Đọc truyện Bỗng Nhiên Song Trọng Sinh Ngay Ngày Kết Hôn Cùng Kẻ Thù – Chương 51: Khảo sát điều tra
Editor: D Ẹ O
Dưới sự dẫn dắt của tiểu tổ phụ đạo, Thập Nhị Trung nhấc lên một làn sóng học tập trước nay chưa từng có.
Đặc biệt là Trịnh Bằng Khinh, vì để không kéo chân sau bạn trai, nghiễm nhiên bộc phát sức mạnh mất ăn mất ngủ, tiểu tổ phụ đạo vốn lén lút phong hắn thành “Trịnh Khắc Khổ”, nay biệt hiệu đó đã thăng cấp, gọi là “Trịnh Khắc Khổ x2”.
Mặt khác, có Đường Uyển Kỳ gia nhập cũng giúp tiến độ học tập của lớp Bảy tiến bộ được phần nào, điều này cũng khiến cho các bạn học cùng lớp cảm thấy áp lực dần tăng cao.
Trăm triệu không thể ngờ, hai học sinh tiến cử cả mới lẫn cũ, người trước ngã xuống, người sau tiến lên mà đâm đầu vào sự nghiệp giáo dục lớp yếu.
Lớp chuyên khóa này, tại sao lại có được tinh thần cao quý khiến người người phải khâm phục như thế?
Hay là do lớp yếu, có một loại ma lực gì đó khiến lớp chọn muốn dừng mà không được?
Nếu không phải chương trình học lớp 12 quá nặng nề, khả năng cao là đã có bạn học không nhịn được muốn tóm bọn họ đi nghiên cứu thuyết .
Đương nhiên, mặc cho tất cả mọi người nghĩ phá đầu, đều sẽ không ngờ được, khởi nguyên của tất cả, chỉ bởi vì trùm sò lớp chuyên và đại ca lớp yếu yêu đương mà thôi.
Ngoại trừ… Hai nhân vật dù không muốn biết nhưng vẫn biết quá nhiều, Cẩu Tân Đậu và Hứa Dao.
Trong số tất cả mọi người, hạnh phúc nhất phải kể đến hiệu trưởng Khâu, ông thật sự không ngờ trong một năm nhiệm kỳ cuối cùng của mình, có thể nhìn thấy một Thập Nhị Trung nhộn nhịp vui tươi đến vậy, mỗi ngày chỉ cần đi tuần, ngang qua những dãy phòng học cũng đã đủ để ông vui vẻ cả một buổi.
Tháng ngày cứ thế lướt qua mau trong bầu không khí tuy vội vã lại tràn ngập hy vọng, tất cả mọi người đều đã dần quen với sự yên bình lẫn trong sự tất bật thường nhật, thì người vốn im hơi lặng tiếng một quãng thời gian dài, phó hiệu trưởng Hoắc Bình Xuyên, lại đem đến một đề tài mới giữa quãng thời gian học tập bình thản.
Hoắc Bình Xuyên tuyên bố, nhà trường tiến cử một hệ thống khảo sát về mức độ hài lòng đối với bộ phận giáo viên, đồng thời sẽ hoàn thành khảo sát đợt một đối với toàn bộ giáo viên tại chức trong trường ngay trước kỳ thi cuối học kỳ I.
Để tiến hành hệ thống này, Hoắc Bình Xuyên đã chuẩn bị đầy đủ, ngay vừa sáng sớm tinh mơ đã bắt đầu tuyên truyền về các mặt lợi ích mang lại đối với học sinh cũng như tăng cao học lực khi áp dụng bộ máy khảo sát trình độ dạy học, và khi kết thúc thông báo, tuy các bạn học cảm thấy điều này có đôi chút rắc rối, song trong lòng vẫn chấp nhận đề suất vừa được đưa ra này, đồng thời cũng không bàn cãi gì nhiều.
Còn bên phía giáo viên, tuy nói đợt khảo sát này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến công tác của bọn họ, nhưng bọn họ lại là người không có quyền lên tiếng nhất, mà thân là cấp dưới hiện tại hoặc tương lai của Hoắc Bình Xuyên, bọn họ càng chỉ có thể bị động tiếp thu quyết định của Hoắc Bình Xuyên.
