Bỗng Nhiên Song Trọng Sinh Ngay Ngày Kết Hôn Cùng Kẻ Thù

Chương 7: Đắc ý


Đọc truyện Bỗng Nhiên Song Trọng Sinh Ngay Ngày Kết Hôn Cùng Kẻ Thù – Chương 7: Đắc ý


Editor: D Ẹ O
Kha Thải Châu nhận được tin từ Hoắc Nghiệp Thụy, nhóm Lâm Khiển lớp chọn và nhóm của Trịnh Bằng Khinh lớp quậy đang chuẩn bị đánh nhau tại phòng học bỏ hoang.
Sau vụ hiểu lầm tại buổi lễ tuyên thệ, Kha Thải Châu vốn cũng không tin giữa Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh thật sự có xích mích, nhưng cuối cùng vẫn bị lời thề son sắt cùng những bằng chứng hết sức đáng tin cậy của Hoắc Nghiệp Thụy thuyết phục, tất nhiên, đoạn Đổng Minh Ân chửi Lâm Khiển đã góp một phần công sức không hề nhỏ.
Kha Thải Châu thầm nghĩ, giỏi thật, thì ra chúng nó chỉ giả vờ thân thiết, còn sau lưng đã gay gắt đến độ hẹn đánh nhau.
Vả lại vụ việc trước đó đã khiến cô ta mất hết mặt mũi trước các đồng nghiệp, hiện cô ta đang rất nóng lòng muốn lập lại uy tín, cố ý gọi hai giáo viên chủ nhiệm lớp Một và lớp Tám theo cô ta đi bắt học sinh vi phạm kỷ luật, nếu bắt được, mục đích của cô ta coi như đã thành công, còn không họ cũng chẳng bắt bẻ được cô ta.
Kế hoạch của cô ta nghe có vẻ rất hoàn mỹ, nhưng không ngờ chủ nhiệm lớp Tám, Bạch Ngạn Trúc, người bình thường rất hiền lành nhút nhát lại điên lên đầu tiên, nổi giận đùng đùng chỉ trích cô ta cố ý nghi oan cho học sinh, nói cái gì mà học sinh lớp Tám đều là những học trò ngoan có chí tiến thủ.
Kha Thải Châu cảm thấy chắc do Bạch Ngạn Trúc áp lực quá lớn nên đâm ra mê sảng không chừng, học trò ngoan có chí tiến thủ? Đây mà là từ dùng để hình dung học sinh lớp Tám?
Kha Thải Châu vốn muốn lôi quyền uy của tổng giám thị ra để trấn áp Bạch Ngạn Trúc, nhưng cô ta lại không ngờ Bạch Ngạn Trúc xưa nay dễ bắt nạt lại không chịu để yên cho cô ta muốn làm gì thì làm.
Kha Thải Châu không khỏi càng thêm oán hận Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh, nếu không phải tại tụi nó, thì cô ta đâu bị mất sạch uy nghiêm như bây giờ, ngay cả Bạch Ngạn Trúc mà cũng dám mở miệng chống đối cô ta.
Đã vậy, Kha Thải Châu lại càng muốn tóm cho bằng được nhược điểm của Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh, lần này cả Bạch Ngạn Trúc cũng muốn làm to chuyện, thông báo cho hiệu trưởng, mời thầy đi cùng để làm chứng, luôn mồm nói muốn chứng minh cho sự trong sạch của học trò lớp Tám.
Có sự hiện diện của hiệu trưởng, đồng nghĩa với việc cô ta đã mất quyền chỉ huy.
Kha Thải Châu rất bực bội, chỉ hận mình quá sơ suất, biết vậy hồi nãy cô ta không nên ép Bạch Ngạn Trúc theo.
Nhưng chẳng mấy chốc đã có người chứng minh cho cô ta rằng suy đoán của bản thân là thật.
Ngay lúc họ sắp đến phòng học bỏ hoang, đột nhiên xuất hiện một nam sinh cản họ lại.
