Bong Bóng mùa hè

Chương 79 part 3


Bạn đang đọc Bong Bóng mùa hè – Chương 79 part 3

Ngày hôm đó, vì không còn tiền để chi trả viện phí, cô đành phải đón Tiểu Trừng vẫn chưa hoàn toàn bình phục xuất viện về nhà. 
Nhưng, cổng lớn trước sân nhà đã bị mở toang! 
Một chiếc xe tải lớn đang dừng trước cửa nhà, khoảng năm sáu người đang ra ra vào vào bưng bê đồ đạc, ti vi, tủ lạnh, máy giặt, tất cả những món đồ có một chút giá trị đều bị họ dọn ra khỏi nhà. Mặt đất trong vườn bừa bãi, giống như trong lúc di chuyển người ta đã làm đồ đạc rơi vãi hoặc chê chúng vướng víu mà vứt đi, khung ảnh, bình hoa, giấy khen hàng năm của Tiểu Trừng, những bức tranh đã đạt giải thưởng, sách vở của cô và Tiểu Trừng cũng bị quăng đầy mặt đất, giẫm đạp tơi tả. 
“Các người đang làm gì vậy?!” 
Hạ Mạt vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, cô lớn tiếng hỏi những thanh niên đang bưng bê đồ đạc. Trong mắt họ dường như có chút hoảng loạn, họ nhìn nhau, trong đám đó có một thanh niên với nước da ngăm đen đầy tà khí liếc nhìn cô, nghiêm giọng nói: 
“Cô là ai?” 
“Đây là nhà của tôi! Ai cho các người xông vào đây?” 
“Ha ha! Nhà của cô!”, hắn ta gật gù tiến về phía Doãn Hạ Mạt, cười khẩy, “Tòa án sớm đã phán quyết cái nhà này thuộc về Tập đoàn Âu Thị, tất cả tài sản trong nhà đều phải giao về cho Tập đoàn, hôm nay bọn tôi chính là do Tập đoàn Âu Thị phái đến gọn sạch đồ đạc! Bà chị, bây giờ nghèo đến mức này, ngay cả một tài sản có giá trị cũng không còn nữa rồi!”. 
Tập đoàn Âu Thị… 
Một tiếng ù vang lên trong đầu cô, đúng vậy, trong thời gian Tiểu Trừng nhập viện, cô đã nhận được lệnh gọi của tòa án, Tập đoàn Âu Thị đã yêu cầu thu lại khoản nợ công ty mà cha Doãn lúc còn sống đã vay mượn, đó là một con số lớn, lúc đầu đó là món tiền dùng để mua nhà do chính Âu Thần đặc biệt cho mượn. 
Sau khi Tiểu Trừng gặp tai nạn giao thông phải tiến hành rất nhiều các cuộc phẫu thuật lớn nhỏ, số tiền bảo hiểm mà cô và cha mẹ Doãn có được còn lại không nhiều, tiền để dành trong nhà vẫn còn kém xa với con số đó. Thế là tòa án phán quyết đóng băng tài khoản của cha Doãn, phán quyết đem ngôi nhà của ông thế chấp cho Tập đoàn Âu Thị, phán quyết cô và Tiểu Trừng phải rời khỏi nhà trong kỳ hạn một tháng. Nhưng việc cần làm trước tiên là phải chi trả tiền viện phí và thuốc men vẫn chưa đủ. 
Tuy cô chưa bao giờ nói với Tiểu Trừng chuyện này, nhưng Tiểu Trừng đang trên giường bệnh dường như đã nhận thấy được điều gì. Cậu không quan tâm đến sự phản đối của bác sỹ, kiên quyết không ở lại bệnh viện. Và vào cái ngày cô không còn lối thoát đành phải lén lút tiếp tục bán máu để chi trả tiền thuốc men thì Tiểu Trừng lại đang một mình làm thủ tục xuất viện, ngồi ở sảnh lớn bệnh viện đợi cô quay lại. 
Có lẽ trả nhà là chuyện cần phải làm. 
Nhưng người đó sao lại có thể từng bước, từng bước dồn ép đến như vậy… 
Nhìn thấy ngôi nhà đang bị phá hoại gần như hoàn toàn thay đổi, sự phẫn nộ và tuyệt vọng khiến cho một cô gái chỉ mới mười lăm tuổi như cô không có cách nào khống chế được tinh thần, Doãn Hạ Mạt bình tĩnh nói với tên thanh niên da đen đó: 
“Cuối tháng mới hết thời hạn dọn nhà, bây giờ ở đây vẫn là nhà của tôi! Các người không có quyền đụng đến đồ đạc ở đây! Các người lập tức cút đi, đem đồ đạc đặt lại chỗ cũ, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát bắt các người!” 

