[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn Sát

Chương 100: Tàn sát


Đọc truyện [Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn Sát – Chương 100: Tàn sát

[Chương cuối.]

Điểm danh xong một lượt rồi Phượng mới ngẩng đầu lên. Cô chưa kịp hỏi câu hỏi quen thuộc “Còn ai chưa có tên không?” thì đã thấy một cánh tay giơ lên. Người đó đứng khuất sau đám sinh viên phía trước, trông rụt rè như một con thỏ đế.

– Cậu tên là gì ấy nhỉ? – Phượng soát lại thêm một lần nữa.

– À, tôi là Nguyễn Lan Anh.

– Ủa? Đoàn mình làm gì có ai tên bắt đầu bằng chữ A?

Phượng hỏi như vậy, bởi lần thực hành này cô biết rằng nhà trường đã xếp danh sách theo thứ tự alphabet. Đoàn của Phượng có từ chữ M đến chữ X. Sao tự dưng lại lòi ra một Nguyễn Lan Anh ở đâu?

– Tôi xin phép thầy cô cho đổi địa điểm thực hành nên vào đoàn này. – Lan Anh lấy tay che những tia nắng mùa đông đang chiếu xuống, khiến khuôn mặt cô trở nên mờ mờ ảo ảo. – Trong danh sách cậu cầm không có tên tôi đâu.

Từ xa vọng lại tiếng gọi của đám sinh viên lúc này đã xếp đầy vali và túi xách lên vỉa hè:

– Phượng ơi! Đi thôi nào!

Phượng không nấn ná thêm. Cô chỉ kịp ghi thêm tên Lan Anh vào cuối danh sách rồi hỏi:

– Thế cậu đã chọn nhóm chưa?

– Chưa. Bây giờ danh sách có đến hai mươi người rồi thì chia dễ ấy mà.

– Thế à? Có một nhóm bốn người đấy. Cậu chọn nhóm đấy cũng được. – Phượng vừa nói, vừa nhìn thẳng phía trước. Đôi mắt cô vô thức né tránh bộ mặt nhàn nhạt của Lan Anh. Hình như cô sợ rằng nếu mình nhìn Lan Anh thì sẽ phát hiện ra bộ mặt cô ta trắng toát, không có mắt mũi gì cả.

– Ừ.

Sau tiếng ừ hữ nhạt nhẽo của Lan Anh, hai người đều cùng đặt mình vào trạng thái im lặng. Hình như có một điều gì đó không ổn đang diễn ra trong không khí ở vùng bán sơn địa này.

Những cái vali, túi xách, chăn đệm nặng trĩu dần được chuyển lên tầng hai. Căn phòng 100m2 vừa đủ sức chứa hai chục người. Đoàn sinh viên của Học viện Jane Addams toàn là nữ, không có nam. Mỗi người chiếm một chỗ nằm, xếp từ ngoài cửa vào.

– Mọi người đã lên hết…

Chưa kịp nói dứt câu, Phượng đã bị tiếng cửa mở ken két làm cho giật mình. Lan Anh đang đứng ở ngoài hành lang. Thấp thoáng sau lưng cô là những cái bóng đen. Hình ảnh ấy lướt qua mắt mọi người và cũng rất nhanh chóng biến mất.

Phượng nuốt khan. Hình như cổ họng cô có cái gì chặn lại.

*****

Đêm thứ nhất, Phượng nằm trằn trọc không sao ngủ được. Cô thấy trong bụng mình như có hòn than âm ỉ cháy. Ngoảnh đầu nhìn sang bên cạnh, Phượng thấy ánh đèn hắt ra từ điện thoại đã tắt hết. Mọi người đã ngủ cả rồi. Hình như chỉ còn mình Phượng chưa ngủ.

Phượng chưa ngủ, cho nên cô mới thấy được qua ánh trăng mùa đông chiếu hắt vào qua khe cửa sổ, có hai bóng đen đang từ từ ngồi dậy. Cái bóng thứ nhất, nằm gần chỗ của Phượng là Vân. Còn cái bóng kia Phượng chỉ thấy nó đen thù lù, không ra hình dạng con người. Vân đứng dậy, đi theo cái bóng còn lại trước đôi mắt ngạc nhiên lẫn lo âu của Phượng.

Phượng nằm quay mặt vào tường, cố xua đi những ý nghĩ đen tối.

Tiếng cửa lạch cạch mở ra rồi lại đóng vào. Cứ như thế cho đến sáng.

*****

Điều đầu tiên Phượng làm khi mở mắt là đếm lại xem còn bao nhiêu người trong phòng. Chẳng hiểu sao cô cứ bị ám ảnh bởi chuyện đêm qua.

