Bong Bóng mùa hè

Chương 43 part 2


Bạn đang đọc Bong Bóng mùa hè – Chương 43 part 2

An Bân Ni hết kiên nhẫn ngoái đầu lại. Thấy chị Tinh đang trang điểm cho Doãn Hạ Mạt, mặt sầm ngay xuống: 
“Chị Tinh, tôi gọi chị không nghe thấy à? Hóa trang của tôi mờ rồi, trang điểm lại cho tôi ngay!” 
“Này! Hạ Mạt đang trang điểm đấy nhé!” Trân Ân bất mãn nói. “Với lại vai của cô sau ba cảnh nữa mới diễn, cảnh tới đến lượt Hạ Mạt rồi, chờ Hạ Mạt trang điểm xong rồi chị ấy trang điểm cho cô cũng chưa muộn!” 
“Xin lỗi! Xin lỗi! Cô An, hai phút nữa xong liền, hai phút nữa thôi.” Động tác của chị Tinh nhanh hẳn lên, nét mặt có vẻ ngại ngần khiếm lỗi. “Cô Doãn hóa trang xong ngay bây giờ đây, tôi sang trang điểm cho cô liền.”
“Cảm ơn.” 
Doãn Hạ Mạt khẽ nói. 
“Phiền phức!” Trân Ân cười nhìn An Bân Ni đang tức điên. “Cô trang điểm chút nữa lại bôi đi thà đừng trang điểm nữa cho rồi có hay hơn không? Dùng nhiều phấn son quá không tốt cho da đâu.” 
“Hừm…” 
Chị Tinh ngượng ngùng ho khan, chị cảm thấy mình cũng hơi quá đáng với Doãn Hạ Mạt nhưng chị không muốn đắc tội với An Bân Ni chút nào. Tuy An Bân Ni coi họ như con ở, lúc nào cũng gào tới gọi lui, nhưng nếu đắc tội với một ngôi sao hàng hiệu trong công việc này là rất nguy hiểm. 
“Trân Ân, cậu đi đi, đừng đến trễ.” 
Doãn Hạ Mạt ôn tồn nói, Trân Ân còn đang tính nói thêm nhưng thấy ánh mắt của Doãn Hạ Mạt, cô thè lưỡi một cái rồi ngoan ngoãn bước đi. 
“Chị Tinh!” 
Giọng An Bân Ni tức tối khiến chị Tinh run lẩy bẩy đánh rơi cả cây son môi trong tay. Cây son rơi trúng vào váy Doãn Hạ Mạt mà cô vẫn bình lặng đưa tay nhặt trả lại cho chị Tinh. 
“Xin lỗi! Xin lỗi!” 
Chị Tinh khiếp đảm mặt trắng bệch, chị biết chiếc váy Doãn Hạ Mạt đang mặc trên người chốc nữa sẽ diễn tiếp đoạn hôm qua, nếu son vấy bẩn lên đó, chắc chắn ông đạo diễn sẽ nổi trận lôi đình, chị sẽ gặp rắc rối to. 
“Không việc gì.” 
Nụ cười trên gương mặt Doãn Hạ Mạt sáng ngời như ánh mặt trời, cô ngắm nhìn mình trong gương, chỉ còn mỗi môi là chưa trang điểm xong. 
“Chị Tinh này, chị ra chỗ An Bân Ni đi, phần còn lại em có thể tự làm được.” 
“Nhưng…” 
Chị Tinh ngượng ngùng như người mắc lỗi. 
“Chị đi nhanh đi, không sao đâu.” Doãn Hạ Mạt mỉm cười với chị Tinh rồi quay người nhìn vào gương trang điểm tô nốt son phần còn lại trên môi. Chị Tinh cũng chẳng qua là vì công việc kiếm sống mà phải chịu khổ chịu sở, nhẫn nhịn trước thái độ thù địch của An Bân Ni. 
“Cô An, cô có sai bảo nào?” 
