Bạn đang đọc Bong Bóng mùa hè – Chương 91 part 1
Trời thu hình như luôn cao xa và xanh thẳm, những áng mây bồng bềnh nhè nhẹ trôi, những làn gió hiu hiu thổi. Thảm cỏ trong hoa viên biệt thự nhà họ Âu lúc nào cũng xanh mướt, xa xa có mấy cây phong đang đỏ rực mùa thay lá, những chiếc lá đỏ say sưa đong đưa xào xạc dưới ánh mặt trời vàng.
Những bọt nhỏ li ti nổi lên trong chiếc nổi đất, sôi lục cục lục cục, một chiếc rá chốc chốc lại được dùng hớt bỏ những bọt nổi lăn tăn màu trắng.
“Thiếu phu nhân, cô đi nghỉ đi, những việc nhỏ nhặt này giao cho em làm được rồi.” Cô hầu bếp nói một cách không yên lòng, cố đỡ lấy chiếc giá trên tay Doãn Hạ Mạt.
“Thôi không cần đâu, cũng xong bây giờ.” Doãn Hạ Mạt khẽ nói rồi vặn lửa nhỏ xuống một chút, những bọt nhỏ li ti vẫn tiếp tục nổi lên, nồi canh đã thơm lừng. “Em đi xem xem đầu bếp Lưu chuẩn bị những món khác đến đâu rồi, nhớ là nhất định phải nhạt, không được nêm gia vị mặn quá.”
“Vâng, thưa thiếu phu nhân.”
Cô hầu bếp nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Một lát sau, Doãn Hạ Mạt đã tắt lửa, đậy nắp chiếc nồi đấy lại để giữ ấm. Ngẩng đầu lên, xuyên qua tấm kính cửa sổ phòng bếp, Hạ Mạt nhìn thấy hai bóng người dưới gốc cây phong trong vườn hoa đằng xa kia.
Trong cảnh ngày thu.
Hai bóng dáng đó trông thật tư lự. Cô lặng lẽ đứng nhìn họ, khóe miếng từ từ nhoẻn một nụ cười. Thời gian trôi qua thật nhanh, chả mấy mà Âu Thần và Tiểu Trừng đã xuất viện gần một tháng rồi.
Ngày ngày chăm sóc họ từng miếng ăn giấc ngủ, nhìn thấy sức khỏe của họ dần dần hồi phục, Doãn Hạ Mạt cũng bình tâm hơn. Cuộc sống trở nên đơn giản hơn, hình như tất cả mọi rối bời đều nhanh chóng tan biết, tháng ngày bình yên như thế này, đã rất lâu rồi cô chưa được hưởng.
“Thiếu phu nhân, cơm nước đã chuẩn bị xong rồi ạ, có cần tôi đi mời thiếu gia và Trừng thiếu gia đến dùng cơm không ạ?”, cô hầu bếp lễ độ nói. Kể từ lúc người nữ chủ nhân xinh đẹp này đặt chân đến đây, ngôi nhà sang trọng rộng lớn của Âu gia vốn lạnh lẽo như không có người ở này trở nên ấm áp hơn. Tuy cô chủ không phải là người ưa nói chuyện, nhưng cô thu xếp công việc hàng ngày rất chu đáo, cô đối xử với người hầu kẻ hạ cũng rất tốt, vì thế chẳng những nhanh chóng chiếm được tình cảm của kẻ hầu người hạ mà ngay cả quản gia Thẩm đối với cô cũng rất mực cung kính.
“Để tôi đi.”
Doãn Hạ Mạt cởi bỏ chiếc tạp dề trên người, rửa sạch đôi tay, nói với cô hầu bếp:
“Thời tiết hơi lạnh, đợi đến khi chúng tôi về tới rồi hãy dọn thức ăn lên.”
“Vâng, thưa thiếu phu nhân.”
Lá cây phong như đang say.
Cơn gió mùa thu se lạnh, nhưng tia nắng mặt trời lại không hề yếu ớt, những tia nắng mang hơi ấm, xuyên qua những kẽ lá, chiếu rọi xuống hai người đàn ông đang ngồi dưới gốc cây phong.
Âu Thần mặc chiếc áo len màu đen dày, trên cổ quàng một chiếc khăn lông cừu màu xanh thẫm được đan bằng tay, anh ngồi trên chiếc ghế phủ tấm thảm bông, nhìn chằm chằm vào các bản báo cáo của công ty trên màn hình chiếc máy tính xách tay đặt trên đầu gối, nghiêm túc như đang trong phòng làm việc.
