Đọc truyện Bông Hồng Mất Tích – Chương 20
Đến nửa đêm, Mathias đã hoàn thành xong bức tranh của mình. Nhưng anh vẫn nán lại trong công viên cho tới tận khi trời hửng sáng và vật lộn với câu hỏi mà suốt đêm anh vẫn chưa trả lời được là: Liệu anh có nên thay tên của cuộc triển lãm thành “Sự thay đổi của Biển Rio de Janeiro” hay không?
Vùng biển dọc theo đường bờ biển này cũng liên tục thay đổi, vậy nên anh có thể thuê một nhà nghỉ nhỏ dọc bờ biển cho mùa hè sắp tới và vẽ tất cả những bức tranh của mình tại công viên này. Chắc chắn nó sẽ rất thú vị. Nhưng lúc này đưa ra quyết định với anh quả là một việc khó khăn. Vì để có một mùa hè đầy cảm hứng thì anh không muốn bắt đầu một mối quan hệ mới mà anh biết nó sẽ không kéo dài được lâu.
Đi bộ về phía chiếc jeep của mình, anh lấy ra hai chai coca từ thùng lạnh – hành động đó không thể qua mắt được lão hành khất – người vẫn chưa rời chỗ ngồi của mình suốt cả ngày làm việc tới giờ.
“Ê anh chàng ngốc!” Lão ăn xin hét to. “Lại đây đi!”
Lão cầm lấy chai coca mà anh chàng họa sỹ vừa đưa cho.
“Cậu có mỗi coca cho buổi sáng thôi à? Tôi đã nói một hộp tăng lực cỡ lớn cơ mà.”
“Ông nói, ông đọc được mặt người khác, đúng không?”
“Nếu tôi đã nói thế thì nó đúng là thế đấy. Nhưng nó không miễn phí đâu, con trai ạ. Đi thẳng vào vấn đề xem nào.”
“Chỉ là lúc này tôi đã ghi vội một danh sách với mười phẩm chất. Danh sách đó có tên là “Mẫu phụ nữ mà tôi đang tìm kiếm”. Ông biết không, cô ấy chỉ phù hợp với hai tiêu chí trong số mười tiêu chí đó. Và tôi nghĩ là tôi ghét phải làm toán.”
“Cái danh sách đó của cậu thì có liên quan gì đến tôi nhỉ? Cậu muốn gì từ tôi nào? Cứ nói toạc móng heo ra đi.”
“Tôi nghĩ có thể ông sẽ nói cho tôi biết được điều gì đó về mục đầu tiên trong danh sách của tôi – mục mà với tôi nó quan trọng hơn tất cả những thứ còn lại.”
“Thế cái mục đó nó thuộc thể loại gì?”
“Nó là ánh sáng trên mặt cô ấy.”
“Ôi trời! Ôi trời! Đó là thứ ánh sáng gì vậy chứ?”
“Một thứ ánh sáng mà tôi chưa bao giờ thấy ở bất cứ gương mặt nào khác. Nhưng tôi sẽ nhận ra nó ngay khi tôi thấy nó. Thật không may là cô ấy cũng không có ánh sáng ấy.”
“Vậy ánh sáng đó có tác dụng gì con trai?”
“Đó là một dấu hiệu cho tôi biết rằng tôi đã tìm được người bạn tâm giao của mình.”
“Bạn gì cơ? Đừng có dùng từ khó hiểu thế chứ. Ta không giỏi về từ ngữ đâu.”
Mathias chỉ ra phía biển:
“Mỗi ngày, cả ngàn người nhìn nó, nhìn cùng một thứ đó. Hầu hết mọi người đều thấy biển, nhưng có thể vài người trong số họ thấy thứ khác, không phải biển. Tôi băn khoăn là không biết có ai từng thấy một sa mạc khô cháy hay một ngọn núi ở đó không?”
“Ôi trời! Đừng có làm thế với ta, con trai. Đừng làm thế.”
“Nếu có ngày tôi nói rằng tôi thấy một sa mạc trong khi đang nhìn biển thì liệu có ai tin tôi không?”
“Ôi không. Cậu đã làm thế. Cậu đã làm thế. Hãy cho lão già này nghỉ một chút và nói cho lão biết cậu đang nói về điều gì thôi.”
