Bạn đang đọc Bong Bóng mùa hè – Chương 81 part 2
Bầu trời thu trong lành mát mẻ.
Chiếc va li bằng da kiểu cổ được mở tung đặt trên bàn, bên trong đã đựng đầy những vật tuỳ thân mười mấy năm qua, một bàn tay hiện rõ sự già nua cầm lấy chiếc khung ảnh trên tủ đầu giường, ánh mặt trời chiếu vào tấm ảnh bên dưới lớp kính, lúc đó thiếu gia chỉ mới hai tuổi, đang bước chập chững trên thảm cỏ xanh mướt chơi đùa cùng con mèo nhỏ, không cẩn thận suýt té ngã, ông đã kịp thời từ phía sau đỡ lấy thiếu gia, cậu ấy quay đầu nhìn ông nở nụ cười tinh nghịch của một đứa trẻ lộ rõ trên khuôn măt.
Ông nhìn vào tấm ảnh ấy rất lâu, rất lâu.
Quản gia Thẩm chậm rãi đặt khung hình vào chiếc va li, “roẹt…”, khoá va li từ từ được kéo lại, ông xách chiếc va li da nặng nề, chầm chậm quay lưng bước về phía cửa.
“Nghe nói bác đã từ chức?”
Ngoài cửa, có tiếng bước chân vang lên, một dáng hình thon dài mảnh mai, là Doãn Hạ Mạt. Nhìn chiếc va li da đang trong tay ông già và mái tóc hoa râm của ông, giọng Doãn Hạ Mạt nhỏ nhẹ, điềm tĩnh.
Lúc ở phòng bệnh, biết được những sự việc trong quá khứ đều do một tay quản gia Thẩm làm, cô cho rằng mình sẽ vì bệnh tình của Tiểu Trừng lúc đó đột ngột xấu đi và những ký ức đáng sợ trong cái nơi tăm tối đó mà phẫn nộ oán hận ông, nhưng với một ông lão kiên cường đang ngày càng già yếu, cô lại không thể nào hận ông được.
Tại biệt thự, trong lúc đang đợi Âu Thần ở phòng khách, Doãn Hạ Mạt không thấy sự xuất hiện của quản gia Thẩm, người mà xưa nay luôn tận tâm với công việc. Sau khi hỏi thăm và nghe thấy cô người hầu nói quản gia Thẩm đã từ chức, đang thu dọn hành lý chuẩn bị rời khỏi đây, Doãn Hạ Mạt giật mình cảm thấy khó chịu trong lòng, sau khi đã hỏi rõ phòng quản gia Thẩm ở đâu, Doãn Hạ Mạt vội vàng đến đó.
“Vâng, thưa cô Doãn.”
Quản gia Thẩm cung kính cúi đầu chào cô, sắc mặt không buồn cũng không vui.
“Là vì chuyện của sáu năm trước sao?” Doãn Hạ Mạt nhíu mày.
“Vâng.”
“Cháu tưởng rằng bác sẽ không hối hận về những việc mà bác đã làm.”
“Đúng vậy, tôi sẽ không hối hận. Nếu như có lặp lại lần nữa, lại phải nhìn thấy thiếu gia bị trọng thương hôn mê nằm trên giường bệnh, có lẽ tôi sẽ lại làm những việc giống như vậy.” Tấm lưng già yếu của quản gia Thẩm vẫn đứng thẳng, “nhưng, những hành động của tôi năm đó đã làm cô hiểu lầm thiếu gia trong suốt thời gian qua, khiến cô phải hứng chịu những tai họa ngoài sự trừng phạt mà cô đáng phải chịu, càng khiến cho người em trai vô tội của cô bị liên lụy, những hậu quả đó tôi đều phải gánh vác”.
“Cái cách mà bác phải gánh vác hậu quả, chính là rời khỏi Âu Thần sao?” Doãn Hạ Mạt lạnh lùng nói.
“Cô sắp kết hôn với thiếu gia, và sẽ không thích nhìn thấy người làm tổn thương cô tiếp tục ở bên cạnh thiếu gia”, đuôi mắt quản gia Thẩm xuất hiện mấy nếp nhăn, như thể ông lại già thêm vài tuổi.
Doãn Hạ Mạt nhìn ông chăm chú.
Rất lâu sau, trong ánh mắt Doãn Hạ Mạt xuất hiện một thứ tình cảm phức tạp, cô cất tiếng nói, “Nếu như là vì cháu mà bác quyết định rời khỏi, vậy thì bác hãy vì Âu Thần mà ở lại đi”.
