Bông Hoa Bên Hẻm Vắng

Chương 7


Bạn đang đọc Bông Hoa Bên Hẻm Vắng: Chương 7


Bà Bốn rời phòng hồi sức ra khoa nội . Cả nhóm lần dân xóm thở phào . Dù gì bà mới ngoài năm mươi . Ty Ty còn nhỏ thế kia . Chín Mập quyết định ngập học trễ thêm một tuần , anh đành lòng nào khi Ty Ty năm sáu giờ sáng từ bệnh viện về lo dọn hàng kiếm tiền , đến mười giờ gởi hàng tất tả đi chợ nấu ăn xách vô bệnh viện . Trưa , tất tả quay về đóng hàng , đi học . Tối , ra ở với ngoại cả đêm , mang sách vở theo học bài .
Điều Thiên lên ruột hơn là anh chàng bác sĩ Đáng trẻ tuổi , hào hoa kia , cứ lên “thăm” ngoại Bốn tà tà sáng chiều , còn Ty Ty đối với anh ta ngày một thân thiết hơn .
Rồi bà Bốn cũng xuất viện với lời dặn dò , phải nghỉ ngơi , không thức khuya dậy sớm . Ty Ty từ đó , cứ năm giờ sáng dậy đi chợ trời sớm , mua hàng bán thêm . Thiên chuẩn bị đi Sài Gòn , tối đến anh qua nhà , đưa Ty Ty một gói lớn bọc kín , nói :
– Hè về , mặc cho ai coi thử .
Thiên đi , Đáng tìm tới nhà, và rồi hôm nào cũng ghé , khiến Ty Ty ngạc nhiên :
– Răng anh rảnh rứa ? Đi chơi suốt .
– Anh làm ca , có thời gian nên ghé thăm ngoại .
Ty Ty vô tư trước lòng tốt của Đáng . Hồng Diệp mừng thầm . Tâm Minh thắc mắc , ngẫm nghĩ :
– Ty Ty !
Tâm Minh gọi khi thấy bạn ngồi ngơ ngẩn ở giường nhìn chăm vào tường . Trên tường là bộ áo dài gấm màu hồng phấn , một chiếc váy dài lửng tám mảnh hoa vàng trên nền lam nhạt chen hoa hồng . Tâm Minh trố mắt :
– Chu choa ! Ty Ty may hồi mô rứa ? Đẹp ghê hồn .
Kéo bạn ngồi cạnh , Ty Ty nhăn nhó :
– Quà tốt anh Mập cho ta đó . Ta định không may , té ra ảnh lấy phiếu ở tiệm may , trả tiền hết rồi , chừ may rồi , ta không dám bận .
– Vì răng ?
– Mập nói đợi hè Mập về hày mặc , còn ta lại nghĩ , nếu mặc vô chắc là giống nhỏ Hồng .
Tâm Minh hiền nhất nhóm , nhưng con nhà giàu , nên chuyện ăn diện rành “sáu câu” . Cô nhỏ che miệng cười :
– Ty Ty khờ thiệt . Răng giống được ? Nhỏ Hồng ăn diện chạy theo thời trang rất sặc sỡ, lại quá lố đến nhố nhăng , còn Ty Ty chỉ đẹp và con gái hơn khi mặc vào thôi . Nhưng mà nghe Mi hỏi nè . Vì răng anh Thiên tặng áo cho Ty Ty rứa ?
– Ta đâu biết – Ty Ty tặc lưỡi – Lão Mập nói lì xì đầu năm .
Tâm Minh khúc khích :
– Răng ta với Hồng Diệp không có ? Chết Ty Ty rồi . Coi chừng đó .
– Coi chừng thứ chi ?
– Hôm Ty Ty mặc áo dài , anh Mập nhìn hoài , vẻ lạ lắm , như vậy là … cảm …
– Im ! Nói bậy , bà Hai cầu Tự gọt đầu – Ty Ty la lên , mặt lại đỏ nhừ . Hồi tối tới giờ, cô ngơ ngẩn chỉ vì nghĩ vẩn vơ về chuyện đó .
Cô nhỏ đứng phắt dậy, vơ sách vở :
– Học thôi . Ta hứa với ngoại phải đậu đại học .