Đúng như Phượng lo ngại, có ba người đã biến mất, trong số đó có Vân, người mà đêm qua Phượng đã thấy đi theo cái bóng đen bí ẩn. Tuy thế, cô không dám hỏi mọi người trong phòng. Nếu như Phượng lên tiếng, mọi người sẽ biết rằng cô là nhân chứng. Và nếu như Phượng chứng kiến Vân bị ai đó dắt đi, tại sao cô không cản lại mà để xảy ra chuyện như thế này?

– Hay là… báo cho cô My đi! – Xuyến gợi ý.

Oanh lại đưa ra ý kiến khác:

– Đừng có báo cho cô My vội! Không khéo cô lại trừ điểm chuyên cần của chúng nó đấy!

San cũng đồng tình với ý kiến của Oanh:

– Hay bọn mình cứ thử gọi điện, nhắn tin cho chúng nó đã.

Phượng thở dài, ngồi vò đầu bứt tai:

– Mười phút nữa phải có mặt rồi mà cái bọn này đi đâu không biết! Gọi điện không nghe, nhắn tin không trả lời! Facebook không tìm thấy đâu!

– Chắc là chúng nó trốn rồi nên mới khóa điện thoại. Sợ bị mình chửi đấy mà! – San ngao ngán. – Mà lạ thật, đồ đạc của chúng nó cũng ở đây cơ mà…

Mặc dù còn đang rất lo lắng, mọi người cũng buộc phải vào trong cơ sở thực hành. Mới ngày đầu đã thiếu người, bên cơ sở chắc chắn sẽ có ấn tượng không tốt. Về phần Phượng, thật sự trong lòng cô rất muốn báo mất tích. Nhưng chưa đủ hai mươi tư giờ làm sao mà mò ra công an báo mất tích cho được?

Tất cả mọi người đều tỏ ra lo lắng, chỉ có mình Lan Anh là không nói gì. Cô bước trong làn sương mờ mờ, đi trước những người còn lại trong nhóm một đoạn. Phượng để ý thấy Lan Anh bước tuy chậm nhưng cô lại lướt rất nhanh khiến người đằng sau không thể nào đi đến gần được. Sương mù càng lúc càng dày hơn, bóng hình Lan Anh thoắt ẩn, thoắt hiện như một con ma giữa ban ngày.

Vùng này tuy không nghèo nàn nhưng so với thành phố thì dân cư khá thưa thớt. Cửa hàng nhu yếu phẩm thì nhiều, mặt hàng nông sản vừa rẻ vừa phong phú cơ mà lại không có các dịch vụ giải trí, ăn uống. Buổi sáng, sắp đến giờ học sinh đi học mà cũng chẳng thấy mấy người đi lại trên đường. Chiều hôm qua mọi người đã thử ra chợ cho biết, giờ tan tầm mà cũng không đông đúc tí nào.

Mải suy nghĩ, Phượng chợt nhận ra đoạn đường trước mặt không quen chút nào. Hình như cô và mọi người đã vô tình đi quá mất một quãng đường ngắn. San lẩm bẩm:

– Mải nói chuyện, lại đi quá mất rồi. Quay lại đi.


– Ê! Từ từ! Nhìn kìa! – Oanh gọi giật.

Tất cả cùng quay đầu lại nhìn theo hướng Oanh chỉ. Đó là một khoảng đất rộng lớn đang chìm trong sương mù. Không có một ngôi nhà nào được xây ở đó. Tất cả đều là mộ bia đủ thước đủ cỡ. Quang cảnh ấy khiến cả đám nổi gai ốc đầy mình. Mọi người đã đi lạc. Lạc vào đất của người chết. Lạc mà không hay biết là mình lạc.

– Này! Ở đây này!

Tiếng gọi của Lan Anh kéo mọi người trở lại thực tại. Họ thấy bóng Lan Anh ở đằng sau mình không biết từ lúc nào. Một tay cô vẫy vẫy ra hiệu, tay kia chỉ vào bên cạnh.

Khi đã nhìn thấy cổng Trung tâm bảo trợ xã hội Thi Ân trước mặt, cả đám mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa kịp đúng giờ họ mở cửa. Ai nấy chỉnh đốn lại quần áo, đầu tóc rồi bắt đầu chia nhóm như đã xếp sẵn.

– Ủa? Đâu mất rồi? – San thốt lên.

– Cái gì? Sao mà mất? – Phượng hỏi lại.

– Không phải cái gì mất! – San quay nhìn bốn phương tám hướng. – Không thấy con Oanh đâu cả! Mới lúc nãy tao còn nói chuyện với nó cơ mà!

