Bỗng Nhiên Song Trọng Sinh Ngay Ngày Kết Hôn Cùng Kẻ Thù

Chương 49: Cuộc đời chính mình


Đọc truyện Bỗng Nhiên Song Trọng Sinh Ngay Ngày Kết Hôn Cùng Kẻ Thù – Chương 49: Cuộc đời chính mình


Editor: D Ẹ O
“Con về rồi đây.” Lâm Khiển đẩy cửa, Lâm Nhã Chí bất ngờ không kịp chuẩn bị đột ngột nhảy dựng khỏi ghế, hai tay như lắp pin điên cuồng quạt tay về phía cửa sổ, vừa cười nói: “A Khiển, sao hôm nay con về trễ thế?”
Bầu không khí nồng nặc mùi thuốc lá, Lâm Khiển dời mắt khỏi Lâm Nhã Chí, yên lặng rơi trên chiếc gạt tàn đầy ắp tàn thuốc nằm trên bàn.
Lâm Khiển nhìn ông: “Lén con hút thuốc?”
Lâm Nhã Chí vội vã vứt hết tàn thuốc vào thùng rác như một làn khói, song vẫn chưa thấy đủ, ông đứng cạnh thùng rác suy tư, thẳng tay thủ tiêu luôn cái gạt tàn.
Dẫu đã phi tang hết chứng cứ, ông vẫn chột dạ khẽ ho: “Ba chỉ hút có hai điếu.”
“Thật vậy chăng?” Lâm Khiển nghiêm khắc nhìn ông.
Lâm Nhã Chí đành hậm hực trả lời: “…Năm điếu.”
Lâm Khiển không đáp, chỉ im lặng nhìn ông, nửa ngày sau, Lâm Nhã Chí chủ động nhận tội: “Một gói…”
Thấy Lâm Khiển vẫn chưa chịu tin, Lâm Nhã Chí vội đảm bảo: “Ba thật sự chỉ hút đúng một gói, ba mua ở cửa hàng tạp hóa ngay dưới lầu, hoàn toàn không có lén mua thêm.”
Lâm Khiển lắc đầu đầy bất đắc dĩ, y để cặp sách xuống, nói: “Ba cũng đừng hút thuốc nữa, không tốt cho sức khỏe.”
Y đã từng chứng kiến một Lâm Nhã Chí mệt mỏi đến cùng cực cả về thể xác lẫn tinh thần, mà một phần nguyên nhân dẫn đến tác hại trên cũng là do thuốc lá, bởi vậy đời này, Lâm Khiển vẫn mong ông sẽ cai thuốc.
Trên thực tế, từ khi quan hệ giữa hai cha con được hàn gắn, tần suất Lâm Nhã Chí hút thuốc đã giảm hẳn, chỉ là mấy ngày gần đây có tâm sự, khó tránh khỏi việc tái phát cơn thèm thuốc.
“Ba biết rồi.” Lâm Nhã Chí không cãi lời con trai, chỉ trông mong nhìn y, hỏi, “À thì, con có muốn ăn khuya không?”
Lâm Khiển: ! ! ! ! Chuông báo động cấp bậc I!
Lâm Nhã Chí thấy con trai đột nhiên trợn tròn mắt, vội giải thích: “Ba đặt ngoài tiệm, không phải ba tự làm đâu.”
Lâm Khiển thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười hiếu thảo: “Có ạ.”
Lâm Nhã Chí: “…” Có chút nhói lòng.