“Cảnh sát?!” 
Tên thanh niên da đen ấy túm lấy tóc cô, ra sức lôi cô, hung hãn nói: 
“Gan của mày quả không nhỏ! Được thôi, mày đi báo cảnh sát đi, xem xem thằng nào dám bắt tụi tao! Chỉ cần Tập đoàn Âu Thị giẫm một cái là cả Cục cảnh sát đều sợ chết khiếp chứ đừng nói đến việc thu hồi tài sản trước thời hạn, coi như lão tử có giết chết mày cũng chả có ai dám lên tiếng!” 
Mấy tên khác lập tức ùa lại, bao vây lấy cô gái bé nhỏ yếu ớt. 
“Con nhỏ chết tiệt không biết mở to mắt nhìn!”, một bàn tay xấu xa đẩy cô một cái. 
“Đại ca, dạy cho nó một bài đi! Trông yếu ớt như vậy mà dám la lối trước mặt bọn tao à!” Tên da đen ấy lại đưa tay đẩy cô nghiêng ngửa, giống như cô chỉ là một con kiến nhỏ bé trong bàn tay hắn. 
“Bỏ chị tôi ra!” 
Cậu bé Tiểu Trừng liều mạng muốn cứu cô từ trong đám người đó, nhưng cái thân thể ốm yếu bệnh tật của cậu vốn không thể nào chen vào, cậu quơ lấy cái chổi trong vườn gắng sức xông thẳng đến đám người đó mà đánh, đầu chổi quất thẳng vào phía sau đầu tên da đen. 
“Muốn chết hả?!” 
Tên thanh niên da đen hết sức phẫn nộ thả tay cô ra, trợn mắt hung hãn nhìn Tiểu Trừng. Lợi dụng lúc đám người đó đang ngạc nhiên trong phút chốc, Tiểu Trừng bỏ mặc tất cả chen vào bên trong, dang rộng cánh tay bảo vệ trước người cô, lớn tiếng nói: 
“Không được ức hiếp chị tôi…” 
“Này, thằng nhãi ranh kia”, ánh mắt chằm chằm nhìn vào Tiểu Trừng bỗng chốc biến đổi, từ hung ác trở nên dâm tà khiến người ta phải kinh sợ, “Chưa mọc đủ cánh nhỉ, nhưng lão tử lại thích điệu bộ của chú lắm, đến đây, cho anh mày hôn cái nào!” nói xong, hắn lại bắt lấy Tiểu Trừng, từ miệng hắn phun ra một mùi hôi thối ùa thẳng vào gương mặt đang sợ hãi của Tiểu Trừng! 
Cô kinh hồn, đã từng nghe qua việc có những tên ác ôn xấu xa thường thích xâm hại các bé trai, thậm chí còn bắt chúng trói lại đem bán cho những nơi đáng sợ! Sau cơn kinh hoàng, cô xông qua cắn chặt lấy cánh tay tên da đen, mùi tanh của máu lập tức ùa vào khoang miệng cô! 
“Aaa!!!” 
Tên da đen đang nghiêm mặt kề sát Tiểu Trừng chợt đau đớn kêu gào! Bàn tay đang nắm lấy Tiểu Trừng buông lỏng ra. 
“Mau chạy đi!” 

