Bong Bóng mùa hè

Chương 72 part 1


Bạn đang đọc Bong Bóng mùa hè – Chương 72 part 1

 
Mưa vẫn cứ rơi. 
Ngoài ban công ở tận cùng dãy hành lang dài của bệnh viện, cây thường xuân ngày hè vẫn xanh biếc, cơn gió thoảng qua mang theo hơi lạnh đầu mùa thu. 
“Thật có lỗi, muộn như vậy mới đến thăm Tiểu Trừng, anh đã tìm em… đã gọi điện thoại cho em… nhưng em toàn tắt máy.” Giọng Lạc Hi dịu dàng yên ả như làn mưa bụi tung bay trong không trung, chỉ có câu cuối cùng hơi để lộ một chút ưu tư. 
“…” 
Hàng mi cong từ từ che khuất đôi mắt Doãn Hạ Mạt, cô chăm chú nhìn vệt nước mưa tạt ướt dưới ban công, hồi lâu Hạ Mạt nói: 
“Ở bệnh viện cần phải yên tĩnh, nên em đã tắt máy.” 
“Vậy à…” 
“Vâng.” 
Yên lặng choán cả một góc bệnh viện. 
Lạc Hi nhìn Hạ Mạt đang đứng bên cạnh mình. 
Dưới làn mưa bụi tung bay trong không trung, đôi mắt Doãn Hạ Mạt tĩnh lặng, trong suốt như thể Lạc Hi là người bạn cũ đã lâu không gặp, một hồi ức loáng thoáng mờ nhạt, một sự rung động không thể hiện rõ tâm trạng. Vừa mới đây thôi, lúc nhìn thấy cô trong phòng bệnh, đôi mắt thất thần ngơ ngác và đôi môi bỗng chốc trở nên trắng bệch của Hạ Mạt gần như khiến Lạc Hi tưởng rằng tận trong đáy lòng, cô vẫn còn nhớ anh… 
Nhìn nhầm chăng… 
Lạc Hi cố xua đi suy nghĩ cứ vật vờ trong đầu ấy, anh lại lên tiếng: 
“Thế bệnh tình của Tiểu Trừng sao rồi?” 
“… Sức khỏe của Tiểu Trừng xưa nay vẫn kém, lần này nằm viện ráng tĩnh dưỡng điều trị cho thật tốt, đợi khỏe hẳn mới về nhà.” Hạ Mạt cố mỉm cười. 
“Vậy à?” Lạc Hi nhíu mày cảm thấy có điều gì đó không ổn. 
“… Vâng.” Nụ cười của Hạ Mạt có chút gượng gạo. 
“Anh… có thể đến thăm Tiểu Trừng thường xuyên được không?”, Lạc Hi chậm rãi nói, “… hy vọng sẽ không làm phiền đến em”. 
“Không cần đâu.” 
Doãn Hạ Mạt đáp nhanh, rồi lại vội cúi đầu xuống. 
Cái dáng vẻ cố tình thả lỏng ban nãy của Lạc Hi bỗng chốc lại trở nên cứng đờ! 
Lạc Hi sững sờ nhìn Hạ Mạt, trong lòng anh như có làn hơi lạnh bắt đầu từ từ chảy tràn trong mạch máu. Cả trăm câu nói chuẩn bị trên đường đến đây khi nãy bỗng chốc tan biết hết, tất cả mọi thứ đều bị ba chữ ngắn ngủi lạnh nhạt này của Doãn Hạ Mạt xóa tan đi tất cả, nỗi đau đớn tột cùng trong lồng ngực, Lạc Hi gần như không thể kiềm chế được nữa bật thành tiếng: 
“Sao hả, ý em là sợ anh đến bệnh viện sẽ đụng phải Âu Thần hay sao? Em sợ anh sẽ mang phiền phức đến cho em đấy à?” 
Doãn Hạ Mạt lặng lẽ nhìn những hạt mưa bên ngoài ban công, sự mệt mỏi cực độ của mấy ngày nay khiến cô không còn hơi sức, tâm trí đâu mà phản bác nữa, cô lạnh nhạt trả lời, “Nếu anh đã nghĩ như vậy, thì cứ cho là vậy đi”. 
Cơn đau buốt nhói trong tim! 