Tâm Minh giải xong bài toán thì Hồng Diệp qua . Cô dịu dàng chào hỏi bà Bốn , khuyên bà ngủ sớm xong mới ngồi vào học . Vừa lúc Đáng chạy xe vào – Anh vẫn thản nhiên gọi bà Bốn bằng ngoại rồi nói với ba cô :
– Thiên học xa , anh thay Thiên kèm mấy nhỏ nghe .
Tâm Minh hồn nhiên vỗ tay , Hồng Diệp liếc Ty Ty , nói :

– Phải được Ty tỷ tỷ bằng lòng , thưa bác sĩ .
Cô nhỏ cười híp mắt , vô tư :
– Thêm một ông thầy dạy miễn phí , ngu chi từ chối .
Sau buổi dạy đầu tiên , Đáng biết sức học cả ba . Ty Ty kém nhất nhóm ba người . Anh ra nghị quyết kèm riêng cô nhỏ thêm hai buổi .
****
Đáng mở mắt ,đồng hồ đang đánh mười một tiếng , nhoài mình lăn thêm mấy vòng , ngồi lên khoác khăn tắm đi vào toillete . Đáng trở ra , quần short , áo pull mỏng mặc ở nhà , đi thẳng qua phòng ăn .
Bà Tâm nghe tiếng dép, vẫn đều tay khuấy nồi xúp , miệng nói :
– Nắng quá , mẹ nấu xúp ăn trưa luôn, con uống trước hộp sữa tươi đi .
Đáng dạ , mở tủ lạnh , lấy hộp sữa vinamilk, cầm ống hút , vừa hút sữa, vừa đọc báo . Những giây phút thế này , Đáng thấy thảnh thơi , mãn nguyện trong sự êm đềm . Nhà Đáng một mẹ , một con , bà Tâm người gốc Bắc , tính chu đáo , kỷ cương , trọng danh dự , nên dù cha Đáng chết sớm , bà ở vậy nuôi con không tái giá dù không ở chung với mái nhà to lớn bên chồng .
Bà khá giả , giỏi giang lại sống như tiết phụ ngày xưa , nên nhà chồng nể trọng . Một tay bà nuôi Đáng ăn học thành tài, Đáng giỏi và hiếu đễ , bà rất tự hào và mãn nguyện .
Đặt tô xúp truớc mặt con , bà Tâm ngồi đối diện , Đáng để tờ báo xuống , nhìn mẹ :
– Mời mẹ dùng với con .
Bà Tâm lắc đầu :
– Con cứ ăn đi . Mẹ ăn sáng rồi . Hôm nay nhiều bệnh nhân lắm sao mẹ thấy con có vẻ mệt ?
– Dạ , bệnh nhân nhiều .
– Mẹ lại nghi vì trước khi lên ca, con thức khuya, về trễ, ảnh hưởng tới sức khỏe thì đúng hơn .
Đáng chột dạ . Tối kia , anh cùng học với nhóm Ty Ty tới gần nửa đêm mới về nhà , lại thao thức đến sáng vì nghĩ về Ty Ty . Hôm sau lên ca , trực suốt đêm, vừa xuống ca lúc bảy giờ . Mẹ anh thật tinh ý. Biết sao được ? Nhà chỉ hai mẹ con, mẹ lại rất yêu anh , ngay đến thuê người giúp việc, bà cùng không chịu vì lý do ….. họ chăm sóc, giặt giũ, nấu nướng không hợp ý anh, lại không vừa lòng bà.
– Xin lỗi mẹ, lần sau đi chơi, con sẽ về sớm hơn .
Thấy mẹ gật đầu, Đáng thở ra nhè nhẹ, bắt đầu ăn. Bà Tâm nhìn con dò xét. Từ tết tới giờ, con bà thay đổi thấy rõ . Vắng nhà nhiều hơn, thỉnh thoảng ca hát vu vơ một mình. Có khi ngồi ngớ ngẩn thả hồn đi đâu . Bà từng trải lắm, nên biết nó gặp phải chuyện gì. Bà chưa hỏi vì đang suy tính. Thật ra, bà thấy Đáng còn nhỏ dại lắm, mới ra trường hơn năm, bà chạy chọt tốn kém cho Đáng về chỗ làm tốt, mong nó tiến thân nhanh và sớm hôm kề bận bên bà. Thật hãnh diện khi cũng Đáng ra đường nghe bao lời xì xầm ngợi khen: “Hai mẹ con chị Thanh Tâm đó, ngó như hai chị em . Vậy mà thằng Đáng làm bác sĩ rồi .”