Vậy là đã có bốn người biến mất. Phượng nhẩm tính lại, còn mười sáu người. Oanh, Vân, Tuyến và Sương không biết đã biến đi đâu. Cô đề nghị:

– Chia lại nhóm đi. Chia làm ba nhóm thôi. Những đứa kia tính sau. Đằng nào người ta cũng không biết nhóm nào với nhóm nào mà. Thiếu người thì… thì hy vọng là người ta không đếm!

Cả đám đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý với đề nghị của Phượng.

*****

Mọi người về lại nhà trọ khi đồng hồ điểm mười một giờ trưa. Vừa đi, cả bọn vừa kiểm tra điện thoại xem có ai trong số bốn đứa vừa trốn việc kia có ai online không? Thật kỳ lạ. Oanh cũng đã tạm khóa Facebook. Bây giờ thì mọi người thấy lo hơn là giận giữ. Phượng lẩm bẩm:

– Không biết là chúng nó đâu mất rồi?

Trời đã về trưa, nhưng sương mù hình như không có vẻ gì là muốn tan đi mà càng lúc lại càng dày đặc. Vừa đi, mọi người vừa cúi xuống chân nhìn đường bởi cách một cánh tay không nhìn rõ mặt người nữa. Ở phía ngôi nhà trọ, Phượng mơ hồ thấy có khói bốc lên. Chắc là không phải cháy nhà đâu, đó không phải khói bốc ra từ đám cháy.

Chợt từ trong sương mù, Phượng thấy có bốn bóng người đang đứng cứng đờ như bốn con bù nhìn ruộng dưa. Họ không đứng trong tư thế bình thường. Tứ chi họ đang để ở những vị trí hết sức kỳ quái, cứ như những con búp bê bị người ta bẻ gãy hết tay chân. Phượng túm lấy cánh tay người bên cạnh và lắp bắp:

– Mày… nhìn xem! Đấy là… là cái gì thế kia?

Người bị Phượng túm lấy là Xuyến. Xuyến cũng nhìn thấy mấy cái bóng kia. Cả hai đứng như trời trồng. Nhưng những cái bóng cứng đờ hình như đang trôi theo sương mù, lừ lừ tiến về phía họ.

Một trận gió không biết từ đâu thổi tới làm bụi đường lẫn với lá khô bay tung lên, tạt vào mặt hai người. Phượng và Xuyến vội quay mặt đi để tránh. Khi gió đã tan, hai người lại không thấy bốn cái bóng quái dị đâu nữa. Những người còn lại trong đoàn cũng đã đi qua từ lúc nào. Phượng kéo Xuyến đi nhanh. Cô muốn vào phòng càng nhanh càng tốt. Màn sương này quá sức kỳ lạ và ma quái. Mới đến đây chưa được hai ngày mà Phượng đã chứng kiến không biết bao nhiêu thứ rùng rợn.

Phượng và Xuyến lần mò về đến nhà trọ. Tầng dưới cùng của ngôi nhà này được chia làm hai. Một nửa cho thuê làm tạp hóa. Một nửa là cầu thang, chất thêm các loại hàng hóa của chủ nhà nên lối lên tầng hai rất hẹp và tăm tối. Ban ngày thì không sao, chứ ban đêm mà không có đèn thì có các vàng Phượng cũng không dám đứng từ trên tầng hai nhìn xuống. Có lẽ vì hôm nay trời quá nhiều sương nên trong nhà cũng tối đen. Phượng thoáng thấy ở góc nhà có một vật rất to, kêu lên những tiếng ư ử. Chắc là một con chó. Nhà trọ mà nuôi chó thì chắc con chó ấy cũng không cắn người.

Chỉ khi đến gần, Phượng mới nhận ra đó không phải một con chó. Đó là một thân thể người đã bị biến dạng nặng nề. Chân tay người ấy gãy nát. Cái đầu đã bị phạt đứt từ hàm trên trở lên, làm cái lưỡi thè ra phát ra tiếng hồng hộc như chó thở. Cả thân người vặn xoắn ấy lê lết dưới gầm cầu thang.

Phượng thét lên vì kinh sợ. Xuyến! Xuyến đâu rồi? Cô không quan tâm đến sự biến mất của Xuyến nữa mà chạy thục mạng lên phòng. Tiếng thở hồng hộc, tiếng rên rỉ đuổi sát sau lưng cô.

Một tầng.

Hai tầng.

Ba tầng.