Giờ đây, ngay cả một lời phủ nhận và giải thích cũng không còn nữa ư? Thế thì anh còn ở nơi này để làm gì nữa?! Lạc Hi nắm chặt tay lại, anh không còn muốn ở lại thêm một phút nào nữa, muốn quay lưng bỏ đi ngay lập tức! Thế nhưng lý trí cuối cùng trong con người anh đã níu giữ anh lại, tuy rằng nỗi đau khổ vì bị người khác làm tổn thương đang giày vò anh, nhưng anh biết, đây là cơ hội cuối cùng, bây giờ nếu anh bỏ đi, thì có lẽ thật sự sẽ không còn cơ hội giữ được cô ấy nữa… 
“Xin lỗi.” 
Lạc Hi xin lỗi một cách khó khăn. 
Những lời đồn ác ý và sự chế giễu không khiến sắc mặt Doãn Hạ Mạt thay đổi, vậy mà hai từ “xin lỗi” lại khiến cô phải ngạc nhiên ngẩng phắt đầu lên! Nhìn vẻ mặt đau khổ không nói nên lời của Lạc Hi, trái tim vốn đã đau khổ đến tê dại của Hạ Mạt hình như dần dần thổn thức trở lại, đôi môi cô khẽ động đậy, Hạ Mạt như muốn nói điều gì đó, nhưng… giờ còn có thể nói điều gì được nữa đây… 
Sau khi đã đồng ý điều kiện của Âu Thần, cô vẫn còn tư cách để giải thích nữa ư… 
Trong giây phút ấy. 

Cả hai người đều không nói gì. 
“Hôm qua, không ngờ tình cờ anh gặp người dẫn chương trình của chương trình Super star trước đây, anh ta vẫn còn nhớ hai chúng ta.” Khá lâu sau, Lạc Hi đánh tan bầu không khí yên lặng ấy. 
Doãn Hạ Mạt sững người. 
“Em đã quên rồi ư?” Lạc Hi nhớ lại ngày trước, đôi môi đẹp như hoa anh đào, Lạc Hi mỉm cười, “ba người chúng ta, Doãn Hạ Mạt, Doãn Trừng, Lạc Hi cùng tham gia chương trình đó…” 
Lạc Hi khe khẽ hát bài hát đó. 
Bên giọng hát nho nhỏ của Lạc Hi, Hạ Mạt dường như được quay về cái sân khấu đã rất lâu trước đây…. 
Lạc Hi khi ấy là một cậu bé mười sáu tuổi từ hàng ghế khán giả đứng dậy… một luồng rực rỡ tỏa ra, đôi mắt Lạc Hi long lanh như những vì sao, làn da đẹp tựa hoa anh đào… Lạc Hi đứng giữa sân khấu, tay trái nắm lấy tay cô, tay phải nắm lấy tay Tiểu Trừng, anh cất tiếng hát trong trẻo tuyệt mỹ… 
… 
Mỗi ngày mỗi ngày lớn lên 
Mỗi ngày mỗi ngày nở hoa 
Mẹ là ánh mặt trời 
Con là hoa hướng dương trên bậu cửa sổ 
Không sợ khó khăn 
Không sợ khô héo 
… 
Những chiếc lá xanh biếc trên cây thường xuân xào xạc dưới làn mưa bụi. 
Lạc Hi lặng lẽ ngâm nga từng câu hát, gần như không có một âm thanh nào, giống như ánh sao lặng lẽ trên bầu trời khuya vậy. Hạ Mạt sững sờ, khóe miệng dần dần nở một nụ cười mê ly, dường như cô và Lạc Hi không hề lớn lên, dường như thời gian vẫn luôn dừng lại tại đêm hôm đó, thời gian không hề trôi qua… 
Lạc Hi bất ngờ dừng lại. 
“Ngày anh sống một mình bên Anh quốc, mỗi khi nhớ lại, anh thấy mình vừa ngốc lại vừa buồn cười, không ngờ đã bị sự vui vẻ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy đánh lừa. Từ đó đến giờ, học bài học kinh nghiệm đã vấp phải vẫn chưa đủ hay sao?” 
Lạc Hi cười đau xót. 
Đôi môi Lạc Hi trắng bệch như những cánh hoa bị nước mưa làm phai tàn sắc màu. 
