Đọc truyện Bỗng Dưng Thành Tra Công – Chương 15: Phiên ngoại
———— Diễn đàn trường ————
[818] Mấy đôi cẩu nam nam trường chúng ta
NO.9
Lâu chủ: Khụ khụ, nhìn tiêu đề là biết lz muốn nói gì rồi đấy.
Chuyên đoạt lầu hai: Lầu hai
Chuyên hấp diêm lầu hai: theo sát vợ yêu
Chuyên đoạt lầu hai reply: Tôi nói cho ông biết, ông mà còn kêu tôi là vợ yêu nữa tôi sẽ đập chết ông!
Lầu 4: Lần nào cũng phải chờ hai người lầu trên xuất hiện mới dám bình luận, nỗi đau này ai thấu QAQ
Lầu 5: Ngày nào cũng rình coi đôi cẩu nam nam, lâu chủ không thấy ngược ư?
Lâu chủ rep: Đau trong vui sướng ha ha ha.
Lâu chủ: Lần này nói về, nguy cơ tình cảm rạn nứt giữa G và K.
Hai tên cẩu nam nam đó cãi nhau rồi đó biết không !
Tuy rằng không được phúc hậu cho lắm nhưng lz không ức chế được phải cảm thán một tiếng, sướng quá!
Mẹ nó ai bảo bọn họ suốt ngày khoe người yêu, giờ cãi nhau rồi đấy, cho chừa!
(K viết tắt của Gù Sī Kǎi = Cố Tư Cai)
Lầu 7: Lâu chủ nói một đằng nghĩ một nẻo, giám định hoàn tất
Lâu chủ reply: Cút xéo, lz từ trước đến nay trong ngoài như một.
Lầu 11: Sao đột nhiên lại cãi nhau?
FA số 1 vườn trường: ** đừng làm tui sợ, lâu chủ mau nói đi, sao lại thế này?
Lâu chủ: Khụ khụ, lâu chủ là bạn cùng lớp với G, hôm đó có tiết tự chọn, không ngờ may mắn được ngồi cạnh G.
Vốn tưởng rằng sẽ bị ngược từ đầu đến cuối tiết, nhưng mà……
Hai người bọn họ im lặng cả tiết luôn đờ mờ!
Mẹ chứ tên này so với tên kia còn chăm chỉ học hành hơn.
Lúc ấy lz đã cảm thấy không đúng rồi, kết quả đến về ký túc xá thì bắt gặp hai người bọn họ đang cãi nhau…… Nội dung cụ thể thì tôi không nói tỉ mỉ, nhưng đại khái là, nợ đào hoa của K ở thành phố N chạy tới đây.
Nhất nhất: Không phải đâu……K không phải là thụ chính quy à?
Thuốc cần đơn reply: Đã nói nợ đào hoa mà
Lầu 25: Wow, sau đó thì thế nào?
FA số 1 vườn trường: A?! Hẳn là có hiểu lầm?
Lâu chủ: Đừng hỏi tôi, tôi có phải là người trong cuộc đâu.
Thế nên tôi mới mở topic này để anh em đồng bào giao lưu một chút, cũng là giúp bọn họ vượt qua nguy cơ tan vỡ.
Bạn nhỏ lông vàng: Chắc chắn là nợ đào hoa đấy, cả ký túc xá bọn tôi đều nhìn thấy cậu bạn kia bám dính lấy K.
Ha hả ha hả: Xác thực, G nói với tôi hắn phiền muốn chết
Lâu chủ reply: Đã hiểu, thuận tiện cầu chi tiết
Đoán xem hôm nay tôi mặc quần lót màu gì reply: +1
Tôi không phải là nước reply: +2
Nhất nhất reply: +10086
Lâu chủ: Khụ, bởi vì có bạn học nhiệt tình giúp đỡ, nên lâu chủ đã có được tư liệu trực tiếp.
Nợ đào hoa tên W, vượt ngàn dặm từ thành phố N xa xôi tới đây theo đuổi K.
(W viết tắt của Wú Kě Quē = Ngô Khả Khuyết)
Điểm chết người chính là, W là thụ……
Ở thành phố N, K vẫn luôn giữ vững hình tượng băng sơn nam thần công, sau đó W bị cậu ta mê đến nỗi không thể sống thiếu, nhưng cuối cùng K lại tìm được tra công…… Khụ, lúc sau G cũng nhảy vào.
Lầu 47: lz mau tiếp tục đi? Đừng để người ta sốt ruột!
Lầu 50: Haiz……
Lâu chủ: Sau đó G nổi giận đùng đùng, dù sao thì thụ nhà mình bị người khác mơ ước, ai mà chẳng tức phải không nào.
