
Thôi phải chờ dịp khác, Kelly nghĩ.
Kelly nhớ ra được một nơi phải đến thăm. Nàng nhớ nơi thư viện năm xưa ngày ngày đến đọc sách hàng giờ, chân vừa đặt lên thềm trên tay ôm một xấp tạp chí, bao nhiêu kỷ niệm ùa về.
Nhìn vô bàn làm việc không có bà Houston ở đó. Kelly bước vô trong gặp bà đang đứng ở góc nhà, ăn mặc đẹp, lo bày sách trên kệ.
Nghe tiếng cửa xịch mở bà Houston lên tiếng:
– Tôi sẽ ra ngay. – Bà quay lại nhìn – Kelly! – Bà muốn kêu lên một tiếng – Ôi, Kelly.
Hai người bước tới ôm chầm lấy nhau Bà Houston bước lùi ra sau nhìn Kelly cho rõ.
– Tôi không ngờ em trở về đây. Vậy em về thành phố có việc gì?
– Em về thăm mẹ, nhân tiện đến thăm bà.
– Tôi mừng cho em. Thật không ngờ
– Thưa bà Houston, bà còn nhớ em nói muốn đền ơn bà như thế nào không? Bà nói mong đến ngày được nhìn thấy ảnh đăng trên tạp chí thời trang. Thì đây?
Nói hết câu Kelly đặt trên tay bà Houston một xấp báo thời trang Elle, Cosmopolitan, Vanity Fair, Vogue. Trên mỗi trang bìa đều có hình nàng.
– Đẹp quá nhỉ, bà Houston nét mặt rạng rỡ tôi sẽ cho em nhìn thấy nữa đây: Bà bước ra sau bàn lôi ra mấy bản .
Kelly tần ngần một hồi mới nói ra:
– Em biết nói sao hết để tạ ơn bà? Bà đã làm thay đổi một đời người.
– Không, Kelly. Em biết làm sao cho cuộc sống đổi mới. Tôi chỉ biết khuyến khích em mà thôi Kelly ạ…
– Dạ.
– Nhờ em mà tôi cũng được thơm lây.
Khi Kelly tạo được tiếng tăm thì đời tư lắm lúc không yên. Nàng bị quấy rầy do đội ngũ phóng viên, nàng luôn bị ám ảnh bởi một số người không biết họ là ai. Kelly thèm được ngồi lại một mình nhớ những lúc gần gũi Mark, được gợi lại những kỷ niệm cũ.
Nhớ lại những ngày đầu…
Hôm ấy nàng ngồi ăn trưa tại nhà hàng Le Cinq bên trong khách sạn George V, thì một gã lạ mặt quần áo lôi thôi bước ngang qua chăm chăm nhìn theo. Gương mặt nước da xanh xao bệnh hoạn của một người sống lâu ngày trong nhà. Trên tay gã là tờ tạp chí Elle vừa giở tới trang đầy hình ảnh Kelly.
– Xin lỗi, – người lạ mặt vừa lên tiếng.
Kelly ngước nhìn khó chịu:
– Sao ạ?
– Tôi đã nhìn thấy… tôi đã coi trang báo nói về em là một công dân sinh ra ở Philađelphia. – Giọng nói gã thấy dễ nghe hơn. -Tôi cũng sinh ra tại nơi đó, tôi cảm thấy như đã quen biết em từ lâu và…
Kelly thản nhiên đáp:
– Tôi không quen ông, tôi cũng không thích người lạ quấy rầy.
– Ồ tiếc là – Không phải là tôi… không phải là người xa lạ gì đâu. Tôi muốn tự giới thiệu tôi là Mark Harris hiện đang công tác tại viện nghiên cứu Kingsley International. Nhác nhìn thấy, tôi đoán ngay là em không thích ngồi ăn một mình nên tôi mạo muội mở lời.
Kelly nhìn lại gay gắt:
– Ông đoán nhầm. Tôi muốn ngồi một mình.
Gã nói lắp bắp.
– Tôi… Tôi hỏi có hơi đường đột… thôi vậy thì tôi… Gã nhìn theo… – Xin cáo lui.