“… Nhưng nếu như không phải chính vì những hồi ức này, có thể ngày sống ở Anh quốc, anh đã buông xuôi rồi. Những lúc như vậy anh nói với lòng mình, anh nhất định phải quay trở lại, hỏi rõ tại sao anh bị bỏ rơi… Nhưng rồi sau này, điều đó đã không còn quan trọng nữa.” 
Lạc Hi lặng lẽ dán mắt nhìn Hạ Mạt. 
“Nhưng lần này, tại sao anh lại bị bỏ rơi nữa chứ.” 
“Lạc Hi…” 
Ngoài ban công, từng hạt, từng hạt mưa bụi không ngừng rơi xuống, trên từng chiếc lá của cây thường xuân đọng lại những giọt nước long lanh. Doãn Hạ Mạt hít một hơi thật sâu, cô bình tĩnh nói: 
“… không phải anh đã nói chia tay rồi sao?” 
***
Chiếc xe Lincoln thân dài vẫn chay trên đường. 
Âu Thần lặng lẽ nhìn ra bên ngoài cửa xe, những hạt mưa nhỏ trên cửa kính đan xen nhau, trong không gian vắng lặng lạnh lẽo ấy, hình dáng anh càng trở nên cô đơn hiu quạnh. 
Cuối cùng đã có thể cùng với cô ấy chung sống. 

Cuối cùng linh hồn anh và linh hồn cô ấy cũng đã có thể hòa làm một. 
Cuối cùng vào những buổi sáng, anh đã có thể trông thấy Hạ Mạt ngay khi vừa mở mắt thức dậy, anh có thể cảm nhận được hơi thở của cô tràn ngập khắp không gian của anh, anh có thể thường xuyên được trông thấy gương mặt của cô, không còn phải lo sợ cô sẽ quên đi… 
Thế nhưng… 
Tại sao vẻ mặt không vui của Hạ Mạt lại khiến trái tim anh đau đến vậy… 
Tuy Hạ Mạt luôn cười tươi, luôn cố gắng ngụy trang nhưng tận sâu trong đáy mắt cô luôn có một khoảng trống khó mà che giấu được dường như tất cả mọi thứ đó đang dần nuốt chửng cả sinh mệnh cô vậy. 
Âu Thần biết rõ rằng thật ra Hạ Mạt… 
Âu Thần lạnh lùng khẽ nhếch môi. Nắm chặt điện thoại trong tay, những ngón tay của anh cứng ngắc đến trắng bệch, lòng bàn tay có chút mồ hôi. Anh đã nắm chặt điện thoại rất lâu, rất lâu, hạt mưa trong suốt rơi lăn tăn, lặng lẽ tạt lên cửa kính xe. 
Chiếc Lincoln Limousine vẫn lặng lẽ chạy trên đường. 
Ngón tay Âu Thần chậm rãi nhấn một số máy lên điện thoại, rất lâu, cuối cùng mới có thể tiếp tục nhấn tiếp. Anh ngắm làn mưa bụi bên ngoài cửa xe, giống như vừa nãy ngắm hình bóng cô từ từ biến mất dần trong hành lang bệnh viện vậy. Âu Thần nói vào điện thoại: 
“… Ngày thành hôn… hoãn lại.” 
***
Ngoài ban công của bệnh viện. 
Những chiếc lá xanh biếc của cây thường xuân xào xạc dưới làn mưa bụi. 
… 
… 
Cái đêm chia tay đó… 
… 
“Đó là thật.” 
Lạc Hi chằm chặp lạnh lùng nhìn Hạ Mạt, “Anh và Thẩm Tường… đúng là đã hôn nhau.” 
… 
“Chúng mình chia tay đi.” 
Dường như chẳng mất ít sức lực nào để nói ra năm từ quá ư là đơn giản này, chỉ có điều khi Lạc Hi phát ra câu đó, hình như giọng nói của anh bị chẹn cứng lại. 
… 
“Thật ra tôi cũng chẳng có tư cách gì để chỉ trích cô. Đúng là tôi và Thẩm Tường đã hôn nhau, cũng chuẩn bị chính thức quan hệ với nhau… Doãn Hạ Mạt, cô cho rằng, tôi không có cô thì không ổn sao?” 
