Đọc truyện Bỗng Dưng Muốn Yêu Người – Chương 62
Nơi xa hoa truỵ lạc, mọi người ít nhiều cũng sẽ từng đi qua,hoặc nghe qua. Nhưng gian phòng KTV trước mắt này, chỉ vẻ bề ngoài đã đủ khiến cho người ta nhịn không được ngừng chân. Bên ngoài trang hoàng đồ sộ, hoàn toàn dung nhập vào con đường vào nơi phong tình bên trong, rồi lại khéo léo khiến nó đặc biệt nổi bật. Tựa như cung vàng điện ngọc, tựa như không thể thoát tục, nhưng mà nó sừng sững nơi đó, không hiểu sao lại lộ ra vẻ thanh linh.
Tề Thụy trong một đám người túm tụm ở dưới tiến lên bậc thang, sớm có cô tiếp khách từ bên trong mở cửa ra, đồng loạt hai hàng mỹ nữ phân trái phải, nhẹ giọng mềm giọng, tê dại tận xương: “Chào ngài, hoan nghênh quang lâm.” Các mỹ nữ vận trang phục cổ, kiểu tóc cùng khuôn mặt cũng đều mang nếp xưa, mặt hướng những khách hàng cong người chào đón. Ngoài cửa gió lạnh rót vào, lớp lụa mỏng khinh bạc kia theo gió khẽ giương lên, lay động theo gió.
Mọi người đều bị sự phô trương này kinh sợ đến, nhịn không được xúc động trong lòng thật lâu, nhưng vẻ mặt lại cố giả vờ trấn định, nhắm mắt theo đuôi Tề Thụy.
Lạc Vĩ Vĩ một bên cảm tưởng mỹ nữ như mây, một bên nhìn xung quanh, cửa phòng trang trí theo kiến trúc nhà Thanh, xà nhà chạm trổ cùng hoa văn đều rất chú trọng, vách tường cùng mặt đất trang trí cũng rất công phu. Đi ra không xa liền gặp phải đạo thứ nhất màn lụa, sớm có hai nữ tử đem màn lụa vén lên cung cấp mọi người thông hành, lại đi vài bước lại là nhất đạo màn lụa. Ven đường trang trí cũng đều khác biệt, bởi vì cái gọi là phong cảnh một bước một, một cảnh một vui sướng. Tin tức số lượng quá lớn, làm người ta hoa mắt, hoảng hốt khiến người ta ảo giác. Lạc Vĩ Vĩ dưới đáy lòng ngăn không được “Oa!” “Mẹ nó!” “OMG!”
Theo bản năng bắt được tay Lục Thi Duy, Lạc Vĩ Vĩ khiếp sợ đã không thể dùng lời nói mà hình dung được nữa. Cô mặc dù là người lớn lên ở Hồ thành, cũng cùng những người lãnh đạo xuất nhập qua con đường này, nhưng mà chưa từng đến chỗ này tiêu tiền. Cô cho rằng chỉ có thành phố lớn mới có loại cửa hiệu này, xem ra là đánh giá thấp quê hương mình rồi.
Lục Thi Duy cũng rơi vào giai đoạn đáp ứng không xuể hết thảy những thứ trước mắt, rõ ràng quên bỏ tay Lạc Vĩ Vĩ ra. Nàng càng thêm khẳng định, nơi này lắp đặt thiết bị quả thực giống như thanh lâu trên phim truyền hình, còn có thể là địa phương nghiêm chỉnh gì? Quay đầu nhìn thấy vẻ mặt Lạc Vĩ Vĩ ý loạn tình mê, nàng trực tiếp thoát khỏi tay Lạc Vĩ Vĩ, nhanh đi vài bước đuổi theo Tùy Tâm.
Tùy Tâm cũng cảm khái, vừa vào cửa cảm khái những cô nàng mặc ít như vậy, trời lạnh như vậy, các cô kiếm chút tiền cũng thật không dễ dàng mà. Càng đi vào trong lại bắt đầu cảm khái những cô nàng này tiền lương nhất định rất cao, so với cô đều cao hơn. Cuối cùng phần lớn cảm khái đều nghĩ muốn viết một bộ tiểu thuyết xuyên qua.