Kelly nhìn gã bước trở ra trên tay còn giữ tờ báo.
Khá đấy, nàng nghĩ.
Kelly ký được một hợp đồng làm người mẫu hình bìa mấy tờ tạp chí thời trang thời gian một tuần lễ. Sau lần gặp gỡ tình cờ Mark Harris cho tới nay, đang lúc ngồi trong phòng trang điểm người mẫu thay đồ mới thì có người mang vô một bó hoa hồng. Trên có kèm theo danh thiếp “Mong em thứ lỗi cho. Mark Harris”.
Kelly giơ tay xé tấm danh thiếp, đem bó hoa đến tặng cho bệnh viện nhi đồng.
Sáng hôm sau bà phụ trách trang phục người mẫu lại bước trở vô phòng mang theo gói quà.
– Một người đàn ông lạ mặt gởi Kelly.
Chỉ một cành hoa lan, thế thôi. Trên kèm theo danh thiếp đề: “Tôi mong được tha lỗi, Mark Harris”
Kell xé toạc tấm thiếp, để cành hoa lại.
Sau lần đó, hôm nào Mark Harris cũng nhớ gởi quà một rổ trái cây, một chiếc vòng, một món đồ chơi.
Kelly vứt bỏ đi hết. Một món quà gây chú ý khác lạ hơn mấy món trước: một con chó xù dễ thương: giống lai Pháp trên cổ đeo chiếc nơ đỏ kèm theo tấm thiếp:
“Đây là con Angel, mong là em biết yêu thương nó như tôi Mark Harris”.
Kelly quay số hỏi tổng đài biết được số máy cơ sở Kingsley International. Nghe tổng đài lên tiếng, Kelly hỏi:
– Xin lỗi ở đây có nhân viên nào tên là Mark Harris?
– Vâng, có.
– Tôi có thể gặp trên máy được chứ?
– Chờ máy!
Một phút sau vừa nghe tiếng nhớ ra giọng nói hôm nào.
– Alô?
– Ông Harris?
– Vâng!
– Kelly đây. Tôi muốn cho ông hay là tôi nhận lời mời ăn trưa.
Một thoáng im lặng ngột ngạt rồi lại nghe:
– Thật sao? Vậy… vậy thì còn gì bằng.
Kelly nghe thấy hơi thở dồn dập sung sướng bên kia máy.
– Hẹn gặp tại nhà hàng Laurent một giờ được chứ?
– Được lắm! Cám ơn rất nhiều.
– Tôi sẽ đặt chỗ trước. Hẹn gặp lại.
Mark Harris đang đứng chờ bên bàn, Kelly từ ngoài bước vô tay dắt theo con chó xù.
Mark hớn hở:
– Em… Em tới thật sao, tôi còn chưa dám tin… em nhớ dắt theo Angel.
– Vâng, – Kelly đặt con Angel trên tay Mark. – Cho nó theo ăn với ông, Kelly điềm nhiên nói toan bỏ đi.
Mark vội nói:
– Thế là sao, tôi chưa hiểu…
– Vâng, tôi muốn nhắc với ông một lần cuối, – Kelly quát – Tôi muốn ông đừng quấy rầy nữa. Ông hiểu chưa.
Mark Harris mặt đỏ như gấc.
– Vâng, vâng tôi hiểu chứ. Xin lỗi. Không phải chuyện quấy rầy… tôi nghĩ là… không biết nói ra sao… cho tôi được phân trần… Em có thể nán lại một lát nữa.
Kelly toon mở lời “không”, nàng chịu ngồi lại, vẻ mặt khinh khỉnh:
– Sao?