… 
Tại lâu đài Thiên Nga, Lạc Hi và Thẩm Tường nắm tay nhau xuất hiện tại đại sảnh… 
… 
… 
“Là anh đã nói vậy à?” 

Lạc Hi buồn bã cười nhạt, cơn mưa vẫn lặng lẽ rơi sau lưng, dường như có một làn sương mù mờ mịt đang bao trùm lấy anh. 
“Nhưng khi hai người yêu nhau tranh cãi, không phải cũng sẽ nói những lời dỗi hờn sao? Chỉ cần làm lành thì mọi việc sẽ tốt hơn trước, hai người sẽ hiểu nhau hơn, không phải thế sao…” 
Doãn Hạ Mạt ngơ ngác nhìn Lạc Hi, bỗng nhiên, cô hơi hoảng tránh ánh mắt đen trầm mặc của anh! Không thể, không thể tiếp tục nhìn anh ấy, không thể nghe anh ấy nói nữa, Hạ Mạt cố gắng ra lệnh cho con tim đau đớn dằn vặt của mình phải trở nên sắt đá hơn! Cô đã không còn quyền để lựa chọn nữa rồi, tất cả đều đã được an bài… 
“Không có Thẩm Tường, không có bất kỳ ai…” Giọng Lạc Hi ngày càng nhỏ dần. 
“Không liên quan đến cô ấy.” Doãn Hạ Mạt khẳng định, đôi môi mím chặt, ánh mắt lướt qua vai, Hạ Mạt hướng nhìn bầu trời đang mưa xối xả, “Em đã từng tin rằng vị scandal giữa anh và Thẩm Tường là giả, nhưng điều đó thật sự đã làm em tổn thương, khiến em có cảm giác như anh không coi trọng em… hoặc giả, chúng ta thật sự không thích hợp sống bên nhau. Bởi luôn có cảm giác không an toàn trong con tim, cái anh cần là một người thực sự hết lòng toàn tâm toàn ý yêu thương anh, một người yêu anh mà không đắn đo suy tính, không có những vướng mắc tạp niệm khác. Khi anh và những nghệ sĩ khác vướng mắc vào những vụ scandal với nhau, em sẽ phải nổi cơn ghen; khi anh về nhà muộn, em sẽ phải lo lắng; khi anh có nhiều show diễn không thể ở bên cạnh em, em sẽ phải giận dỗi…” 
“Chẳng lẽ em không thể làm thế được sao?” 
“Em không làm được.” Doãn Hạ Mạt cười trong đau khổ, “Em sẽ không ghen, nếu như em tin anh, tin những lời đồn đó là giả; nếu em không tin anh, em sẽ tự khắc chủ động rời xa anh. Với lại, trong cuộc sống của em, vẫn còn rất nhiều việc khác quan trọng hơn tình yêu, anh sẽ không phải là tất cả đối với em”. Thế nên, anh và cô không thể tìm được tiếng nói chung, có lẽ cuối cùng vẫn phải chia tay, có lẽ chia tay sớm một chút đối với Lạc Hi sẽ ít tổn thương hơn. Doãn Hạ Mạt cố an ủi bản thân như thế, cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Lạc Hi. 
“Là cái gì nào? Có chuyện gì có thể quan trọng hơn cả anh sao?” 
Doãn Hạ Mạt cắn chặt môi im lặng không nói lời nào. 
“Tiểu Trừng đối với em là quan trọng nhất, đúng không?” Lạc Hi hạ giọng nói. 
“… Vâng.” 
Tuy biết rõ câu trả lời của Doãn Hạ Mạt sẽ là như vậy, nhưng trái tim Lạc Hi vẫn rất đau, anh sững sờ nhìn Doãn Hạ Mạt, sau đó lại nở một nụ cười gượng gạo. 
“Còn gì nữa? Còn cái gì nữa không? Sự nghiệp của em phải không?” 
“…” 
Đôi môi Doãn Hạ Mạt khẽ động, nhưng cuối cùng cô cũng không nói lời nào, lúc này phủ nhận hay giải thích thì đâu có ý nghĩa gì nữa? Lúc này cô nên quyết đoán hơn, chấm dứt và cắt đứt hết mọi thứ chứ không phải ở đây để tranh luận nguyên nhân cãi cọ giữa hai người. Thế nhưng, tại sao… cô lại không nói được lời nào… 
Lạc Hi tiếp tục hỏi Doãn Hạ Mạt: 
“Thế còn bạn bè của em, Trân Ân, Phan Nam, cứ cho là cả Đào Thục Nhi, Khiết Ni… họ cũng quan trọng hơn cả anh sao?” 
