Đọc truyện Bóng Ma Trong Mây – Chương 121: Cầu Thất Khổng
Đêm mùa thu mát mẻ, Chiêm Đài đứng trên mặt cầu phủ đầy dây leo mà ớn lạnh cả người.
Chỉ tám từ nhẹ tênh, song lại có sức mạnh chẳng khác nào sấm rền chớp giật.
Phương Lam hỏi cậu rằng đây là yêu tinh cây hay lưới hồn?
Dây leo màu nâu và lá cây xanh biếc quấn lấy nhau chằng chịt như một mạng nhện khổng lồ, bao kín cả cây cầu Thất Khổng.
Hai người họ vẫn đứng yên trên cầu.
Đây có thể là yêu tinh dây nho trinh nữ mà cậu từng tận mắt thấy ở Cam Túc, và cũng có thể là… lưới hồn đã phóng đại vô số lần.
Là địch hay là bạn, là yêu quái hay là ma quỷ, là sống hay là chết?
Trong chớp mắt, mọi thứ đều cần cậu phải tự tay kết thúc.
Chiêm Đài ngửa mặt lên trời hét to một tiếng, rồi nắm hai tay lại, lửa âm phủ xanh lơ bắt đầu tỏa ra từ mu bàn tay, lập tức bao trùm lấy khắp người cậu.
Giữa đêm tối, làn da trắng nõn của cậu đang được bao bọc bởi vầng sáng màu xanh, cảnh tượng đầy ma mị.
Phương Lam lùi về sau mấy bước, nhiệt độ xung quanh cậu tăng cao, nóng đến mức khiến mắt phải của cô vừa mới thôi chảy nước mắt, lại một lần nữa trào nước mắt.
Thế là, cô đành phải tránh xa vầng sáng đó.
Chiêm Đài gầm lên với tất cả sức lực, một con thú khổng lồ màu xanh nhảy bỗng vọt ra khỏi bả vai cậu.
Con báo to lớn được tạo thành từ ngọn lửa màu lam cứ thế cuộn mình trên không.
Khi cậu nắm chặt huyên Bạch Cốt và đấm xuống đất, bóng báo lửa liền lao vào mặt cầu phủ đầy dây leo dựa theo chỉ dẫn của huyên Bạch Cốt.
Tia lửa bắn ra bốn phía, như thể những ngòi nổ được bố trí trên mặt đất đang được kích nổ.
Ngọn lửa lan ra theo dây leo rậm rạp, thắp lên những đốm lửa sáng rực như mặt biển mênh mông.
Chẳng mấy chốc, dây leo trên cầu Thất Khổng bị bóng báo lửa đốt cháy hoàn toàn, tro bụi bay tứ tán đầy trời, trông như một trận tuyết đen bất ngờ xuất hiện trong đêm tháng 9.
Dưới bầu trời đầy tro tàn, một người đang đứng giữa mặt cầu xám xanh.
Người đó đưa lưng về phía họ, vóc người cao gầy, tay áo đạo sĩ dài thượt bay phần phật, dáng vẻ hiên ngang thẳng tắp như thân tùng, chẳng khác gì thần tiên thoát tục.
Dường như chỉ cần có ông đứng đó, dù trời có sập xuống, họ cũng không cần phải lo lắng.
Đó là ông Lâm.
Chiêm Đài chực cất bước, nhưng Phương Lam bỗng ôm lấy cậu, và cứ đứng yên không nhúc nhích.
“Rốt cuộc quá trình luyện hồn chết đuối thành lưới hồn là gì?” Cô hạ thấp giọng, lo lắng như kiến bò chảo lửa, “Cậu không phát hiện ra ư, vừa rồi chúng ta dùng một mồi lửa để thiêu cháy xác sáp bọc da người, đây rất có thể là một cái bẫy, biến chúng ta thành thanh đao thay người khác luyện ra hồn chết đuối.”
“Sao cậu có thể chắc chắn người đứng đó là ông Lâm, là người vẫn còn minh mẫn, không bị hồn chết đuối ám vào?” Giọng cô khàn đi, hai mắt đỏ hoe, cô cố giữ bình tĩnh để phân tích: “Chiêm Đài, cậu nghĩ kỹ lại đi, kể từ lúc chúng ta gặp ông Lâm ở Long Thành, chúng ta chưa bao giờ xác nhận xem ông ấy có bị ám bởi lưới hồn hay không!”
Người phát hiện cá hồi mắt đỏ trong cửa hàng dấm rượu là ông Lâm.
Người tiết lộ vị trí của người phụ nữ họ Thẩm và trò chơi dân gian múa gậy cũng là ông.
Đêm nay, người bố trí Chiêm Đài bám đuôi người phụ nữ họ Thẩm, sau đó trong ngoài phối hợp với cậu trên cầu Thất Khổng cũng là ông.
Toàn bộ tin tức mà họ có được đều do ông nói bừa.
Họ tin tưởng tuyệt đối ở ông mà không mảy may nghi ngờ.
Tuy nhiên, nếu họ gặp ông khi ông đã bị ám thì sao?
“Cậu còn không nhận ra à? Chuyện xảy ra đêm nay, từ đầu chí cuối chỉ là một cái bẫy.” Cô trầm giọng nói.
Chiêm Đài lặng thinh, tro bụi vẫn bay lả tả đầy trời.
Một ít bụi tro bám vào lông mày, khiến hàng lông mày đen nhánh như nhuốm một lớp sương, càng tôn lên khuôn mặt trắng trẻo anh tuấn của cậu, trông cực kỳ cao ngạo.
Ông Lâm vẫn đứng bất động giữa cầu Thất Khổng.