G cảm thấy W quá đáng ghét vì thế đi tìm W cảnh cáo, nhưng mà…… Mọi người đều biết đấy, tra công bản tính khó dời, không biết cảnh cáo thế nào, sau đó W quay sang mê mệt hắn!
Nhất nhất:…… Lợi hại.
Lầu 57: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Lầu 63: Má ơi cười không dừng được
FA số 1 vườn trường:…… Một lời khó nói hết cảm giác của mình lúc này
Lầu 65: Đây đúng là thảm kịch nhân gian rồi
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Lâu chủ: Ha ha ha sau đó K lại không vui.
lz cười sắp ngất luôn rồi đây này 🤣🤣🤣
G thì thấy mình vô tội chết đi được, cho nên hai người họ mới dỗi nhau.
Lầu 68: Cái nguyên nhân này……, chậc chậc
Lâu chủ: Tuy rằng tra công hoàn lương từ lâu, nhưng sức chiến đấu vẫn không thể khinh thường!
Tui muốn trở thành người đàn ông của tra công: Có lý.
Lầu 73: Cái lý do trăm năm có một thế này, 10 điểm về chỗ.
—— Cung Trát cực kỳ chán ghét tình địch ——
Tôi đang phiền chết đây.
Thật sự.
Mấy ngày nay cái tên phiền phức kêu Ngô Khả Khuyết kia vẫn luôn quấn lấy Tiểu Cai nhà tôi, vô cùng đáng ghét.
Tôi liếc cái là biết tên kia có ý đồ với bảo bối của tôi rồi, nhìn ánh sao lấp lánh trong mắt cậu ta như thể sắp sửa tràn ra ngoài kìa!
Tôi hỏi Tiểu Cai rốt cuộc em và cậu ta có quan hệ gì (tên phiền phức kia vẫn luôn nói hai người là trúc mã), Tiểu Cai bối rối xoa xoa huyệt Thái Dương, sau đó nói với tôi: “Cậu ta bằng tuổi tôi, ban đầu bọn tôi là hàng xóm…… Sau đó lên lớp 10 có lần tôi đến gay bar thì bắt gặp cậu ta, từ đó cậu ta cứ quấn lấy tôi. Có điều chưa bao giờ chính thức tỏ tình nên tôi cũng ngại không đuổi cậu ta đi.”
Tôi: “!”
What, vì sao?!
Tôi cả giận nói: “Mới lớp 10 mà em đã đến gay bar ư?”
Tiểu Cai: “…… Tôi đến có vài lần thôi, bởi vì hồi ấy đang tuổi phản nghịch, đến mở rộng tầm mắt.”
Tôi vừa tức vừa khổ sở: “Tên phiền phức kia nói em siêu nổi tiếng ở gay bar thành phố N, tôi còn không tin!”
Tiểu Cai đột nhiên xoay mặt lại nhìn tôi: “Cậu ta nói chuyện đó với cậu khi nào?!”
Tôi nhịn không được đen mặt: “Tôi thấy cậu ta phiền chết đi được, muốn bảo cậu ta mau cút nên tìm cậu ta nói chuyện riêng, ai ngờ tên này như phát bệnh thần kinh ấy…… Nói với tôi em là băng sơn công rất có tiếng ở thành phố N, còn bảo tôi đừng thân thiết với em quá, hai người kích cỡ giống nhau!”
Tiểu Cai mặt không cảm xúc nhìn tôi: “Bảo sao hôm nay cậu ta cứ nhìn cậu suốt.”
Tôi đần thối mặt.
“Cậu dám đi gặp riêng cậu ta?” Tiểu Cai trông có vẻ tức giận, bỏ bài tập về nhà sang một bên rồi bắt đầu mặc quần áo: “Tôi ra ngoài một chuyến.”
Tôi mờ mịt: “Em đi đâu?”
“Đi học, sau đó tìm Ngô Khả Khuyết.” Em ấy quét mắt lườm tôi một cái, nhiệt độ trong mắt đang giảm mạnh: “Nếu lần này không thể đuổi cậu ta về, từ giờ đến cuối tuần cậu đừng mơ ngủ với tôi.”
Tôi: “……”
Chết tiệt tôi đã làm gì sai?
Lúc này tôi cần phải hỏi cho rõ ràng.
Tôi đuổi theo ra cửa, giữ chặt tay em ấy: “Em nói rõ ràng cho tôi, vì sao cậu ta không quay về thì tôi không được ngủ với em? Rốt cuộc là tôi quan trọng hay là cậu ta quan trọng?!”
Tiểu Cai nhìn đồng hồ: “Lên lớp trước đã, sắp muộn rồi.”
Tôi: “……”
Tôi giận.
Thật sự, siêu giận luôn.