Cô kéo chặt tay Tiểu Trừng chạy về phía cổng lớn, không thể quan tâm đến đồ đạc trong nhà nữa, thoát khỏi nơi nguy hiểm này mới là quan trọng nhất! 
“Rầm!” 
Cái cơ thể yếu đuối vừa mới xuất viện của Tiểu Trừng chạy theo không kịp bước chân cô, ngã nhào xuống mặt đất! 
Cô hoảng hốt, ngồi xuống đỡ lấy cậu… 
“Cục cưng, té có đau không?”, một bàn tay xấu xa đột ngột xô cô ra, tên thanh niên da đen ấy ngồi xuống, tay phải nâng cằm Tiểu Trừng lên, đầu ngón tay xấu xa sờ mó cằm Tiểu Trừng, “đến đây, chạy làm gì chứ, để anh thương chú, sau này sẽ làm người yêu bé nhỏ của anh, anh sẽ cho chú được ăn sung mặc sướng…”. 
“Tất cả đồ đạc trong ngôi nhà này đều để lại cho các người”, cô nhanh chóng đứng dậy, kéo mạnh cánh tay bẩn thỉu của tên da đen, trầy trật ôm chặt Tiểu Trừng vào lòng, cố gắng chế ngự sự hoảng sợ và phẫn nộ trong lòng, “các người muốn lấy cái gì thì cứ lấy đi, như vậy là được rồi chứ gì!”. 
“Bé ngoan, anh đây chỉ cần có chú!” 
Ánh mắt hắn lộ rõ sự thèm thuồng, hắn giật mạnh, cướp lấy Tiểu Trừng từ trong lòng cô! 
“Đại ca, anh lại có mới nới cũ rồi!” 
“Thằng nhóc này thật làm người ta thèm muốn đó, đại ca hưởng xong nhớ cho đàn em thưởng thức đấy nhé!” 
Sau lưng là những tiếng cười trêu ghẹo xấu xa độc ác của những tên thanh niên khác. 
“Chị…” 
Tiểu Trừng cố gắng nắm chặt lấy tay cô, nói trong tiếng khóc sợ hãi. 
Cô dùng hết sức lực ôm chặt lấy Tiểu Trừng, như điên cuồng cô quay sang những thằng con trai đang nắm giữ kéo tay cô ra mà cắn mà đá, mà giẫm! Không thể để chúng cướp mất Tiểu Trừng! Không được! 
Nhưng, Tiểu Trừng vẫn từ từ từng chút, từng chút một bị kéo ra khỏi lòng cô! 

“Chị…” 
Tiểu Trừng la khóc nắm chặt lấy cô! 
Vô số những bàn tay xấu xa, lôi kéo tranh giành Tiểu Trừng với cô. Đột nhiên những bàn tay ấy cùng lúc biến mất! Những sức lực mà cô dùng để chiến đấu với chúng đột ngột tan biến, mất đi trọng tâm, cô ngửa người té ngã xuống mặt đất! Đầu cô đau nhói, trước mắt tối sầm lại, chẳng còn thấy gì, hai tay vẫn ôm chặt Tiểu Trừng. 
Tên da đen dâm đãng nằm sấp người xuống, đè lên người Tiểu Trừng và cô, mùi khí thối xông thiên trong miệng, hắn không chút kiêng kỵ hôn lên mặt rồi hôn lên cổ Tiểu Trừng, miệng nói ra những lời nói ghê tởm, “ừm… bé ngoan… ừm… anh hôn chú thật là thích đó… ừm… anh sẽ thương chú, anh sẽ để cho chú sướng như tiên, sướng muốn chết…”. 
Đầu cô đau đớn như sắp nứt ra, nhưng so với nỗi đau ấy, điều càng khiến cho cô sợ hãi, đó là cặp mắt như lang sói đầy dâm ô ác độc, cái cảm giác sợ hãi đó gần như làm cô phát điên! 
“Chị… cứu em…” 
Tiểu Trừng đang run rẩy giãy giụa, những giọt nước mắt sợ hãi rơi xuống mặt cô. Ôi! Tiểu Trừng của cô, Tiểu Trừng của cô, nỗi sợ hãi tột độ khiến cô ôm chặt lấy Tiểu Trừng, một tay điên cuồng vùng vẫy, ngăn cản những hành động gớm ghiếc của hắn một cách vô ích. 
Không thể lại để nguy hiểm đến gần Tiểu Trừng! Cô phải bảo vệ Tiểu Trừng! Người thân duy nhất của cô trên thế giới này chỉ còn Tiểu Trừng! Khó khăn lắm mới cứu được Tiểu Trừng trở lại từ cõi chết! Cậu thậm chí còn chưa hoàn toàn bình phục, làm sao có thể chịu được nỗi sợ hãi này! 
Nhưng… 
Cô ngăn chúng không nổi! Ngăn không được những nụ hôn kinh tởm của chúng ngăn không được việc chúng kéo Tiểu Trừng đi! Bên tai cô là tiếng nước bọt của những cái hôn bẩn thỉu khi hắn hôn lên Tiểu Trừng, Tiểu Trừng la khóc giãy giụa trong vòng tay cô từ từ bị kéo đi, trước mắt cô là một màn đêm điên loạn! Tiểu Trừng đã bị kéo tuột ra đến một nửa, cánh tay phải của cô trống trơn, “chị ơi… cứu em…”, Tiểu Trừng, đó là người thân duy nhất của cô trên thế gian này! Trong bóng tối, tay cô vớ được một vật cứng lạnh lẽo… 
“Bốp…” 
Trong sự đen tối và hỗn loạn, cô nặng nề cầm lấy một vật cứng đập mạnh vào cái đầu đang phát ra những tiếng cười dâm tà điên loạn! 
Hình như có cái gì đó đã vỡ… 
Sau đó… 
Tất cả đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ… 
Tí tách… 
Tí tách… 
Một loại dịch thể vừa đậm đặc vừa hôi tanh từng giọt từng giọt chảy xuống mặt cô, màn đêm trước mắt cô từ từ lan ra, như màu đỏ của ánh mặt trời buổi chiều, lại giống như là máu, là máu tươi… 