Học sinh ấy là ai Kha Thải Châu không biết, Bạch Ngạn Trúc lại lập tức kêu lên: “Trò Cẩu, em làm gì ở đây vậy?”
Thì ra là học sinh lớp Tám.
Cẩu Tân Đậu cười hề hề, ánh mắt cứ dáo dác: “Mấy thầy cô sao lại chạy tới đây?”
Kha Thải Châu ngứa mắt trước cái điệu cà lơ phất phơ của cậu ta, mở miệng la rầy.
Cẩu Tân Đậu da mặt cũng dày, bị mắng vẫn cứ trơ trơ, tiếp tục đánh trống lảng ngăn không cho họ đi.

Nhưng Kha Thải Châu là người đã có kinh nghiệm dày dạn bao năm đối phó với đám học sinh hư hỏng quậy phá, một ý nghĩ chợt lóe, cô ta lập tức nhận ra ý đồ của Cẩu Tân Đậu.
“Hiệu trưởng, trò ấy đang muốn câu giờ.” Kha Thải Châu nói, “Chắc chắn trò này đã được mấy con sâu mọt kia giao nhiệm vụ phải đứng đây canh chừng, chúng ta phải nhanh chân lên, không thể để chúng thoát.”
Cẩu Tân Đậu nghe vậy liền biến sắc, điều này cũng đồng nghĩa cậu ta đang gián tiếp xác thực cho suy đoán của Kha Thải Châu.
Lần này thì ngay cả Bạch Ngạn Trúc cũng phải nghi ngờ, thầy gian nan hỏi: “Em nói thật cho thầy nghe, có chuyện gì đã xảy ra?”
Cẩu Tân Đậu bĩu môi, vẫn cái bộ cà lơ phất phơ ấy: “Em nào có biết gì đâu, em chỉ đang đi dạo thôi mà.”
Đương nhiên Kha Thải Châu sẽ không dễ bị lừa, cô ta hừ lạnh: “Đừng đứng đây lãng phí thì giờ thêm nữa, mau đi thôi, tóm cả bọn xem chúng còn chối cãi được nữa không.”
Nếu nói ban nãy cô ta còn do dự thì bây giờ cô ta như vừa được tiếp thêm liều an thần, tràn đầy đắc chí và tự tin.
Trò lừa bịp gà mờ của Cẩu Tân Đậu sao qua mắt được cô ta? Sai người đứng canh chừng, hệt mấy chiêu trò mà bọn học sinh hẹn đánh nhau hay dùng.
Liếc sang Bạch Ngạn Trúc, người vốn hùng hổ như con gà chọi giờ đã ỉu xìu như cải héo, ánh mắt chứa đầy sợ hãi và lo âu.
Kha Thải Châu vung tay lên, hếch mặt như đang ra lệnh: “Mọi người mau theo tôi.”
Cô ta một lòng muốn bắt quả tang, khiến bọn chúng không kịp trở tay nên chẳng thèm gõ cửa, đạp bay cửa mà vào như cách cô ta đạp bay khí thế của Bạch Ngạn Trúc.
Cô ta hùng hổ xông vào, hếch mặt ưỡn ngực chuẩn bị hưởng thụ vẻ sợ hãi hòng cầu xin cô ta tha thứ của bọn học sinh…
Nhưng hiện thực lại như đang tát thẳng vào mặt cô ta.
Cái hiện trường trước mắt là có ý gì đây? Quyền đấm cước đá đâu, sưng mặt sưng mũi đâu, chửi bới nhục mạ đâu, và cuối cùng là răng rơi đầy đất đâu?
Quần bà mày cũng cởi sẵn cho rồi mà đám tụi mày cho bà xem cái gì thế này?
Khí chất và hành vi của một đám côn đồ cần có tụi mày cất đâu cả rồi?
Kha Thải Châu nghẹn một cục máu đọng to tổ bố ngay cổ họng, chết trân nửa ngày không phun ra được.
Trong lúc cô ta bận sững sờ, Lâm Khiển nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Trịnh Bằng Khinh, hai người ăn ý bắt được ý ngầm sâu xa từ trong đôi mắt đối phương.