“Lạc Hi à…” 
“Không sao đâu. Nếu tất cả những điều này anh đều có thể chấp nhận được hết, thì được rồi phải không?” Lạc Hi mỉm cười với Doãn Hạ Mạt, nỗi đau ẩn chứa trong ánh mắt anh khiến trái tim cô như bị dao cứa. 
“Nếu như tất cả những điều này anh đều chấp nhận cả, nếu như từ nay về sau anh sẽ không suy tính hơn thiệt nữa, nếu như anh xin lỗi em về những lời nói trước đây đã khiến em tổn thương…” 
Ngoài ban công mưa vẫn cứ rơi. 
Sâu trong đáy mắt Lạc Hi như có làn sương mỏng manh, anh nở một nụ cười ấm áp rồi nhẹ nhàng đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Doãn Hạ Mạt. 
“… vậy thì, em có thể đừng giận dỗi nữa được không, và đừng nói những lời chia tay nữa được không?” 
***
Cảnh vật bên ngoài cửa xe âm thầm lướt nhanh trong cơn mưa. 
Rất lâu, Âu Thần im lặng nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã tắt máy, khi nãy bộ phận đối ngoại của tập đoàn hỏi anh muốn trì hoãn lễ cưới đến khi nào, nhưng anh lại không trả lời được, anh chỉ có thể nói những dự định về lễ cưới tạm thời dừng lại thế thôi. 
Phải đợi cô ấy bao lâu đây… 
Phải bao lâu nữa cô ấy mới thật sự chấp nhận anh. 
Có khi nào không bao giờ có được một ngày như thế không… 
Đột nhiên Âu Thần nhìn thấy chiếc túi giấy bên trong xe. Trong đó đựng những tập tranh anh mua ở tiệm sách, định cùng cô tặng cho Tiểu Trừng, nhưng khi nãy những cử chỉ có phần xa lạ và khách sáo của Hạ Mạt lúc bước xuống xe đã khiến anh quên mất. 
Chiếc túi giấy yên lặng ở lại trên ghế xe. 
Giống như bị người ta bỏ rơi vậy. 
Âu Thần không nói gì, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe, bên đường có một cửa hàng bán sách mỹ thuật vụt ngang qua nhanh trong cơn mưa, Âu Thần lập tức la lớn: “Dừng xe!”. 
Tài xế dừng xe bên đường. 
Âu Thần đi vào tiệm sách, anh bước thẳng đến trước mặt nhân viên cửa hàng sách hỏi: 
“Ở đây có cuốn From Monet To Picasso không?” 

Nhân viên cửa hàng sách tra tìm một lúc, đúng là có. Âu Thần cầm tập tranh quay trở lại xe, mưa khiến người anh hơi ướt một chút, anh nói với giọng hơi trầm: 
“Quay lại bệnh viện!” 
***
Tại ban công ở cuối dãy hành lang bệnh viện. 
Những hạt mưa bụi nhẹ nhàng rơi vào từ bên ngoài ban công, chiếc áo trắng của Lạc Hi đã bị mưa tạt hơi ướt thành ra trông nhàn nhạt, trong suốt. Lạc Hi xoay người đứng dậy, ánh mắt dịu dàng nhìn Doãn Hạ Mạt một cách thành khẩn. 
“Hạ Mạt, là anh đã sai… anh đã quá yêu em, đã quá lo sợ mất em… nên anh đã suy tính hơn thiệt quá nhiều, đôi khi lại quá trẻ con… nhưng đây là lần đầu tiên anh phạm lỗi nên vẫn còn cơ hội để sửa lỗi phải không em?” 
Lạc Hi nhẹ nhàng mỉm cười nhìn gương mặt Doãn Hạ Mạt, dường như chỉ cần cô mỉm cười một chút thì cả thế giới này sẽ trở lại tươi đẹp như ban đầu. Thế nhưng ánh mắt chứa đầy sự yếu đuối không xác định rõ của anh lại nói với cô rằng, nụ cười của anh thật yếu đuối biết bao. 