“…”
Quản gia Thẩm ngây người không nói lời nào.
“Những sự việc đã qua, rốt cuộc là ai đúng ai sai, sẽ không thể nào nói chính xác được.” Khoé môi Doãn Hạ Mạt cố nặn ra một nụ cười đau khổ, “Tuy trong lúc nguy nan, lại bị ép trả nợ, cháu giống như đang trong tuyết lạnh lại bị dội thêm sương giá, nhưng đó vốn dĩ là số tiền mà cha nuôi cháu nợ Tập đoàn Âu Thị, thiếu nợ thì phải trả cũng là chuyện đương nhiên. Tuy cháu hận những người đã nhẫn tâm để Tiểu Trừng ngất xỉu trong cơn mưa dông trước cổng biệt thự suốt cả một đêm không thèm hỏi han, nhưng cháu cũng đã từng nhẫn tâm giày vò Âu Thần. Nhân quả, có lẽ tất cả là báo ứng của sự ngu ngốc, cháu cũng rất hổ thẹn, đâu có tư cách gì mà đuổi bác đi?”.
“Cô Doãn…” quản gia Thẩm vô cùng cảm động gật đầu một cái, rồi lại lắc đầu nói, “ý tốt của cô tôi xin nhân nhưng tôi lại không có tư cách nào để ở lại đây nữa”.
Mắt Doãn Hạ Mạt nhìn ông lão cố chấp ấy.
Cô hít nhẹ một hơi rồi nói, “Cho dù bác ra đi thì có thể bù đắp được gì chứ?… Hãy ở lại, đừng để bên cạnh Âu Thần lại mất đi một người thân, Âu Thần không thể thiếu bác, bác… e rằng cũng không thể rời xa Âu Thần”.
“Còn về phần cháu”, đôi mắt Doãn Hạ Mạt trong lắng, tĩnh lặng màu hổ phách, “nếu cần cháu có thể tự để đôi mắt cháu loại bỏ những sự việc mình không muốn nhìn thấy”.
Nói đoạn Doãn Hạ Mạt đón lấy chiếc va li đang nằm trong tay quản gia Thẩm.
Cô bước ra khỏi phòng quản gia Thẩm .
Lòng Doãn Hạ Mạt lúc này thật bình yên, trong ánh nắng ngày thu, những sự việc trong quá khứ cuối cùng đã được trả lại sự thật, giống như những đám mây đen theo gió mà bay đi. Doãn Hạ Mạt đã từng oán hận Âu Thần, rằng trước đây, tình cảm của Âu Thần đối với cô chỉ giống như cô là một con cừu ngoan ngoãn, Âu Thần thích thì chiếm lấy, đến lúc không đoạt được thì lại muốn chà đạp cô.
Nhưng…
Hoá ra cô đã hiểu lầm Âu Thần.
Vào cái đêm họ chia tay dưới gốc cây anh đào đó, Âu Thần đã…
Ánh mặt trời đang chiếu rọi trên mặt đất, một chiếc bóng nghiêng dài, Doãn Hạ Mạt ngạc nhiên ngẩng đầu lên, người đó chính là Âu Thần. Anh đứng trước tấm cửa kính nằm trên hành lang không biết đã bao lâu, những tia nắng phía sau lưng cứ thế rọi lên người Âu Thần, dáng hình anh như được ánh nắng mặt trời khảm nạm lên những đường viền hào quang óng ánh, sợi ren lụa màu xanh trên cổ tay anh dịu dàng bay trong gió thu nhè nhẹ.
“Em… đến tìm anh sao?”
Trong giọng nói của Âu Thần có chút suy sụp được kìm nén, anh nhìn cô chăm chú. Khi người hầu báo với Âu Thần rằng cô đang đợi ở phòng khách thì sau sự vui mừng ngắn ngủi là một cảm giác rối bời trong lòng. Cuộc nói chuyện giữa Hạ Mạt và quản gia Thẩm, anh cũng đã nghe thấy. Tuy Âu Thần rất cảm kích vì cô đã giữ quản gia Thẩm ở lạ, nhưng anh lại lo lắng về việc Hạ Mạt nói rằng cô không để ý đến những việc đó, phải chăng là vì cô sẽ không cùng chung sống với anh.
Hạ Mạt đến tìm anh.
Là vì cô không có cách nào để tha thứ cho quá khứ đau khổ của sáu năm trước mà yêu cầu huỷ hôn lễ ư?