Tiểu tổ phụ đạo là nhóm ghét Hoắc Bình Xuyên nhất, đối với mỗi chuyện ông ta làm đều ôm thái độ nghi ngờ sâu sắc, tin tức vừa được tuyên bố, ngay lập tức mọi người liền tập hợp lại nghiên cứu xem Hoắc Bình Xuyên đang ấp ủ âm mưu gì trong đợt khảo sát này, tuy cuối cùng cũng không cho ra được kết quả gì đáng nói, song cũng không thể ngăn cản được việc bọn họ cùng nhau mắng ông ta một trận cho thỏa nỗi lòng.
Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh không tham dự thảo luận, khác với mọi người chỉ dựa vào suy đoán, không thể nghi ngờ một điều rằng, hai người họ là người chạm đến chân tướng gần nhất.
Một đời trước, Hoắc Bình Xuyên lợi dụng hệ thống khảo sát này hòng diệt trừ những ai có dị nghị với ông ta, biến Thập Nhị Trung trở thành lãnh địa mà ở đó ông ta là một ông vua không ngai, đời này có lẽ ông ta cũng đang ôm mục đích tương tự.
Chỉ là, bọn họ nghĩ mãi không ra tại sao, nếu dựa trên tuyến thời gian vốn có, Hoắc Bình Xuyên cần phải đợi sau khi lên đài mới triển khai khảo sát này, tại sao lần này lại đột nhiên xuất hiện sớm, thậm chí chẳng chờ hiệu trưởng Khâu về hưu, có thể thấy được ông ta gấp gáp nhường nào.
Song nghi vấn này đã được gỡ bỏ ngay khi Kha Mộc Tử gửi cho bọn họ một con USB.
Đời trước, Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh đánh nhau bị Hoắc Bình Xuyên bắt quả tang đồng thời nghiêm trị, sau đó Hoắc Bình Xuyên thuận lợi nâng đỡ Hoắc Nghiệp Thụy lấy suất đề cử tuyển thẳng đại học, tất cả đều phát triển suôn sẻ theo chiều hướng có lợi cho cha con ông ta, giúp cho Hoắc Bình Xuyên có thể thuận lợi khai triển kế hoạch của bản thân.
Nhưng đời này, tất cả mọi bước đi của ông ta đều đã bị Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh phá rối, để giúp Hoắc Nghiệp Thụy cướp được suất đề cử, Hoắc Bình Xuyên đã vận dụng mối quan hệ với cấp cao, song cuối cùng vẫn không thể được toại nguyện, dư luận trên weibo bạo phát, khiến mọi công sức từ trước đến giờ của Hoắc Bình Xuyên đều đổ sông đổ bể, để tự vệ, ông ta buộc lòng bắt tay với đối tượng ích lợi mấu chốt của mình cùng trao đổi mục đích lớn hơn.
Tiền đề đó chính là hệ thống khảo sát mức độ hài lòng đối với giáo viên.
Đợt khảo sát thứ nhất được tiến hành ngay trong ngày hôm đó, các bạn học đều ôm chút hưng phấn, tuy loại đánh giá này nghe thì có vẻ khô khan tẻ nhạt, song bọn họ vẫn tràn đầy hiếu kỳ và hứng khởi khi được tiếp xúc với thứ gì đó mới mẻ.
Đương nhiên, không bao gồm Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh, hai người tuy không cùng chung một lớp, nhưng khi cầm tờ đơn khảo sát trong tay, vẫn ăn ý như có thần giao cách cảm, cùng cảm thấy câm nín.
Kiếp trước, mục khảo sát này được phổ biến sau khi bọn họ đã ra trường, bọn họ cũng chỉ mới được nghe kể sơ qua về hệ thống khảo sát mang tính quyết định đối với sự nghiệp của giáo viên trong trường Thập Nhị Trung, song đó cũng chỉ bởi khi ấy Lâm Nhã Chí còn nhậm chức trong trường, còn trên thực tế cụ thể ra sao hai người cũng không rõ.
Mà bây giờ đây, nhận thấy bộ mặt thật ẩn giấu đằng sau hệ thống khảo sát này… Tự đáy lòng hai người cùng dấy lên một sự khâm phục không nhỏ đối với độ vô liêm sỉ của Hoắc Bình Xuyên.
Không vì gì cả, thứ gọi là khảo sát này, hoàn toàn không tỉ lệ thuận với mức độ ảnh hưởng mà nó đem lại đối với danh tiếng hành nghề của các giáo viên.
Theo góc nhìn của Lâm Khiển, cái tờ đơn khảo sát này chẳng khá hơn thành quả mà y sẽ làm ra khi còn là sinh viên đại học là bao.