“Em xin lỗi…” 
Từ từ nhắm mắt lại, Doãn Hạ Mạt đứng đó cố sao cho thật cứng rắn, cô không dám để lộ một chút gì gọi là đau đớn hay lo sợ trong đáy lòng mình. 
“Không phải nguyên nhân do anh… mà do em…” 
Doãn Hạ Mạt không hiểu sao đột nhiên lại cảm thấy con tim đau đến khó thở như thế, trong cổ họng cô dường như có gì đó ngăn lại không cho cô nói tiếp được nữa. Hạ Mạt cứ tưởng rằng mình đã có thể vứt bỏ hết tất cả mọi chuyện ngoại từ Tiểu Trừng, cô cứ tưởng rằng mình đã trở nên hoàn toàn lạnh lùng để có thể đối mặt với anh… 
Anh không thích hợp nói những lời như thế này một tí nào.. 
Chàng thiếu niên có vẻ đẹp mê hoặc lòng người dưới gốc cây anh đào ngày nào, luôn kiêu ngạo và cố chấp, cứ muốn dùng vẻ đẹp ưu tú và hoàn mỹ của mình để làm áo giáp bên ngoài, chứ nhất định không chịu để lộ cái cảm giác không an toàn nằm sâu trong đáy lòng mình. Một người như anh, làm sao có thể, làm sao có thể nói ra được những lời như thế… 
Huống hồ, người sai… 
Kỳ thực là cô cơ mà. 
Đôi môi Lạc Hi trắng bệch đến đáng sợ. 
“Tại sao phải nói lời xin lỗi, không phải tại anh đã đề nghị chia tay sao? Phải là anh…” 
“Không, cứ cho là…” Doãn Hạ Mạt từ đầu đến cuối không dám nhìn thẳng vào Lạc Hi, giọng nói của cô cứng đờ lại, “… cứ cho là anh không đề nghị chia tay, thì em cũng sẽ đề nghị…”. 
“… Thật vậy ư?” 
Lạc Hi khe khẽ hỏi, tận sâu trong đáy mắt anh có một cảm giác yếu đuối và lạc lõng. 
Bầu trời khá yên tĩnh. 
Những hàng mưa bụi không ngừng vẩy trên những chiếc lá của cây thường xuân. 
Đột nhiên, đôi mắt của Lạc Hi sáng rực lên! 
“Hắn ta bắt ép em đúng không, cũng giống như lần trước vậy, hắn ta đã uy hiếp em đúng không?” Ánh mắt Lạc Hi rực sáng như một đứa trẻ, dường như cuối cùng anh cũng đã tìm được nguyên nhân rồi, câu nói này này phát ra vừa nhanh vừa nhẹ nhàng. 
Nhìn đôi mắt rực sáng tràn đầy hy vọng của Lạc Hi, Doãn Hạ Mạt sững người không nói nên lời, tận đáy lòng cô như có con dao sắc nhọn, từng nhát, từng nhát một thay phiên nhau đâm vào. Doãn Hạ Mạt nắm chặt các ngón tay lại, cô cố lấy cái đau sắc nhọn trong lòng bàn tay để đẩy lùi cái đau trong trái tim, cô cố gắng hết mình để khắc chế nỗi đau, để giọng nói trở nên lạnh nhạt hơn. 
“Không. Anh ấy không bắt ép em.” 
“Không phải vậy sao…” 
Như vậy, còn nguyên nhân gì nữa đây? Tất cả mọi lý do đều đã nói cả rồi… 
Lạc Hi bàng hoàng lo lắng hỏi cô, trong đầu cứ như có một luồng âm thanh âm ỉ vang bên tai, cũng như cơn mưa to ngoài kia, mọi thứ đều trở nên hỗn độn và giá lạnh. 
“Chẳng lẽ… em quả thật đã yêu hắn ta… nên chúng ta vừa mới chia tay, thì em đã cùng hắn ở bên cạnh nhau, nhanh đến vậy sao…” 
Nhanh đến vậy sao… 
Họ mới chỉ chia tay chưa đến vài ngày, thế mà quan hệ giứa Doãn Hạ Mạt và Âu Thần đã phát triển đến mức chuẩn bị làm lễ thành hôn rồi sao… 
Cứ như vậy… 
Cứ như vậy đi… 
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.