Mark Harris lấy hơi lên:
– Thật tình tôi lấy làm ân hận, phải nói tôi không có ý quấy rầy. Tôi có gởi tới những món quà để tạ lỗi vì sự quá đường đột. Tôi muốn một dịp… lúc nhìn thấy hình ảnh em trên báo, tôi tưởng đâu là đã biết nhau từ lâu. Đến khi được nhìn thấy em ngoài đời thì lại càng… Gã nói líu ríu, khổ sở – Tôi… tôi ngỡ là một người đẹp như em không đời nào ngó ngàng tới một kẻ như tôi… tôi cảm thấy ngây ngô như một đứa học trò. Tôi xấu hổ. Y như là tôi – Tôi không biết… nói ra sao, hơn nữa… Giọng nói rề rà gã cảm thấy trơ trẽn – Tôi không có tài… ăn nói. Từ nhỏ tôi sống một mình. Chưa có ai… ngày tôi mới lên sáu cha mẹ đã ly dị, và xung đột xảy ra, không người nào muốn giữ tôi lại.
Kelly lặng lẽ nghe. Tiếng nói vang lên trong trí nàng, gợi lại hồi ức lúc còn nhỏ: Sao bà không bỏ nó đi, đẻ ra làm gì? – Tôi muốn lắm mà không thể được.
Gã kể lể.
– Tôi được đem đi gởi qua hơn một chục nhà nuôi trẻ, không ai chăm sóc…
Khách trọ như là chú bác, con đừng rầy rà tới họ. Kelly nhớ lại lời mẹ bên tai.
– Tôi không làm được một việc gì cho ra trò… Mark kể lể, nghe xong trong đầu Kelly lại vang lên. Nấu ăn chẳng được… Bộ áo mặc không xứng… Mi lau dọn buồng tắm chưa xong.
– Tôi không được ăn học đàng hoàng, họ muốn tôi học làm thợ sửa xe, còn tôi… thì muốn học làm khoa học. Tôi bị chê không biết gì…
Kelly càng nghe càng thấy thấm thía, nhớ lại chuyện cũ:
Con muốn học làm người mẫu.
Bọn người mẫu là bọn làm điếm…
– Tôi muốn theo học đại học, nhưng mà với công việc hàng ngày… khỏi cần phải học hành.
“Mi đi học làm gì? Coi tướng mi chỉ làm nghề bán thân nuôi miệng…
– Lúc tôi được học bổng MIT, cha đỡ đầu đoán tôi sẽ thi trượt, trở về làm thợ trong gara xe…
Nghe gã vừa kể lể khác gì được ôn lại chuyện đời mình.
Xin vô đại học à? Mi làm uổng phí bốn năm một đời người…
Kelly ngồi đó thám thía từng câu chừ, càng đau đớn chẳng kém gì anh chàng xa lạ kia.
– Ngày tôi học xong chương trình MIT, tôi được nhận về làm cho cơ sở nghiên cứu Kingsley International, tôi cảm thấy như lạc lõng.
Câu chuyện ngừng lại một lúc lâu.
– Hình như là lâu lắm tôi học được một câu nói, điều vĩ đại nhất trong đời là gặp được người mình yêu, và được yêu lại… tôi tin là điều đó có thực.
Kelly lặng lẽ ngồi nghe.
Mark Harris ngọng miệng nói:
– Nhưng mà tôi chưa từng được gặp người đó, muốn bỏ qua. Thế rồi một bữa nọ tôi đã gặp được em…
Lời nói trêu ngươi.
Gã đứng dậy, hai tay giữ lấy con Angel.
– Tôi thấy xấu hổ lắm lắm. Từ nay trở đi không quấy rầy em nữa. Chào em.
Kelly nhìn theo gã bước đi khỏi.
– Ông ôm con chó của tôi đi đâu? – nàng gọi theo.
Mark Harris, ngập ngừng quay lại:
– Tôi xin lỗi được chứ?
– Con Angel thuộc về tôi. Ông đem biếu cho tôi, phải không?
Mark dừng lại nghẹn họng.
– Ờ, nhưng mà em đã nói…
– Tôi muốn thoả thuận với ông, Harris. Tôi được giữ con chó Angel, còn ông có thể lui tới tự nhiên.
Nghĩ ngợi một lúc mặt mày sáng rỡ gã nói:
– Vậy là em vừa nói tôi có thể… em muốn cho tôi…
Kelly nói:
– Sao không gác lại chuyện đó để tối nay tính?
Nàng có ngờ đâu chính nàng đang là đích ngắm của bọn sát thủ.