Đọc truyện [Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn Sát – Chương 34: Mất tích
Tôi còn nhớ rất rõ lần cuối cùng nhìn thấy Dũng. Nó cầm cái giẻ lau bảng, đi về hướng nhà vệ sinh nam để giặt cho sạch những bụi bặm đã dính bết vào từng sợi vải. Cả lớp 12D4 chúng tôi không ai nghĩ rằng Dũng sẽ mất tích.
Lúc đầu, khi không thấy Dũng trở về, ai cũng tưởng rằng thằng này trốn học bằng cách giả bộ đi giặt giẻ lau. Nhưng xét lại tôi thấy vô lý lắm. Bởi nếu muốn trốn ra ngoài thì sao không giả vờ đi tiểu? Đi giặt giẻ rất dễ bị để ý nếu như giáo viên đợi mãi mà không thấy học sinh quay lại. Cô giáo dạy môn Sử lớp tôi lầm bầm:
– Tí cậu Dũng về, tôi sẽ cho cậu ấy nghỉ luôn môn của tôi, khỏi phải trốn.
Ai ngờ Dũng nghỉ thật. Chẳng ai thấy Dũng vào tiết sau, rồi tiết sau nữa. Mọi người bắt đầu thấy lo lắng. Lớp trưởng Kiều gọi vào máy di động của Dũng nhưng những gì Kiều nghe thấy lại là: “Số máy quý khách vừa gọi không tồn tại… “. Chỉ mới hôm qua thôi Kiều còn gọi cho Dũng, vậy mà…
Mấy đứa khác đưa ra giả thuyết rằng Dũng bị bắt cóc. Tôi không đồng tình với ý kiến ấy. Nhà vệ sinh nam chỉ cách lớp tôi có vài bước chân. Người lạ đi qua thì kiểu gì cũng bị mấy đứa trong lớp nhìn thấy. Hơn nữa một nam sinh lớp 12 to cao, nặng cỡ 70-80kg thì làm sao mà đường hoàng lôi ra khỏi trường được?
Gia đình Dũng kéo đến, làm ầm lên. Nhất là mẹ Dũng, mồm bà cứ quang quác chửi rủa, không nể nang ai. Thầy hiệu phó, người có tiếng là hiền lành trong trường tôi cũng phải nổi cáu lên với bà. Nhưng hình như sau cáu giận, thầy tỏ ra hơi ân hận. Một người đàn bà mất con xứng đáng được thông cảm.
Công an cũng tới hỏi han những câu rất lôi thôi mà chẳng có kết quả gì. Chuyện Dũng mất tích thậm chí còn được đưa lên các trang báo lá cải. Facebook của các thành viên trong lớp bị mò ra, mấy thằng mấy con lều báo suốt ngày inbox hỏi không đâu, đòi phỏng vấn. Tôi chỉ muốn bắt chước các ngôi sao tổ chức họp báo rồi ỉa vào mồm lũ ăn hôi trên nỗi đau của người khác.
Khi tất cả chúng tôi đã hết hy vọng, thì đột nhiên Dũng trở về. Dũng xuất hiện trước cửa lớp sau bốn mươi chín ngày mất tích. Nó đứng đó, chưng hửng nhìn cả lớp trong khi cả lớp chưng hửng nhìn nó. Thế rồi, chúng tôi xông đến ôm Dũng. Lúc ấy, bọn tôi nhận ra trên tay Dũng vẫn cầm cái giẻ lau mà gần hai tháng trước nó đã đem đi.
Chuyện Dũng trở lại quả là một kỳ tích. Học sinh lẫn giáo viên, cùng lớp và khác lớp tất thảy đều chạy tới xoa nắn các khớp xương của Dũng. Có đứa nhạy cảm quá còn khóc vì xúc động. Lớp trưởng Kiều đem cái bánh ngọt mới mua dúi vào tay Dũng để biểu lộ sự ân cần của một người bạn.
Dũng kể:
Khi Dũng ra khỏi lớp, thì nó thấy trước mặt có một đứa con gái. Trời nắng to, nắng hắt sâu vào hành lang, khiến da Dũng như bốc cháy dưới lớp áo đồng phục. Vậy mà con bé kia đứng đấy, cứng đờ như một cái xác chết bị xiên vào cọc cho thẳng. Dũng thấy ghê ghê, nó đứng tránh sang một bên rồi đi tiếp, mặc kệ đứa con gái sau lưng. Nhưng vừa đi thêm được vài bước thì con bé lạ mặt dùng hai bàn tay lạnh như ướp đá tóm chặt vai Dũng, xoay người Dũng lại, mặt đối mặt. Ngay lúc ấy, tim gan Dũng như muốn tống tháo hết ra ngoài. Mặt con bé kia đã rữa nát, dòi bọ lổm ngổm bò trong hai hốc mắt rỗng không. Ở dưới váy đồng phục của đứa con gái, máu đang nhỏ ra tong tóc. Một vật gì tròn tròn như cục thịt đầy máu đầy me rơi ra, ngọ nguậy trên vũng dịch nhầy tanh tưởi.
Dũng chỉ thấy có thế. Khi tỉnh dậy, nó nhận ra mình đang ngồi trong một cái hốc rất chật hẹp chỉ đủ để duỗi chân ra nằm. Cái hốc ấy tối mò mò, mùi hôi thối xông lên rất khó chịu. Bên cạnh Dũng có một đống lổn nhổn gì đó bao gồm những vật dài dài, cưng cứng và cong như lưỡi mác. Ngoài ra còn có một quả cầu tròn có lỗ thủng. Khi sờ kĩ hơn, Dũng mới phát hiện ra đó là một bộ xương người. Nó lại ngất đi. Lúc tỉnh dậy, Dũng đã ở ngay trước cửa lớp, tay vẫn cầm cái giẻ lau bảng.
Một tháng sau, tôi chuyển trường, những chuyện kì lạ còn lại phải mãi về sau tôi mới biết. Có lẽ vì mấy chuyện đó quái dị quá nên nhà trường cũng như bên công an, cảnh sát bưng bít đi. Tuy nhiên, các học sinh trong trường vẫn đồn ầm lên. Chúng nó kể rằng sau khi Dũng trở về, Dũng bỗng thay đổi hẳn một trăm tám mươi độ. Nó hay ngồi một mình, lờ đờ nhìn vào khoảng không trước mặt. Ai gọi Dũng cũng không thưa không đáp. Một lần nọ, Dũng bỗng mang búa đến trường. Mọi người cản thế nào cũng không ngăn nổi Dũng phá bức tường trong nhà vệ sinh nam – cái nhà vệ sinh mà ngày trước Dũng đã mất tích ở đấy. Khi bức tường sụp mất một mảng, người ta phát hiện ra trong tường có một khoảng trống vừa đủ để một người ngồi bên trong. Cơ mà chẳng có người nào cả.
Thay vào đó, lẫn với gạch và xi măng là một xác chết nữ đang mang thai, mặc đồng phục. Tay và chân cái xác có dây thừng trói chặt, còn trong miệng xác chết là một cái giẻ lau.