Ngô Khả Khuyết có quan trọng bằng tôi không thì tôi không biết, nhưng chắc chắn Tiểu Cai đã đặt việc đi học đúng giờ lên trước tôi.
Nên trên lớp tôi dỗi không thèm nói chuyện với em ấy.
Vô cùng cứng cỏi!
Sau đó tan học trên đường về ký túc xá tôi còn…… vì tương lai hạnh phúc của tôi và Tiểu Cai, tôi lại gặng hỏi em ấy lần nữa: “Tiểu Cai, chuyện ban nãy chúng ta vẫn chưa nói xong.”
Tiểu Cai dừng lại nhìn tôi, nhíu mày: “Tôi và Ngô Khả Khuyết lớn lên cùng nhau, biết cậu ta ruột để ngoài da, thích ai sẽ biểu hiện rất rõ ràng, hơn nữa cậu ta còn không có lập trường.”
Tôi: “……”
WTF vợ ơi em nói chuyện này với tôi không sợ tôi chua loét à? Đừng thêm cái lớn lên cùng nhau vào được không? Tôi chỉ cần nghe cậu ta không có lập trường là đủ rồi!
Tôi kiên quyết bảo vệ trái tim yếu ớt của mình: “Tôi không cần biết quá khứ giữa em và cậu ta như thế nào!”
Tiểu Cai: “…… Cậu nghe đâu ra chuyện tôi và cậu ta từng có quá khứ vậy?”
Tôi nhíu mày: “Tôi không nói về việc trước đây em ở thành phố N sống thế nào, cậu ta thân với em từ nhỏ tôi cũng không thể can thiệp được, nhưng cậu ta đã đến đây tìm em thì tôi không thể nào mà nhịn nổi, đuổi cậu ta đi không phải rất bình thường sao? Không phải em cũng có ý đó à? Đã vậy còn không cho tôi ngủ…… ưm!”
Tiểu Cai nghe đến đây đột nhiên duỗi tay che miệng tôi lại: “Anh dám nói nữa thì dọn ngay ra khỏi ký túc xá.”
Tôi: “……”
Tủi thân.
“Hiện giờ tôi đang vô cùng nghi ngờ, sau khi cậu đi gặp riêng cậu ta, cậu ta có quay sang thích cậu không, trước khi chứng minh cậu ta không thay lòng đổi dạ, tốt nhất cậu nên giảm bớt sự tồn tại của chính mình đi, OK?” Tiểu Cai thật lạnh lùng nắm hai má tôi, sau đó véo thật mạnh.
Tôi: “……”
What?
What What What?
Có phải tôi nghe lầm rồi không?
Đột nhiên mê man.
Sau đó Tiểu Cai liền đi tìm tên phiền phức kia.
Sau đó tôi ngủ một mình cả tuần.
Vì chuyện này mà tôi đến tìm Triệu Kha than vãn nửa tháng nay.
Cũng may cuối cùng tên phiền phức kia cũng đi rồi.
—— Dưới thị giác của Cố Tư Cai——
Cung Trát đúng là một ngày không trông coi là lại đi làm chuyện xấu.
Tôi mặt không cảm xúc nghe hắn ủy khuất huhu lên án tôi, sau đó ăn một cái tát thức tỉnh: “Nếu tôi mà công bằng, thì cậu xong rồi đấy.”
Cung Trát yên lặng nhìn tôi, mắt đào hoa phải nói là làm người mê mệt mất hết phương hướng: “Nhưng mà Tiểu Cai, cậu ta thay lòng đổi dạ chứng tỏ cậu ta tệ bạc…… Còn tôi thì kiên định chỉ có mình em thôi!”
Tôi và Cung Trát bên nhau lâu như vậy, đã sớm miễn dịch với loại vũ khí ở cấp độ này, lãnh khốc vô tình nhìn hắn: “Thế nên rốt cuộc là vì sao cậu lại luẩn quẩn trong lòng tìm cậu ta mà không hỏi tôi trước?”
Cung Trát đáng thương ngồi xổm trên mặt đất: “Huhu bảo bối sao em có thể vì tên phiền phức đó mà hung dữ với tôi!”
Tôi: “……”
Lại nữa rồi cái tên này!
Trong quá trình tôi sửa lại mấy cái hành vi lưu manh bậy bạ của hắn, phát hiện lúc hắn giả vờ đáng yêu là lúc hắn đứng đắn nhất, từ đó hắn đã hoàn toàn biến thành một tên ngốc bạch ngọt đam mê làm nũng bán manh với tôi mỗi ngày!!!