Mà một hệ thống khảo sát đơn điệu không hề có chút khoa học nào lại có thể được đưa vào áp dụng, làm vũ khí giúp cho Hoắc Bình Xuyên có thể loại bỏ tất cả các giáo viên chống đối, cũng đủ thấy được thế lực của Hoắc Bình Xuyên lúc đó ngông cuồng đến mức nào.
Mà chính một kế hoạch như vậy, căn cứ theo số liệu từ USB Kha Mộc Tử cung cấp, lại có giá trị cao đến kinh người.
Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh, người biết trước giá trị thực của hệ thống khảo sát đồng thời là số vốn để duy trì nó kéo dài, mới đầu còn nghĩ đây hẳn là một phần mềm nào đó mang tính kỹ thuật, lại không thể ngờ rằng nó chỉ vỏn vẹn một tờ giấy mang tính khảo sát, không hề dính líu chút gì đến phần mềm máy tính.
Trái lại, các bạn học vẫn vô tư không hề hay biết gì, mới đầu là chấp nhận hệ thống này được đặt ra, đến hiện tại đã bắt đầu châu đầu ghé tai nhau xem các bạn khác đánh giá thầy cô ra sao.
Bởi đây là bản khảo sát không cần đề rõ tên họ, ý để mọi chuyện được diễn ra một cách công bằng, có giáo viên chủ nhiệm mấy lớp đã rời khỏi phòng học để học sinh tự điền tờ đơn khảo, để chứng tỏ bản thân không làm ra bất cứ hành động nào can thiệp đến quyết định của học sinh.
Song, đối với lớp Bảy và lớp Tám mà nói, thầy cô không can dự, đồng nghĩa đó là thời cơ cho học sinh can thiệp.
Quách Đương Lập vừa thấy giáo viên chủ nhiệm bước khỏi phòng học, lập tức rống to một tiếng, cực kỳ khí thế mà nói rằng: “Giáo viên khác tụi mày điền sao tao không quan tâm, nhưng riêng thầy Lâm Nhã Chí, thầy ấy là cha của Lâm đại ca, nên điền thế nào, thì tụi mày cũng tự hiểu rồi đấy.”
Các bạn học lớp Bảy: “…” Không dám không hiểu!
Tình huống tương tự cũng đang diễn ra ở lớp Tám, song bọn Trịnh Bằng Khinh lại không lưu manh như Quách Đương Lập, Trịnh Bằng Khinh là một vị boss có phong phạm, không nhất thiết phải tự thân xuất mã, Đổng Minh Ân và Lâu Tinh Quang đã tự giác một xướng một họa.
Đổng Minh Ân: “Tao cảm thấy thầy Lâm Nhã Chí dạy rất ổn, tao quyết định cho thầy ấy điểm tối đa.”
Lâu Tinh Quang: “Thầy ấy nào chỉ dạy giỏi, đã vậy còn yêu thương dân như con…Phi, yêu học sinh như con, tao cũng cho thầy điểm tối đa.”
Đổng Minh Ân: “Tao nghĩ những bạn học khác cũng sẽ cho thầy điểm tuyệt đối, đúng không?”
Lâu Tinh Quang: “Không chắc chắn được đâu.”
Đổng Minh Ân: “Tao mặc kệ, nếu thầy Lâm mà không được điểm tuyệt đối, tao nhất định sẽ rất đau lòng, khó mà qua khỏi.”
Lâu Tinh Quang: “Nếu cơn đau lòng của mày không qua khỏi thì làm sao?”
Đổng Minh Ân: “Sẽ phát điên, sẽ đánh người.”
Lâu Tinh Quang hít một ngụm khí lạnh: “Đánh ai?”
Đổng Minh Ân hừ hừ: “Thì ai khiến tao đau lòng tao sẽ đánh người đó!”
Đồng phạm Chu Đạo Tháp ăn nhịp nhấc tay: “Tao cũng cho thầy Lâm điểm tối đa.”
Bị uy hiếp nếu không làm tròn trọng trách sẽ cho ăn đòn, Cẩu Tân Đậu bất đắc dĩ nhảy vào: “Thầy Lâm xứng đáng được điểm tối đa.”