Lâm Nhã Chí bưng nồi cháo đã được hâm nóng cùng mấy món ăn kèm ra: “Buổi tối ăn thanh đạm dễ tiêu.”
Lâm Khiển không có ý kiến gì, hai cha con cùng ngồi đối diện nhau, Lâm Khiển múc một chén cháo cho Lâm Nhã Chí, sau đó cũng múc cho mình một chén, lặng lẽ bắt đầu ăn.
Lâm Nhã Chí không có hứng ăn mấy, cầm muỗng quấy chén cháo cả buổi, lại chẳng ăn được bao nhiêu.
Lâm Khiển ngẩng đầu nhìn ông: “Ba có tâm sự gì thì cứ nói con nghe.”
Lâm Nhã Chí thấy nao nao, kể từ khi lên 12, con trai bất ngờ mở lòng đón nhận ông, khác hẳn trước đây, thằng bé trưởng thành hơn rất nhiều, thậm chí đôi lúc ông có cảm giác thằng bé còn đáng tin cậy hơn bản thân ông gấp ngàn lần.
Lâm Nhã Chí im lặng hồi lâu rồi vẫn quyết định hỏi thành lời: “Ba có nghe hiệu trưởng nói, con không muốn lấy danh ngạch tuyết thẳng?”
Lâm Khiển: “Vâng.”
Lâm Nhã Chí bỏ muỗng xuống, lặng im nhìn y: “Có phải con sợ bị Hoắc Bình Xuyên trả thù không? Con không cần phải lo về điều đó, có ba đây…”
Lâm Khiển ngắt lời: “Không phải đâu ba, con chỉ đơn giản là không muốn lấy cái suất đó thôi.”
Lâm Khiển gắp cho Lâm Nhã Chí một miếng đậu phụ khô, bình tĩnh nói: “Con không sợ Hoắc Bình Xuyên, ba cũng không cần phải vì việc này mà nảy sinh xung đột với ông ta ở trong trường.”
Lâm Nhã Chí sửng sốt: “Vậy tại sao con…”
Đương nhiên là vì tình yêu đó ba!
Lâm Khiển nghĩ thầm, ngoài miệng chỉ đáp: “Con cảm thấy mình không nhất thiết phải vào đại học F.”
Lâm Nhã Chí không ngờ con trai lại vì lý do này, ông sững sờ hồi lâu, lại hỏi: “Vậy con định học trường nào?”
Lâm Khiển: “…” Ba à, ba đừng hỏi kỹ thế được không? Y chưa nghĩ ra cái cớ nào hay ho cả.
Thấy Lâm Khiển vẫn lặng im, Lâm Nhã Chí tự giác biết mình không nên ép con trai, ông cho thằng bé một ánh nhìn cổ vũ, nói: “Dù cho tương lai con chọn trường nào ba cũng đều ủng hộ con.”
Lâm Khiển bật cười, sao hồi trước y lại không biết Lâm Nhã Chí có thể nhường nhịn y đến vậy nhỉ.
Cháo trong chén Lâm Khiển đã thấy đáy, y múc cho mình thêm một chén, hỏi: “Vì chuyện này mà ba hút cả bao thuốc lá?”
Lâm Nhã Chí lắc đầu, ăn miếng đậu phụ con trai vừa gắp, ông trầm ngâm hồi lâu rồi uể oải thở dài: “Ba thấy mình quá vô dụng.”
Lâm Khiển bất ngờ, bỏ muỗng xuống nhìn ông: “Tại sao ba lại nói vậy?”
Lâm Nhã Chí tự trách: “Lần này thiếu chút nữa Hoắc Bình Xuyên đã tước mất cơ hội thuộc về con, vậy mà ba lại chẳng thể làm được gì, nếu không vì may nhờ có ai đó lên weibo vạch trần, thì e rằng kết cục sẽ chẳng như bây giờ.”
Lâm Khiển lặng đi, thật ra trong chuyện này, bản thân Lâm Nhã Chí đã cố gắng hết sức, nhưng sự thật phũ phàng, việc ông làm đúng thực không đem lại hiệu quả gì đáng nói.