Chị Tinh cười cầu hòa chạy tới bên An Bân Ni. An Bân Ni lạnh lùng nguýt chị một cái, chị Tinh luống cuống cúi đầu xuống lôi dụng cụ trong thùng trang điểm ra. An Bân Ni nhìn Doãn Hạ Mạt qua chiếc gương ngồi góc bên kia đang trang điểm, sắc mặt Doãn Hạ Mạt quả là bình tĩnh thản nhiên như không có chuyện gì phiền toái. 
An Bân Ni trong lòng tức tối. 
Chẳng qua chỉ là một đứa mới bước chân vào nghề, vậy mà dám đối đầu coi thường các bậc tiền bối, dựa vào tư cách, thái độ đó của Doãn Hạ Mạt mà trên mạng và trên báo chí, người ta dám đưa ra bình luận so sánh với cô ta sao?! Tối hôm qua một tay phòng viên văn hóa có gọi điện thoại tới hỏi cô rằng mọi người đồn thổi Doãn Hạ Mạt mới là người bạn diễn thích hợp nhất của Lăng Hạo, cô thấy thế nào! Hừm, hôm nay An Bân Ni có một cảnh quay chung với Doãn Hạ Mạt, nhất định cô sẽ cho Doãn Hạ Mạt biết thế nào là hậu quả của việc không tôn trọng kẻ đi trước! 
Không khí trường quay hôm nay khác hẳn hôm qua, sáng sớm trường quay rộng rãi đã được dọn dẹp sạch sẽ, đám phóng viên văn hóa bị từ chối không được phép vào săn tin, chín giờ sáng nhà sản xuất đã có mặt, chuyện này rất hiếm khi xảy ra. Nhân viên đoàn làm phim lúc đầu cũng cảm thấy khác lạ, sau họ nghe nói người phụ trách bên phía nhà đầu tư có khả năng sẽ tới trường quay khảo sát tình hình, bấy giờ mọi người mới bừng tỉnh vội vã. Hai phần ba kinh phí sản xuất bộ phim Bản tình ca trong sáng là do công ty này bỏ ra, như vậy chắc chắn họ sẽ làm chủ bộ phim, hèn nào nhà sản xuất vội vã căng thẳng thế kia. 
Thoắt cái đã đến giờ. 
Mười một giờ trưa, rốt cuộc nhà sản xuất cũng đợi được người phụ trách bên phía nhà đầu tư tới. Simon xuất hiện trước, nhà sản xuất vồn vã chạy ra đón, Simon chỉ hơi mỉm cười lịch sự chào lại rồi đi về phía bên kia, cung kính mở cửa xe. 

Khi người đó bước chân ra bên ngoài chiếc xe Bentley dài màu đen, nhà sản xuất kinh ngạc sững sờ. 
Trước đây, nhà sản xuất chỉ được nhìn thấy từ xa Thiếu gia Âu Thần với gương mặt anh tú đẹp đẽ như thần Mặt Trời của Tập đoàn Âu Thị trong các bữa tiệc cao cấp của giới thượng lưu. 
Âu Thần hình như không phải người sống trong hiện thực. 
Anh dường như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, tất cả những lời đồn đại về anh thần bí chả khác gì trong truyện cổ tích, thi thoảng lắm mới ngẫu nhiên tình cờ túm được gương mặt và hình dáng anh trên ti vi và trên báo chí. Trong các yến tiệc thuộc giới thượng lưu, chỉ những thân sĩ có thân phận đặc biệt tôn quý mới có thể tiếp cận Âu Thần, nhưng Âu Thần cũng chỉ xuất hiện chừng nửa tiếng đồng hồ rồi lại biến mất dạng, vì thế nhà sản xuất tuy đã nhìn tận mắt Thiếu gia Âu Thần nhưng đã bao giờ có cơ hội tiếp xúc gần như thế này đâu. 
Việc đầu tư lần này cho bộ phim Bản tình ca trong sáng là do Simon, trợ lý đặc biệt của Tập đoàn Âu Thị toàn quyền xử lý, trong suốt quá trình thực hiện bấm máy quay phim. Thiếu gia Âu Thần đâu có xuất đầu lộ diện. 
Nào ai ngờ, hôm nay Thiếu gia Âu Thần lại đích thân đại giá quang lâm thế này! 