Không ngờ đã trọng sinh mà các thầy cô vẫn đến đúng giờ như vậy.
Nhưng tiếc là chuyện nay đã khác xưa nhiều rồi.

Lâm Khiển rất muốn cười, nhưng mặt vẫn giả vờ kinh ngạc: “Hiệu trưởng, các thầy cô, mọi người đến đây làm gì vậy?”
Ý đồ muốn ém nhẹm cho xuôi chuyện của Kha Thải Châu bị câu nói của y chọc thủng, cô ta thẹn quá hóa giận, sầm mặt gắt: “Câu đấy để tôi hỏi các cậu mới phải, các cậu lén la lén lút ở đây làm cái gì?”
Cô ta tự trấn an bản thân, phải rồi, tụi nó dù không đánh nhau nhưng vô duyên vô cớ tụ tập ở cái nơi hẻo lánh quỷ quái này làm gì, chắc chắn là chúng nó đang âm mưu quậy phá gì đó.
Cô ta cố tỏ ra hung hăng hơn, doạ nạt bọn Lâm Khiển: “Nói, các cậu đang âm mưu chuyện gì không muốn để cho ai biết có phải hay không?”
Trịnh Bằng Khinh giả bộ hú hồn: “Thì ra thời buổi này ngay cả chuyện học hành cũng bị nói thành cấu kết làm chuyện mờ ám?”
“Học hành?” Kha Thải Châu cười khẩy, công nhận lứa trẻ bây giờ giỏi thật, nói dối không chớp mắt, tưởng cô ta không biết lớp Tám là hạng người gì sao? Nếu chỉ đơn giản là học tập thì cần gì phải trốn đến một nơi như thế này?
Kha Thải Châu đã hoàn toàn trấn định, tuy bọn chúng không đánh nhau, nhưng cô ta dám chắc chúng đang âm mưu gì đó. Nếu không thì sao khi thấy giáo viên đến lại có tật giật mình, ngay cả câu chống chế cũng nực cười đến thế?
Chỉ cần bắt thóp được chuyện chúng đang cố giấu, vết nhơ ban nãy của cô ta sẽ được rửa sạch.
Kha Thải Châu che dấu ý nghĩ trong lòng, từng bước tiến sát lại: “Các cậu tưởng giáo viên chúng tôi ngu lắm sao? Lựa cái nơi hoang tàn này mà dám nói là học hành, vậy để tôi coi thử coi các cậu học như thế nào?”
Bạch Ngạn Trúc và Hồng Khả Ý cũng nghi hoặc không kém, học sinh của bọn họ ra sao tự bọn họ hiểu, tuy chúng không phải loại xấu xa gì, nhưng đúng sự việc lần này chẳng hề phù hợp với tác phong thường ngày của các trò ấy chút nào.
Chẳng lẽ các trò ấy thật sự đang cố giấu diếm chuyện gì?
Hồng Khả Ý không nhịn được mà hỏi: “Lâm Khiển, em mau ăn ngay nói thật cho cô biết, cô tin tưởng em.”
Lâm Khiển dở khóc dở cười: “Cô à, cậu ấy nói thật mà cô đâu có tin.”
Hồng Khả Ý lúng túng không biết nói sao cho phải .
Đến nước này rồi mà bọn Đổng Minh Ân và Hứa Dao còn không hiểu nữa thì chẳng khác nào thiểu năng trí tuệ, cất não đi đừng xài nữa.
Đổng Minh Ân nói: “Hiệu trưởng, thầy, là bọn em đã nhờ lớp chọn dạy phụ đạo cho tụi em.”
Hứa Dao phối hợp lắc lắc sách giáo khoa đang cầm trên tay: “Tụi em đang khoanh kiến thức trọng tâm cho họ này, cơ mà mọi người xộc vào không báo trước gì cả, báo hại em xém khoanh sai.”
