Bông Hoa Nở Rộ Trong Tay Ác Ma

Chương 43: Mục Đích Sống


Bạn đang đọc Bông Hoa Nở Rộ Trong Tay Ác Ma – Chương 43: Mục Đích Sống


Dinh thự riêng Keyshi Kuran
Cốc…Cốc…Cốc..
-Anh Mike…quần áo của anh giặt xong rồi. Em đem đến cho anh..-Đứng hồi lâu không nghe thấy động tĩnh gì từ bên trong. Janet quyết định mở cửa bước vào.-Anh Mike..-Cô ló đầu vào, nhìn bao quát căn phòng…trống rỗng, không có sự hiện diện của Mike trong phòng. Như có sự thoi thúc, Janet bước hẳng vào trong, đặt quần áo lên giường. Cô bắt đầu quan sát xung quanh, căn phòng không trang trí cầu kì, nó được bao trùm bởi không khí ảm đạm. Ánh mắt Janet dừng trên bàn làm việc.-Sao lộn xộn vậy? Sắp xếp lại dùm anh ấy mới được.-Không suy nghĩ nhiều, cô liền bắt tay vào việc. Bàn tay Janet sơ ý di chuyển con chuột máy tính, màn hình liền sáng lên. Janet ngẩn đầu mắt không tự chủ nhìn vào màn hình.- Tìm hiểu về bệnh suy tim.-Cô bất giác đọc dòng chữ trang web trên màn hình. Mắt cô chuyển sang sấp hình chụp x-quang bên cạnh. Tâm trí Janet giờ đây đã bị sự tò mò chiếm giữ. Cô cầm sấp hình..
-Đây là..
-Cô làm gì ở đây?-Một giọng nói lạnh lùng vang lên giữa không gian yên tĩnh.

-A.-Janet như người vợ đang ăn vung bị bắt gặp, hoảng hốt làm rơi cả sấp hình.-Em..Em mang quần áo đã giặt đến cho anh.
Mike lạnh lùng liếc chòng quần áo trên giường.
-Xong việc rồi, cô ra ngoài đi.
-Vâng.-Janet cúi thấp đầu bước từng bước chậm rãi đi về phía cửa. Vừa đi vừa suy nghĩ…cô phải làm sao đây? Những hình chụp đó rõ ràng là….-Anh muốn hiến tim cho tiểu thư sao?- Cô đứng sau lưng Mike, lấy hết can đảm mở lời.
-Tôi sẽ bảo vệ cô chủ.
-Dù mất đi cả mạng sống…Xứng đáng sao?- Cả bản thân Janet cũng không biết mình đang nói gì.
Zen là người mà cô kính trọng nhất. Nhờ có tiểu thư mà cô có được ngày hôm nay. Tiểu thư cho cô cơm ăn, cho cô áo mặc. Thật sự cô ấy đã đối xử rất tốt với một người xa lạ, không ruột thịt như cô. Dù chỉ là người làm nhưng Zen chưa hề bạc đãi cô. Cô vẫn còn nhớ, tiểu thư đã từng nói ” Cô yên tâm…Ngày nào Zen Akatsuki này còn sống..sẽ không ai có thể bắt nạt được cô”. Nhưng giờ đây Janet đang ích kỉ, cô biết rõ nếu không có tim, tiểu thư sẽ chết nhưng mà…cô không muốn mất người con trai này.
-Xứng đáng.. Cô biết không Janet…Lúc trước tôi đã sống một cuộc sống lang thang, không nhà không cửa, không mục đích sống. Tôi đã từng tự hỏi..Một thằng không cha không mẹ như tôi sống để làm gì? Sống để vì ai? Dù chỉ là một thằng du côn nhưng một ngày ba bữa tôi không cần lo, muốn có tiền đầy túi đối với tôi không phải chuyện khó. Các anh hai không ngừng kêu tôi về làm việc cho họ. Nhưng trong mắt tôi…bọn chúng chỉ là những tên khờ, thấy tiền sáng mắt, ham sống sợ chết. Bọn chúng không xứng đáng để tôi giúp đỡ. Từng ngày của tôi cứ trôi qua như thế…vô vọng và tẻ nhạt. Cũng có những thằng du côn giống tôi chúng có những ước mơ và hoài bão…Chúng muốn làm giàu, muốn làm đại ca. Chúng vì ước mơ của mình mà phấn đấu. Còn tôi?? Mục đích sống của tôi là gì? Tôi không muốn làm giàu…tôi không muốn người khác gọi tôi là anh hai…Tôi cũng không có cha mẹ để cố gắng vì gia đình. Tôi sống không có mục đích…bơ vơ trôi qua từng ngày…chỉ một mình trong con hẻm nhỏ.-Giọng Mike cứ đều đều, không lên không xuống như đang kể lại một câu chuyện rất buồn.-Nhưng một ngày tôi gặp được một người, đôi mắt lạnh lùng, sâu trong đôi con ngươi trong suốt chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm. Cô bé đã vật một thằng du côn lớn hơn mình đến 5 tuổi xuống sàn.
-Anh là…là tên trộm năm đó?-Từ lúc gặp Mike Janet đã cảm nhận được có điều gì đó quen thuộc ở anh.
-Từ giây phút đó, đôi mắt tôi đã không thể rời khỏi cô bé. Và cũng từ khoảng khắc đó, mục đích sống của tôi đã xuất hiện. Bảo vệ cô…dành những gì tốt nhất cho cô bé..đó là tất cả những gì tôi muốn làm. Ngay cả khi đó là luật nhân quả…tôi cũng sẽ bất chấp mà chống lại tất cả.