Nếu con bà có bạn gái, nó nhất định yêu vợ và chung thủy như bà. Liệu nó có còn thương bà và hiếu để như xưa ?
Ăn hết tô súp, Đáng ngẩng lên :
– Ngon lắm, mẹ à . Nhà hàng so với mẹ chả ăn thua .
Bà Tâm mát dạ lắm, nguýt con :
– Chỉ giỏi tài nịnh mẹ Có phải định đi đâu đó không, ra trông hàng ẹ không ?
Đáng cười, nịnh:
– Có cô út mà mẹ . Cô vừa xinh đẹp, vừa giỏi, bán phụ mẹ mới đắt . Con là con trai, lóng ngóng chỉ tổ làm mẹ mất mặt thôi .
Bà Tâm cười mát :
– Nếu con kiếm cớ đi chơi mẹ không cản , chớ cửa hàng mỹ phẩm của mẹ từ ngày có con, mấy cô gái trẻ ghé mua ngày một đông .

Đáng ôm cổ mẹ, cười xòa :
– Mẹ nói ghê quá . Làm như mẹ đang thực hiện “mỹ nam kế” vậy . Cho con xin .
Đáng nói đúng ruột gan mẹ, nhưng đời nào bà Tâm thừa nhận . Bà sắc sảo nhạy bén lắm. Biết con mình bảnh trai lại là bác sĩ, biết đám con gái giờ ưa chuộng vật chất, tôn thờ thần tượng , nên thường bảo Đáng ra phụ bán khi xuống ca . Cái bọn gái giờ vừa ngu, vừa tí toe khoe mẽ xài sang. Ba thằng diễn viên, ca sĩ ưỡn ẹo sao bằng thằng bác sĩ ngon lành, mà chúng còn mê chết bỏ, lẽ nào thằng con vàng ngọc của bà kém sao ?
Bà Tâm liệu chuyện như thần , trước tiên là quý bà lắm tiền, thấy cửa hàng sang trọng liền ghé qua . Thấy bà chủ xinh đẹp quý phái, nói chuyện ngọt ngào, nên tỏ ra ưa thích . Sau đó , nghe Đáng là con ruột, làm bác sĩ bệnh viện lớn, chưa có nơi nào nên chẳng thiếu người từ bạn hàng ra bạn thân. Ôi thôi! Nào cháu, nào con, lần lượt giới thiệu đến và Đáng quen hàng mấy chục cô ở cửa hàng mẹ mình. Đáng vô tư xem như bạn hàng của mẹ, còn khối cô thì tưởng bở, Đáng đang tỏ vẻ “tán” mình, chúa ơi!!! Ai biểu ông bác sĩ bảnh trai, giàu có, còn thêm tính hào hoa nịnh đầm quá thể làm chi khiến người ta hiểu lầm .
Gì thì gì, Đáng ngây thơ vô tội vạ, mỗi bà Tâm được lợi, bởi mỗi lần, cô nào ghé qua đều mua một thứ là ít nhất, mà mỗi thứ của bà Tâm rẻ mạt là trên trăm ngàn. Thế mới biết bà thiệt thông minh , nhạy bén, từ hàng áo quần bỏ sỉ chợ Hàn, bà nhảy sang mỹ phẩm vừa đúng thời cơ .
Ngẫm nghĩ, bà Tâm đứng lên :
– Đi đâu tối phải về nhé. Cô Ngọc tiệm vàng Kim Thịnh hẹn gặp con tám giờ tối có chuyện đấy .
Bà rời nhà ăn, vặn khóa bếp ga cẩn thận , đi phòng riêng, Đáng đi bên mẹ, bà Tâm sực nhớ, nói:
– Con này ! Bạn bè nên lựa mà chơi nhé. Hôm qua, ông nội có nói xa xôi với mẹ, nếu con có bạn gái thì phải biết chọn con nhà danh giá, đạo đức vừa đưa đến ông xem mặt .
Đáng hiếu để lại thông minh :
– Nếu con yêu một người không được như nội yêu cầu thì mẹ có…
– Mẹ chưa nghĩ tới chuyện đó .Con còn trẻ, nên lo công danh, sự nghiệp . Bà Tâm nói thẳng – Thời nay, đàn ông ngoài ba mươi lập gia đình là vừa đủ chín chắn.