“Khoanh kiến thức trọng tâm?” Kha Thải Châu như đang nghe chuyện cười tếu nhất năm, cô ta giật mạnh lấy quyển sách từ trong tay Hứa Dao, dùng sức mà lắc, “Vậy để tôi xem các cậu khoanh được gì rồi nhé.”
Theo động tác của cô ta, một tờ giấy rơi ra khỏi những trang sách, lắc lư đáp xuống đất.

Lâm Khiển thấy thế, y trở nên căng thẳng, vội vã xông tới nhặt nó lên.
Cái tờ thỏa thuận thiểu năng trí tuệ ấy mà để người ngoài nhìn thấy thì đảm bảo anh danh học bá một đời của y sẽ bị hủy hoại chỉ trong tích tắc.
Bộ dạng sốt sắng của y lọt vào mắt Kha Thải Châu khiến cô ta cho rằng mình vừa tìm được chứng cứ, nhanh tay cướp tờ giấy: “Ồ, thứ gì đây, để tôi xem thử nào.”
“Đừng.” Trịnh Bằng Khinh thốt lên đầy hoảng hốt.
Nếu mà để người ta biết đàn em nhà hắn có trình độ văn hóa thấp đến đáng thương như thế thì ngày sau hắn còn mặt mũi nào mà làm đại ca trong cái trường này nữa!
Trịnh Bằng Khinh nói càng khiến Kha Thải Châu vững tâm, quả nhiên đây chính là bằng chứng.
Ôm tâm lý chắc chắn, cô ta càng huênh hoang, cười mỉa mai: “Tại sao lại không được nhìn, chẳng lẽ đây là thứ mà các cậu không dám cho người ta biết?”
Lâm Khiển: “…”
Trịnh Bằng Khinh: “…”
Haiz, chuẩn rồi, xem xong tụi này mất mặt chết.
Bộ dạng hoảng loạn của hai người khiến cả hiệu trưởng và hai thầy cô cũng biến sắc.
Chẳng lẽ, các em ấy thực sự đang giấu diếm điều gì.
“Ơ hay, sao bảo khoanh kiến thức trọng tâm kia mà? Sao tôi không biết có dạng kiến thức gì mà đến cả giáo viên cũng không thể xem thế…” Kha Thải Châu châm chọc khiêu khích, hung hăng giật lấy tờ giấy từ trong tay Lâm Khiển, “Để tôi xem xem là loại kiến thức gì mà các cậu phải giấu giấu diếm diếm…”
Khoái chí nhìn Lâm Khiển bất đắc dĩ mà không làm gì được mình, Kha Thải Châu hả hê bắt đầu đọc to rõ ràng: “Thỏa thuận: Kể từ hôm nay, Lâm Di (gạch xóa) Khiển, Hứa Xa (gạch xóa) Dao, Giang Đình Tuấn, Phục (gạch xóa) Phó Nghi Phi, Phan Khải Bác sẽ dạy phụ đạo cho Trịnh Bằng Khinh, Đổng Minh Ân, Chu Đạo Tháp, Lâu Tinh Quang,…”
Kha Thải Châu đọc được nửa thì không đọc nổi nữa, sững sờ nhìn cái bản hiệp nghị.
Cái thứ quỷ quái gì đây vậy?
Hiệu trưởng và hai thầy cô nghe mà mí mắt cũng giật giật, họ liếc mắt nhìn nhau, hoài nghi liệu mình có lãng tai hay không.
“Để tôi xem thử nào.” Thấy Kha Thải Châu không chịu đọc tiếp, hiệu trưởng đoạt lấy tờ giấy, đọc nốt đoạn còn lại, “Thời gian dạy là một tiếng sau khi tan học mỗi ngày, các bạn học lớp chuyên phải giải đáp mọi thắc mắc trên phương diện học tập cho các bạn học lớp yếu.”
Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh cùng thở dài, thôi xong, mất mặt cả lũ.
Hiệu trưởng đọc hết nội dung bản hiệp nghị, mắt thầy dời xuống dưới: “Ồ, mọi người còn ký tên nữa này.”