Chiếc áo len màu vàng cam trên người Doãn Trừng cũng rất dày, Doãn Trừng quàng chiếc khăn đan tay màu trắng, đầu đội chiếc mũ len sợi dày màu trắng, trên đầu gối còn đắp một tấm chăn thảm dày ấm một cách đặc biệt trong cái se lạnh ngày thu. Doãn Trừng cúi đầu lật xem tập tranh, chốc chốc lại ngẩng đầu lên nhìn về xa xăm, gương mặt vẫn còn chút nhợt nhạt yếu ớt, nhưng nụ cười nơi khóe miệng đã tươi lên rất nhiều.
“Về ăn cơm được rồi đấy.”
Từ phía sau hai người, một giọng nói nhẹ nhàng vọng đến, Âu Thần và Doãn Trừng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Doãn Hạ Mạt cười rạng rỡ đang đi về phía họ.
“Tiểu Trừng, cất tập tranh đi thôi, đến giờ ăn cơm rồi.”
“Dạ.” Doãn Trừng gấp tập tranh trên tay lại, cười và nói, “Chị, nhiều tập tranh quá, có thể mở hẳn một thư viện được rồi đấy, xem cả mấy tháng trời cũng không hết”.
“Những tập tranh này là anh rể sợ em buồn chán nên đã đặc biệt nhờ người từ các nước trên thế giới mang về đấy.” Ánh mắt Doãn Hạ Mạt dịu dàng hướng về Âu Thần, cô nở nụ cười ấm áp mà nói, “Ai mà biết chỉ thoắt cái đã mua được nhiều như thế này, muốn trách mắng thì trách mắng anh rể ấy”.
Ngón tay bất động trên chiếc máy tính xách tay.
Âu Thần ngẩn người nhìn vào cửa sổ đóng chương trình trên màn hình vi tính.
Anh rể…
Cách gọi này không phải là lần đầu tiên Âu Thần được nghe Doãn Hạ Mạt nói với Tiểu Trừng, vậy mà mỗi lần nghe thấy, Âu Thần luôn cảm lòng mình thắt lại.
“Chỗ này có lạnh không? Ngày mai có cần mặc thêm quần áo nữa hay không? Bác sỹ nói hàng ngày hai anh em đều phải được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời và không khí trong lành, nhưng không được để bị cảm lạnh, vì thế hai anh em phải chú ý giữ gìn đấy.”
Cơn gió mùa thu se lạnh khiến Doãn Hạ Mạt hơi lo.
“Chị bắt em và anh rể ăn mặc cứ như là gấu bắc cực ấy, làm sao còn biết lạnh nữa chứ? Chị, chị thử sờ tay của em xem, còn ra cả mồ hôi nữa đây này!” Doãn Trừng nũng nịu đưa tay về phía chị, quả nhiên những ngón tay cậu nóng rực, lòng bàn tay còn có ít mồ hôi.
“Ra mồ hôi thì càng phải cẩn thận, nếu không sẽ bị cảm lạnh đấy!” Cố kéo chiếc chăn thảm cao lên một chút che thêm cho Doãn Trừng kĩ hơn, sau đó cô lại nhìn về phía Âu Thần đang tắt máy tính xách tay nhỏ nhẹ nói, “Vẫn đang giải quyết việc công ty à?”.
“Chỉ xem một chút thôi.”
Sự quan tâm lo lắng trong ánh mắt của cô khiến trong lòng Âu Thần như có một luồng hơi ấm chạy qua. Kể từ sau khi làm phẫu thuật, cô luôn tận tình chăm sóc anh, nấu những món ăn mà anh thích, ngày ngày đưa anh đi dạo, sau khi Doãn Trừng được ra khỏi phòng hậu phẫu, cho dù cô có chăm sóc Doãn Trừng nhưng cũng không hề bỏ mặc anh.
Ngay đến cả khăn quàng cổ…
Cô cũng cùng lúc đan cho cả anh lẫn Doãn Trừng mỗi người một cái.
Âu Thần vô thức sờ lên chiếc khăn choàng len bằng lông cừu màu xanh thẫm trên cổ. Khi thấy cô ngồi trong phòng bệnh tỉ mỉ đan từng mũi, từng mũi, anh cứ nghĩ là cô đan chiếc khăn đó cho Doãn Trừng, vậy mà cô lại tặng nó cho anh.