“Vâng. Em định đến từ hai ôm trước, nhưng hôm đó Tiểu Trừng chạy thận nhân tạo phản ứng hơi mạnh, cho nên hôm nay em mới đến được.” Doãn Hạ Mạt dịu dàng nói.
“Bây giờ Tiểu Trừng thế nào?”
“Đã tốt hơn rồi.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Âu Thần dẫn cô đến phòng đọc sách, ở đó rất yên tĩnh, không có người hầu. Nền lát đá hoa cương màu đen, bàn đọc sách cũng màu đen, tấm rèm màu xanh đậm. Sáu năm trước cô thường ở trong căn phòng yên tĩnh này để làm bài tập, Âu Thần ngồi bên cạnh xem những báo cáo về tình hình của công ty. Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, Hạ Mạt phát hiện Âu Thần đang ngẩn ngơ nhìn mình, đôi mắt xanh long lanh như mặt hồ ngày xuân.
Phòng đọc sách vẫn như sáu năm trước, gần như không hề thay đổi, chỉ là trên bàn bày thêm một vài khung ảnh.
Những khung ảnh được làm bằng gỗ mộc, cảnh vật trong những bức ảnh đã rất lâu, từ thời xa xưa, Doãn Hạ Mạt tưởng rằng số ảnh ngày xưa chỉ còn lại một phần đang được cất giữ trong một chiếc hộp đặt tại phòng khách nhà cô mà thôi. Một bức trong khung hình là ở sân trường, lúc đó Âu Thần hơi cúi người, đang hôn lên mu bàn tay cô. Một bức ở bên hồ, lúc ấy lưng cô đang dựa vào chiếc xe Lincoln thân dài dịu dàng lau những giọt mồ hôi khi Âu Thần vừa chạy bộ trở về.
Một số bức ảnh mới được chụp gần đây, một bức chụp lúc quay quảng cáo cho Lỗi Âu, cô đóng vai nàng tiên cá nhỏ bé đáng yêu đang vờn sóng trên mặt biển xanh thẳm rộng lớn. Một bức chụp dưới ráng chiều, cô cúi đầu buộc sợi ren lụa được thắt vào cổ tay anh, hai người được ánh chiều tà rạng rỡ trùm lên như trong một bức tranh.
Còn có một số khung ảnh bị che phủ không nhìn được. Nhìn những tấm ảnh đó, trái tim Doãn Hạ Mạt quặn thắt lại, sự đau đớn dần dần lan ra.
“Anh vừa mới nhận được kết quả điều tra từ cơ quan điều tra fax tới, đang định cầm tới bệnh viện cho em xem.” Âu Thần cầm tập tài liệu đưa đến trước mặt Doãn Hạ Mạt, anh nghiêm giọng nói, “Tuy quản gia Thẩm đã yêu cầu toà án thu hồi nhà của bọn em và đóng băng tài khoản ngân hàng nhưng những tên đã ức hiếp em và Tiểu Trừng lại không phải do quản gia Thẩm phái đến. Chúng là một bọn lưu manh, muốn mượn gió bẻ măng, trước khi Tập đoàn chính thức tiếp nhận ngôi nhà, chúng định sẽ lấy hết những món đồ có giá trị, không ngờ đúng lúc đó lại bị hai người phát hiện, cho nên chúng đã mạo nhận là nhân viên của Tập đoàn Âu Thị.”
Doãn Hạ Mạt thất thần đờ đẫn.
Lật tập tài liệu ra, tay cô run run, tấm ảnh của tên thanh niên da đen ngày xưa được in trên trang giấy, mùi tanh hôi của máu, tiếng cười dâm đãng điên cuồng, cô nhắm chặt đôi mắt, cố gắng không để những hình ảnh đen tối ấy lại bao vây lấy cô!
“Hắn đã chết rồi.”
“…” sắc mặt Doãn Hạ Mạt xanh xao, “là bị em…”
“Không. Lúc đó hắn nằm viện một khoảng thời gian thì bình phục, nhưng ba năm sau hắn lại bị người ta đánh chết trong một vụ ẩu đả.” Âu Thần vốn định bắt lấy tên thanh niên da đen đã từng ức hiếp cô năm ấy, để Hạ Mạt được quyết định sẽ trừng trị hắn như thế nào, nhưng thật không ngờ hắn ta đã chết.
Chạm rãi đóng tập tài liệu.
