Bóng Sói Hú

Chương 11


Đọc truyện Bóng Sói Hú – Chương 11

Tập đoàn Phí thị nằm trên đoạn đường hoàng kim của khu phố trung tâm, nó là một toà nhà màu trắng có kiến trúc 50 tầng, khí thế to lớn vút tận trời xanh, phía trên cửa chính là ký hiệu của Phí thị bằng kim loại bắt mắt, đại sảnh sau cánh cửa có 38 cột đá cẩm thạch làm trụ chống và cầu thang cẩm thạch được điêu khắc vô cùng tinh xảo đẹp mắt.

Tôi trước kia làm việc ở tầng 8, chỉ là nhân viên bình thường mà thôi, bây giờ liền tăng luôn lên đến tầng 50, có thể tính là dùng máy bay bay lên, bộ đội hàng không, cũng có nghĩa là tôi trở thành đề tài bàn luận trong thời gian nghỉ ngơi sau khi ăn trưa của mọi người, không biết Hồ miệng rộng có hô “Tin sốt dẻo đây, số đặc biệt số đặc biệt” nữa hay không.

Đúng là trước giờ chỉ quen cuộc sống bình thường, đến tầng 50 mới biết hưởng thụ cao cấp nhất là gì, hai bên hành lang tầng 50 đều treo tranh của các danh họa, sân thượng được bao trùm bởi lớp cỏ mềm mại, có thể đi dạo, có thể quan sát toàn bộ phong cảnh thành phố. Người làm ở tầng 50 có thể hưởng thụ chiết khấu cao cấp nhất ở trung tâm thương mại, thẻ mua sắm do công ty cung cấp….Còn có bể bơi, phòng tập thể thao, phòng nghỉ, câu lạc bộ, ngân hàng, hàng không, phục vụ bưu chính… Chỉ một câu là có thể làm cho người ở tầng 50 được hưởng thụ đãi ngộ giống như bậc đế vương, khó trách mọi người tranh nhau đến vỡ đầu để được lên chức, lên chức rồi lại đem hết thủ đoạn ra dùng để không bị đá xuống. Tôi luôn lo lắng, sau khi hưởng thụ cuộc sống xa hoa như vậy, sau này mình sẽ thích ứng với cuộc sống bên ngoài như thế nào.

“Trợ lý Liễu, đây là văn kiện Phí tiên sinh đưa cho cô, sửa sang lại để 9h sáng mai sử dụng.” Thiệu Phong – bảo vệ kiêm tướng tài đắc lực của Phí Như Phong, nghe nói 3 năm trước hắn liều mạng thay Phí Như Phong chắn đạn, là người có địa vị đặc thù! Tuy rằng không có chức vụ gì, nhưng trong công ty từ trên xuống dưới ai nhìn thấy hắn cũng đều cung kính cúi chào, gọi một tiếng Thiệu tiên sinh. Loại người giống như hắn, dĩ nhiên là vô cùng khinh thường tôi, từ khi vào công ty đến nay trừ khi liên quan đến công việc nếu không hắn cũng chẳng hé răng nửa câu, về phần khuôn mặt vui vẻ tươi cười, tôi nghĩ hắn chính là tên mặt than.

“Như thế nào, vẫn bộ dáng cũ?” An Bích sán lại đây, vụ cá cược tôi và Thiệu Phong có thể nói với nhau một câu vô nghĩa hay không đã tăng giá trị từ 5000 lên đến 1 vạn, xem ra còn có thể tiếp tục tăng lên. “Hay là tôi hẹn hắn cùng mọi người ăn một bữa cơm được không?” An Bích kề tai tôi lén lút nháy mắt.

“Tốt.” Tôi cười: “Dù sao tôi cũng được sủng ái, có đến Châu Phi cũng không đến lượt tôi.”


“Người xấu!” An Bích hung hăng huých người tôi. Tôi rất hòa đồng với người ở tầng 50, vì tôi không xinh đẹp, một người không xinh đẹp mà có thể làm nữ nhân bên Phí Như Phong đúng là điều lạ, nếu thái đội với tôi không tốt, cũng không có gì tốt đẹp với họ! Hơn nữa, tôi không cao ngạo nhưng cũng chẳng tự ti, vừa không nơm nớp lo sợ cũng không che dấu điều gì. Việc tôi nên làm tôi nhất định sẽ làm, không nên làm thì cũng không xen vào việc người khác, thế giới này ai cũng không nhận nổi ân tình của người khác, mọi người bình yên vô sự, mọi thứ đều tốt đẹp.

Điện thoại nội bộ vang lên. “Khặc khặc” An tỷ cười bất thiện, “Đã đến giờ triệu kiến.”

Tôi đẩy cửa ra, Phí Như Phong ngẩng đầu bỏ qua văn kiện trong tay, “Còn chưa ăn cơm trưa sao?” Đáy mắt hắn mang theo ý cười thản nhiên, “Đương nhiên.” Tôi chưa từng nghĩ một hoa hoa công tử trên phương diện công việc lại cẩn thận tỉ mỉ như vậy, mười phần cuồng công việc.

Tôi nhìn lịch trình trên tay “Tổng tài, bây giờ đã là buổi chiều, còn 15 phút nữa sẽ đến giờ hẹn của ngài và Ninh lão.”