“Đừng nên để cơ thể quá mệt mỏi.” Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng nói, giọng tuyệt đối không mang tính mệnh lệnh, chỉ luôn là sự quan tâm đặc biệt.
“Sức khỏe của anh cần điều dưỡng một thời gian.”
“Anh biết rồi.”
Âu Thần rời mắt khỏi khuôn mặt Doãn Hạ Mạt, anh đứng dậy gập máy tính xách tay lại, Doãn Hạ Mạt đưa tay ra, nói:
”Để em cầm giúp anh.”
Không đợi Âu Thần phản ứng lại, cô đã đón lấy chiếc máy tính từ trong tay Âu Thần, phong thái tự nhiên giống như là động tác rất bình thường của một người vợ.
“Hai người, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là nghỉ ngơi và ăn uống cho tốt, những công việc nặng nhọc khác cứ giao hết cho em là được rồi”, nụ cười của cô rực rỡ như mặt trời tỏa nắng, “trưa nay nhớ phải ăn nhiều một chút đấy nhé!”.
Trên bàn bày đầy những món ăn nóng hổi.
Đặc biệt nhất là hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ trong chiếc nồi đất mê hoặc lòng người, vừa thanh đạm không hề có dính chút dầu mỡ, Doãn Trừng hiếu kỳ hếch mũi lên hít một hơi thật sâu rồi nói:
“Thơm quá, đây là món gì vậy?”
“Là canh bồ câu.” Doãn Hạ Mạt dùng muôi múc ra bát đầu tiên đặt trước mặt Âu Thần, kế đến múc một bát nữa cho Tiểu Trừng, cô nói:
“Trước đây em nấu qua rồi mà, tại sao lại không nhận ra chứ?”
”Em khẳng định đây là cách nấu của chị khác hoàn toàn, vì thế ngửi mùi mới thấy lạ.” Doãn Trừng vội dùng chiếc thìa nhỏ nếm thử một miếng, không ngừng khen ngợi, “Ái chà, ngon quá! Món canh bồ câu chị nấy quả thật rất ngon!”.
“Hừ…”
Doãn Hạ Mạt cũng bình phẩm một câu, lông mày nhíu lại.
“Không đúng, không ngon như lúc trước em nấu, hình như có bước nào đó không đúng. Nhưng phương pháp chị dùng chính là phương pháp mà trước đây em nấu canh bồ câu mà, làm sao lại…”
“Đâu có đâu! Rất là ngon!” Doãn Trừng đáp lại.
“Rất ngon.”
Âu Thần điềm tĩnh nói, anh đang chuyên chú vào bát canh mà Doãn Hạ Mạt múc cho mình.
“Chị, chị xem anh rể cũng nói thế còn gì!”
Doãn Trừng nhìn Âu Thần mỉm cười, nhìn dáng vẻ đăm chiêu suy nghĩ của chị, Doãn Trừng nói tiếp, “Chị, có thể nguyên nhân là cái nồi đất đấy. Cái nồi đất đó nhà mình đã dùng rất nhiều năm rồi, món canh mà hầm trong nồi ấy thì sẽ có mùi vị quen thuộc. Tuy không có mùi vị quen thuộc nhưng món canh hôm nay rất là ngon!”
“Thế sao?” Doãn Hạ Mạt cũng cười, lắc đầu và nói, “Chẳng trách là chị luôn cảm thấy như thiếu cái gì đó, đáng tiếc là không mang cái nồi đất đó đến đây”.
Âu Thần lặng lẽ nhìn cô, nhưng lúc cô nhìn qua, anh lại nhìn xuống dưới, tránh né ánh mắt của cô. Miếng cá đặt trên chiếc đĩa trước mặt anh, bên tai vẳng lại lời nói của cô “Canh bồ câu giúp cho vết mổ sau phẫu thuật nhanh lành, nhưng cũng phải ăn nhiều cá một chút, vừa có dinh dưỡng mà lại ít cholesterol!”.
“Chị, chị sắp trở thành nhà dinh dưỡng học rồi đó!” Doãn Trừng trêu chọc chị.
“Phải đấy, chị đang nỗ lực để đạt được danh hiệu này”, Doãn Hạ Mạt cũng gắp cho Doãn Trừng một miếng cá, cười rạng rỡ và nói, “sau này trở thành nhà dinh dưỡng học xuất sắc để chăm sóc hai anh em thật khỏe mạnh”.
“Thế thì…” Doãn Trừng do dự một lát, “chị không định trở lại giới nghệ sỹ nữa sao?”.