Từng nhận được tài liệu ôn tập từ Lâm Khiển, Trương Phàm Phàm không bị ép buộc, hoàn toàn xuất phát chân tâm mà nói: “Mình, mình cũng vậy…”
Các bạn học: “…”
Một bạn học không nhịn được chửi bậy: “Anh Đổng, mày muốn mọi người làm sao thì nói đại một câu là được rồi, hà tất phải làm khó bản thân như thế?”
Một bạn khác gật đầu: “Coi cái trình diễn của tụi nó kìa, hai đứa tụi bây sao không thi vào học viện điện ảnh luôn đi?”
“Thôi, tao thấy bất khả thi, anh Đổng với anh Tinh có thi bao nhiêu lần chắc cũng chỉ đủ đậu vào khoa tấu hài.”
“Vậy cũng được đó chớ, tao thấy tụi nó tổ đội đi diễn kịch nói được đó.”
Tướng thanh = tấu nói (相声)
“Tụi mày thì biết cái gì, anh Đổng của chúng ta đang tái hiện lại nghệ thuật của dòng ý thức, không biết thì đừng có phán bậy.”
Dòng ý thức (Stream of consciousness): Thuật ngữ chỉ xu hướng tái hiện trực tiếp đời sống nội tâm, xúc cảm và liên tưởng ở con người.
“Tụi mày nói vậy là tao giận đấy, Đổng nhà ta đi theo trường phái thần tượng hiểu hông?”
…
Đổng Minh Ân: “…”
Lâu Tinh Quang: “…”
Đổng Minh Ân thẹn quá hóa giận: “Điền tối đa hết cho bố, nếu đến lúc đó tao mà thấy các mục của thầy Lâm có cái nào không phải tuyệt đối, cái lớp này coi như tan nát hết, dù sao cũng chẳng còn linh hồn của lớp!”
Các bạn học: “…”
“Thật không ngờ, linh hồn của lớp chúng ta lại là thầy Lâm…” Thanh âm thổn thức.
Lúc bọn họ ồn ào, Trịnh Bằng Khinh đã điền xong tờ khảo sát của mình, hắn chậm rãi xoay người, miễn cưỡng nói: “Cả lớp…”
Âm thanh của sếp vừa vang lên, căn phòng học vốn ồn ào lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người bày ra tư thế nghiêm túc nghe dạy bảo.
Trịnh Bằng Khinh một tay chống cằm, chậm rãi nói tiếp: “Cứ chấm điểm cho các thầy cô bình thường là được rồi, đừng nên cực đoan quá, cũng đừng nên cho điểm tuyệt đối làm gì, cho sao mà mọi người cảm thấy vừa đủ để nịnh nọt thầy Lâm là được…”
Có người không khống chế được xúc động muốn phun tào, chen miệng nói: “Nhưng mà Trịnh đại ca, bây giờ trong lớp kẻ muốn nịnh hót thầy Lâm nhất chủ yếu là anh em mấy người mà…”
Đổng Minh Ân: “…Xem ra tụi mày muốn cái lớp này nát tàn mới vừa lòng phải không?!”
Trịnh Bằng Khinh không quan tâm đám gà con bọn họ mổ nhau, tiếp tục nói: “Làm theo lời tao bảo là được, điền xong thì chép lại toàn bộ điểm số của mọi người vào một tờ khác rồi nộp cho Tinh Quang.”
Trịnh Bằng Khinh vừa mở miệng, cả lớp cũng không dám phá hắn như cách mọi người chọc Đổng Minh Ân, hai mặt nhìn nhau một hồi, dồn dập gật đầu: “Đã rõ, Trịnh đại ca.”
Đổng Minh Ân cào đầu: “Đại ca, tại sao phải chép lại một bản để làm gì?”
Lâu Tinh Quang thông minh hơn Đổng Minh Ân một chút, nói: “Đương nhiên là để tự tính điểm chứ làm gì.”
Trịnh Bằng Khinh gật gật đầu, cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: “Mày đi sang lớp bên cạnh tìm Quách Đương Lập, bảo bọn lớp Bảy cũng làm y vậy, đừng nên để các thầy cô biết.”
Tuy không biết Trịnh Bằng Khinh có mục đích gì, bọn Đổng Minh Ân vẫn lựa chọn tuân mệnh, trong lòng biết hắn tất có lý riêng của bản thân, cũng không xoắn xuýt quá mức, chạy sang cách vách gọi Quách Đương Lập, để hắn chiếu theo mà làm.