Doãn Hạ Mạt nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, thời gian thoáng cái trôi qua, cái gọi là ân ân oán oán dưới sự sắp đặt của ông trời dường như nhỏ bé nhưng lại hoàn toàn không có lối thoát.
“… Nếu hôm nay em đến đay là vì không có cách nào tha thứ cho những chuyện đã qua mà muốn xin huỷ hôn ước…”
Giọng nói trầm lắng của Âu Thần đưa cô trở lại từ dòng suy nghĩ, cô ngẳng đầu lên, nhìn thấy đôi môi anh mím chặt, đôi mắt xanh sâu thẳm vô tận.
“… anh sẽ không đồng ý. Anh sẽ bù đắp cho em, tất cả những tổn thương mà em phải chịu đựng vì anh, anh sẽ bù đắp cho em tất cả. Anh sẽ để em được hạnh phúc, yêu tất cả những gì mà em yêu, sẽ không bao giờ để em sợ hãi, không để em phải đau buồn hay rơi nước mắt, anh sã cố gắng để cho em được vui vẻ hạnh phúc nhất”. Âu Thần đột ngột đưa tay ôm Hạ Mạt vào lòng, cằm Âu Thần đặt lên đỉnh đầu cô, giọng anh khàn khàn nói, “vì vậy… xin em đừng huỷ hôn ước, trong lúc anh đang hạnh phúc đến không dám tin, xin đừng một lần nữa lại đẩy anh rơi xuống địa ngục…”
“Âu Thần…”
Cô vùng vẫy muốn ngẩng đầu lên, nhưng Âu Thần lại càng ôm cô chặt hơn, giống như anh đang sợ hãi điều gì, không muốn cô rời khỏi cho dù chỉ một tích tắc. Thế là Hạ Mạt đành phải ở lại trong sự trói buộc của vòng tay Âu Thần, cô nhỏ nhẹ nói:
“Hôm nay em đến đây là để nói lời xin lỗi…”
“…”
“Xin lỗi vì em đã luôn hiểu lầm rằng những việc đó đều là do anh làm, em đã oán hận anh trong một thời gian dài”, mặt cô hướng về ngực anh mà nói.
“…”
Cánh tay Âu Thần lập tức tê cứng lại!
Điều ấy nói lên… cô ấy đã bắt đâu chấp nhận anh rồi sao? Nới lỏng vòng tay, anh như một tảng đá được đẽo gọt nhìn xuống khuôn mặt cô đang ngước lên, ánh nắng chiếu rọi vào đôi mắt cô, yên tĩnh mà trong suốt.
“Tối đó… anh đã bị tai nạn?”
Doãn Hạ Mạt chăm chú nhìn Âu Thần, cô nhớ đến những lời quản gia Thẩm đã nói trong bệnh viện, trong lòng cô càng thấy day dứt. Tuy đã tự nhủ với lòng rằng đó có thể chỉ là một sự cố trùng hợp, nhưng sự bất an không rõ tên cứ khiến cô không thể giải thích nổi.
Tai nạn xe…
Trong lòng Âu Thần chậm rãi nhắc lại ba từ này, mùi vị nỗi đau đớn giống như đang lặp lại cái đem hoảng loạn đấy tuyệt vọng của sáu năm trước…
…
…
Trong cơn mưa dông.
Trên xa lộ vắng người, Âu Thần điên cuồng lái xe với tốc độ nhanh nhất, nước mưa xối xả đập vào kính xe, bầu trời sấm chớp dữ dội, mưa giăng trắng xoá, Âu Thần biết Hạ Mạt đã vĩnh viễn đẩy anh ra khỏi thế giới của cô, trước giờ Hạ Mạt không hề yêu anh, cũng sẽ không bao giờ chịu tha thứ cho anh…
Ánh đèn sáng chói!
Một chiếc xe tải lớn đột ngột xuất hiện trên xa lộ!
Hai tay nắm chặt tay lái, anh đờ đẫn nghe tiếng mưa đổ ào ào xuống cửa sổ xe, không còn thấy rõ điều gì, chỉ có những lời nói lạnh lùng tuyệt tình và hình ảnh thờ ơ bỏ đi của cô cứ lảng vảng hiện lên trong đầu anh…
“… Phải làm sao em mới chịu tha thứ cho anh?!”
Bất luận anh phải trả giá như thế nào, chỉ cần Hạ Mạt chịu ở lại, chỉ cần cô ấy nhìn anh thêm một lần nữa. Nhưng trong sương đêm trắng xoá khắp nơi, hình bóng cô ấy mờ mịt, dường như sẽ biến mất bất cứ lúc nào…
“Trừ phi…”
Không hề quay đầu lại, cô nhìn vào khoảng không tăm tối, bóng dáng lạnh lùng.