Bầu trời không có nắng, xanh thẫm một màu như sắp có cơn mưa. Ánh mắt Âu Thần trầm lắng, trong thế giới của anh, đã không còn có ánh mặt trời nữa rồi, tại sao còn muốn nghĩ viển vông để tự hành hạ mình? Mặt sắt lại lạnh lùng, Âu Thần bước vào toà nhà đang thực hiện những cảnh quay bộ phim Bản tình ca trong sáng. 
Mùa đông, tất cả mọi vật hình như đều đông cứng lại. 
Trong gió lạnh buốt giá, chỉ có duy nhất sợi ren lụa màu xanh trên cổ tay Âu Thần vẫn lặng lẽ tung bay. 
***
Trong trường quay bộ phim Bản tình ca trong sáng. 
Không khí đông cứng lại, tất cả nhân viên đoàn làm phim đứng bên ngoài đều tròn mắt dõi nhìn, máy theo dõi quay hiện rõ hình ảnh. 
“Bốp!” 
Một cái tát giáng mạnh xuống má trái Doãn Hạ Mạt! 
An Bân Ni dồn hết nội lực vào cái tát này, khoảnh khắc bàn tay cô ta dán trên mặt Doãn Hạ Mạt hình như có ánh lửa tóe ra trong không khí, tất cả mọi người đều nghe rất rõ âm thanh dội ra từ cái tát đó. 
Doãn Hạ Mạt trợn to đôi mắt! 
Cô nhìn chằm chằm vào An Bân Ni, gương mặt trắng bệch, dấu bàn tay in trên má trái từ từ nổi hẳn lên, bỏng rát. 
“Ôi trời, đạo diễn!” 
An Bân Ni đưa tay bụm miệng, kinh hoàng quay đầu kêu to: 
“Làm sao bây giờ? Tôi nhập vai thái quá, bất cẩn đã ra tay đánh thật mất rồi!” 
Đạo diễn Từ rời khỏi máy theo dõi, ông đưa mắt nhìn An Bân Ni, không biểu hiện gì trên nét mặt, đạo diễn Từ khua tay: 
“Diễn lại!” 
Đám nhân viên đoàn làm phim bứt rứt không yên nhìn Doãn Hạ Mạt. Hạ Mạt cứng đơ người một mình trơ trọi đứng giữa trường quay, mặt mày trắng bệch trông giống như con chim bồ câu bi mưa xối ướt sũng. 
Trong kịch bản phim thường xuất hiện nhiều cảnh tát tai nhưng thông thường để hoàn thành vai diễn, các diễn viên khi nhập vai, bàn tay từ bên tai của diễn viên trượt dài xuống, diễn viên thuận thế nghiêng đầu qua, thêm vào đó là sự phối âm ở giai đoạn sau thì không bao giờ để lại dấu vết. An Bân Ni là ngôi sao dày dặn kinh nghiệm, lẽ ra không thể để xảy ra sai sót này mới đúng. 
“Bỏ qua nha!” An Bân Ni liếc nhìn Doãn Hạ Mạt đang im lặng, những dấu tay in hằn trên má Hạ Mạt, An Bân Ni vẫn lạnh lùng nói: “Có trách thì trách tôi nhập vai quá đấy thôi, nhìn mặt cô là muốn đánh ngay rồi, ngay đến bản thân tôi cũng không kìm chế được”. 
Doãn Hạ Mạt trong lòng quá rõ chuyện gì đang xảy ra. Cô nhắm mắt lại, cố gắng nén hơi thở xuống, nhưng vết thương trên má cô đau rát và cảm giác nhục nhã bừng bừng khiến toàn thân cứ cứng đờ. 
Hồi lâu, một lần nữa cô lại trợn tròn mắt, ánh mắt sắc lạnh như dao thép. 

“Nếu đã đánh rồi, vậy thì mời tiền bối An Bân Ni cứ để đoạn phim quay tiếp luôn cho xong rồi hãy dừng lại.” 
“A!” An Bân Ni cau mày. “Cô đang dạy tôi đó hả?” 