– Vâng . Mẹ dạy đúng .
Bà Tám vào phòng.
– Mẹ nghỉ trưa một lát, trước hai giờ điện gọi mẹ dậy giùm .
– Dạ .
Đáng về phòng thay quần áo, chạy xe ra cửa hàng, nghĩ bụng : Mình tới sớm gặp Ty Ty , đến tám giờ về là vừa .
Ty Ty đi mua phở về ngang, thấy anh đứng ở cửa hàng tươi cười trò chuyện với mấy cô son phấn rực rỡ. Ty Ty tròn mắt : “Ối bà ngoại ơi! Anh Đáng là chi của bà Thanh Tâm tiết phụ rứa hè ?”
***
Hồng Diệp đợi bạn kể xong, cười khẽ :
– Rứa anh Đáng là con bà Thanh Tâm rồi, bà nớ làm dâu họ Lê, nhà Lê Sĩ giàu có, gia phong, chọn dâu, kén rễ giao du người ngoài đều kỹ đến độ khe khắc, răng anh Đáng phóng túng rứa hè?
Tâm Minh tròn mắt :
– Bà Thanh Tâm chơi thân với mẹ Mi lắm, răng Mi không nghe đến con trai bà ta là anh Đáng ?
Ty Ty nhăn mũi trêu bạn :
– Họ chỉ nhắc tới khi nhăm nhe Tâm Minh làm dâu thôi .
Tâm Minh đỏ mặt :
– Vô duyên chưa tề . Răng có chuyện dâu con vô đây ?

Ty Ty vuốt má bạn:
– Răng không được ? – Tâm Minh xinh đẹp, vừa hiền ngoan, lại thêm vàng hồi môn cả … chục ký . Bà Thanh Tâm có mắt chớ lỵ .
Tâm Minh bịt tai :
– Thôi đi, có anh Đáng thiệt là ê mặt .
Hồng Diệp dịu dàng nhìn Ty Ty :
– Nhưng hình như anh Đáng cảm Ty Ty đó nghe . Bà Thanh Tâm độ rày qua mỹ phẩm phất lắm , ảnh con một, ai ưng ảnh sướng cả đời .
Ty Ty cười giòn :
– Tiếng đồn khắp Đà Nẵng bà Thanh Tâm tiết phụ khó mà nghiêm, thêm họ Lê Sĩ bên một thì gia thế hai cô nương đây mới xứng đôi, hạng Ty Ty làm sao tới cửa . Thôi bỏ , nói vui rứa, rủi anh Đáng nghe thì kỳ chết .
Cả ba dự định học bài khoảng một giờ là Đáng tới, ai ngờ, con nhỏ giúp việc nhà Hồng Diệp chạy qua nói :
– Điện thoại anh Thiên gọi cả ba, lẹ lên .
Hồng Diệp chạy trước, Tâm Minh kéo Ty Ty . Cô nhỏ trì tay lại lắc đầu, Tâm Minh gắt :
– Đừng rứa mà . Ty Ty có biết mấy lần trước làm ảnh buồn lắm không ? Ảnh nói với Mi, ảnh buồn tới không muốn đi học đó. Đi mau .
Cả hai chạy qua nhà Hồng Diệp . Thấy mẹ Hồng Diệp, cô Bích đang ngồi nhìn Diệp nói chuyện điện thoại, vẻ mặt vui vẻ liền cúi chào . Cô Bích cười, khoe :
– Không biết hai đứa nói gì mà lâu dữ ?
Diệp đưa ống nghe qua Tâm Minh . Mi nói một lúc, chuyên qua Ty Ty . Cô nhỏ mới cầm đã nghe giọng Thiên :
– Ty Ty hả ? Giờ mới chịu gặp anh à ? Anh gởi thư và sách, em nhận được chưa ?
– Dạ rồi .
– Sao không trả lời thư ?
– Ty Ty bận lắm . Bán hàng một buổi , đi học một buổi .
– Bận vậy sao ? Nghe bác sĩ Đáng nghé thăm em hoài phải không ?
– Ảnh thay anh kèm ba đứa học .