“… anh chết đi.”
…
Chết đi…
Cô ấy sẽ tha thứ cho anh…
Trong ánh đèn xe sáng chói, Âu Thần từ từ nhắm mắt lại, thả lỏng đôi tay đang cầm tay lái. Thế giới mưa như tĩnh lặng, tiếng phanh của chiếc xe tải chói tai, tiếng nổ lớn ầm ầm…
Chết đi…
Cô ấy sẽ tha thứ cho anh…
…
…
“Đó là một sự cố ngoài ý muốn.”
Âu Thần cố né tránh ánh mắt Hạ Mạt, anh không muốn lại nói quá nhiều về vấn đề này, anh quay người bước tới bàn đọc sách, nói với cô, “Thiếp mời hôn lễ đã được gửi đi, em xem xem có sót bạn bè nào của em không”.
“Thật vậy sao…”
Tuy cảm giác tội lỗi đã bớt được chút ít bởi do đó chỉ là một việc ngoài ý muốn, nhưng tại sao khi nhìn thấy nét mặt không chút biểu cảm của Âu Thần, sự bất an trong lòng Hạ Mạt lại càng mãnh liệt, là cô đã sai rồi sao, lúc đó cô hãy còn nhỏ tuổi lại ương bướng, đã nhẫn tâm làm tổn thương đến anh…
“Đúng vậy. Em không cần phải nghĩ nhiều về những chuyện đó. Ngày kia chúng mình sẽ tổ chức đám cưới, những việc trong qua khứ đã không còn quan trọng nữa. Em chỉ cần nhớ…”
Đứng trước cửa sổ phòng khách, dòng suy nghĩ của Hạ Mạt bỗng trở nên trống rỗng, có một nỗi sợ hãi khó nói thành lời và sự ấm áp đang cháy trong dòng máu cô, nhưng trong lúc mơ màng tận hưởng sự ấm áp ấy, một sự cô đơn mờ nhạt như trong sương mù từ từ dâng trào trong lòng làm xua đi cái ấm áp.
Số trời đã định cô là người sẽ không bao giờ có được hạnh phúc chăng.
Hay là, chính cô cũng không để ý đến những hạnh phúc đó. Hạnh phúc chẳng qua chỉ là những bong bóng hư ảo, màu sắc rực rỡ bay lượn trong không khí, nhưng chỉ cần nhẹ nhàng bắt lấy thì chúng sẽ vỡ tan ngay.
***
Doãn Hạ Mạt định từ bệnh viện đến thẳng lễ đường nhưng Doãn Trừng kiên quyết phản đối, cậu nói cô phải là một cô dâu hạnh phúc nhất, xuất giá từ bệnh viện không tốt lành cho lắm. Doãn Hạ Mạt cảm thấy hai từ “tốt lành” được nói ra từ miệng Tiểu Trừng thật là thú vị. Tiểu Trừng lại không để ý chị mình lấy đó làm trò đùa, cậu năn nỉ các bác sĩ cho cậu về nhà hai ngày.
Thế là trước ngày cử hành hôn lễ một ngày, Doãn Hạ Mạt và Tiểu Trừng đã trở về nhà. Trân Ân tiễn họ đến tận chân cầu thang, miệng liên tục la to là đã hẹn đi chăm sóc sắc đẹp, nhất định phải thật xinh đẹp để xuất hiện trong hôn lễ của Hạ Mạt, rồi lái xe chạy mất.
Lúc mở cửa, cô nghĩ rằng ngôi nhà đã lâu không có người ở, nhất định bụi bặm sẽ bay khắp nơi, nhưng ngược lại rất ngăn nắp sạch sẽ, nền nhà sạch bóng đến nỗi có thể soi gương, khăn trải sofa cũng được giặt sạch sẽ, trên chiếc bàn trong phòng còn được đặt một bình hoa thuỷ tinh cắm đầy những bông hoa bách hợp nở rộ.
Con mèo đen kêu “meo, meo” tràn đầy sức sống từ ban công nhảy vào, Doãn Trừng mừng rỡ ôm nó vào lòng vừa hôn vừa vuốt.