Phượng điên cuồng nhìn sang hai bên hành lang. Phòng trọ của đoàn sinh viên Học viện Jane Addams nằm trên tầng ba. Nhưng từ chỗ này nhìn xuống, Phượng có thể biết chỗ cô đang đứng là tầng hai.

Cô đã leo qua ba tầng cầu thang, leo đến độ ruột gan cô muốn lộn tung ra ngoài. Lẽ ra giờ Phượng phải ở tầng bốn mới đúng.

Sao lại là tầng hai?

Sương mù trắng đục tràn lan trên hành lang, biến thế giới quanh Phượng thành một địa ngục mờ ảo. Cô co rúm lại, lùi từng bước run rẩy về phía căn phòng cuối dãy hành lang. Cánh cửa dẫn ra cầu thang đen thui, tăm tối. Chỉ vài giây nữa thôi, cái thân hình nát bét kia sẽ bò lên được đây, cánh tay gãy nát của nó sẽ tóm lấy Phượng.

– Này, Phượng!

Nghe giọng nói quen thuộc, Phượng mừng húm. Cô quay lưng lại, định xem ai là người gọi mình nhưng không. Đó không phải là người. Đó là bảy cái thi thể bị hủy hoại nặng nề. Cái thì mất đầu. Cái thì cụt chân tay. Cái thì mặt mày trầy trụa, xây xát hết cả. Ghê nhất là trong số đó có San, Trà và Xuyến, những người bạn cùng phòng với Phượng giờ đã thành xác chết.

Phượng thấy trái tim mình như ngừng đập. Bảy cái xác cứ liên tục co giật như đang lên đồng. Máu ứa ra từ những vết thương khủng khiếp của chúng, văng cả lên người Phượng.

Vừa khi ấy, Phượng lại nghe thấy từ đằng sau lưng có tiếng gọi giật lại:

– Phượng! Vào đây mau lên!

Đó là Lan Anh. Lan Anh đang thò cánh tay trắng xanh ra vẫy Phượng. Bây giờ thì Phượng mặc kệ Lan Anh có là người hay là ma. Trong thời khắc sống còn này, cô cần một vị cứu tinh.

Khi Phượng đã chạy tọt vào trong phòng, cô nhận ra đây đúng là phòng trọ của mình. Đồ đạc ngổn ngang, bạn bè thì đứa mặt ngơ ngác, đứa lại trông xanh như đít nhái. Phượng ôm chặt lấy Lan Anh mà gào khóc nức nở:

– Chúng nó chết rồi! Chết rồi! Hiện… hiện về rồi!

– Ai chết? Ai hiện về? – Yến gặng hỏi.

– Tất cả… những đứa… mấy đứa mất tích! Bảy đứa!


Thấy tình hình có vẻ không ổn, Lan Anh bèn hỏi:

– Danh sách đoàn thực hành đâu rồi? Tôi sẽ điểm danh lại xem thiếu những ai.

– Ở trong… trong đấy. Trong vali của tôi.

Hí hoáy một lúc, Lan Anh cũng lôi ra được một tập giấy A4. Tờ đầu tiên ghi tên hai mươi sinh viên thực hành ở Trung tâm bảo trợ xã hội Thi Ân. Lan Anh bắt đầu điểm danh:

– Lan Anh rồi này… Miên đâu?

– Miên đây!

– Oanh?

– …

Cứ như thế, Lan Anh gọi tên đủ hai mươi người, nhưng khi kiểm tra lại thì chỉ còn mỗi mười ba người trả lời. Bảy người bị thiếu là Oanh, San, Sương, Trà, Tuyến, Vân và Xuyến. Từ đêm qua đến nay đã có bảy người biến mất như tan vào trong không khí. Điện thoại, Facebook, Zalo gì cũng không tìm thấy, không liên lạc được.

Phượng lại đưa ra đề nghị là nên báo công an. Vy thở dài:

– Mày muốn báo công an cũng được, nhưng đã đủ hai mươi tư giờ kể từ khi vụ mất tích đầu tiên xảy ra đâu?

Miên cũng chen vào:

– Với cả bọn mình chưa biết là chúng nó đã xảy ra chuyện hay là chỉ trốn đi đâu đó chơi thôi.

– Không! – Phượng rối rít. – Chính mắt tao đã thấy bảy… bảy cái xác! Đúng ra là bảy con ma. Biến dạng hết rồi… Nát bét rồi… Nhưng tao nhận ra! Tao nhận ra bọn nó!

– Cũng có thể mày gặp ảo giác đấy! – Miên lại an ủi Phượng. – Vì nãy mày đi trong sương mù mà.

