Đọc truyện Bóng Ma Trong Mây – Chương 45: Vịnh Kim Tỉnh
*Vịnh Kim Tỉnh là khu thực nghiệm tổng hợp Bình Đàm với tổng diện tích 90,68km2, trong đó 16km2 được nằm trong phạm vi của khu thương mại tự do Phúc Kiến.
Cách lần thăm trước chưa đến hai ngày, Chiêm Đài lại tìm cơ hội đi thăm Phương Lam.
Cô lao động công ích mỗi ngày trong trại giam, vốn dĩ hẳn là rất vất vả, nhưng cô lại không gầy đi mà còn trắng trẻo và béo ra.
Nghĩ thôi cũng biết tình cảnh ăn gió nằm sương của cô lúc trước cực khổ nhường nào.
Vết thương trên mặt của Phương Lam đã đỡ hơn nhiều, cũng không có vết thương mới, nên trông khuôn mặt cô dễ nhìn hơn nhiều so với gương mặt sưng vù hai ngày trước.
Chiêm Đài híp mắt nhìn cô hồi lâu, bùi ngùi nói: “Đúng là có tiền mua tiên cũng được.”
Có lẽ, số tiền cậu đưa cho cô vẫn có phần nào tác dụng.
Nghĩ vậy, trong lòng cậu thoải mái hơn rất nhiều.
Vụ án tiến triển đến mức này đã nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn họ.
Chiêm Đài và luật sư Hình ở bên ngoài bận rộn đến tối tăm mặt mũi, còn Phương Lam bình tĩnh hơn nhiều.
Cô trấn an cậu: “Thường thì thời gian tạm giam không quá một tháng, chậm nhất đến cuối tháng là sẽ có kết quả.
Đến đâu hay đến đó, tôi chẳng lo.
Song chưa đến cuối tháng thì đã có kết quả.
Chiêm Đài nhận được cuộc gọi lúc còn đang ngáy ngủ, cậu mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói của Phương Lam mà cứ tưởng mình đang nằm mơ.
Sau khi ậm ừ qua loa vài câu, cậu mới như bừng tỉnh từ trong mộng, rồi bật dậy khỏi giường, không kịp mặc đồ đã chạy ngay ra khỏi phòng.
Phương Lam chờ cậu trong quán cơm Phúc Liên bên cạnh trại giam.
Hơn 10 giờ sáng, quán vẫn chưa có khách.
Chiêm Đài chạy ào vào quán thì thấy cô mặc một bộ đồ ngắn tay màu đen, đang cầm đũa từ tốn ăn một bát mì móng giò.
Trông cô lúc này có hơi lôi thôi lếch thếch.
Mái tóc dài đen nhánh ban đầu đã bị cắt ngắn, ôm sát hai bên tai giống như cái nồi tròn, ngọn tóc có vẻ khô xơ và hơi vểnh lên do nhiều ngày không được chăm sóc.
Bộ quần áo cô đang mặc cũng nhăn nhúm, trên ngực áo còn có vài vết bẩn, trông vô cùng thảm hại.
Khuôn mặt nhếch nhác của cô không dễ nhìn cho lắm, nhưng cậu lại thấy gương mặt mộc đang hếch lên trời đó lại càng sáng đến lóa cả mắt.
Cậu đặt mông ngồi xuống trước mặt cô.
Cảm nhận được ánh mắt của cậu, cô ngẩng đầu lên, tiện tay rút khăn giấy lau miệng rồi hỏi: “Cậu ăn gì chưa?”
Chiêm Đài lắc đầu, Phương Lam vẫy tay gọi chủ quán, đoạn cười nói với cậu: “Ở Hạ Môn có câu ‘ăn mì móng giò giải xui’.
Trước khi tôi được thả ra, có một bạn tù đã đặc biệt dặn tôi nhớ ăn món này.”
Cô nói rất thản nhiên, như đang bàn luận về thời tiết hôm nay.
Sau khi ăn hai miếng, cô lại giải thích: “Cậu biết không, lệnh bắt không được phê chuẩn.”
Cô bị giam gần mười ngày và bị thẩm vấn nhiều lần, vốn tưởng rằng cần phải chờ một thời gian mới có kết quả.
Nào ngờ vào 6 giờ sáng hôm nay, cô vừa thức dậy đã được gọi ra ngoài gặp viên cảnh sát thụ lý vụ án này.
“Sáng nay họ đưa tôi một tờ giấy Giấy chứng nhận thả tự do.” Phương Lam lau miệng nói, “Viện kiểm sát không ký lệnh bắt tôi, chứng tỏ không đủ căn cứ chính xác để khởi tố.”
“Tôi đoán là đã có kết quả khám nghiệm tử thi thì phải? Do vết thương trên cánh tay Điền Hữu Lương không gây nguy hiểm đến tính mạng, nên cái chết của hắn không liên quan đến tôi, đúng không?”
Chiêm Đài lắc đầu đáp: “Trên đường đến đây, tôi đã nghe ngóng tin tức từ bạn bè.
Việc lệnh bắt không được phê duyệt và việc cô được phóng thích, đúng là vì không đủ chứng cứ.
Nhưng cũng không phải như cô nghĩ.”
“Mấu chốt nằm ở kết quả khám nghiệm tử thi.” Chiêm Đài nói, “Tuy nhiên, không phải bởi vết dao do cô gây ra trên cánh tay của nạn nhân không nguy hiểm đến tính mạng, mà là vì vết dao đó được tạo thành sau khi hắn chết.
Đấy là tổn thương sau khi chết.”