Chiêm Đài hít sâu một hơi, đoạn nhẹ nhàng mà dứt khoát tách đôi tay cô đang ôm eo cậu ra.
“Nếu tối nay ông Lâm bị ám, vô phương cứu chữa, không còn đường sống, mà tôi lại không tìm ra chân tướng, vậy thì đời này tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào gặp hai anh chị Lâm, Tống.” Cậu hơi nghiêng mặt nói với cô bằng giọng kiên quyết.
“Nếu tối nay ông Lâm không bị ám, tôi vì sự an nguy của bản thân mà bỏ mặc ông ấy, thì đời này tôi lại càng chẳng còn mặt mũi đối diện với chính mình.”
Cậu đưa Huyên Bạch Cốt lên môi, tiếng huyên bi thương buồn man mác vang vọng giữa đêm vắng.
Hồ lô bằng gỗ du sam trên cổ và vòng Càn Khôn trên cổ tay Phương Lam khẽ rung lên theo tiếng huyên.
Cô không còn mất đi lý trí khi nghe thấy tiếng huyên như trước nữa.
Sau đó, cô trơ mắt nhìn cậu đi về phía trước, đến gần người đang đứng giữa cầu.
Gió thổi lồng lộng trên cầu, chiếc áo sơ mi trắng của cậu bay bay như cờ phướn trước lúc động quan.
Khi cách ông Lâm khoảng một thước, cậu bất ngờ tấn công mạnh mẽ từ phía sau ông bằng huyên Bạch Cốt một cách nhanh như chớp.
Phương Lam nhìn thấy “ông Lâm” ngã xuống, đang định hét lên vì sợ hãi, thì lại thấy Chiêm Đài tóm lấy “ông”, rồi xoay “ông” lại cho cô xem.
Cô thở phào một hơi khi thấy đó chỉ là một con rối gỗ được mặc quần áo, tương tự như đám xác sáp tấn công hai người vừa nãy.
Chiêm Đài mỉm cười với cô, lại gật đầu ý bảo cô đừng lo lắng.
Nhưng đúng vào giây phút ấy, cô thấy cậu bỗng trợn to mắt đầy kinh hãi.
Tiếng gió rít gào, âm khí ập tới, tuy cô không biết cậu nhìn thấy gì, nhưng cô biết rằng bản thân đang gặp nguy hiểm.
Kiếm gỗ đào chém trượt sang bên, gan bàn tay đau như cắt, kiếm rời khỏi tay.
Rối gỗ kia được đặt giữa cầu để dẫn dụ Chiêm Đài rời đi.
Mục đích của kế điệu hổ ly sơn này là để Phương Lam ở lại một mình.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy có một cơ thể nhớp nháp dính sát vào sau lưng, giọng nói trầm thấp đầy oán hận vang lên bên tai: “Sắc đẹp khiến con người ta mờ mắt.
Trong hai năm qua, đạo trưởng Chiêm tiếng tăm lừng lẫy vang xa, có từng nghĩ rằng hôm nay sẽ là ngày giỗ của cậu và cô dâu bé nhỏ xinh đẹp này không?”
Sau khi biến mất hồi lâu, rốt cuộc người phụ nữ Thẩm cũng xuất hiện.
Cô ta cười lạnh lùng, nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, hai người đều đẹp thế này, tôi chắc chắn sẽ biến cả hai trở thành xác sáp bọc da người hoàn mỹ nhất, để cô cậu tan chảy cùng nhau, sống chết bên nhau.”
Để chứng tỏ bản thân không chỉ nói chơi, trong lúc Chiêm Đài và Phương Lam còn chưa đáp trả câu nói gây nhiễu loạn của cô ta, cô ta đã lập tức giơ cao hai tay lên, sáp nóng từ ngón tay liền chảy xuống đỉnh đầu Phương Lam.
Phương Lam chờ đợi cơn đau trong dự đoán, nhưng lại không thấy gì.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, vòng Càn Khôn trên cổ tay cô rung lên dữ dội, toát ra ánh sáng bao bọc lấy cô, khiến cô như đắm mình trong ánh sáng Phật giáo tối cao.
Phóng mắt nhìn lướt qua bả vai của người phụ nữ họ Thẩm, cô nhìn thấy ông Lam đang giơ chùy Kim Cương đứng ở cuối cây cầu, vầng sáng từ vòng Càn Khôn hòa lẫn với ánh sáng của chùy Kim Cương.
Ông vẫn luôn chờ đúng thời điểm người phụ nữ họ Thẩm xuất hiện.
Lúc này, ông không nói nhiều mà cùng Chiêm Đài đánh bọc sườn trước sau, kẹp chặt cô ta và Phương Lam ở giữa.
Cô ta chọn Phương Lam làm mục tiêu vì trông cô không có khả năng tự bảo vệ nhất, nhưng không ngờ rằng vòng Càn Khôn lại ở trên tay cô, nó giống như chiếc chuông vàng, khiến cô ta không thể làm cô bị thương.
Cô ta gào lên một tiếng và từ bỏ mục tiêu như củ khoai lang bỏng tay này.
Ông Lâm và Chiêm Đài cùng nhau đuổi đến rất kịp thời, và đồng loạt tấn công phía trước lẫn phía sau người phụ nữ họ Thẩm.
Chùy Kim Cương đánh vào ngực cô ta, còn huyên Bạch Cốt đập vào đầu cô ta.
Cô ta loạng choạng lùi lại, tóc mai tán loạn, sau đó nhổ một ngụm máu tươi vào lòng bàn tay, rồi chắp hai tay thành hình chữ thập để làm phép.
Hồ nước dưới cầu Thất Khổng sùng sục bọt khí như nước đun sôi.
Một lúc sau, những chiếc bong bóng giống như mặt trăng từ từ bay lên không trung..