Đầu dây, Thiên làm thinh một lúc :
– Có nhớ hứa gì với anh không ?
– Hứa gì ?
– Cái ngoéo tay bữa tết . Nhớ chưa ?
– Em nhớ . Mập yên chí .
– Ty Ty ! Anh quyết định rồi, sẽ xin việc ở Đà Nẵng sau khi ra trường . Nhưng em đừng cho ai biết chuyện này nghé. Ngoại khỏe không ?
– Dạ khỏe . Mập ơi ! Cúp máy đi, tốn tiền lắm .
– Em ráng học thi cho tốt nghe .
– Ừ ráng .
– Coi chừng ngoại nghe .
– Dĩ nhiên rồi .
– Anh gọi về , nhớ qua nghe, đừng trốn .

– Được .
– Ty Ty ! Anh nhớ em lắm .
Mắt cô cay cay, nói ngập ngừng, nhỏ xíu :
– Ty Ty cũng nhớ anh lắm .
– Vậy ráng nghe lời anh, lời ngoại, ngoan hiền như …
Cô nhỏ đổ bực :
– Biết rồi , khổ lắm, nói mãi . Bye .
Ty Ty cúp máy ,đi một nước , quên cả chào cô Bích . Tâm Minh bối rối , xin lỗi mẹ bạn, chạy theo . Cô Bích nhìn theo nói mát mẻ :
– Đúng là … rau nào sâu nấy , quen thói chợ trời .
– Mẹ ! – Hồng Diệp kêu lên .
– Mẹ nói không đúng hả ? Mẹ không biết vì răng con chơi được với hắn, ngữ nớ, chỉ lân la cũng đủ mang tiếng rồi .
Cô Bích nói một hơi mở quạt chạy hết số cho hạ hỏa .
Hồng Diệp điềm tĩnh giải thích với mẹ :
– Lúc nhỏ, vì nó lớn gan, luôn bênh vực con với Mi khi bị ai ăn hiếp, thật ra, nó xấu thói, nhưng bụng dạ tốt lắm mẹ . Vì rứa , anh Thiên mới thương , dạy nó học . Ảnh giỏi lắm , còn mẹ chỉ dạy mỗi môn sinh , con không thân thiết với nó, răng học kèm với anh Thiên được ? Mà lại học không tốn tiền .
Hồng Diệp thở ra :
– Dù chi, nó cũng là bạn tốt bao năm rồi, có điều ….
– Nghe hơi ban nãy, mẹ thấy nó se với thằng Thiên lắm đa, con coi chừng .
Mặt Hồng Diệp đổi sắc :
– Coi chừng chi mẹ ?
– Con không qua mắt mẹ được mô . Thằng Thiên tài năng , gia thế trội nhất xóm Hồ, xóm Chuối, luôn cả phường ni, chưa trai mô qua được, làm sui với bà Hai Gấm , mẹ cũng mát mặt, có điều con ở Sài Gòn mới có hy vọng nắm được thằng Thiên . Liệu đó .
Hồng Diệp tối nớ không qua học, mỗi Tâm Minh và Ty Ty . Đáng tới, chỉ dạy đến tám giờ có việc phải đi . Tâm Minh về nhà kể mẹ nghe chuyện Thiên điện về, bà Nga cười :
– Ty Ty nó không thích cô Bích mới không chịu nghe điện, biểu thằng Thiên gọi về nhà mình là ổn thôi .
Tâm Minh cắn môi :
– Ba năm ni đều gọi bên Hồng Diệp , chừ làm rứa e Diệp hiểu lầm mẹ nợ .
Đến bên bàn phấn , bà Nga lấy hộp kem dưỡng da bắt đầu chấm vào mặt , xoa đều :
– Cũng phải . Hai nhà giáp ranh làm sui mà, bên giàu có , bên danh tiếng .
Tâm Minh thảng thốt :
– Mẹ nói chi rứa mẹ ?
Bà Nga làm thinh, đúng là lỡ miệng , gượng không kịp . Chúng nó còn nhỏ, bận tâm chuyện người lớn không hay ho gì .
– Con ra học đi . Sắp thi tốt nghiệp rồi, rớt là cha mi gõ đầu cho coi .
Tâm Minh ngoan ngoãn đi ra , nhưng điều mẹ nói, cô canh cánh trong lòng từ đêm ấy .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.