Chiêm Đài hít sâu một hơi, nói tiếp: “Kết quả khám nghiệm cho thấy, thời gian nạn nhân tử vong được xác định là vào khoảng 9 đến 10 giờ sáng ngày xảy ra vụ án.”
Phương Lam sững sờ, cau mày và buột miệng nói: “Không thể nào! Lúc tôi bước vào cửa hàng thì đã là buổi chiều.”
Chiêm Đài gật đầu: “Đúng, cô đến cửa hàng vào lúc sẩm tối.”
“Mà trong báo cáo khám nghiệm tử thi xác nhận thời gian tử vong của nạn nhân là trước 11 giờ sáng ngày xảy ra vụ án.
Lúc đó, cô còn đang trên tàu cao tốc ở Bình Đàm, Phúc Kiến.
Mãi đến 3 giờ chiều hôm ấy cô mới đến nhà ga Hạ Môn.”
“Vì cô không có mặt tại Hạ Môn trong khoảng thời gian nạn nhân tử vong, hoàn toàn không có thời gian gây án, cho nên cuối cùng mới khẳng định cô không liên quan đến cái chết của Điền Hữu Lương.
Đây là lí do lệnh bắt không được phê chuẩn và cô được phóng thích.”
Phương Lam hiểu được từng chữ trong lời cậu nói, nhưng lại không hiểu rõ tổ hợp từ ngữ này cho lắm.
Cô vẫn chau mày, nghĩ nát óc một lúc lâu mới lên tiếng: “Ý của cậu là khi tôi gặp Điền Hữu Lương ở cửa hàng vào buổi chiều hôm đó, thì hắn đã chết được sáu giờ sao?”
Chiêm Đài gật đầu, nói rõ: “Đúng vậy, Điền Hữu Lương mà cô nhìn thấy là một xác chết.”
Phương Lam vô thức thấy buồn cười và muốn phản bác điều này.
Chẳng lẽ cô ngu ngốc đến nỗi không phân biệt được người sống và người chết sao?
Lúc cô gặp Điền Hữu Lương, hai người rõ ràng còn đối đáp qua lại, cuối cùng còn xảy ra va chạm.
Rành rành là một người sống sờ sờ ra đó, sao lại là một xác chết? Xác chết có thể nói chuyện à? Xác chết có thể đánh nhau sao?
Thấy cô không chịu tin, Chiêm Đài không khỏi nhắc cô: “Cô nhớ kỹ lại xem, hôm đó có gì đặc biệt không?”
Phương Lam cắn môi, vừa lắc đầu hai cái thì sực nhớ ra điều gì đó, lập tức mở to hai mắt rồi quay sang nghiêm giọng hỏi cậu.
“Chiêm Đài, kết quả khám nghiệm có ghi Điền Hữu Lương từng bị thương nặng ở đùi không?”
Chiêm Đài ngẫm lại một lượt, nhưng không nhớ là trong báo cáo khám nghiệm có đề cập đến chi tiết này nên lắc đầu.
Phương Lam mím môi, nhớ lại tình hình cái ngày đã trông thấy Điền Hữu Lương.
Ánh đèn trong cửa hàng rất mờ, hắn giấu thân hình to lớn của mình sau quầy.
Lúc nói chuyện, giọng hắn ú ớ chẳng khác gì đang ngậm nước miếng trong miệng, giống như bị líu lưỡi, nói năng không rõ lắm.
Khi hắn đi ra khỏi quầy, hai chân hắn cứng ngắc, di chuyển tới trước cô bằng cách vặn eo.
Ngay cả khi hai người đánh nhau, Điền Hữu Lương toàn giơ tay nhắm thẳng vào ngực cô mà đánh.
Động tác cứng đờ không được tự nhiên.
Phương Lam lẩm bẩm nói: “Đây là …!cương thi à.”
Hiện tượng bình thường ở con người sau khi chết từ nửa giờ đến hai giờ là sẽ xuất hiện tình trạng thi thể bị cứng đơ.
Điền Hữu Lương nói năng lúng búng vì đã bị cứng lưỡi, nên không cách nào phát ra đầy đủ âm thanh.
Cách đi đứng của hắn rất kỳ lạ, không phải bởi chân hắn từng bị thương mà là bởi cả người hắn đã cứng ngắc, không thể dùng hai chân một cách linh hoạt.
Cuối cùng, việc hắn chỉ nhắm thẳng vào ngực cô, không phải vì háo sắc mà là do cánh tay đã cứng đờ không thể di chuyển theo ý muốn.
Lúc cô đẩy cửa bước vào nhìn thấy Điền Hữu Lương, hắn đã là một xác chết.
“Nhưng sao có thể như vậy được?” Phương Lam buồn bực vân vê đuôi tóc khô cứng của mình.
“Nếu Điền Hữu Lương đã chết từ lâu, thì sao hắn có thể nói chuyện với tôi như thường, thậm chí còn ra tay đánh tôi nữa?” Cô nói.
“Nếu hắn đã chết mà như còn sống, ngoại trừ tình trạng tử thi đã cứng ra thì không khác gì người sống.
Có điều, tại sao lúc bị tôi chém một dao vào cánh tay, hắn liền ngã xuống đất không ngồi dậy nổi, và chết hẳn thế kia? Rốt cuộc làm thế nào mà được như vậy?” Phương Lam hỏi.
Chiêm Đài im lặng chốc lát mới nói với giọng đầy ẩn ý: “Quan trọng không phải là làm thế nào mà là ai làm.”
“Là do ai làm?”.