Đọc truyện Bóng Ma Trong Mây – Chương 124: Ô Châu Mục Thấm
*Ô Châu Mục Thấm: Thảo nguyên ôn đới ở Nội Mông.
Phương Lam cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể của Chiêm Đài, hơi nóng hầm hập phả vào lòng bàn tay cô, dường như ngay cả cô cũng bắt đầu bùng cháy với cậu.
Thật lâu sau, cậu mới từ từ buông cô ra.
Trời đã nhá nhem tối, trên đỉnh đầu là dải ngân hà sáng lấp lánh.
Thảo nguyên bao la chìm vào bóng đêm khiến lòng người thấp thỏm, chỉ còn chút ánh sáng le lói hắt ra từ căn lều phía sau.
Không thể lùi cũng chẳng thể trốn tránh.
Mà muốn trốn thì cũng không có nơi để trốn.
Giữa thảo nguyên hoang vu nơi đây chỉ có hai người họ, cậu thanh niên nhã nhặn lịch thiệp ngày thường, lúc này như hóa thành con sói cô độc đầy tuyệt vọng, ánh mắt nhìn cô như hổ rình mồi.
Cậu không hề che giấu khát vọng trong ánh mắt.
Phương Lam yên lặng nhìn thẳng vào Chiêm Đài, và thấy rõ ý muốn chiếm hữu của cậu.
Chiêm Đài cũng nhìn vào mắt của cô, lại chậm rãi cúi người, luồn cánh tay xuống dưới khoeo chân cô rồi bế thốc cô lên.
Lều bạt màu trắng, phần nóc hơi mở rộng, bên ngoài lỗ hổng tròn tròn trên mái lều là bầu trời đen thẫm với vô vàn vì sao sáng.
Cô được đặt lên chiếc giường lớn dưới trời sao, gần như ngay lập tức chìm vào lớp chăn nệm mềm mại.
Chiêm Đài không cho cô thời gian để nhỏm dậy trốn tránh, cậu nhanh chóng nhoài người tới trước, cánh tay ngăm đen rắn chắc chống ở hai bên cạnh má cô.
Nụ hôn của cậu như một sự tôn thờ, thành kính mà dịu dàng.
Tuy nhiên, động tác trên tay lại mạnh mẽ và bạo dạn, vững vàng lướt dọc chiếc cổ thon của cô.
Cậu thận trọng từng bước chinh phục với khí thế như gió táp mưa rào, Phương Lam hoàn toàn đầu hàng trước sức mạnh vừa lỗ mãng vừa ấm áp ấy.
Cô như bước trên con đường dài tít tắp, lại như rơi vào cơn sóng to gió lớn đang tràn bờ.
Hai người chẳng khác nào hạt cát giữa thảo nguyên bát ngát này, như chiếc thuyền lênh đênh vượt sóng, trôi dạt theo con nước.
Phương Lam cố gắng giữ lại chút lý trí đã lộn xộn khôn tả, run rẩy xòe bàn tay che cái miệng đang làm loạn của cậu.
Ánh mắt cô ẩn giấu sự lo âu, vành mắt và gương mặt phớt hồng lộ vẻ do dự.
Cô khẽ hỏi cậu.
“Tôi…!tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, cậu có biết không?”
Cậu như súng đã lên đạn, cơ thể căng cứng thể hiện sự kiềm chế nhẫn nhịn, bỗng nhiên bật cười thành tiếng khi nghe thấy cô hỏi như vậy.
“A Lam, nếu chuyện của chúng ta được viết thành tiểu thuyết, có lẽ phải đến mấy chục ngàn chữ ấy nhỉ? Độc giả đều biết em lớn hơn tôi năm tuổi, em bảo tôi có biết hay không nào? Hở?”
Cậu không muốn tiếp tục xao lãng vì điều này, bèn đẩy bàn tay cô ra, rồi cúi người xuống thấp.
“Lần đó tôi cởi quần áo giúp em, là lúc gặp phải vụ án xe buýt ma ám ở Trường Sa, A Lam có nhớ không?” Cậu thủ thỉ, giọng nói khàn khàn đầy mờ ám mang theo hơi thở triền miên ám muội, “Tôi cởi bộ trang phục kịch hoa cổ ma quái trên người em, lại mặc quần áo của tôi cho em.
Lúc đó, tôi không dám nhìn lâu, chỉ nhớ trông em trắng như mây, đôi chân dài miên man, đẹp tuyệt trần.”
Bàn tay cậu vuốt ve phối hợp với lời nói, như đang họa theo dáng người cô.
Những ngọn đồi nhấp nhô trên đồng cỏ cùng với những dòng suối uốn lượn.
Đôi mắt cậu như nhóm lên ngọn lửa, chăm chú nhìn cô.
“Thật là đẹp…” Cậu như đang nói mơ: “A Lam có biết không, khi đó tôi đã từng tưởng tượng đến ngày hôm nay…”
Phương Lam đỏ mặt, nóng bừng cả người, vội mắng cậu để chữa thẹn: “Cậu dài dòng quá…”
Song, giọng điệu của cô lại như cô thiếu nữ chưa trải đời, hờn dỗi làm nũng với người yêu.
Quả nhiên Chiêm Đài lại khẽ cười, sống mũi cậu cọ nhẹ vào mặt cô, hơi thở ấm áp phất qua má cô.
“Nói ít để làm nhiều đúng không? Tôi hiểu rồi…!A Lam đang giục tôi nhanh lên đây mà…”
Ngay sau đó, cậu không tiếp tục cười đùa nữa.
Việc tốn sức lực nhất vào lúc này chính là nhẫn nhịn để có thể dịu dàng.