Rầm…Janet ôm mặt đã thấm đẫm nước mắt, chạy ù về phòng mình. Cô không muốn nghe…không muốn nghe tiếp nữa…những lời nói đó làm tim cô đau quá.
-Janet…Janet…cô sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?-Những người bên ngoài không ngừng gõ cửa, nhưng cánh cửa không hề di chuyển, nó bị khóa bên trong.
Janet nằm trên giường ôm chặt gối vào lòng mà khóc. Nước mắt chảy rất nhiều như những viên ngọc trai thi nhau rơi xuống, không hề có điểm dừng. Mệt mỏi vì khóc quá nhiều, Janet đã thiếp đi lúc nào không hay. Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, khi mở mắt đã là một ngày mới. Những tia nắng chiếu qua mặt kính, nhảy nhót trên khung cửa sổ. Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào của xe cộ, tiếng rộn rã cười nói của người đi đường. Janet thẩn thờ ngồi dậy, cô cảm thấy cả người ê ẩm. Khi chuẩn bị nằm xuống để tiếp tục ngủ. Trong đầu cô vẫn văng vẳng những câu nói của Mike ngày hôm qua. Janet lao ra khỏi phòng…chạy ù đến phòng Mike.
Cạch… Trống rỗng…Căn phòng ngập tràn ánh nắng buổi ban mai nhưng không hề có sự hiện diện của con người. Janet hốt hoảng giữ lấy người lao công đang quét hành lang.
-Mike đâu rồi?
-Sáng sớm anh ấy đã ra khỏi nhà rồi.
-Đi rồi? Có biết đi đâu không?-Vẻ mặt Janet phủ đầy sự hoảng sợ.
-Hình như là đến bệnh viện thăm…-Câu nói chưa dứt Janet đã biến đâu mất dạng. Cô lao nhanh ra khỏi nhà mặc cho quần áo xộc xệch, tóc tai rối bì. Janet bắt taxi đến bệnh viện. Cô phải nhanh lên…cô không thể để chuyện đó xảy ra.

Bệnh viện.
Cốc…Cốc…Cốc…
-Vào đi.-Keyshi đang nhẹ nhàng đút từng muỗng cháo giúp Zen. Thời gian càng kéo dài, sức khỏe Zen càng suy yếu. Các cơn đau cũng xuất hiện nhiều hơn. Những lần như thế, anh chỉ có thể bất lực ôm cô thật chặt, mong những cơn đau sẽ sớm buông tha cơ thể gây yếu của cô.
Bác sĩ từ bên ngoài bước vào, vẻ mặt vui mừng.
-Tôi đến đây để báo cho gia đình một tin vui. Đã có người tình nguyện hiến tim. Trái tim đó hoàn toàn thích hợp với cô Zen.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.