Một đoàn người theo sau cô gái dẫn đường đến căn phòng mà Tề Thụy đã đặt, vừa vào cửa lại không nhịn được cảm khái liên tục, cảm thán nơi đây xa hoa, cảm thán Tề Thụy thâm tàng bất lộ.
“Vĩ Vĩ đến hát một bài.” Sau khi ngồi xuống có người ồn ào bảo Lạc Vĩ Vĩ khấy động bầu không khí một chút.
Lạc Vĩ Vĩ nói: “Sếp tới trước đi, bọn em chưa có nghe sếp hát bao giờ.”
Tề Thụy thoải mái cầm lấy micro, để người phục vụ ban đầu mở bài đầu tiên《 Yêu em một vạn năm 》của Lưu Đức Hoa.
Lạc Vĩ Vĩ cùng Lục Thi Duy mắng: “Thật sự là điển hình sau năm 80 …”
“80 sau cũng không phải đều thích Lưu Đức Hoa, trong ấn tượng của tôi cậu nhỏ không có thích.”
“Cậu nhỏ thích ai?”
“Trương Quốc Vinh.”
“…” Lạc Vĩ Vĩ luôn cảm thấy thích anh nam luôn cong hoặc có tư chất cong, nhưng cô sợ bị đánh, cho nên nhịn không nói.
Rượu cùng đồ ăn vặt lần lượt đặt lên bàn, Tùy Tâm đưa bia đen cho Lạc Vĩ Vĩ, tự chọn cho mình một lọ hồng quảng trường, sau đó quay đầu hỏi Lục Thi Duy: “Cậu uống nước hay là trà xanh?”
Lục Thi Duy cũng không muốn uống.
“Nếu không cậu cũng uống giống mình đi? Ngọt, không có mùi rượu gì.” Tùy Tâm nói. Nhưng cô để lại nửa câu, cái kia chính là, uống nhiều quá cũng lâng lâng.
“Thôi, mình vẫn nên uống nước.” Lục Thi Duy có chút không tập trung, bởi vì chủ nhiệm Tề hát thật sự quá dễ khiến con người ta phân tâm. Anh cố gắng bắt chước rung giọng giống Lưu Thiên Vương, nhưng có thể là do uống rượu, thanh âm đặc biệt run. Nếu như dùng hình vẽ để tỏ vẽ, nguyên hát: ~~~~~~~; chủ nhiệm Tề: ~ㄟ⌒⌒⌒.
Lạc Vĩ Vĩ một bên vỗ tay một bên hối hận vì sao lại muốn anh ta hát đầu.
Một bài hát xong, mọi người lại ồn ào để lãnh đạo chọn một người, Tề Thụy vì vậy nói muốn một một cặp nam nữ hát. Lạc Vĩ Vĩ nghe xong nhắm mắt co ra sau, cô cũng không muốn lên, sợ bị nhắc.
Lại là một bài hát xưa, 《 Tương tư trong mưa gió 》. Tề Thụy nhìn về phía Lạc Vĩ Vĩ, Lạc Vĩ Vĩ vội vàng phất tay nói: “Bài này em không biết.”
Thật ra thì, hát với lãnh đạo, là cơ hội rất tốt, nhưng với mấy vị phu nhân, hoặc là sẽ không hát tiếng Quảng Đông, hoặc bị tiếng hát của lãnh đạo cảm động, khiêm nhượng lẫn nhau. Lúc này, chỉ có Tùy Tâm dũng cảm tiến tới, vung vẩy hai tay để lãnh đạo nhìn qua, “Bài này em biết.”
“Được, vậy hai ta hát.” Tề Thụy cười nói.
Âm nhạc vang lên, Lạc Vĩ Vĩ không đành lòng mà cúi đầu bưng kín con mắt. Cô nên ngăn cản Tùy Tâm mới đúng, bất đắc dĩ Tùy Tâm ngồi ở bên đầu kia với Lục Thi Duy, cô với không tới.
Lục Thi Duy nhớ rõ lúc trước cũng đã từng nghe Tùy Tâm hát, không biết Lạc Vĩ Vĩ tại sao phải biểu lộ thống khổ như vậy: “Lần trước Tùy Tâm hát cũng được mà, cậu che mắt cái gì?”
