Đọc truyện Bóng Hình Của Gió – Chương 59
KHI ĐANG TIẾN ĐẾN ĐOẠN GIAO CẮT với phố Balmes, tôi nhận thấy có một chiếc ô tô đang bám theo tôi, kè kè bên vỉa hè. Cơn đau trong đầu tôi đã nhường chỗ cho một cảm giác chóng mặt làm tôi quay cuồng, nên tôi phải bám tường mà đi. Chiếc xe dừng lại, hai người đàn ông bước ra. Một tiếng huýt the thé lọt tôi, và tôi không thể nghe thấy tiếng động cơ hay tiếng kêu của hai người áo đen đã túm lấy tôi, mỗi người một bên, và vội vã kéo tôi vào xe. Tôi ngã vào ghế sau, chuếnh choáng buồn nôn. Luồng sáng chói lòa hiện ra xuyên vào đầu tôi. Tôi cảm thấy xe đang chuyển động. Hai bàn tay chạm vào mặt tôi, vào đầu tôi, vào sườn tôi. Khi chạm vào bản thảo của Nuria Monfort giấu trong áo khoác của tôi, một ngón tay khều nó ra. Tôi cố ngăn lại bằng cánh tay ẽo uột. Một người khác cúi sang tôi. Tôi biết hắn đang nói khi tôi cảm thấy hơi thở của hắn trên mặt mình. Tôi đợi nhìn thấy khuôn mặt Fumero hiện lên trong bóng tối và cảm thấy lưỡi dao của hắn trên cổ họng tôi. Hai con mắt nhìn vào mắt tôi, và khi bức màn ý thức hạ xuống, tôi nhận ra nụ cười sún răng thân ái của Fermín Romero de Torres.
***
TÔI THỨC DẬY, người nhớp nháp mồ hôi. Hai bàn tay giữ chặt vai tôi và đặt tôi vào chiếc giường nhỏ có thắp nến xung quanh, như trong một lễ canh xác. Khuôn mặt Fermín xuất hiện bên phải tôi. Anh đang cười, nhưng thậm chí trong cơn mê sảng, tôi cũng có thể cảm thấy nỗi lo lắng của anh. Cạnh anh, đang đứng, tôi nhận ra Don Federico Flaviá, bác thợ đồng hồ.
“Cậu ấy có vẻ đang tỉnh lại đấy, Fermín,” Don Federico nói. “Tôi đi làm chút nước xuýt cho cậu ấy hồi sinh nhé?”
“Sẽ không hại gì cậu ấy đâu. Mà nhân thể làm nước xuýt, anh làm luôn cho tôi một chiếc xăng uých được không? Hai lớp nhé. Những lo lắng chộn rộn này đột nhiên lại làm tôi thèm ăn thế chứ”
Federico lon ton bước đi, hai chúng tôi còn lại bên nhau.
“Chúng ta đang ở đâu đây, Fermín?”
“Một nơi an toàn. Nói chính xác là chúng ta đang ở một căn hộ nhỏ mạn Tây khu phố Ensanche, nhà bạn của Don Federico, người mà chúng ta mắc nợ cả tính mạng và nhiều hơn thế. Những kẻ vu khống sẽ mô tả nó như là tổ ấm tình yêu, nhưng với chúng ta là chỗ trú ẩn.”
Tôi cố ngồi dậy. Cơn đau trong tai lại rộn lên.
“Tôi sẽ bị điếc không?”
“Tôi không biết, nhưng ăn thêm vài cú đấm nữa cậu chắc chắn sẽ chuyển sang đời sống thực vật. Cái lão Aguilar khỉ đột đó sắp nghiền nát não cậu rồi.”
“Không phải ông Aguilar đâu. Là Tomás đấy.”
“Tomás ư? Bạn cậu ư? Nhà phát minh sao?”
Tôi gật đầu.
“Hẳn cậu phải làm gì xứng đáng với chuyện đó.”
“Bea bỏ nhà đi rồi…” tôi bắt đầu.
Fermín nhíu mày. “Nói tiếp đi.”
“Cô ấy có thai.”
Fermín há hốc nhìn tôi. Lần này vẻ mặt anh thật khó hiểu.
“Đừng nhìn tôi như thế, Fermín, xin anh đấy.”
“Cậu bảo tôi phải làm gì nào? Lấy thuốc hút chắc?”
Tôi cố ngồi đậy, nhưng cơn đau và bàn tay Fermín ngăn tôi lại.
“Tôi phải tìm cô ấy, Fermín ạ.”
“Bình tĩnh nào, thế. Giờ không phải là lúc đi đâu cả. Cho tôi biết cô bé ở đâu, tôi sẽ đi tìm.”
“Tôi không biết cô ấy ở đâu.”
“Tôi sẽ đi hỏi nếu cậu nói cụ thể hơn.”