“Không quay lại.” Doãn Hạ Mạt trả lời rất bình thản.
Doãn Trừng ngạc nhiên nhìn chị.
“Tại sao?” Âu Thần hỏi, giọng trầm xuống, “Trước đây em luôn muốn…”
“Bây giờ em chị muốn cả nhà cùng nhau sống khỏe mạnh vui vẻ.” Doãn Hạ Mạt mỉm cười rồi lại múc cho Tiểu Trừng một bát canh, “hàng ngày chuẩn bị cơm nước cho hai anh em, nhìn thấy sức khỏe của hai anh em mỗi ngày một phục hồi, là em đã cảm thấy hạnh phúc rồi. Hà hà, giả dụ trong làng giải trí có xuất hiện một con hổ đi chăng nữa thì nó cũng không có cách nào bắt em đi được đâu”.
“Chị…”
Đôi mắt Doãn Trừng đỏ hoe, Doãn Hạ Mạt đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu rồi nói:
“Mau ăn đi, để nguội sẽ mất ngon.”
Sau bữa cơm trưa, Doãn Trừng trở về phòng nghỉ ngơi. Âu Thần bước xuống cầu thang, quản gia Thẩm xách chiếc máy tính đi theo sau, lúc đi qua ban công, Âu Thần dừng bước.
Trong tia nắng vàng óng ấm áp.
Doãn Hạ Mạt đang ngồi trên chiếc ghế mây, chăm chú đan chiếc khăn quàng cổ vừa dài vừa dày có mày xanh của rừng cây, ánh nắng chói rọi khắp cơ thể cô, một phong thái khoan thai, thanh thoát đến lạ thường. Mãi đến khi cô khẽ chuyển động đôi vai, ngước mặt lên, Âu Thần mới bừng tỉnh thoát khỏi sực chìm đắm trong cảnh sắc tuyệt vời đó.
“Em… lại đan khăn quàng cổ à?”
Âu Thần lúng túng, cố gắng tìm cách át đi thái độ vừa rồi của mình.
“Chỉ một thời gian nữa là đến mùa đông rồi”, Hạ Mạt mỉm cười như thể cảm thấy sự xuất hiện của Âu Thần là việc rất tự nhiên, tự nhiên như chuyện trời xanh mây trắng vậy, “khăn quàng cổ của anh và Tiểu Trừng hơi mỏng, vì thế em muốn đan trước một chút”.
“Trước lúc phẫu thuật em bị ốm một thời gian dài, sau ca phẫu thuật lại làm việc không ngơi nghỉ, khăn quàng cổ không đủ ấm có thể mua cái khác, em phải chú ý nghỉ ngơi chứ!”
Âu Thần nhìn sâu vào mắt Hạ Mạt.
“Đan khăn quàng cổ kỳ thực không có gì là mệt cả. Ừm, nhưng anh cứ yên tâm, em sẽ chú ý nghỉ ngơi, vì em cần phải có một sức khỏe thật tốt để còn chăm sóc cho anh và Tiểu Trừng nữa chứ.” Doãn Hạ Mạt cười và nói, cô để ý thấy Âu Thần không mặc chiếc áo ấm dày theo lời dặn của cô giống mọi khi mà lại mặc bộ âu phục màu đen lúc đi làm ngày trước. “Anh định đi ra ngoài à?”
“Buổi chiều có cuộc họp hội đồng quản trị, anh cần phải đến dự.”
“Hôm nay trời lạnh, có thể mặc thêm áo khoác vào được không?”
Doãn Hạ Mạt dịu dàng nói, cô nhìn thẳng vào chiếc khăn quàng nằm trên cổ Âu Thần, chiếc khăn quàng cổ màu xanh thẫm đó từ lúc cô tặng, hầu như ngày nào Âu Thần cũng quàng nó. Tận đáy lòng cô dâng lên một cảm xúc đau xót khó tả, đây có lẽ cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cô quyết định sẽ đem chiếc khăn quàng cổ dày đang đan này tặng cho anh trước.
“Vâng, thưa thiếu phu nhân.”
Quản gia Thẩm khom lưng một cách cung kính, nhanh chóng rảo bước đến phòng để đồ lấy giúp Âu Thần một chiếc áo khoác.
Chỉ còn lại hai người, Doãn Hạ Mạt cúi đầu nhìn chiếc khăn quàng cổ màu xanh đang đan dở trên tay của mình, cô ngập ngừng nói, “Lúc nào cũng là màu này, có phải là quá đơn điệu, nhàm chán không?”