Lúc này, chị Tinh cầm theo hộp phấn trang điểm trong tay chạy đến đứng nghiêng hẳn qua bên trái Doãn Hạ Mạt tỉ mỉ dặm lên mặt Hạ Mạt một lớp phấn, dấu vết bị tát trên gương mặt của cô cần phải che phủ đi. Ánh mắt Doãn Hạ Mạt vô hồn nhìn về phía trước, hình như dòng máu trong người cô đã bị tê liệt. Chỗ bóng mát bên ngoài trường quay có mấy người đang đứng, những người đó đang nhìn vào cô, hình như họ đã đứng đó từ rất lâu rồi. 
Cô từ từ mở rộng tầm nhìn. 
Cô không muốn người ta nhìn thấy nỗi nhục của cô cho dù họ chỉ là những người xa lạ không quen biết. Ánh mắt cô chuyển qua chỗ khác, bỗng nhiên sâu thẳm trong đáy lòng cô có một cảm giác sợ hãi, cảm giác đó giống như đang bị một cây kim sắc cực lạnh đột ngột đâm thọc vào người. 
Cô đột ngột quay ngoắt đầu lại nhìn! 
Bên ngoài trường quay, trong bóng mát u ám ấy… 
Xa xa… 
Âu Thẩn đằng xa kia đang dõi nhìn cô! 
Bên ngoài trường quay, Âu Thần đứng trong một góc có bóng râm. Anh không thể nghe được bất kỳ âm thanh gì, và cũng chẳng thấy được bất cứ sự việc gì. Trong ánh mắt anh chỉ có cô đang đứng giữa trường quay, sắc mặt nhợt nhạt, bóng dáng thảm hại. 
Từ đằng xa nhìn Hạ Mạt. 
Ánh mắt cô đang nhìn qua đây, vô hồn trống rỗng là thế, sau đó là sợ hãi và hoang mang. Nhanh như chớp, cô quay đầu đi với ánh mắt ảm đạm, dùng mái tóc dài che đi dấu vết bị đánh trên mặt. Hình như đối với cô, cái đau bị đánh mãi mãi không bao giờ có thể so sánh nổi với việc bị anh chứng kiến nỗi nhục nhã và sự xấu hổ. 
Môi Âu Thần mím chặt lại thành một vệt trầm u uất. 
“Mọi người chuẩn bị!” 
Ðạo điễn Từ dán mắt vào máy theo dõi, khua tay: 
“Diễn!” 
Giữa trường quay. 
Tât cả máy quay và ánh sáng đều rọi vào mặt An Bân Ni và Doãn Hạ Mạt. 
An Bân Ni không nhìn Doãn Hạ Mạt, “Băng Đồng… cô… cô nói gì… đó không phải là sự thật… đúng không?”. 
Doãn Hạ Mạt tránh ánh mắt của An Bân Ni, nặng nề nói: “Là thật đó”. 
An Bân Ni vung tay lên! 
“Bốp!” 
Lại một cái tát tay rất mạnh bên má trái của Doãn Hạ Mạt, thậm chí âm thanh vọng lại của cái tát đó còn lớn hơn cái tát lúc trước, bàn tay đó dường như mang theo sự oán hận không gì sánh nổi, như muốn đập nát mặt cô ra. Hạ Mạt bị đánh mạnh tới nỗi đầu nghiêng hẳn sang một bên sắc mặt nhợt nhạt cắt không còn giọt máu. 
Cả trường quay giật bắn người kinh hãi! 
Nhà sản xuất lúng túng nhìn Âu Thần đang đứng bên, thấy Âu Thần ánh mắt lạnh lùng, đôi môi mím chặt, thân người như một tượng đá khiến hơi thở cứ run bần bật dù trời đâu có lạnh. Tuy là không quen, nhưng nhà sản xuất vẫn có thể thấy tâm trạng cực kỳ không vui của Âu Thần. 
Sao tự dưng lại gặp phải chuyện này cơ chứ? 

Nhà sản xuất cuống quýt, trán túa mổ hôi. 