Trịnh Bằng Khinh tiếp tục minh oan: “Bảo rồi, tụi em học hành nghiêm túc mà.”
Lâm Khiển cũng gật đầu, đặt tay lên ngực nói: “Trong lòng tụi em chỉ tồn tại đúng duy nhất một điều, đó chính là học tập.”
Mọi người: “…”

Sự ăn ý giữa bọn họ khiến người xem phải sửng sốt.
Nếu có ai còn dám nói hai đứa có hiềm khích, hiệu trưởng sẽ là người đầu tiên phản bác.
“Các trò biết ý thức vậy là rất tốt.” Hiệu trưởng cảm khái, cười híp mắt nhìn cả đám: “Cái này do trò nào viết?”
Đổng Minh Ân yếu ớt nhấc tay lên.
Hiệu trưởng vỗ vỗ lên vai hắn: “Trò sai lỗi chính tả hơi bị nhiều đấy.”
Đổng Minh Ân không hề biết hối cải, cãi cố cãi cùn: “Là do tên tụi nó khó viết quá chứ bộ.”
Bọn Hứa Dao: “…” Mày ngứa đòn phỏng?
Hiệu trưởng cũng hết nói nổi trước thái độ cây ngay không sợ chết đứng của hắn, thầy giả bộ ho khan: “Học bù là đúng.”
Chuyện đã đến nước này, ai đúng ai sai không cần phải bàn cãi.
Hiệu trưởng nghiêm mặt nhìn Kha Thải Châu: “Giám thị Kha, liệu cô có còn lời nào muốn nói với các trò ấy nữa hay không?”
Ban nãy Kha Thải Châu có bao nhiêu hùng hổ doạ người, thì bây giờ lại chật vật bấy nhiêu, cục tức ứ tắc ngay cuống họng nhổ không được mà nuốt chẳng xong, ấp úng nói: “Có lẽ, có lẽ là do tôi đã hiểu lầm…”
“Nghĩ vậy là xong à?” Bạch Ngạn Trúc sừng sộ, “Giám thị Kha, tôi yêu cầu cô phải xin lỗi các em ấy đàng hoàng.”
Thái độ cứng rắn hiếm thấy của thầy lây sang cả Hồng Khả Ý, Hồng Khả Ý cũng gật đầu: “Đúng.”
Kha Thải Châu ngẩng đầu, không thể tin hai người này lại dám dùng giọng điệu ấy nói chuyện với mình, đáng hận hơn là ngay cả hiệu trưởng cũng đứng về phía bọn họ: “Đúng, cần phải xin lỗi.”
Đôi môi Kha Thải Châu run lên, xưa nay toàn cô ta vênh mặt hếch hằm trước các đồng nghiệp, chưa từng có một ai trong cái trường này dám sai sử cô ta như bây giờ.
Không ngờ đã vậy hiệu trưởng còn bồi thêm một câu: “Không chỉ xin lỗi học trò mà còn phải xin lỗi cả thầy Bạch và cô Hồng.”
Kha Thải Châu sa sầm mặt mày, cô ta tung hoành ngang dọc ở Thập Nhị Trung đã lâu, chưa một lần chịu sự nhục nhã ê chề như ngày hôm nay.
Hơn cả sự nhục nhã, là không cam lòng, chung quy vẫn không ngăn được dã tâm muốn leo lên chức vụ cao của cô ta, Kha Thải Châu buộc lòng phải xin lỗi những người mà khi xưa cô ta từng khinh thường.
Bọn Đổng Minh Ân: Được bà chằn Kha xin lỗi, thành tựu x 1, tốt nghiệp trong vinh quang, đắc ý.
Bạch Ngạn Trúc: Đòi lại được công đạo cho học trò, đắc ý.
Suốt cả quá trình chỉ làm người vô hình, Hồng Khả Ý: Khi không lại cọ được một lời xin lỗi từ Kha Thải Châu, đắc ý.
Tác giả có lời muốn nói: Kha Thải Châu: Bà hận!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.