Trong USB mà Kha Mộc Tử đưa, có tất cả email quan trọng trong hòm thư của Hoắc Bình Xuyên, bao gồm cả bản báo cáo nhằm vào Hoắc Bình Xuyên do Lâm Nhã Chí biên soạn đã được người bên sở giáo dục gửi về lại cho ông ta.
Cho dù vậy, hình tượng của Lâm Nhã Chí trong mắt Lâm Khiển, chưa bao giờ là một người cha vô dụng cả.
Lâm Khiển yên lặng nhìn ông, cười nói: “Không phải ba đã từng đánh ông ta đó sao? Con thấy rất bỏ giận mà.”
“Đó chỉ là hành động lỗ mãng nhất thời.” Lâm Nhã Chí nói, ánh mắt ông nghiêm nghị đến không ngờ, “Ba từ chức đến dạy học tại Thập Nhị Trung, chính là vì muốn chăm sóc và bảo vệ cho hai chị em con, nếu còn những chuyện tương tự như thế xảy ra mà ba chỉ biết đánh những kẻ ấy một trận lại chẳng thể làm gì hơn, vậy ba lấy tư cách gì để tiếp tục làm chỗ dựa cho các con?”
Cả đời trước và cả trước đây, Lâm Nhã Chí chưa từng có cơ hội được ngồi xuống để tỏ rõ cõi lòng cùng Lâm Khiển, Lâm Khiển cũng chưa từng biết, thì ra đây là quyết tâm khiến ông buông bỏ cả sự nghiệp mà mình từng dâng hiến tất cả.
“Ba.” Lâm Khiển gọi, nhìn sâu vào mắt ông, trịnh trọng nói, “Có ba ở bên để bọn con tựa vào đã là quá đủ, bọn con không cần ba phải làm gì cả.”
Lâm Nhã Chí xúc động, đôi tay ông đặt trên bàn khẽ run, sau một hồi lâu, ông mới cất lời: “Không được, tuyệt đối không thể cứ để yên như vậy được, hay để thứ hai ba lại kiếm chuyện đập Hoắc Bình Xuyên một trận nữa đi.”
Lâm Khiển bật cười, tiếp tục ăn cháo, vừa nói: “Rồi ba sẽ có cơ hội đánh ông ta thôi, không cần phải vội.”
Lâm Nhã Chí bẻ khớp tay: “Đánh được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
Lâm Khiển cười lắc đầu, ăn hết cháo, cầm chén đẩy qua một bên, suy ngẫm một chặp, nghiêm túc đề nghị: “Ba, nếu không thì ba quay lại với công tác của mình đi.”
Lâm Nhã Chí sửng sốt, ông từ chối theo bản năng: “Đâu được, khó lắm ba mới từ chức thành công…”
Tưởng rằng vì chuyện của Hoắc Bình Xuyên nên con trai mới nói thế, ông quả quyết: “Con không cần phải lo cho ba, Hoắc Bình Xuyên không làm gì được ba đâu.”
Lâm Khiển dở khóc dở cười: “Sao ba cứ nhắc đến Hoắc Bình Xuyên mãi thế? Hà cớ phải để ông ta ảnh hưởng đến quyết định của chúng ta?”
Lâm Nhã Chí thắc mắc: “Vậy tại sao tự dưng con lại nhắc đến…”
Lâm Khiển nói: “Ba cũng đâu có thích làm giáo viên, không phải sao?”
Lâm Nhã Chí: “…!”
Thân là ông thầy độc ác từng thường xuyên quẳng bay học sinh, Lâm Nhã Chí có hơi chột dạ: “Cũng không hẳn là không thích…”
“Thế nhưng có thứ càng khiến ba say mê hơn.” Lâm Khiển cắt ngang, “Ba, đời người còn rất dài, đâu nhất thiết phải vì con và chị mà chôn vùi cả nửa đời sau.”
Còn một điều y không nói, những năm y và Thiệu Tư Giai cần cha ở bên làm bạn nhất, ông không xuất hiện, bây giờ họ đều đã trưởng thành, không nhất thiết phải cần cha kề bên như hình với bóng.
Đời trước y đã từng buông lời nặng nề như thế trong một đợt cãi vã nào đó với Lâm Nhã Chí, cảm xúc của y khi ấy tràn ngập bực tức và oán hận, nhưng bây giờ ngẫm lại, y đã học được cách cảm thông hơn, quá khứ đã qua không cần phải nhắc lại.
Khi đó y còn bồng bột, y không thấu hiểu được thế giới quá đỗi phức tạp của người lớn, y chỉ thấy Lâm Nhã Chí vắng mặt khi bọn họ tha thiết cần ông nhất, chỉ thấy mẹ đã vất vả khổ cực nhường nào, nhưng lại không hề biết, thực ra mẹ cũng chưa một lần oán than, bởi bà hiểu cho Lâm Nhã Chí.
Lâm Nhã Chí lại không cho là vậy, ông nói: “Không, ba muốn chăm sóc cho các con.”