– Chúng mày nhớ lại đi. Lúc ở trong trung tâm chỉ mới thấy thiếu có bốn đứa. San, Trà với Xuyến lúc đấy… lúc đấy bọn nó còn sống! Xuyến còn đi về cùng tao. Xong tao thấy… tao thấy có một cái xác ở chỗ cầu thang, nó lết theo tao. Sau đó Xuyến mới mất tích. Nếu như những thứ tao thấy không phải sự thật thì thử hỏi làm sao mà tao biết có những ai biến mất trước khi Lan Anh điểm danh?

Căn phòng chìm vào trong im lặng. Mặc dù những điều Phượng vừa nói không phải là không có lý nhưng dù sao vẫn rất khó tin. Hơn nữa, khi bị nhấn chìm trong một biển sương ma mị, sống giữa một vùng vắng vẻ và xa lạ, không ai muốn có thêm một chuyện gì không may xảy ra nữa là chuyện giết người hàng loạt.

Lan Anh giục mọi người:

– Thôi, mọi người đi tắm rửa dần dần đi. Tôi hy vọng là những người bạn kia không gặp vấn đề gì nghiêm trọng. Nếu họ tự đi thì họ tự về, còn nếu họ đã xảy ra chuyện thì đằng nào cũng xảy ra rồi.

Giọng Phượng run run:

– Hay là… mình báo cho cô My?

– Tao thấy ý kiến báo cho cô My được đấy. – Miên gật gù. – Đằng nào chuyện chúng nó tự ý bỏ buổi làm việc hôm nay cũng đáng bị trừ điểm rồi. Cứ gọi cho cô, giải quyết cho xong đi, đỡ phải lo lắng nữa.

Chỉ chờ có thế, Phượng lấy điện thoại ra ngay. Nhưng cái điện thoại không biết tại sao lại vỡ nát cả màn hình, linh kiện bên trong cũng lộ ra. Sao lại vỡ được nhỉ? Phượng hốt hoảng:

– Ủa? Lúc nãy… lúc nãy tao đâu có thấy va quệt vào đâu?

– Thôi, chắc nãy mày ngã nên vỡ điện thoại rồi. Để tao gọi cho. – Miên vỗ vai Phượng, tỏ ra ân cần.

Tới lượt Miên thì điện thoại của cô lại mất sóng. Những cái điện thoại khác trong phòng cũng chịu chung số phận. Hoặc là không kết nối được, hoặc là vỡ tan vỡ nát. Ai nấy vừa lo âu, vừa ngạc nhiên. Nếu không có điện thoại thì coi như mọi liên lạc bị cắt đứt. Chưa kể là chi phí sửa chữa hoặc thay điện thoại mới cũng khá chát so với sinh viên. Cả bọn bắt đầu xôn xao bàn tán. Nỗi lo âu dần dần dâng lên.

– Không biết sao mà lại vỡ hết điện thoại thế nhỉ?

– Nếu bảo là có ai phá thì vô lý lắm vì bọn mình lúc nào chẳng mang điện thoại theo người!

– Tao sợ quá! Tao muốn về nhà!

– Tao cũng thế! Tao chẳng muốn ở đây đâu! Chỗ này như bị ma ám ấy!

Tâm đưa ra một suy đoán để cầu may:

– Hay là do sương mù nhỉ? Tao thấy trời mà ẩm thấp thì đồ điện tử dễ hỏng hóc lắm.

Miên phản đối:

– Hỏng thì cũng chỉ bị ẩm ướt, han rỉ thôi. Đằng này vỡ toác ra như bị đập ấy!

Bị đập ư? Ai đập? Tại sao lại đập? Đập kiểu gì?

Bỗng Quỳnh càu nhàu một câu không liên quan:

– Sao con Trinh tắm lâu thế nhỉ? Nó tắm từ lúc mới về đến phòng mà giờ chẳng thấy đâu!

Mỗi khi nghe thấy việc có một người bị tách ra và biến mất, Phượng lại như có lửa đốt trong lòng. Không thèm hỏi ý ai, Phượng chạy phăm phăm tới trước cửa nhà tắm và gõ thật mạnh:


– Trinh! Mày tắm xong chưa?

Điều mà Phượng sợ nhất đã xảy ra: cô hoàn toàn không nghe được một lời hồi đáp nào từ Trinh. Phượng lại gọi thêm lần nữa, lần này thì cô đập thật mạnh vào cửa khiến tấm bản lề như muốn bung ra:

– Trinh! Sao mày ở trong đấy lâu thế?

Sau đó vẫn là một sự im lặng khủng khiếp. Phượng đang sợ hãi. Cô sợ tới độ không dám đặt tay lên nắm đấm cửa.