“Tùy Tâm hát nhanh ca coi như tạm được, hát chậm… Tự cậu cảm thụ một chút.”
Nhịp đầu tiên qua đi, Lục Thi Duy vẫy tay gọi em phục vụ đến, “Điều hòa có thể giúp tôi mở lớn một không? Có chút hơi lạnh.”
Phục vụ viên mỉm cười nói: “Được, xin chờ một chút.” Xoay người lập tức dường như đang nén cười, nhưng người ta rất có chức nghiệp rèn luyện hàng ngày, nhịn được.
Hình tượng này thật đẹp, Lục Thi Duy cũng không đành lòng nhìn thẳng. Những người khác hoặc là nói chuyện phiếm giả vờ không nghe thấy, hoặc là giả vờ say mê chơi điện thoại, ngẫu nhiên vỗ tay. Hai người kia quả thực tám lạng nửa cân, ai cũng đừng nghĩ kéo ai ra khỏi.
Đồng nghiệp gọi Lạc Vĩ Vĩ uống rượu, Lạc Vĩ Vĩ tạm thời qua đó ngồi chơi xúc sắc với mọi người. Lục Thi Duy sẽ không như những người kia, cũng không uống rượu, an vị chơi điện thoại, nói chuyện với Vương Đông Thanh.
Vương Đông Thanh hỏi nàng làm gì vậy, nàng nói đang tham gia hoạt động tập thể, sau đó chia sẻ địa chỉ qua, Vương Đông Thanh liền không bình tĩnh.
Vương Đông Thanh: Sếp của bọn chị thật có tiền!
Lục Thi Duy: Ngay từ đâu chị đã cảm thấy chỗ này không phải nơi tốt đẹp gì, bên ngoài…phong cách hệt như thanh lâu thời cổ đại, kết quả sau đó cảm giác cũng không có gì, chính là đắt…
Vương Đông Thanh: Đương nhiên đắt rồi, người ta ra sức phục vụ, em có một đàn chị làm nhân viên phục vụ, một năm mua được một chiếc Mazda 6. Đương nhiên, là phục vụ đứng đắn…
Lục Thi Duy nhịn không được cười rộ lên: Ha ha, lúc trước là chị nghĩ nhiều.
Trò chuyện một chút, Lục Thi Duy bỗng nhiên ý thực được đã chuyển bài, ngay sau khi chủ nhiệm Tề hát xong một bài xưa, rút cuộc đổi người rồi, tuy rằng cũng là một bài xưa, lại khiến nàng nhịn không được mỉm cười. Bởi vì Lạc Vĩ Vĩ đang hát.
Lục Thi Duy thích nhất 《 Điều tốt đẹp đã mất 》, nàng nhịn không được cũng ngâm nga hát theo.
Có người nói cậu chẳng có chỗ nào tốt, nhưng không có ai có thể thay thế được cậu.
Nàng ngẩng đầu nhìn Lạc Vĩ Vĩ, Lạc Vĩ Vĩ vừa vặn cũng nhìn nàng, hai người làm như ăn ý bèn nhìn nhau cười.
Ngay sau đó Lạc Vĩ Vĩ lại hát một bài 《 Bỗng dưng muốn yêu người 》, toàn bộ hành trình ngoại trừ có vài chỗ quên từ không thể không nhìn màn hình lớn, hầu như ánh mắt đều đặt trên người Lục Thi Duy. Dù sao tất cả mọi người đều đang vui đùa, không có ai chú ý bọn cô cả, dù sao Lục Thi Duy vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt của cô. Cô cảm thấy Lục Thi Duy cũng thích cô, chẳng qua không thừa nhận mà thôi, mấy người xem, Lục Thi Duy nghe hát cười vui vẻ như thế.
Lạc Vĩ Vĩ trong lòng cũng nở hoa.
Hừ ngâm nga ca khúc cậu thích, cậu chiếm lĩnh toàn bộ trái tim tôi.
Lạc Vĩ Vĩ hát xong, vội vàng cầm micro giao cho Tùy Tâm, “Cậu mau chọn bài đi.”
“Còn cậu?”
“Mình nghỉ một lát, đi đi! Pikachu!”