Tập đoàn Âu Thị bỏ tiền ra đầu tư cho bộ phim Bản tình ca trong sáng chỉ với một điều kiện, điều kiện đó chính là để Doãn Hạ Mạt vào vai nữ chính thứ hai, hơn nữa Doãn Hạ Mạt là gương mặt đại diện phát ngôn của sản phẩm mỹ phẩm Lỗi Âu của Tập đoàn Âu Thị, nhìn sơ qua là biết ngay mối quan hệ giữa Tập đoàn Âu Thị với Doãn Hạ Mạt rất tốt đẹp. Sao lại đúng lúc này, trước sự quan sát của Âu Thần, An Bân Ni hết lần này đến lần khác không biết giữ gìn chừng mực thế kia, rành rành đã giáng cho Doãn Hạ Mạt hai cái bạt tai. 
“Thiếu gia”, Simon tiến lên trước một bước, hạ giọng nói, Simon biết rất rõ vị trí của Doãn Hạ Mạt trong lòng thiếu gia, “có cần tôi đi…”. 
“Không cần.” 
Âu Thần gằn giọng trả lời, ánh mắt vẫn dõi nhìn Hạ Mạt dưới ánh đèn cường độ mạnh, sắc mặt cô trắng bệch, trắng bệch như thể chỉ một khắc nữa thôi là sẽ chết vì mất máu, một vệt máu nhỏ từ khóe miệng cô chảy ra. 
Giữa trường quay. 
An Bân Ni giơ cao bàn tay, khóc thút thít, nói: “Băng Đồng… tôi… tôi… cứ… cứ… cứ…”. 
Doãn Hạ Mạt đứng lặng lẽ. 
Bỗng dưng, An Bân Ni làm như không nhớ lời thoại, giậm một bước quay đầu lại la to: 
“Đạo diễn, không được rồi.” 
“Cắt.” 
Đạo diễn nhăn mày, la to: 
“Lại sao nữa hả?” 
“Cảnh này phải cần một tinh thần quyết liệt, tôi vừa phải toàn tâm tập trung thể hiện tình cảm của vai diễn, vừa phải nghĩ không thể đánh thật vào mặt của Doãn Hạ Mạt nên rất khó tập trung” An Bân Ni vừa than vãn vừa liếc nhìn gương mặt đã bị sưng tấy của Doãn Hạ Mạt, cô ta nói tiếp: “Vừa nãy tôi không chú ý đánh Doãn Hạ Mạt, vừa hoang mang quên hết cả lời thoại.” 
Doãn Hạ Mạt từ từ ngẩng đầu lên. 
Ánh mắt Âu Thần đằng xa kia lướt trên má cô, lạnh lùng, ánh mắt không biểu hiện chút tình cảm, ánh mắt đó dừng lại ở chỗ bị tát đang đau rát của cô. Cô hoảng hốt, cảm giác như mình đang bị lột hết quần áo giữa trời lạnh đầy tuyết, trần truồng và đang bị lăng nhục mà không thể nào đánh trả. 
Đặc biệt. 
Là trước mặt Âu Thần. 
Chút lòng tự trọng cuối cùng của cô như bị gió cuốn đi mất. 
“Vậy cô muốn thế nào?” đạo diễn Từ hết kiên nhẫn nói. 
“À thì… đạo diễn”, An Bân Ni nói chả nể nang gì, “cảnh này quan trọng như vậy, tôi nghĩ… hay là tôi đánh thật, có được không? Tôi cũng dễ tập trung được tinh thần cảm xúc cũng dễ mang vào”. 
“Hả?” 
Đạo diễn Từ ngây ra một lúc, nhìn Doãn Hạ Mạt rồi lại nhìn An Bân Ni, đắn đo hồi lâu, sau đó gật đầu nói: 
“Ok! Làm theo lời của An Bân Ni đi!” 
“Không được! Ngài Bỉ Đắc!” Nhà sản xuất vội vàng xông vào, kìm giọng nói: “Ông điên rồi hả? Hôm nay có Thiếu gia Âu Thần của Tập đoàn Âu Thị đến, Doãn Hạ Mạt là người họ tiến cử, ông quá nuông chiều An Bân Ni sẽ làm cho Tập đoàn Âu Thị tức giận đấy!”. 
Đạo diễn Từ cúi đầu nhìn vào máy theo dõi, nói: 
“Ðừng có quên thỏa thuận lúc đầu của tôi, ông phụ trách việc của ông, tôi phụ trách chất lượng quay phim của tôi, còn việc tôi quay cụ thể ra sao, phiền ông đừng nhúng tay vào. ” 
“Bỉ Ðắc!” 