– Để tao mở cho! – Trâm nhẹ nhàng chen vào. Cô thử vặn nắm đấm cửa. Không bị chốt. Trâm thở phào nhẹ nhõm.

Bên trong phòng tắm có một lớp sương. Không phải hơi nước nóng mà là sương mù cực kỳ dày và lạnh lẽo. Ở giữa khung cảnh trắng xóa, có một đống đen đen đỏ đỏ nằm trên sàn.

Đó là tóc. Mái tóc rất dài của Trinh còn dính cả da đầu, máu me be bét dưới sàn như bị một bàn tay vô hình nhổ tung ra. Mọi người thấy cảnh đấy thì không khỏi khiếp hãi. Một số đứa cúi gập người xuống ói. Những đứa còn lại hoặc quay đi, hoặc ôm nhau. Chỉ trừ có Phượng và Lan Anh đang nhìn chằm chằm vào đống tóc trên sàn phòng tắm. Phượng khẽ liếc sang Lan Anh. Mặt cô ta trắng như vôi bột, cộng thêm lớp sương bay lờ đờ càng khiến cái mặt ấy trông trắng hơn. Trên cái mặt ma ấy không biểu lộ một chút cảm xúc nào.

Nguyễn Lan Anh… Nguyễn Lan Anh…

Sao cái tên này nghe quen thế nhỉ?

Phượng chợt rùng mình khi nhớ đến câu chuyện mà cô từng được nghe hồi năm thứ hai đại học. Đó là chuyện về một nữ sinh năm thứ ba tên Nguyễn Lan Anh đi thực hành tại Trung tâm bảo trợ xã hội Thi Ân. Trong quá trình đi đến cơ sở thực hành, chiếc xe ô tô mà cả đoàn thuê đã bị trục trặc. Đến đoạn đường nổi tiếng nhiều tai nạn giao thông, cái xe bỗng nhiên trở chứng. Người tài xế tính xuống kiểm tra, nhưng Lan Anh lại bảo mọi người rằng có một thứ gì đó bám ở sau xe, không cho mọi người đi.

Thứ gì đó mà Lan Anh nhắc đến chẳng ai biết là gì. Sau đó Lan Anh cũng không giải thích cho ai biết. Chính xác là Lan Anh không thể giải thích được.

Vừa nói xong, Lan Anh đã bảo tài xế mở cửa. Người đó không biết cô định làm gì nhưng vẫn để cô xuống xe.

Mọi người chỉ kịp nghe thấy tiếng Lan Anh thét lên:

– Tránh ra cho chúng tôi đi!

Rồi sau đó là một tiếng va đập, tiếng gãy vỡ, tiếng xe ô tô phanh gấp.

Lan Anh đã bị một chiếc xe đâm chết. Điều kỳ lạ là không biết cái xe ấy là xe nào. Không ai thấy được nó. Không có một bằng chứng nào cho thấy cái xe gây tai nạn từng tồn tại, trừ xác chết bị cán nát của Lan Anh.

Hôm đó cũng là một ngày rất nhiều sương.

Phượng nhìn chằm chằm vào Lan Anh. Hình như Lan Anh cũng nhận ra được ánh mắt khó chịu của Phượng nên cô ta quay lưng bỏ lại vào trong phòng.

– Giờ thì chúng ta phải báo công an thôi! – Miên thở dài. – Đây đâu phải truyện trinh thám. Không thể tự phá án được.

– Bảy người mất tích đi đâu không biết. Một người đang tắm tự nhiên biến mất. Mới chỉ có một ngày… – Quỳnh run rẩy. – Tao không muốn ở đây nữa.

– Giờ thì chúng ta không thể ra ngoài được. Sương dày lắm. – Quyên chỉ ra ngoài cửa. – Hay là cứ ra ngoài hành lang, gọi to lên xem. Khu nhà trọ này nhiều người mà.

Mọi người đều đồng tình với ý của Quyên. Phượng đòi đi đầu, nhưng không ai cho cô đi. Ai cũng biết Phượng đang bị khủng hoảng nặng nề.

Phấn và Miên quyết định ra ngoài, mỗi người một bên hành lang.

Một phút.

Rồi mười phút.

Rồi một tiếng đồng hồ sau.

Không ai dám nói gì cả.

Phượng thất thần nhìn ra ngoài cửa. Sương không tràn vào phòng, khiến Phượng có cảm giác căn phòng này được cô lập khỏi màn sương quái đản xung quanh. Những người bị lạc trong sương sẽ phải chết đau đớn. Họ sẽ không bao giờ trở về nữa.