“…” Tùy Tâm nghi ngờ liếc nhìn cô một cái, hôm nay như thế nào biến thành chiến 5 cặn bã rồi? Thời đại học Lạc Vĩ Vĩ là tuyển thủ có thể hát từ đầu đến cuối. A, có lẽ là muốn cho người khác ít cơ hội…
Tùy Tâm quá đơn thuần.
Lạc Vĩ Vĩ ngồi bên cạnh Lục Thi Duy, khoảng cách vô cùng vô cùng gần, chân của cô gần như dán lên chân Lục Thi Duy. Ghế sô pha rõ ràng lớn như vậy, cô càng muốn ngồi gần như vậy, đến nỗi chỉ cần cô hơi lệch đầu một chút, có thể lặng lẽ nói chuyện bên tai Lục Thi Duy rồi.
“Này hát bài gì vậy? Gây cười như thế.” Lạc Vĩ Vĩ tùy ý mà tìm chủ đề nói chuyện, thật ra làm sao mà cô không biết được, Tùy Tâm không có việc gì liền hừ hừ.
Lục Thi Duy thuận miệng nói tên bài hát.
Sau đó là im lặng một hồi. Sau đó Lạc Vĩ Vĩ còn nói: “Cậu muốn đi vệ sinh không?”
Lục Thi Duy liếc nhìn cô một cái, lắc đầu.
Lạc Vĩ Vĩ Vĩ Vĩ nhíu mày: “Vậy cậu đi với tôi đi, vừa rồi chơi xúc sắc với bọn họ toàn thua, uống quá nhiều.”
Lục Thi Duy cho rằng cô lại như trước kia, uống tới tới mức phải đi móc họng, xuất phát từ mục đích quan tâm cô, Lục Thi Duy đồng ý đi theo cô. Sau khi vào cửa cô khóa trái cửa Lục Thi Duy cũng không có nghĩ nhiều, chẳng qua cảm thấy cô vẫn rất sĩ diện như cũ, sợ bị người khác trông thấy thôi.
Lục Thi Duy đi lại bồn rửa tay chỉnh trang lại nhan sắc của mình, Lạc Vĩ Vĩ bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy nàng. Đột nhiên như thế không kịp chuẩn bị. Lục Thi Duy đã bị Lạc Vĩ Vĩ siết chặt lấy.
Lục Thi Duy không chịu được nhất, chính là bị người khác ôm lấy từ phía sau. Không phải không chịu nổi muốn đánh người, mà là khiến nàng chịu không nổi mất hết sức lực. Cái loại bị người bao dung ấm áp, bị người cần cảm giác an toàn, không để nàng cảm thấy thư thái mà vô lực phản kháng.
Tâm ở nơi sâu, có vô số cảnh vật cùng bóng dáng không ngừng chồng chéo lên.
Lạc Vĩ Vĩ… Lạc Vĩ Vĩ… Thích mình chính là Lạc Vĩ Vĩ kia…
Vành mắt Lục Thi Duy dần dần phiếm hồng.
Hồi lâu Lạc Vĩ Vĩ mới buông tay, cúi đầu nhìn Lục Thi Duy trong gương nói: “Mắt cậu sao hồng vậy?”
Lục Thi Duy xoay người lại, nhẹ nhàng lắc đầu, “Lại lông mi mắc vào.” Nói xong dùng sức mở trừng hai mắt, cố gắng làm cho mình giống như ngày thường.
“Tôi xem một chút.” Lạc Vĩ Vĩ nói xong ép người tới đây.
Lục Thi Duy bối rối mà lui về phía sau một bước, “Cậu xem cái gì, không phải cậu muốn đi nhà vệ sinh sao? Mau đi đi.”
Mắt thấy Lục Thi Duy lui nữa sẽ đụng vào bồn rửa tay, Lạc Vĩ Vĩ vội vàng đưa tay vịn lấy eo nàng, liền một câu vừa nãy tôi lừa cậu đấy cũng không kịp nói ra miệng, cũng không biết làm sao đầu lại nóng lên, cúi đầu hôn xuống.
Lục Thi Duy còn chưa kịp phản ứng, đầu lưỡi Lạc Vĩ Vĩ đã tiến vào, đảo loạn toàn bộ suy nghĩ của nàng.
Ngòn ngọt, là hương vị đại mạch.