Là Âu Thần …
Âu Thần đã mua lại ngôi nhà của hai chi em cô từ lâu, Doãn Hạ Mạt quan sát ngôi nhà đã được sửa chữa như mới. Chìa khoá ngôi nhà cô đã giao cho Âu Thần một chiếc, cô đã nhờ Âu Thần giúp cô tạm thời chăm sóc cho con mèo. Âu Thần là người đàn ông cẩn thận tỉ mỉ như vậy sao? Anh ấy sau sáu năm đã thay đổi, hay là cô của sáu năm trước đã không phát hiện ra.
Lúc trời sắp tối, Doãn Trừng mặc tạp dề chuẩn bị làm cơm, nói là đã lâu không làm cơm cho cô ăn, hai tay có chút ngứa ngáy. Doãn Hạ Mạt liền kéo cậu ra khỏi bếp, nhưng cậu lại cười rồi chen vào, cuối cùng đành phải mỗi người tự làm hai món, những món cô làm là những món mà Tiểu Trừng thích ăn, còn món Tiểu Trứng làm lại chính là những món mà chị gái thích.
Lúc ăn cơm tối, Doãn Trừng có vẻ rất hưng phấn.
Doãn Trừng luôn miệng hỏi chị hôn lễ ngày mai đã chuẩn bị thế nào, cậu thực sự có thể khoác tay chị vào lễ đường sao, có cần phải tìm một người bề trên để đi cùng chị không. Lỡ như cậu giẫm lên chiếc váy dài của chị thì làm thế nào, nếu như cậu không nỡ giao chị cho anh Âu Thần thì sao, hoa cưới trong hôn lễ tốt nhất phải là hoa tươi, sớm mai cậu sẽ đến tiệm hoa để mua!
Doãn Hạ Mạt mỉm cười trả lời các câu hỏi của cậu em trai, từng câu một. Mãi đến khi cô nhận thấy quá hưng phấn sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của Tiểu Trừng, Hạ Mạt mới ra lệnh cho cậu em trai lập tức về phòng nghỉ ngơi.
Ánh trăng chiếu vào qua cửa sổ phòng khách.
Doãn Hạ Mạt nhìn căn phòng đột nhiên lại trở nên yên tĩnh, một tiếng vọng khe khẽ trong lòng cô, giống như từ một nơi rất xa, rất xa gọi tới. Lặng lẽ bước vào phòng ngủ của mình, chiếc áo cưới trắng muốt nằm dài trên giường, ánh trăng sáng trong chiếu rọi lên chiếc áo cưới tạo ra một thứ ánh sáng tinh khiết, thiêng liêng.
Doãn Hạ Mạt ngồi vào ghế.
Nhìn lên ánh trăng bên ngoài cửa sổ, cô như một bức tượng điêu khắc.
Rất lâu.
Con mèo nhẹ nhàng nhảy lên dựa vào lòng Doãn Hạ Mạt, ngón tay cô chậm rãi vuốt nhẹ lên bộ lông đen mượt của nó, nhưng trong đầu cô lại là một khoảng không trống rỗng, Doãn Hạ Mạt không biết bản thân mình đang nghĩ gì, cũng có thể là cô đang hoàn toàn không suy nghĩ gì cả. Như vậy là cách tốt nhất đối với cô lúc này.
Dưới ánh trăng đó.
Âu Thần ngồi trên sân thượng, hai tay anh vịn nào lan can, sợi ren ở cổ tay đang bay nhảy trong gió đêm, đôi mắt xanh thẳm như rừng sâu, có lẽ anh sẽ vì việc bức ép Hạ Mạt mà lãnh nhận lấy hậu quả, nhưng chỉ cần có thể được kết hôn với Hạ Mạt, có thể để tên anh và Hạ Mạt được gắn kêt lâu dài với nhau, anh nguyện đem tất cả để trao đổi.
Anh van xin ơn trên.
Một lần cuối cùng này đem cơ hội được ở bên cô ấy ban tặng cho anh.
Cũng dưới ánh trăng đó.
Lạc Hi ngồi lặng im trên chiếc sofa màu tím đậm, anh đã ngồi ở đó một ngày một đêm, không ăn cơm, cũng không cảm thấy đói. Ánh trăng chiếu lên người Lạc Hi, gương mặt anh trắng muốt như hoa ngọc bút, đôi mắt đen thẳm như một hang động sâu hun hút.
Ngày mai, cô ấy sẽ trở thành cô dâu của người ta…
Cô ấy thật sự…
Muốn để anh lại một mình cô đơn lẻ bóng ư…
Ngày mai…
Anh còn có ngày mai sao… hết: Chương 35