Mọi người bắt đầu lục đục đi nấu mì ăn.

Đây không phải là những gì Phượng tưởng tượng ra. Cô đã nghĩ về những ngày sống ở đây, cô sẽ làm quen với những người cô chưa quen lắm. Cô nghĩ tới những người già cô độc trong trung tâm, những đứa trẻ mồ côi, những cán bộ vừa hồng vừa chuyên. Thế mà…

Màn sương mù dày đặc kia đang ẩn giấu điều gì?

Không ai sử dụng phòng tắm nữa. Mọi sinh hoạt đều gói gọn trong phòng. Cái chỗ dùng để rửa bát thì mọi người đứng tắm. Toàn tắm chung. Ai cũng sợ phải ở một mình. Ngoài sự sợ hãi ra, mọi người còn cảm thấy nghi ngờ.

Lúc nào cũng chỉ có đoàn sinh viên thực hành ở với nhau. Vậy mà đã có cả chục người hoặc chết hoặc biến mất.

Đến đêm hôm đó sương vẫn không tan. Phượng không dám ra ngoài, chỉ đứng sát ngưỡng cửa nhìn vào khoảng không trắng đục. Cô hy vọng rằng nếu như mình không liên lạc về nhà, gia đình cô và các bạn khác sẽ liên hệ với nhà trường. Nhà trường sẽ báo cho trung tâm, cho bên công an. Rồi những người sống sót sẽ được tìm thấy.

– Mày đừng lo, rồi… rồi mọi người sẽ tìm thấy bọn mình mà. – Quỳnh an ủi bạn, cho dù chính cô cũng rất sợ.

– Ừ, tao cũng tin như thế. – Phượng mỉm cười méo mó.

Đột nhiên cả căn phòng tối sầm lại. Theo phản xạ, Phượng tóm cứng lấy tay Quỳnh để khỏi bị lạc mất bạn. Quỳnh run run:

– Hình như… mất điện rồi.

– Không, không. Chắc là chập thôi. – Phượng nhanh chóng trấn an Quỳnh.

Mấy cái bóng đèn trong phòng liên tục chớp tắt.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Phượng thấy hơn mười cái thi thể nát nhừ đang đứng giật giật giữa phòng, lẫn lộn với những người còn sống. Một trong số các xác chết có một cái đầu trọc lốc. Chắc hẳn đó là Trinh. Trinh đã chết và hiện về cùng những người chết khác.

Khi đèn sáng, Phượng buông vội Quỳnh ra. Cánh tay Quỳnh rơi xuống đất. Chỉ còn mỗi một cánh tay đầy những máu.

Trong phòng, Quyên, Thoa và Trâm cũng đã không còn ở đó nữa.

Lan Anh thì đứng lù lù ở một góc phòng, hai bàn tay còn nhuốm đầy những máu.

Phượng gào lên:


– Mày là cái loại gì thế?

– Tôi tin chắc là Phượng biết tôi là ai. – Lan Anh điềm nhiên đáp.

Vy, Xuân, Yến và Tâm cùng đứng về phía Phượng. Họ nhìn Lan Anh từ đầu tới chân.

Đây là kẻ duy nhất không bị lạc trong sương mù.

Đây là kẻ duy nhất không cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy người chết.

Đây là kẻ duy nhất không có trong danh sách ngay từ đầu.

Đây, đây là kẻ đã chết từ nhiều năm về trước. Cô ta bị cán chết trong sương mù. Cô ta đã bám theo mọi người đến tận đây, giết chết từng người một.

Không kịp suy nghĩ gì thêm, Phượng lao ra ngoài, mặc kề sương mù vây quanh mình như một tấm lưới của ma quỷ.

Phượng cứ chạy, thấy hành lang như dài ra vô tận. Đất dưới chân Phượng mềm ra, ẩm ẩm, ướt ướt.

Phượng nhận ra mình đang ở trong một khu rừng đầy những sương. Trời đang sáng.

Bỗng cô gục xuống. Cô thấy đầu mình đau buốt.

Giọng nói của Lan Anh đều đều vang bên tai Phượng:

– Rất nhiều năm về trước, tôi đã chết ở cung đường cách đây cỡ ba cây số. Tôi là một người có linh lực. Tôi đã nhìn thấy một bóng đen bẩn thỉu bám sau xe tôi.

– …

– Tôi xuống xe, tính đuổi cái bóng ấy đi. Nhưng tôi đã bị lừa. Thứ bám theo sau xe chúng tôi là một cái xe bồn ma. Cái xe ấy bị tai nạn, người tài xế không được siêu độ nên cứ loanh quanh ở đây gây tai nạn, không lâu sau đó thì hóa thành quỷ.