“Gì thế?” Âu Thần nhất thời không hiểu ý.
“Em muốn nói là màu của chiếc khăn quàng cổ?” Doãn Hạ Mạt ngẫm nghĩ nói, “Sang năm em sẽ đổi màu khác cho anh nhé”.
“Sang năm…”
Âu Thần sững người, đôi mắt tràn ngập một màu xanh thẫm, anh nhìn sâu vào mắt Doãn Hạ Mạt.
Sang năm cô ấy sẽ vẫn còn ở đây?
“Anh đừng làm việc quá sức nhé.”
Nhận lấy chiếc áo khoác từ quản gia Thẩm, Doãn Hạ Mạt giúp Âu Thần mặc nó, ngón tay cô tình cờ chạm vào khuôn mặt của anh. Toàn thân Âu Thần cứng đờ, ngược lại cô mỉm cười một cách tự nhiên như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Nhớ về nhà sớm nhé.”
Tiễn Âu Thần ra cửa, Doãn Hạ Mạt cẩn thận dặn thêm câu này.
***
Nhớ về nhà sớm…
Trong suốt cuộc họp hội đồng quản trị, tâm trí của Âu Thần nhiều lần xuất hiện ra vẻ mặt của Doãn Hạ Mạt lúc nói câu này.
Về nhà…
Xuất viện đã được hơn một tháng rồi, Âu Thần tuyệt nhiên vẫn chưa nói với Doãn Hạ Mạt về chuyện ly hôn, nhưng hình như cô đã hoàn toàn xem mình là vợ của anh, cô gần như làm tốt tất cả mọi việc mà một người vợ có thể làm với một người chồng.
Ngôi biệt thự nhà họ Âu trước đây vốn dĩ rất lạnh lẽo, giờ bỗng nhiên có hơi ấm của một gia đình.
Doãn Hạ Mạt tự tay đan những chiếc khăn quàng cổ và những chiếc áo len ấm áp, dành nhiều tâm trí cho việc nghiên cứu thực đơn, cố gắng nấu những món ăn vừa đúng với lời căn dặn của bác sỹ, vừa hợp với sở thích của anh và Tiểu Trừng. Tối tối cô cùng anh và Tiểu Trừng trò chuyện vui đùa, sau đó cô thúc giục họ đi ngủ sớm. Mỗi lần thức giấc giữa đêm khuya, anh thường hay bắt gặp cô ngồi trong phòng đọc sách, chăm chú xem các loại sách hướng dẫn nấu ăn, hoặc là ngồi trước màn hình máy tính tìm kiếm những tư liệu về những điều cần biết để khôi phục sức khỏe sau phẫu thuật.
Cô giống như là một người vợ…
Từ khi có sự hiện diện của cô, ngôi biệt thự vốn dĩ ảm đạm trước kia của họ Âu dường như có sinh khí trở lại, không có sự lạnh lẽo, không còn sự cô độc, giống như trên cơ thể cô tỏa ra một luồng hơi ấm của những tia nắng mặt trời khiến Âu Thần chỉ muốn như con thiêu thân bay đến bên cô, dù cho đó chỉ là trong khoảng khắc.
Lúc cuộc họp hội đồng quản trị kết thúc cũng là lúc trời đã chạng vạng tối.
Chiếc xe Lincoln thân dài màu đen sang trọng hòa lẫn trong dòng xe đông nghịt, ngoài cửa sổ, những ánh đèn biến đổi huyền ảo tạo thành những mảng tối, sáng trên khuôn mặt của Âu Thần.
Nhưng sự ấm áp này có đúng là sự thật không?
Nụ cười hàng ngày hiện diện trên khóe miệng của cô có đúng là xuất phát từ tận đáy lòng không? Âu Thần lặng lẽ khép đôi bờ mi, đau đớn nắm chặt bàn tay. Từ nhỏ cô đã có tài che giấu tâm tư tình cảm của mình, cuộc hôn nhân này cuối cùng cũng là chỉ là một cuộc giao dịch, cô làm sao cảm thấy hạnh phúc được cơ chứ? Những gì Hạ Mạt đã làm chẳng qua là do cảm thấy áy náy mà thôi.
Bởi vì anh đã mấy đi một bên thận, vì thế Doãn Hạ Mạt cảm thấy cần phải bù đắp cho anh.