Tôi cảm thấy một khi vai diễn tra công của hắn sụp đổ, cũng là lúc vai diễn băng sơn mặt than của tôi hoàn toàn vỡ vụn: “Cung —— Trát ——”
Cung Trát lầm lì đứng lên, sau đó đẩy tôi ngã ngửa trên giường: “Tôi —— ở đây ——”
Tôi đẩy hắn: “Đứng dậy, tôi phải đi tiễn tên phiền…… Ngô Khả Khuyết, thu dọn cục diện rối rắm mà cậu tạo ra.”
Cung Trát: “…… Tiểu Cai, có phải vừa nãy em định nói tên phiền phức không?”
Tôi thẹn quá thành giận: “Tránh ra!”
Cung Trát trông vui vẻ ra mặt: “Tôi biết ngay mà, tên phiền phức kia chẳng có tí uy hiếp nào hết!”
Tôi híp mắt nhìn hắn: “Vậy thì anh túm cổ quẳng cậu ta về đi.”
Cung Trát: “……” Nói sợ em không tin, lúc trước tôi đi tìm cậu ta, cậu ta đang chuẩn bị rời đi rồi…… Khụ, nhưng chuyện này phải chôn sâu xuống lòng đất.
Tôi chỉnh lại quần áo, ném Cung Trát ở lại ký túc xá: “Tôi đi tiễn cậu ta, cậu mà dám nói chuyện với cậu ta lần nữa thì biết tay tôi.”
Cung Trát gắt gao giữ chặt tôi: “Em mở điện thoại, tôi muốn nắm bắt được mọi tình huống!”
Tôi: “…… Không.”
Cung Trát sờ mặt, buông tay, nâng cằm tôi lên: “Tiểu Cai.”
Tôi: “……”
Cái gã này phiền chết đi được, cứ hễ nghiêm túc dụ dỗ tôi là tôi lại mất hết sức chiến đấu a a a!
Sau đó tôi cầm điện thoại bật loa ngoài đến tìm Ngô Khả Khuyết.
Ngô Khả Khuyết nhìn thấy tôi liền đỏ mặt: “Cố ca…… Sao mắt nhìn người của anh tốt thế?”
Tôi: “…… Cậu cũng vậy.” Vậy cái con mẹ cậu ý!!!
Ngô Khả Khuyết để sát mặt lại: “Haiz, anh, hay anh nhường anh ấy cho em mấy ngày đi…… Oái! Anh, đừng đánh! Ngao!”
Tôi không thể nhịn được nữa, choảng cậu ta một trận: “Tôi nhịn cậu lâu lắm rồi đấy Ngô Khả Khuyết! Mau thu dọn hành lý rồi lăn về thành phố N đi, về sau tôi thấy cậu một lần đánh một lần!”
Sau đó trong phòng yên tĩnh đột nhiên xuất hiện tiếng hoan hô của Cung Trát: “Tiểu Cai em ngầu quá, Tiểu Cai tay em có đau không?”
Tôi lấy điện thoại ra, nhìn Ngô Khả Khuyết mảnh mai đang lấy tay che mặt: “Tôi đã đặt vé máy bay cho cậu rồi, hai giờ nữa sẽ cất cánh, nếu sau khi máy bay cất cánh mà tôi còn nhìn thấy cậu ——”
Ngô Khả Khuyết cuống quít đứng dậy: “Đừng đối xử với em vậy chứ, anh ——”
Tôi mỉm cười: “Toàn bộ thành phố X và thành phố N đều sẽ biết, cậu quyết định lên làm top.”
Ngô Khả Khuyết lập tức đứng dậy: “Vâng Cố ca, see u again.”
Tôi gật đầu hài lòng: “Đi vui vẻ, đồ phiền phức.”
Vẻ mặt Ngô Khả Khuyết tràn đầy kinh ngạc.
Tôi xoay người đi thẳng.
Trong lòng yên lặng thở dài, vì cái tên dở hơi ở ký túc xá mà tôi OOC hoàn toàn, không giữ lấy được mống nào luôn.
Kết quả vừa ra khỏi khách sạn, liền bị người hung hăng nhét vào trong ngực: “Tiểu Cai em ngầu bà cháy!”
Tôi: “……”
Tôi biết ngay hắn sẽ không nghe lời như vậy.
Tôi nhìn trời xanh mây trắng, cười vỗ đầu chó: “Cả tuần sau anh ngủ một mình đi.”
Cung Trát kêu thảm thiết: “Không —— Tiểu Cai ——”
“Còn nói nữa thì ngủ một tháng.”
Cung Trát lập tức yên tĩnh như gà.
Năm tháng vẫn êm đềm như vậy, không có sự tồn tại của trúc mã.
Nhưng Cung Trát càng ngày càng đáng yêu, nên giờ tôi còn phải nghĩ cách làm người khác ít mơ tưởng đến hắn nữa.
—— TOÀN VĂN HOÀN ——