Phí Như Phong tà tứ liếc tôi một cái “Hôm nay tôi còn chưa tìm được ghim cài áo thích hợp, đi thế nào được?” Tôi lấy từ trong hộp ra ghim cài áo màu bạc, ghim cài áo của Phí Như Phong từ trước đến giờ đều được thiết kế riêng, dùng kim cương hoặc ngọc bích khảm lên, thật sự xa xỉ.


Mỗi ngày đều ứng phó với việc Phí Như Phong bắt bẻ cũng đã thành thói quen, từ quần áo của hắn, đến bài trí văn phòng, còn cả thời gian hẹn mà tôi sắp xếp, đều bị bắt bẻ. Tôi đối với những tình huống bất ngờ đã quen thuộc tới mức lấy đó làm trò chơi giải sầu.

Tôi cúi đầu giúp hắn đeo lên, tay hắn không an phận sờ soạng thắt lưng tôi, “Bình thường đụng đến cổ áo tôi chỉ có một loại kết quả.” Hắn trêu đùa.

Tôi nhẹ nhàng trả lại một câu “Kết quả là mưu sát.” Tôi mỉm cười lui ra. Phí Như Phong cũng không bắt ép “Hôm nay em không cần theo giúp tôi, tôi mời Mạch Kì, trong trường hợp này nữ nhân xinh đẹp dễ vào mắt hơn so với cơm tẻ.”

“Vậy sao, như vậy Ninh tổng thích ăn nhất là Mù-tạc, anh nhỡ rõ bảo Mạch tiểu thư chặn lại giúp anh, còn có hắn đặc biệt thích sau khi uống rượu liền bắt người khác khiêu vũ thoát y, anh cần phải chú ý quần áo của Mạch tiểu thư, đừng để ngày mai lại lên mặt báo. Còn nữa, hắn sẽ cùng anh đàm phán chuyện làm ăn, nhớ rõ giá thu mua là 3500 vạn, không thể cao hơn dù một chút!”

Tôi chầm chậm nói xong, khom người rời đi. “Đình Đình” Tôi nổi da gà toàn thân, Phí Như Phong sán lại gần. “Nói giỡn thôi! Tôi làm sao có thể để một cái bình hoa đi cùng chứ, trường hợp trọng yếu đều là Đình Đình của tôi đi cùng tôi ra mặt mà thôi.”


“Trường hợp này nên nhất là mang theo nữ nhân xinh đẹp, cơm tẻ sao có thể đem ra khoe.” Tôi đem lời của hắn trả về cho hắn.

“Ai nói, làm sao lại có người nói ra câu nói kiểu này.” Phí Như Phong cười meo meo nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay tôi, hắn có thể bàn việc lớn như diễn kịch, tốc độ biến đổi sắc mặt cực nhanh, đúng là cáo già.

“Vậy đi thôi tổng tài, nếu còn chơi đùa thì sẽ không kịp đâu!” Tôi thấy nên kiềm chế. Phí Như Phong vừa bước vào thang máy, sắc mặt liền trở nên âm trầm. Thang máy bên trong tập đoàn đều trang bị đèn thông minh, thường thường người bước vào ánh mắt đều không mở ra được. Tôi tới gần hắn, “ Bộ sáng chế nghiên cứu tạo ra loại nước hoa mới nhất, tên là “Say lòng người” anh ngửi một chút xem, có thể làm cho anh say hay không?” Tôi khua khua không khí vài cái.

“Hắt xì hắt xì, em nghĩ tôi sẽ ngửi thấy cái gì chứ?” Mũi của Phí Như Phong đúng là siêu cấp mẫn cảm.

“Ấy, lấy nhầm rồi, đây là nước hoa mua ở cửa hàng tạp hóa.” Tôi kinh ngạc nói.

“Em là đang mượn cơ hội trách cứ tôi cho em quá ít tiền tiêu vặt sao, em thế mà chỉ có thể đi mua nước hoa để dùng? Hay là muốn cho tôi biết cái gu thưởng thức rẻ tiền của em, chỉ đi mua ở cửa hàng tạp hóa, để tôi xem xem đồ lót của em có phải cũng mua về từ cửa hàng ba màu hay không.” Dã lang Phí Như Phong làm ra tư thế như muốn xé toạc quần áo của tôi. Móng vuốt hướng vào sâu bên trong cơ thể tôi.

“Dừng tay, từ từ, lát nữa tôi còn muốn gặp người khác, được, được, tôi đúng là cảm thấy thiếu tiền tiêu vặt.”


“Thế mà dám phàn nàn về ông chủ, tội không thể tha.” Động tác tay của Phí Như Phong càng lợi hại hơn, được, thích chơi thì mọi người cùng chơi mới tốt. Hai tay tôi ôm vòng quanh cổ hắn, “Em muốn anh”

Những lời này ngân nga rất lâu, quả nhiên hắn ngẩng đầu lên, quả nhiên hắn nhớ rõ chú ngữ thôi miên của tôi.

“Em, nữ nhân không biết sống chết là gì này.” Phí Như Phong đúng là phí hơi thừa lời, tôi cười yếu ớt trong suốt, thang máy mở ra, Phí Như Phong giương mi lên

“Tôi xem em vẫn nên sửa sang lại bộ dáng bên ngoài rồi hãy đi ra.”

Tôi cúi đầu, quần áo nửa kín nửa hở, tóc tai hỗn độn, đúng là điển hình của gái phố vẫy.

“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.” Phí Như Phong đi ở phía trước, khóe miệng cong lên, nhanh nhẹn tao nhã nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.