Bạn đang đọc Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi – Chương 4
Đến khi trời chập tối Từ Á Ngôn mới rón rén đi về nhà, dù đã cố gắng biến bản thân như vô hình nhưng trốn tránh như thế nào cũng không thoát khỏi đôi mắt cáo già của nhị phu nhân.
Nhị phu nhân này họ Tô, là một thứ nữ được gả vào làm thị thiếp, tuy thân phận không lớn nhưng ở trong phủ này bà ta cáo mượn oai hùm, nhe nanh múa vuốt suốt ngày gây khó dễ cho Từ Á Ngôn.
Kiểu người hùng hổ tưởng chừng như ghê gớm này lại dễ đối phó hơn bao giờ hết, ít ra hỉ nộ ái ố đều thể hiện rõ trên mặt, không mưu hiểm như đại phu nhân, bề ngoài thì tỏ ra hiền lương thục đức nhưng trong lòng chỉ hận y không sớm chết đi.
Bên kia còn một tam phu nhân, người này cũng hay hùa vào gây khó dễ, luôn coi y như cái gai trong mắt.
Đã vậy cả ba người này đều sinh cho Từ gia không ít con cái, Từ Á Ngôn đứng thứ năm, bên trên có hai tỷ tỷ và hai ca ca, ở dưới có một muội muội và một tiểu đệ.
Chưa nói đến ba vị phu nhân, thường ngày đối phó với đám huynh đệ tỷ muội này cũng khiến y đau đầu nhức óc rồi.
Ai bảo mẫu thân của y mất sớm, không có chỗ nương tựa, lại còn không sinh sống trong Từ phủ từ nhỏ, nên đám người đó luôn coi y như một kẻ nhà quê không biết phép tắc khiến họ mất mặt.
Y không sợ mấy người này nhưng cũng không muốn chạm mặt.
Quả nhiên, nhị phu nhân vừa nhìn thấy y đã dòm ngó từ đầu xuống chân một lượt, đôi mắt chán ghét híp lại thành một đường lớn tiếng mắng.
“Từ Á Ngôn, có phải ngươi lại ra ngoài gây chuyện nữa đúng không?!”
Ban nãy đánh nhau hơi mạnh tay nên trên người Từ Á Ngôn có không ít vết thương, một bên má vốn trắng trẻo giờ cũng thâm tím lại, quần áo nhăn nhúm dính đầy bùn đất, bộ dạng này đâu có giống một tiểu thiếu gia bình thường.
Nhị phu nhân bị Từ Á Ngôn ngó lơ, bà ta mím môi quay qua đại phu nhân nói xấu.
“Tỷ tỷ xem kìa, cứ nói muội gây khó dễ cho nó nhưng nó cũng đâu có coi muội đây vào trong mắt, nói còn trừng mắt lên với muội nữa!” Nhị phu nhân quấn chặt lấy khăn tay, “Nhìn bộ dạng này của nó đi, ra ngoài người ta lại tưởng Từ gia chúng ta không tốt, bạc đãi con cái trong nhà, muội bị người ta nói xấu không sao nhưng mà lão gia dù gì cũng là quan trong triều, chuyện này truyền ra ngoài thật là mất hết mặt mũi.”
Khóe miệng Từ Á Ngôn khẽ cong lên, y cúi xuống nghịch móng tay, giọng nói mang đầy vẻ châm chọc.
“Nếu không làm thì sợ gì người ta đàm tiếu.”
“Ngươi…” Nhị phu nhân run run chỉ tay về phía Từ Á Ngôn, nhưng lời mắng chửi nào trước kia cũng đã nói hết rồi, vốn dĩ Từ Á Ngôn đều coi đó như nước đổ lá khoai trước nay không thèm để ý.
Nhị phu nhân quay qua đại phu nhân kể tội.
“Tỷ thấy đó, muội thương tiểu ngũ không có người dạy dỗ, muốn chỉ bảo nó một chút mà nói một câu nó cãi lại một câu.” Nhị phu nhân ra vẻ chịu ủy khuất, bám vào tay đại phu nhân, “Thường ngày đều là do tỷ thay lão gia quyết định mọi việc, chuyện này tỷ nhất định phải làm chủ, không thể để con cái trong nhà làm loạn như vậy được.”