“Thì tôi đang giải thích cho ông hiểu thế nào là bạn tâm giao mà. Bạn tâm giao là người sẽ tin tôi ngay cả khi cả thế giới nghĩ rằng tôi đang lừa dối. Hơn thế nữa, cô ấy còn là người chỉ cho tôi thấy những đụn cát nằm khuất nẻo mà tôi chưa nhận ra nữa.”
“Thôi, thôi. Dừng ngay đi!” Lão hành khất nói và ra dấu đã hết thời gian.
“Con trai ạ. Từ giờ trở đi, cậu sẽ phải trả tiền cho những gì cậu nói với lão già này. Mỗi từ cậu nói ra mà không được tôi đồng ý cậu sẽ phải trả một Real.”
Mathias mỉm cười.
“Ta chỉ có mỗi một thứ để nói với cậu thôi con trai. Ta xin lỗi nhưng khả năng đọc gương mặt của ta không làm được gì với thứ ánh sáng mà cậu muốn thấy trên gương mặt của quý cô kia. Cậu nghĩ tìm thấy ánh sáng trên một gương mặt là dễ sao? Trong suốt cả cuộc đời mình ta cũng mới chỉ thấy nó một lần. Đó là trên gương mặt của cậu em Joe của ta. Ta đã nhìn thấy ánh sáng đó trên mặt cậu em Joe của mình. Đó là ánh sáng thực sự. Hồi đó là năm 1962. Chiếc Cadillac. Hàng mới, cũng bằng kim loại. Nó có tên là Ngọc trai đen. Ta lúc đó đang làm việc với mấy cánh cửa của nó còn Joe thì mở to mắt nhìn. Trông có vẻ như chính chúng ta làm ra nó vậy. Đột nhiên chúng ta nghe thấy tiếng bước chân nên ta quay sang Joe. Lúc đó mắt ta bị lóa đi. Tất cả là nhờ ánh đèn 500 Watt của cảnh sát. Lúc đó gương mặt Joe phủ đầy ánh sáng. Sáng quá, sáng quá! Thế đấy, Joe tinh quái của chúng ta, nó đã được chiếu sáng.”
Mathias cười phá lên.
“Con trai, hãy nói vào vấn đề chính nhé. Cậu sẽ ở lại hay ra đi nào?”
“Thế ông nghĩ tôi đang làm gì ở đây vào cái giờ này chứ? Tôi chào đón mọi lời gợi ý. Nhưng có một thứ tôi biết rõ đó là: Nếu tôi rời đi thì đó là điều tốt. Nó là điều tốt nhất cho cả hai chúng tôi, để không phải tiến xa hơn bước nào nữa. Tôi thì đã đi quá xa. Tôi đã nhận ra nó ngay từ đầu nhưng tôi không thể dừng lại được. Tôi đã nói chuyện với cô ấy, mời cô ấy đi cafe, kể cho cô ấy nghe về tôi và đã cố gắng để hiểu cô ấy. Tệ hơn là tôi còn cố để gây ấn tượng nữa chứ. Đáng ra tôi không nên làm bất cứ điều gì trong số đó cả. Còn bây giờ thì tôi đang nghĩ đến việc ra đi mà thậm chí không chào từ biệt. Ông thử nói xem, tôi nên làm thế nào?”
“Đi đi, con trai.”
“Đi xa khỏi ông hay khỏi thành phố này?”
“Đừng hỏi ta câu mà cậu đã biết rõ rồi. Với ta, ta bảo ở lại, nhưng cậu thì lại nói đi. Về phần ta, ta nói hãy tận hưởng, và hãy tìm hiểu về quý cô kia, hãy đến với cô ấy và cùng hạnh phúc. Nhưng cậu, cậu lại chuẩn bị rời đi. Cậu đến với ta là vì cậu không thể bắt mình nói ở lại được. Trước khi cậu ngồi xuống, ta đã thấy trên mặt cậu hiện rõ rằng cậu sẽ ra đi. Đó là cách ta đọc những gương mặt, con trai ạ. Hai chai coca lớn mất 9 Reais, vậy nên cậu là khách của ta. Ta là một người đàn ông tự trọng, cậu đừng quên điều đó, và ta tôn trọng nghề của mình.”
Sau một thoáng giữ im lặng, Mathias liền chìa tay ra cho ông hành khất.
“Tôi sẽ nhớ những cuộc nói chuyện của chúng ta đấy, ông bạn ạ.”