Lâm Khiển cười nói: “Nếu ba muốn ở bên bọn con, thì càng phải từ chức giáo viên đi.”
Lâm Nhã Chí kinh ngạc.
Lâm Khiển nhún vai: “Ba nghĩ thử đi, Thiệu Tư Giai đã lên đại học, một năm cùng lắm chỉ về có hai lần vào dịp nghỉ hè và nghỉ đông…”
Hoặc nói đúng hơn, vì quan hệ ác liệt giữa mấy cha con, nghỉ đông và nghỉ hè cũng chưa chắc cô đã về.
Lâm Khiển dụ dỗ từng bước: “Sang năm con cũng sẽ lên đại học, chiếu theo thành tích của con mà nói, cứ cho là không vào được đại học F đi chăng nữa cũng sẽ chọn được một trường tại thủ đô, đến lúc đó con và Thiệu Tư Giai đều sẽ dọn khỏi nhà, một năm về thăm được hai tháng là nhiều, bỏ ba ở lại đây hiu quạnh một mình cùng công việc mà ba không yêu…”
“Oa——” Lâm Khiển oa lên như thể đang tự chứng kiến viễn cảnh thê lương trong tương lai của Lâm Nhã Chí, y “Chà chà” lắc đầu, “Thật thảm thiết, ba còn không biết nấu ăn nữa chứ, ba cứ nghĩ đi, một người đàn ông trung niên, ban ngày không được làm đúng công việc mình đam mê đã đành, về đến nhà, đối mặt với một gian nhà trống rỗng, không có cơm canh nóng hổi dọn tận bàn, thuốc cũng chẳng được hút…”
Theo sự miêu tả của y, Lâm Nhã Chí dần sợ hãi, Lâm Khiển còn chốt một câu: “Nếu con là ba, chắc sẽ mắc bệnh u uất tuổi già mất thôi.”
Lâm Nhã Chí như có thể nhìn thấy tương lai mờ mịt phải sống đơn côi cùng chức giáo viên với những đồng lương tạm bợ sau khi con trai thi đại học…
Ông thấy hiện tại mình đã bắt đầu có nguy cơ mắc phải chứng u uất.
Lâm Nhã Chí dao động, nhưng vẫn xoắn xuýt: “Nhưng mà công việc vốn có của ba quá tất bật, lại nằm trong diện bảo mật cao, nếu trở về đơn vị, khả năng cao là quanh năm suốt tháng sẽ không được gặp các con.”
Cũng chính vì điều này, khiến cho ông thậm chí còn không thể quay về kịp thời để chăm sóc cho hai chị em Lâm Khiển khi vợ đột ngột qua đời, kéo dài mãi đến tận vài năm sau mới có thể từ chức, mà khi đó hai đứa con đã coi ông như người xa lạ, cùng nỗi oán hận đến tột cùng.
Lâm Khiển tàn nhẫn chọc thủng ảo tưởng của ông: “Vậy ba cứ ở lại Thập Nhị Trung tiếp tục làm giáo viên đi, cũng quanh năm suốt tháng chẳng thể gặp bọn con được mấy dịp cả thôi.”
Lâm Nhã Chí: “…”
Lâm Khiển tiếp tục sát muối: “Đợi tới lúc con và Thiệu Tư Giai đi làm sẽ càng hiếm khi về nhà…”
Lâm Nhã Chí: …Điên cuồng lưỡng lự.
Lâm Khiển thấy ông do dự, ung dung nói: “Ba cứ suy nghĩ cho thật kỹ, về lại đơn vị cũ thì dù không có bọn con ở bên, chí ít ba vẫn được làm điều mình thích…”
Lâm Nhã Chí hít thật sâu: “Để ba suy nghĩ đã.”
“Được thôi.” Lâm Khiển đứng dậy, “Con chuẩn bị đi ngủ đây, ba rửa chén đi nhé.”
Lâm Nhã Chí: “Ừ.”
Khi Lâm Khiển sắp bước vào phòng, Lâm Nhã Chí mới sực tỉnh, vội gọi y lại: “A Khiển, đợi đã.”
Lâm Khiển ngờ vực quay đầu hỏi: “Còn chuyện gì sao ạ?”
Lâm Nhã Chí đứng ngồi không yên cọ tới cọ lui, víu lấy góc tường, thử thăm dò: “Ừ thì… Dì Thi Dật có xin nghỉ phép mấy ngày, tháng sau chuẩn bị về nhà mình…”
Lâm Khiển đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nghe vậy chỉ thờ ơ chớp mắt, nói: “Tới thì tới chứ sao.”
Lâm Nhã Chí khá là giật mình trước phản ứng của y, trong tưởng tượng của ông, Lâm Khiển phải nổi quạu lên, thậm chí là sầm mặt bỏ nhà đi mới đúng, tại sao lại có thể bình tĩnh như thế được?
Lâm Nhã Chí khó có thể tin, nhưng sợ nếu hỏi sẽ gây khó chịu cho con trai, nên chỉ thừa dịp bầu không khí còn ổn ổn nói luôn một lượt: “Còn một điều nữa… Ừm… Dì Thi Dật có một cậu con trai, lớn bằng tuổi con, nghe đâu hiện cũng đang học tại thành phố Dung, cho nên… Cô ấy muốn giới thiệu cho hai đứa làm quen…”
Lâm Nhã Chí nói rồi sợ sệt nhắm chặt mắt, chỉ còn chờ con trai nổi bão.