“Khoan hãy về nhà”, Âu Thần nói với tài xế. Anh cần phải suy nghĩ thật kỹ, trở về bên cạnh cô, chỉ trong giây phút thôi, mọi lý trí của anh đều sẽ bị tan chảy bởi sự ấm áp của cô.
Trời càng ngày càng tối.
Chiếc xe Lincoln thân dài màu đen chầm chậm lăn bánh đến khu nhà ở của dân lao động, Âu Thần bảo tài xế dừng xe, tự mình bước xuống xe. Trong khu nhà ở này cửa sổ của mỗi một căn hộ đều sáng rực ánh đèn, giờ đang đúng vào bữa cơm chiều, mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp nơi.
Nơi đây vốn là nhà của Doãn Hạ Mạt và Tiểu Trừng.
Âu Thần ngước đầu nhìn lên khung cửa sổ không có ánh đèn đó. Lúc trước, anh đã từng đến đây nhiều lần, âm thầm đứng dưới lầu ngắm nhìn ánh đèn ấm áp đó. Nhưng lúc đó Lạc Hi thường hay ở trong ngôi nhà của cô, anh chỉ là một cái bóng cô độc, lặng lẽ dưới lầu.
Bây giờ Doãn Hạ Mạt không còn ở đây nữa.
Cô ở trong ngôi nhà của anh và cô, có lẽ là đang chuẩn bị cơm nước, cũng có thể là đang trông ngóng anh trở về, hôm nay lúc ra khỏi nhà, cô đã dặn anh nhớ về sớm…
Trong đầu anh, một mớ suy nghĩ hỗn độn quấy nhiễu, Âu Thần nở một nụ cười chua xót, có lẽ anh không muốn làm rõ vấn đề này quá sớm.
Móc chiếc chìa khóa nhà cũ mà cô đưa cho anh trong khoảng thời gian Tiểu Trừng nằm viện ra, Âu Thần cất bước hướng về phía trước, anh đang tính đem cái nồi cũ còn lưu lại trong ngôi nhà này về cho Hạ Mạt.
Cô ấy trông thấy chiếc nồi này chắc chắn sẽ rất vui.
Âu hần nghĩ thầm, bất giác bước đi nhanh hơn. Hơn nữa Hạ Mạt đang đợi anh về ăn cơm, nếu như về quá trễ cô sẽ rất lo lắng.
Nhưng…
Trong màn đêm tĩnh mịch, bước chân Âu Thần đột nhiên dừng lại, toàn thân bất ngờ cứng đờ như bị đóng băng!
Dưới tòa nhà cũ của cô.
Một chiếc xe ô tô BMW đang đậu.
Một bóng dáng mỏng manh, yếu ớt như tờ giấy âm thầm đứng trước xe, người thanh niên đó đang ngẩng đầu nhìn về phía khung cửa sổ đã lâu chưa có ánh đèn bật sáng, dường như anh ta đã đứng đó từ rất lâu, rất lâu rồi. Dưới ánh trăng, anh ta giống như được bao phủ bởi một làn sương mờ nhạt, khuôn mặt người thanh niên đó giống như là những cánh hoa bị phai tàn màu sắc, nhợt nhạt, trắng bệch, nhưng vẫn có nét rạng rỡ khiến người ta phải kinh ngạc.
Giống như là nghe tiếng bước chân.
Người thanh niên đó theo bản năng quay đầu lại nhìn, trong khoảnh khắc nhìn thấy Âu Thần, đôi mắt đen láy của anh bỗng sắc lại, rất lâu, anh từ từ khép đôi bờ mi, khóe miệng nhoẻn một nụ cười mang đầy ẩn ý mỉa mai, vừa giống như đang chế giễu Âu Thần, lại vừa giống như đang cười nhạo chính bản thân mình.
“Tại sao anh lại ở đây?”
Âu Thần lạnh lùng nói. Trong ngữ khí có cái gì đó như đang phòng bị, giống như con sư tử nhìn thấy một thứ vốn dĩ không nên xuất hiện trong vùng lãnh thổ của nó.
“Còn anh, anh không phải là đang sống cùng với…” Trong lòng bỗng nhói đau, Lạc Hi không thể tiếp tục nói, anh thờ ơ nhìn về phía trước, “tại sao không nhanh chóng biến khỏi mắt tôi đi, chẳng lẽ anh đến đây để khoe khoang?”.
Tại sao anh lại ở đây?
Chẳng lẽ để nói với Âu Thần rằng từ sau khi xuất viện, ngày nào anh cũng đến đây sao?
“Khoe khoang…”