… 
… 
“Chị…” 
“Chị…” 
Tiếng gọi của Doãn Trừng lo lắng quan thiết làm Doãn Hạ Mạt hoảng hốt từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh. 
Ánh mặt trời chiều trong suốt mê hồn, Doãn Hạ Mạt thẫn thờ nhìn khuôn mặt Tiểu Trừng, tại sao gương mặt cậu vẫn yếu ớt xanh xao như vậy, vẫn giống như sáu năm về trước, nó xanh xao ốm yếu như những bong bóng nước dễ vỡ, hình như chỉ cần thở nhẹ thì sẽ vỡ tan. 
Nếu như lúc đầu, Tập đoàn Âu Thị không hùng hổ hăm dọa như thế, thì Tiểu Trừng sẽ không cần xuất viện gấp, nếu như sau đó cô không bị vào tù thì Tiểu Trừng sẽ không ngất xỉu bên ngoài biệt thự nhà họ Âu bị dầm mưa tầm tã suốt cả đêm, có lẽ cậu sẽ được chăm sóc tốt, bây giờ cũng sẽ không suy nhược đến mức này… 
Cô đã không bảo vệ tốt cho Tiểu Trừng, chính là cô vô dụng, trước giờ cô không thể cho cậu em trai sức khỏe và niềm vui… 
“Chị…” 
Sự trống rỗng vô hồn trong đôi mắt Doãn Hạ Mạt làm Doãn Trừng phát sợ, cậu lắc nhẹ vai chị. Mấy năm trước, lúc chị vừa thoát khỏi cái nơi tăm tối đáng sợ đó, cũng giống như bây giờ đều làm cho cậu rất sợ hãi.
“Không phải anh!” 
Giọng nói Âu Thần trầm lắng nhưng lại rất có uy lực đã lôi cô ra khỏi tấm màn đen tối đó. 
Ánh mắt Âu Thần kiên nghị nhìn Hạ Mạt. Tuy rằng từ trong những câu nói thưa thớt của cô, vẫn chưa rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh… bất luận vào lúc nào, bất luận có mất ký ức hay không, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ làm những việc tổn hại đến cô! 
“Nếu như anh đã thật sự quên mất thì chuyện nhỏ như vậy cũng không đáng để anh phải lãng phí sức lực nhớ lại đâu.” Doãn Hạ Mạt nhắm nghiền đôi mắt lại, tinh thần cô từ trong hoảng hốt trở lại bình tĩnh, “Xin lỗi anh, em rất mệt, em muốn trở về”. 
Doãn Hạ Mạt nắm lấy tay Tiểu Trừng, chầm chậm bước về phía cửa phòng, dường như không nhìn thấy hình dáng quản gia Thẩm đang đờ đẫn kinh ngạc, cô nhẹ nhàng kéo tay Tiểu Trừng đi, bước ra khỏi phòng nghỉ, rồi rời khỏi phòng khách. 
Nhìn theo hình bóng cô đang dần dần mất hút, một cảm giác buốt lạnh chợt ngập tràn cơ thể Âu Thần! 
Giống như cái đêm sáu năm về trước, nỗi đau thấu tim như một cơn ác mộng. Cô đã không quay đầu lại, không một chút quyến luyến do dự lạnh lùng bỏ đi trong đêm tối… 
Rất lâu, Âu Thần cố giấu ánh mắt suy sụp đau khổ, quay đầu nhìn về phía quản gia Thẩm đang đờ đẫn suy nghĩ, lạnh lùng hỏi, “Quản gia Thẩm, bác có thể nói cho cháu biết, rốt cuộc là như thế nào không?”. hết: Chương 34


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.