Don Federico xuất hiện nơi cửa, mang theo một bát nước xuýt nóng hổi. Bác cười với tôi.
“Cháu thấy sao rồi, Daniel?”
“Cháu khỏe nhiều rồi, cảm ơn bác Federico.”
“Uống mấy viên thuốc này…”
Bác liếc nhìn Fermín, anh gật đầu.
“Đây là thuốc giảm đau.”
Tôi uống thuốc và tợp một hớp nước xuýt mùi rượu xeret. Don Federico, con người kín tiếng, rời phòng và đóng cửa lại. Lúc ấy tôi mới nhận ra Fermín đã để bản thảo của Nuria Monfort trên lòng mình. Đồng hồ tích tắc trên bàn cạnh giường điểm một giờ – buổi chiều, tôi đồ là vậy.
“Tuyết còn rơi không?”
“Nói thế còn nhẹ. Đây đúng là phiên bản dạng bột của Trận lũ[1] đấy.”
[1. Có lẽ ám chỉ tiểu thuyết Trận lũ của Êmile Zola.]
Anh đọc nó chưa?” tôi hỏi.
Fermín khẽ gật đầu.
“Tôi phải tìm Bea trước khi quá muộn. Tôi nghĩ mình biết cô ấy ở đâu.”
Tôi ngồi dậy trên giường, đẩy tay Fermín sang bên, Tôi nhìn quanh. Những bức tường đung đưa như cỏ dại dưới đáy hồ. Trần nhà như đang chuyển động. Tôi hầu như không thể giữ người thẳng được. Fermín không mấy khó khăn dìu tôi nằm lại xuống giường.
“Cậu không đi đâu cả, Daniel.”
“Thuốc kia là gì thế?”
“Dầu xoa của Morpheus. Cậu sẽ ngủ như một khúc củi ấy.”
“Không, không phải bây giờ, tôi không thể…”
Tôi tiếp tục lắp bắp cho đến khi mí mắt khép lại và tôi chìm vào giấc ngủ trống trải, tối tăm, giấc ngủ tội lỗi.
TRỜI ĐÃ GẦN NHÁ NHEM khi tấm bia mộ đuợc nhấc khỏi tôi. Tôi mở mắt trong căn phòng tối, có hai ngọn nến lập lòe trên bàn cạnh giường. Fermín, sõng sượt trên ghế bành ở góc phòng, ngáy dữ dội như một người to gấp ba anh. Dưới chân anh, tản mát như những giọt nước mắt giàn giụa, là bản thảo của Nuria Monfort. Cơn đau đầu đã nguôi xuống thành những nhịp thon thót châm rãi, mờ đục. Tôi nhón chân đến cửa phòng và bước vào một sảnh nhỏ có ban công và một cánh cửa dường như mở ra cầu thang. Áo khoác và giày của tôi trên ghế. Ánh đèn đỏ thẫm xuyên qua ô cửa sổ, lốm đốm màu ngũ sắc. Tôi bước ra ban công và thấy tuyết vẫn rơi. Nửa mái nhà của Barcelona hằn lên màu trắng và đỏ thẳm. Phía xa xa, những ngọn tháp của trường Đại học Công nghiệp trông như những cái kim trong sương mù, đang níu giữ những tia nắng cuối cùng. Khung cửa sổ phủ trong làn hơi tuyết. Tôi dùng ngón trỏ viết lên mặt kính:
Tôi đi tìm Bea. Đừng tìm tôi. Sẽ quay về sớm.
***
Sự thật ùa đến ngay khi tôi tỉnh giấc, như thể một người lạ đã thì thầm vào tôi trong cơn mơ. Tôi bước ra chiếu nghỉ và vội vã lao xuống cầu thang, ra khỏi cửa chính. Phố Urgel như một dòng sông óng ánh cát bạc, và những cơn gió thổi bùng tuyết lên. Đèn đường và những hàng cây hiện ra như những cột buồm trong sương mù. Tôi bước đến nhà ga gần nhất, Bệnh viện Clínico, đi qua quầy báo chiều mang những mẩu tin trên trang nhất, với bức ảnh Ramblas phủ đầy tuyết và đài phun nước Canaletas rỉ thành nhũ đá. TRẬN TUYẾT THẾ KỶ, bài báo chạy tựa. Tôi thả người lên ghế trên sân ga, hít vào mùi hương đường hầm và bồ hóng mà những con tàu mang theo chúng. Phía bên kia đường, trên một tấm áp phích quảng cáo những trò vui của công viên giải trí Tibidabo, chiếc xe điện màu xanh dương sáng lên như bữa tiệc đường phố, và sau nó có thể nhận ra hình dạng dinh thự Aldaya. Tôi tự hỏi liệu Bea có nhìn thấy chính hình ảnh này và nhận ra nàng không còn nơi nào khác để đi không.