Bạn đang đọc Bông Hoa Nở Rộ Trong Tay Ác Ma – Chương 45: Đồng Tiền
Cốc..Cốc..Cốc..
-Mời vào.
Cạch.
-Chào bác sĩ..Tôi là dì của cháu Zen.-Linda từ bên ngoài bước vào. Nụ cười như tỏa sáng trên môi.
-Thì ra là phu nhân Linda…Mời bà ngồi.
-Hôm nay đến đây, tôi muốn biết bệnh tình cháu tôi thế nào rồi.-Giọng bà nhẹ nhàng, dịu dàng. Đôi con ngươi ánh lên sự lo lắng, quan tâm.
-Tôi có tin vui cho bà đây. Chúng tôi đã tìm được tim phù hợp cho cô Zen rồi.-Vị bác sĩ vui mừng trả lời.
Chính ông cũng cảm thấy nhẹ lòng. Nếu thật sự không may Zen phải chết…ông cũng không dám tưởng tượng tương lai của bệnh viện này sẽ ra sao? Nhớ lại lời đe dọa của Keyshi, đến bây giờ ông còn cảm thấy sợ hãi.
Vị bác sĩ mãi đắm chìm trong suy nghĩ, không hề thấy được bàn tay Linda đã sớm nắm chặt nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
-Bác sĩ…Ông có thể cho tôi biết người đó là ai không? Tôi muốn cảm tạ họ.-Linda vẻ mặt hiền từ mỉm cười nhẹ.
-Được..Đây là tài liệu của họ.
Linda rời khỏi bệnh viện, nét mặt dịu dàng, hiền từ cũng không còn. Đây là cơ hội hiếm có, bà quyết không để nó vụt mất, con Zen nhất định phải chết. Linda lần theo địa chỉ trong tập tài liệu đến một khu hộ nghèo nàn. Bà đứng trước một căn hộ tồi tàn, nhìn cảnh vật xung quanh với ánh mắt khinh thường. Đổi lại bà cũng nhận được những ánh mắt nghi hoặc từ người dân nơi đây.
King..Kong…Linda nhấn chuông.
Cạch.
-Xin hỏi bà tìm ai?-Một người đàn ông ánh mắt ngạc nhiên nhìn Linda. Giữa chốn nghèo khổ người không có ăn, chó không nơi trú ẩn này lại xuất hiện người đàn bà quý phái, cao quý. Ngạc nhiên hơn là bà ta lại nhấn chuông nhà ông.
-Cho tôi hỏi..ông có phải là người sắp tới đây sẽ bán nội tạng cho bệnh viện lớn hay không?-Linda đứng ngoài cửa vẻ mặt hời hợt nhìn người đàn ông.
-Phải.
-Ông định để khách đến nhà đứng ngoài cửa nói chuyện sao?-Linda thể hiện vẻ mặt không vui. Bà không muốn đứng đây làm cái bia để những con người nghèo nàn kia chỉ chỏ, thật là một đám người không ăn học.
-À..Mời bà vào.-Người đàn ông mở lớn cửa, tránh đường mời Linda vào. Bà nhìn khái quát căn nhà, ập vào mắt là sự dơ bẩn, tồi tàn, nóng nực còn có mùi thối từ những nhà máy xí nghiệp phía sau khu nhà. Linda không chịu nổi, khó chịu nhíu mày, tay che lại mũi. Bà không thể hiểu được lại có loại người nghèo nàn, thấp kém đến như vậy, có thể sống ở nơi tồi tàn như thế này.
-Căn nhà hơi bừa bộn một chút, bà thông cảm. Bà nhà tôi đưa con đi học rồi. Lát nữa về sẽ dọn dẹp ngay.- Như nhìn được sự chán ghét trong mắt Linda nhưng ông không nói gì. Nhìn cách ăn mặc của bà ta, ông cũng biết bà là người giàu có, sang trọng sống nơi nhà cao cửa rộng, chỗ tồi tàn này sao có thể sánh bằng.
-Tôi cũng không vòng vo nữa. Hôm nay đến đây, tôi có chuyện muốn bàn với ông…Tôi muốn ông đừng bán nộ tạng nữa.-Linda vẻ mặt bình thản nói ra yêu cầu của mình. Bà từ trong túi xách lấy ra một bìa sơ mi đặt lên bàn.-Đổi lại..ông sẽ có được số tiền này.
Người đàn ông vẻ mặt không tin hết nhìn Linda lại nhìn túi sơ mi trên bàn. Ông ta chợp lấy cái túi mở ra xem. Đôi con ngươi người đàn ông mở to hết cỡ, từ nhỏ đã sống trong cảnh nghèo khổ, ông chưa từng được thấy số tiền lớn như vậy bao giờ. Nếu có số tiền này vợ con ông sẽ được sống sung túc, đầy đủ. Gia đình ông có thể rời khỏi nơi nghèo nàn này để bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng mà người đàn bà trước mặt quý phái, sang trọng lặng lội đường xa đến nơi ổ chuột, tồi tàn này. Bằng lòng cho ông số tiền mà cả đời này dù làm công cực khổ cũng không thể có được. Chỉ để yêu cầu một điều là ông không bán nội tạng cho bệnh viện.
-Bà có mục đích gì?-Người đàn ông nhìn Linda với ánh mắt nghi hoặc.
-Chuyện của tôi, ông không cần biết. Tôi biết là ông đang mang trong người căn bệnh lao phổi, sống không được bao lâu. Nếu ông chết đi vợ con ông sẽ ra sao? Không lẽ ông nỡ lòng để con mình chôn vùi tương lai ở nơi tồi tàn này sao? Ông không nghĩ cho con cũng phải nghĩ cho người mẹ. Một người đàn bà chân yếu tay mềm, dắt theo đứa con có thể làm gì trong cái xã hội cá lớn nuốt cá lớn này. Sao ông không nhân lúc còn sống, trước khi chết kiếm một số tiền. Để khi ông chết nó có thể thay ông lo cho tương lai của vợ con mình.
Người đàn ông lặng người với những câu nói của Linda. Bà ta nói không sai, nếu ông chết đi vợ con ông sẽ ra sao? Từ khi đám cưới đến nay, ông chưa hề lo cho vợ mình được một cuộc sống ấm no, hạnh phúc. Con ông còn quá nhỏ, nó không thể chôn vùi tương lai ở cái nơi tồi tàn này được.
-Được..Tôi đồng ý với bà.
Ở mọi thời đại, con người luôn bị chi phối bởi đồng tiền. Sức mạnh của nó có thể vùi chôn một tương lai sáng lạng xuống đến tận đáy của xã hội. Quyền năng của đồng tiền có thể cứu vớt một con người nghèo đói trở thành một ông hoàng giàu có.
Linda nghe được câu trả lời, khóe miệng lập tức nhếch lên, ánh mắt bất chợt lóe tia sáng. Bà đang nhìn thấy một tương lai rộng mở, không một rào cảng.