“Ông muốn ép tôi từ chức hả?! ” 
Ðạo diễn Từ đưa mắt nhìn, nhà sản xuất đành vội vàng ngậm miệng lại, thầm cầu khẩn van xin, mong sao Thiếu gia Âu Thần không quá nóng giận mà quyết định hủy việc đầu tư. 
“Chuẩn bị! Diễn!” 
“Bốp! ” 

Bàn tay An Bân Ni giáng xuống, âm thanh cái tát như tiếng sét kinh hoàng phập vào mặt Doãn Hạ Mạt! 
… 
“A! Thật ngại quá, tôi lại quên lời thoại rồi…” 
An Bân Ni ngượng ngùng cười xin lỗi. 
… 
“Diễn!” 
… 
“Bốp! ” 
Dấu năm đầu ngón tay in hằn! 
… 
“Bốp!! ” 
Lại một cái tát. 
… 
“Bốp!!! ” 
Lại một cái tát tay nữa thật mạnh! Khóe môi Doãn Hạ Mạt cũng vạ lây bị đánh đến nỗi sưng tấy cả lên, những dấu tay chồng lên nhau hằn trên gương mặt thảm thương trắng bệch không chút máu, tóc tai xổ tung rũ rượi. 
… 
“Cảm giác không tốt lắm, lại một lần nữa được không đạo diễn? ” 
“À, lúc nãy nói sai một lời thoại!” 
“Biểu đạt tình cảm của Doãn Hạ Mạt không đúng, làm tôi sợ đến quên lời thoại!” 
“Lại một lần nữa được không?” 
An Ban Ni lần lượt thỉnh cầu. 
… 
Hai bên má Doãn Hạ Mạt đã hoàn toàn tê dại, cùng với từng cái tát giáng mạnh xuống mặt, màn đêm dần kéo đến trước mặt cô hệt như cái đêm đen giông tố đầy trời mưa gào sấm thét ở cô nhi viện trong ký ức. Một lũ trẻ lớn hơn cướp lấy đồ chơi của Tiểu Trừng, cô xông lên toan cướp lại, chân tay của lũ trẻ lớn hơn đó như mưa rơi xối xả đấm đá lên người cô, quần áo trên người cô bị kéo rách, bọn chúng lại còn trắng trợn chế giễu lăng nhục cô… 
Đau đến nỗi… 
Chết đến nơi rồi… 
Lại thêm một cái tát thật mạnh vào mặt cô, lạnh lùng hắc ám, mặt mày xây xẩm, nỗi đau và nỗi nhục nhã này sẽ mãi ghi lòng tạc dạ, cô khép chặt đôi mắt, cố gắng đứng vững trên đôi chân của mình. Không thể để ngã quỵ, Doãn Hạ Mạt, mày không thể ngã được, nếu như ngã xuống, thì mày sẽ không còn gì nữa! Hạ Mạt nghiến răng mím chặt môi, cô cố sao giữ vững tư thế tôn nghiêm của mình. 
Bóng đen ngạt thở… 
Nỗi nhục và sự đau khổ ấy khiến trời đất đều điên cuồng xoay chuyển. 
Lại một cái tát nữa giáng xuống mặt cô! 
Tiếng cười của An Bân Ni. 
Mùi tanh tanh xông lên từ khóe miệng, cái tát dùng hết sức giáng xuống. Đầu Doãn Hạ Mạt ầm ầm rạn nứt! Trong nỗi nhục nhã không có điểm tận cùng, cô liều mạng mím chặt môi, cố gắng gượng đứng thẳng, nhưng hai đầu gối cứ run rẩy, tất cả dây thần kinh trên khắp cơ thể đều yếu ớt đến mức không thể trụ được nữa, chầm chậm, cô có thể cảm nhận được toàn thân mình đang đổ xuống. Thế giới đen tối và lạnh buốt. Thân thể cô tiêu hao chút sức lực cuối cùng, từ từ đổ sụp xuống mặt đất lạnh lẽo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.