Sự kinh hãi mà cậu chưa từng trải qua, sự run rẩy mà cậu chưa từng cảm nhận, sự yếu đuối mà cậu chưa bao giờ bộc lộ, dường như đang tuôn ra qua trăm ngàn lỗ thủng trên cơ thể, theo mỗi cử động của cậu.
Giống như đôi cánh chim mới chào đời băng qua sấm sét.
Hay như lưỡi dao sắc tung hoành ngang dọc giữa biển cả mênh mông.
Dẫu cho thất bại ê chề, vẫn như con thiêu thân lao đầu vào lửa; dù rằng đầu rơi máu chảy, vẫn u mê chẳng tỉnh ngộ.
Giữa thời buổi loạn lạc, ma quỷ lộng hành, cậu đã không còn nhớ rõ vào buổi ban sơ, vị anh hùng nào đã mở mang bờ cõi, mà chỉ biết rằng sắt thép khi trải qua tôi luyện đều bị nung chảy, tất cả sự kiêu ngạo và kiên trì của cậu đều sụp đổ hoàn toàn vào thời khắc này.
Chóp mũi cậu lấm tấm mồ hôi, hơi thở hổn hển, hai má vốn dĩ nóng bừng lại thoáng mát lạnh do thấm mồ hôi.
Phương Lam hé mắt, lướt những đầu ngón tay lên sống mũi cậu, lau đi giọt mồ hôi đang rơi.
Cô dịu dàng ra mặt, nhưng không phải vì có qua có lại mới toại lòng nhau.
Dù đau đớn hay vui sướng cũng được, chuyện quá khứ đã hóa thành mây khói, chỉ có nhiệt độ cơ thể ấm nóng và mồ hôi hòa quyện.
Từ nay về sau, cậu và cô sẽ không còn cô độc trên cõi đời này nữa, chỉ còn sự quấn quýt si mê giữa hồng trần, vĩnh viễn không buông tay.
Sau khi kết thúc cuộc yêu, Phương Lam chẳng buồn cử động cánh tay, cứ thế nằm bò trên lồng ngực cậu, dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn vu vơ.
“Tại sao vậy?” Cô lưỡng lự hồi lâu mới cất tiếng hỏi.
Trong ấn tượng của cô, Chiêm Đài không phải là một người quyết đoán đến thế, cậu rất tôn trọng và yêu thương cô.
Mặc dù ngày thường, cậu thể hiện rất rõ tình yêu nồng cháy dành cho cô, nhưng lại che giấu sự ham muốn đến cùng.
Cô không ngờ rằng cậu lại chọn thời gian và địa điểm này.
Chiêm Đài trầm lặng một lúc mới nắm lấy ngón tay đang vẽ loạn của cô, vuốt lại mái tóc ngắn rối bời cho cô.
“Trong cuộc chiến ở cầu Thất Khổng, hai ta cùng rơi xuống nước, bị La Sát Mặt Ngựa truy đuổi.
Em được vòng Càn Khôn bảo vệ, rõ ràng là đã có thể trốn thoát, nhưng vào giây phút sinh tử, em lại cởi vòng Càn Khôn ra để cùng sống chết với tôi.”
“Vào thời khắc đó, tôi mới xác định được tâm tư của em.” Cậu thản nhiên nói.
“Nếu đã yêu nhau thì cần gì phải tiếp kiềm nén và chờ đợi?” Ánh mắt cậu chứa chan tình cảm, giọng điệu ngạo mạn như đã trở lại là người anh hùng trẻ tuổi vô song.
Phương Lam ngước mắt lên, sự ngưỡng mộ được sinh ra một cách tự nhiên mà ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra, khiến giọng nói của cô dịu dàng thấy rõ: “Sau khi tôi ngất đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Chiêm Đài nhẹ nhàng khoát tay, thờ ơ đáp: “Không có chuyện gì, cá hồi mắt đỏ đưa em trồi lên mặt nước trước, còn tôi cầm chùy Kim Cương chém đứt bờm ngựa, sau đó không tiếp tục đối phó với La Sát Mặt Ngựa, mà nhanh chóng thoát khỏi hồ nước.”
“Lưới hồn bị phá hủy, xác sáp da người và hồn chết đuối cùng bị hốt gọn, chị Thẩm làm tay chân cho phía Myanmar cũng bị chúng ta tiêu diệt.
Ông Lâm nói rằng bọn họ tạm thời bị tổn hao sức lực, nên chúng ta có một khoảng thời gian để ngơi nghỉ.”
“Có điều, sau trận chiến này, ông Lâm coi như là đã trở mặt với bên Myanmar.
Về sau, chúng ta phải cẩn thận hơn.” Chiêm Đài nói.
Phương Lam lấy làm lo lắng: “Chúng ta nên trở về thủ đô với chị Lâm Tố và anh Tống Thư Minh, sao lại dạo chơi ở thời điểm quan trọng như này?”
Chiêm Đài cười tủm tỉm, lại cúi đầu nhìn cô, lòng bàn tay lướt tay qua bờ vai trắng mịn của cô: “Đây là ông Lâm bảo chúng ta đi tránh đầu sóng ngọn gió đấy.
Em yên tâm, vợ chồng anh chị Lâm Tố có căn cơ ở thủ đô, có mối quan hệ cả với bên chính quyền lẫn xã hội đen.
Ông Lâm trở về lần này cũng ở bên họ, vì vậy, không cần chúng ta phải lo lắng.”
Cậu bỗng nghiêm túc nói tiếp: “Ngược lại, hai ta một thân một mình, nếu đứng nơi đầu sóng, chẳng may có kẻ lăm le lợi dụng, thì đó mới là gây phiền phức cho họ.
Tranh thủ được chút thời gian, hãy coi như đây là phần thưởng mà ông trời nhân từ tặng cho em đi.”.