Trước đây Quách Đương Lập luôn áp dụng chính sách đàn áp với lớp Bảy, mặc dù bây giờ đã gác kiếm hoàn lương, song uy nghiêm vẫn còn, tuy vậy hắn cũng có chung một thắc mắc, không biết Trịnh Bằng Khinh ôm mục đích gì.
Trịnh Bằng Khinh an bài xong xuôi thì trùng hợp nhận được tin nhắn từ bạn trai.
Lâm Khiển: [Anh nói thử xem, lần này Hoắc cẩu tặc lại thích tìm chết?]
Trịnh Bằng Khinh: [Lão ta vừa bị điều tra xong, đoán chừng không dám quá trắng trợn nữa đâu.]
Trịnh Bằng Khinh: [Nhưng chẳng sao cả, anh sẽ không để lão ta có cơ hội để giở trò.]
Trịnh Bằng Khinh: [Hy vọng là ông ta đừng phụ lòng mong đợi của anh.]
Lâm Khiển: [Mặc kệ lão có phụ lòng anh hay không, riêng em sẽ không bao giờ phụ lòng anh.]
Lâm Khiển: [Hôm nay thổ lộ sến súa, đã hoàn thành. (1/1)]
Trịnh Bằng Khinh: [Tình của em trong mắt anh luôn đẹp nhất, không hề sến súa.]
Lâm Khiển: [Thật ư?]
Lâm Khiển: [Như cây trái gọi sâu trên cành.]
Trịnh Bằng Khinh: [Không hổ là bạn trai anh, chế văn thơ cũng đẹp trai đến vậy!]
Lâm Khiển:[…Bạn trai anh nhận thua, ôm quyền. Jpg.]
.
Dẹo said: Hello? Là mình đây, mình xin lỗi vì bỏ đi gần một năm trời im hơi lặng tiếng mà không nói miếng nào, trên thực tế thì mình bận bù đầu bù cổ từ lúc đó (tháng 7 nhỉ?) đến tận tết mình mới được thở tý, sau đó lại ngáp muốn chết đói vì dịch.
Hả cái gì? Dịch thì làm ăn gì mà bận? Trời ơi mình muốn khóc luôn chứ không bận cái gì, mình làm công việc tự do chứ hông phải làm công ăn lương nha, nói theo một cách nào đó là tự gây dựng kiếm cơm mà ăn cũng được, mà có phải chuyện công việc không đâu, chuyện gia đình nữa, mình không muốn kể nhiều kẻo mọi người tưởng mình bán thảm, mình chỉ muốn giải thích cho mọi người hiểu tại sao mình phát điênnnnn thôi, mà đến lúc sực nhận ra thì… bạn biết rồi đấy, đã cách cả năm trời.
Trong lúc mình lặng đi mất tăm thì cũng có nhiều bạn inbox hỏi mình đủ thứ, mình thành thật xin lỗi mấy bạn vì đã để mấy bạn chờ mòn chờ mỏi như thế và cũng chân thành cảm ơn vì đã chấp nhận chờ mình. = ))
Sáng nay thì… bạn mình có gửi mình một đoạn cap không mấy vui vẻ cho lắm từ một bạn chưa đọc chương nào vì chưa hoàn -> Chả ủng hộ mình được ngày nào, mình cũng thông cảm và hiểu tại sao bạn cảm thấy như vậy nhưng mà khá buồn đấy.
Có bạn cũng nói nghỉ dịch mà không post chương nào, nói thì mất lòng chứ ai quy định với các bạn là nghỉ dịch thì không bận? Ai thông cảm cho mình, mình cũng rất biết ơn và áy náy sâu sắc vì bỏ hố mấy bạn ác ôn như théeeeế, còn ai hông thông cảm được thì chịu hoy, mình cũng phải kiếm cơm để nuốt nữa chớ, công việc mình còn lu bu lắm, lại còn dính dịch, mình cũng phát điênnnnnnnn, trên thực tế thì mình chưa hết bận đâu J Mà thấy mấy bạn chờ lâu cũng tội nên mình ráng làm đó. Dzui dzẻ hông? Bất ngờ hông?
Hay giờ mình lập cái page cho các bạn đỡ sợ mình lặn mất tăm không biết đâu mà tìm nhỉ? J)) Trên thực tế thì nhiều bạn tìm ra fb mình phết ý, vô hỏi quá trời, mỗi lần như vậy mình chỉ có thể quỳ xuống xin lỗi thôi, cảm ơn mấy bạn nhiều.