Nhưng lại nghe thấy tiếng Lâm Khiển cười khẽ, Lâm Nhã Chí mờ mịt mở mắt nhìn, Lâm Khiển phẩy tay: “Được đó, mời hắn đến nhà mình chơi luôn đi.”
Khi Lâm Khiển đã đóng cửa phòng, Lâm Nhã Chí vẫn chưa thể hoàn hồn, ngơ ngác một chặp lâu mới nhớ phải báo tin cho Trần Thi Dật:【Anh nghĩ nhà chúng ta sắp sửa chào đón thời đại hòa hợp hạnh phúc.】
Lâm Khiển trở về phòng cũng nhắn tin cho Trịnh Bằng Khinh, thuật lại đoạn đối thoại vừa rồi.
Trịnh Bằng Khinh bình luận:【Vậy cũng tốt, để ba em vùi đầu vào công cuộc cống hiến cho tổ quốc, ổng sẽ không còn hơi đâu quan tâm chuyện con trai chơi gay nữa, vỗ tay *clap clap clap*.】
Lâm Khiển:【…】
Chẳng qua là y cảm thấy Lâm Nhã Chí hy sinh cả cuộc đời mình như vậy không đáng, nhưng sao qua tai bạn trai lại thành một mũi tên trúng hai con nhạn thế này.
Cũng không thể không công nhận rằng hắn nói vậy nghe cũng… có lý?
Lâm Khiển:【Trần Thi Dật nói muốn giới thiệu anh với nhà em.】
Trịnh Bằng Khinh:【Chậc, gần đây bà ấy cũng có nhắc khéo chuyện này rồi, em nói sao?】
Lâm Khiển:【Em nói là bảo bà ấy đóng gói anh đàng hoàng rồi dâng đến tận cửa nhà cho em.】
Trịnh Bằng Khinh:【Cưng hư hỏng quá đi ò.jpg】

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Lâm Khiển:【Thấy ghê quá nha.】
Trịnh Bằng Khinh:【Để anh ngẫm lại coi nào, tính ra thì đây coi như là dịp chúng ta chính thức ra mắt phụ huynh hai họ, nhỉ?】
Lâm Khiển:【Anh có phê cần quá rồi không đó?】
Trịnh Bằng Khinh:【Đâu có đâu, anh còn chưa trực tiếp vào ở rể luôn kia mà.】
Lâm Khiển:【Cơ mà, nếu Trần Thi Dật dẫn anh đến làm quen nhà em, vậy là suy ra nhà chúng ta sắp nghênh đón thời đại hòa hợp hạnh phúc?】
Trịnh Bằng Khinh:【Nhà em có hòa hợp hạnh phúc không anh không care.】
Trịnh Bằng Khinh:【Anh chỉ quan tâm khi nào chúng ta mới được hòa hợp hạnh f*ck.】
Lâm Khiển:【…Em muốn chụp màn hình đoạn tin nhắn tục tĩu của anh gửi cho anh vợ, để nó lên án anh!】
.
Tác giả có lời muốn nói: Hứa Dao: ???? Tao block đấy!



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.