– …

– Tôi đã phát hiện ra các cô ở đây.

Trong đầu Phượng đột ngột bùng lên một mảng ký ức hỗn loạn.

Chiếc xe ba mươi lăm chỗ đi trên đoạn đường đầy sương mù. Phượng đang ngồi cạnh Trinh, hai đứa ngồi xem một đoạn video clip hài trên điện thoại thì cái xe đột nhiên dừng lại.

– Anh lái xe ơi? Sao thế anh?

Chợt từ bên mạn phải xe có một bóng đen đâm sầm vào. Đó là một cái xe bồn rất lớn. Lực đâm quá mạnh khiến chiếc xe mọi người đang ngồi bị ép bẹp dí.

Phượng mở mắt ra, thấy xung quanh ngổn ngang những người. Bạn bè cô người thì còn hấp hối, người thì đã chết. Chân tay gãy nát. Tóc của Trinh bị cuốn vào một bộ phận nào đó chỗ ghế lái, khiến da đầu cô bị lột ra một mảng.

Phượng nhớ rằng, khi cô lết được ra ngoài, cô chỉ nghĩ tới việc gọi người tới cứu. Nhưng cái điện thoại trên tay cô đã vỡ nát. Phượng thở hổn hển, cố nén cơn đau từ trên đầu và cái cẳng chân đầy máu rồi bảo:

– Tao… sẽ gọi người đến giúp. Đợi tao… đợi tao nhé! Tao sẽ… quay lại!

Phượng cứ thế đi trong sương mù. Không biết đường, Phượng lạc vào một vùng rừng tăm tối. Sương trắng bao phủ, che mắt Phượng. Phượng như nửa tỉnh nửa mê. Cô không ngừng lẩm bẩm:

– Đợi… đợi tao. Tao sẽ gọi người đến giúp. Chúng mày… ở đâu? Mọi người ơi? Mọi người ở… đâu?

Phượng gục xuống lúc nào không biết.

Lúc này, khi đã nhớ ra mọi chuyện, Phượng mới thấy nước mắt chảy dài trên má. Lớp sương dưới chân Phượng tan đi, để lộ một vật màu trắng bị chìm dưới đất ẩm và lá cây. Đó là một bộ xương, bên cạnh là chiếc điện thoại đã vỡ nát của Phượng.

Phượng đã nằm đây không biết bao nhiêu năm. Không ai tìm thấy cô cả. Những người khác dù được gia đình đem đi táng, nhưng họ cũng không rời khỏi được nơi này. Họ vẫn đợi Phượng quay lại.

“Đợi tao nhé, tao sẽ quay lại.”

Cánh lái xe kể rằng vào những đêm sương mù, họ thường nghe thấy tiếng gọi của phụ nữ vọng ra từ trong rừng:

– Mọi người ơi… Có ai không? Giúp… chúng… tôi… với…

Những người già sắp chết ở Trung tâm bảo trợ xã hội Thi Ân cũng như những đứa trẻ có đôi mắt trong sáng thường nhìn thấy một đoàn nữ sinh đi trong sương. Chủ nhân ngôi nhà trọ mà đoàn sinh viên đó đã đặt chỗ trước cũng thường nhìn thấy những bóng người thoắt ẩn thoắt hiện. Vì chủ nhà không biết, nên căn phòng không có ban thờ mà vẫn cứ thắp nhang khói. Mùi nhang dẫn những bóng ma cứ vô thức bị cuốn vào. Họ cứ quanh quẩn ở trần thế, mãi không thể siêu sinh.

Lan Anh đặt một tay lên vai Phượng, chỉ cho Phượng một vệt tím:

– Đấy là con đường luân hồi. Cậu có thấy xung quanh có gì không?

Phượng lau nước mắt, trước mặt cô là một đoàn gần hai chục người đang vẫy tay:

– Phượng ơi!

– Phượng! Bọn tao ở đây Phượng ơi!

– Bọn tao đây này Phượng!

Phượng vừa khóc vừa cười sung sướng. Cô hét lớn:

– Tao thấy chúng mày rồi!

Lan Anh gật đầu:

– Các cậu đi được rồi.

Phượng ngoái nhìn Lan Anh một lần nữa để cảm ơn rồi chạy vụt về phía ánh sáng, nơi bạn bè đang đợi. Lan Anh đứng lại phía sau, tìm đường rời khỏi khu rừng.

Bỗng sương mù xung quanh Lan Anh cũng tan dần. Cô sững sờ nhìn về phía trước.

Một vệt tím khác vừa hiện ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.