“Đúng vậy đó đại tỷ, nếu chúng ta cứ mắt nhắm mắt mở cho qua thì sau này nó coi chúng ta ra gì nữa.” Tam phu nhân đứng xem trò vui cũng đổ thêm dầu vào lửa.
Đại phu nhân xuất thân là đại tiểu thư danh giá, vậy nên dù cho có ghét Từ Á Ngôn thế nào đi chăng nữa cũng không bao giờ biểu hiện ra mặt, nhìn bề ngoài thì bà ta đúng là hiền lương thục đức, nếu không phải có một lần Từ Á Ngôn tình cờ nghe thấy chính miệng bà ta nói, thì y cũng không bao giờ ngờ đến đại phu nhân còn có bộ mặt nham hiểm đến như vậy.
Vậy mà khi vừa mới đến, y còn ngu ngơ thực sự coi bà ta là người tốt.
Từ gia đất rộng người đông, chỉ tiếc là người thật lòng với y chẳng được mấy người.
Đại phu nhân nhấp một chén trà, trâm vàng đung đưa bên cạnh theo từng động tác mà rung nhẹ lên, quả nhiên đúng như Từ Á Ngôn suy đoán, đại phu nhân không trách ngược lai còn quay qua khuyên nhị phu nhân.
“Muội cứ bình tĩnh, Á Ngôn còn trẻ, đùa nghịch một chút cũng là chuyện thường mà, hơn nữa nhìn nó gầy như vậy ta sao nỡ trách phạt…”
“Cũng là do tỷ quá lương thiện nên nó mới được đà lấn tới, bây giờ chỉ là không coi muội ra gì, có phải sau này cũng ngồi lên đầu tỷ luôn không?”
Đại phu nhân khẽ liếc sang nhìn, nhị phu nhân lập tức che miệng lại.
“Muội cũng chỉ là lo nghĩ cho tỷ tỷ, lo cho Từ gia chúng ta, cho dù một nô bộc trong phủ ra ngoài gây chuyện thì cũng mang tiếng, nói gì đến…”
Nhị phu nhân ngập ngừng một lúc, sau đó kết lại một câu.
“Tỷ vẫn là nên dạy dỗ lại nó thì hơn, tránh cho người ngoài lại nói đường đường là ngũ thiếu gia của Từ gia lại không khác gì một kẻ đầu đường xó chợ.”1
Những lời nói khó nghe này không phải mới nghe thấy ngày một ngày hai, Từ Á Ngôn đã sớm luyện thành thói quen, hiện tại nếu y phản bác có khi nhị phu nhân lại được nước tiếp tục nhào vào xâu xé, thà là cứ im lặng chịu đựng một lúc, đợi bà ta mắng chửi một hồi khản cổ xong rồi thôi.
Từ Á Ngôn xoa nhẹ tai, bộ dạng càn rỡ coi mấy lời nói kia không khác gì ruồi nhặng.
Đại phu nhân phất nhẹ tay giảng hòa, “Được rồi, được rồi.
Nhìn Á Ngôn bị thương không nhẹ, về phòng nghỉ ngơi thay đồ một chút rồi dùng bữa đi, có chuyện gì để ngày mai rồi nói.”
Như chỉ chờ có câu này, Từ Á Ngôn nửa phần không tình nguyện khom lưng xuống, “Đa tạ đại phu nhân.”
“Đại tỷ!” Nhị phu nhân không cam lòng dậm mạnh chân, nhưng chưa kịp nói câu nào đã bị đại phu nhân khẽ trừng mắt cảnh cáo.
“Á Ngôn chỉ là một đứa trẻ thôi muội so đo với nó làm gì?”
“Nó cũng sắp mười bảy tuổi rồi còn trẻ gì nữa…”
Bước chân Từ Á Ngôn thoáng khựng lại, nhị phu nhân còn cằn nhằn gì đó y cũng chẳng còn nghe rõ.
Nhắc đến mới nhớ, vài hôm nữa là đến sinh thần của y rồi, nhưng từ ngày mẫu thân mất chẳng ai nhớ đến cả…!suýt nữa y cũng đã quên..