Bong Bóng mùa hè

Chương 40 part 1


Bạn đang đọc Bong Bóng mùa hè – Chương 40 part 1

Phòng nghỉ đài truyền hình HBS. 
Không khí căng thẳng khiến người ta ngạt thở… 
“Tại sao lại lừa tôi?” 
“Tôi và em…” 
Giọng Âu Thần khô khốc, tắc nghẹn. Nhìn vào dấu đôi môi vừa mới được hôn của cô, anh khép mắt lại, cố gắng ép cơn hỏa khí thịnh nộ trong lòng ngực xuống, “đúng là trước đây tôi và em đã từng bên nhau, tại sao em không kể cho tôi biết? Tại sao khi tôi hỏi chuyện, em lại lừa dối tôi?” 
Trái tim Doãn Hạ Mạt âm ỉ nhức nhối. 
Cô không nói nổi, mà cũng chẳng biết nên nói thế nào. Cứ nghĩ anh đã bị mất ký ức rồi, chỉ cần đừng ai nhắc đến là anh sẽ không bao giờ nhớ lại, những tình cảm và đau khổ trong dĩ vãng sẽ như làn khói tan đi. Nhưng, anh vẫn là con người cố chấp, vẫn kiên trì tìm kiếm, lần giở dấu tích của quá khứ. 
Lặng nhìn theo vẻ mặt tức giận và lạnh lùng của Âu Thần, cô ngẩn ngơ như người mất hồn. 
Thực sự cô có thể quên hẳn anh sao? Trong những tháng ngày qua, cô thật sự không còn chút tình cảm gì với anh sao? Nhưng cô thực sự không muốn tái diễn cuộc sống của năm năm về trước, nó giống như loài dây leo bám chặt vào thân cây lớn, một khi cái cây ấy chết đi thì thân dây leo mất ngay chỗ dựa, chỉ còn có thể chờ ngày chết mà thôi.
 
Những ngón tay siết chặt, Doãn Hạ Mạt tránh ánh mắt bám riết của Âu Thần, gạt bỏ nỗi đau trong lòng, cô hạ giọng nói: 
“… Vì không có gì cần phải nói với anh.” 
Âu Thần bối rối, anh nghẹn ngào: 
“Cái gì gọi là “không có gì cần phải nói”?!… Mà cứ cho là em cảm thấy không cần thiết nữa đi, em có quyền gì mà lừa dối tôi chứ?” 
Từng cơn, từng cơn tê tái trong lồng ngực. 
Bỗng nhiên anh cảm thấy mình như một thằng hề trên sân khấu, ký ức mà anh đã phải dành toàn bộ tinh thần và sức lực đi tìm kiếm, trong mắt cô ấy chỉ là một đoạn quá khứ “không có gì cần phải nói” mà thôi. 
Nhìn bộ dạng đau khổ, ưu uất, suy sụp của Âu Thần, Lạc Hi mỉm cười. 
Thời gian quả là thứ rất đáng yêu. Mới đầu, vì Thiếu gia Âu Thần không thích anh ở bên Doãn Hạ Mạt nên anh đã bị buộc phải lập tức dời xa gia đình nhà họ Doãn mà anh đã rất yêu thương, thân thuộc. Tuy được đi Anh du học, nhưng cái cảm giác nhục nhã giống thứ đồ rác rưởi bị quăng đi đó, anh sẽ không bao giờ quên được. 
Và hôm nay… 
Người bị lăng nhục trong đau khổ phải chăng là thiếu gia Âu Thần đó sao? 
“Chúng ta đã chia tay nhau rồi.” 
Giọng Doãn Hạ Mạt vang vọng trong không gian, ánh mắt lại lặng lẽ nhìn sợi ren lụa màu xanh trên cổ tay Âu Thần. Những hoa văn xinh xắn phức tạp, sắc màu đã phai nhạt, quấn chặt mấy vòng trên cổ tay Âu Thần, nhẹ nhàng bay bay. 
“Cái gì?!” 
Trong lòng Âu Thần như có chiếc búa ngàn cân vừa tàn nhẫn giáng mạnh. 

Hạ Mạt lặng lẽ nhìn sợi ren lụa màu xanh trên cổ tay Âu Thần, khẽ nói: “Đã chia tay từ năm năm trước rồi, đương nhiên đâu cần anh phải cố gắng nhớ lại”. 
Mặt Âu Thần trắng bệch, hồi lâu mới hỏi dồn: “Tại sao lại chia tay?” 
Năm năm trước, dưới gốc cây anh đào, cô đã quăng sợi ren lụa màu xanh kia vào màn đêm. 
Khoảnh khắc ấy. 
Cô đã quyết định chấm dứt và quên đi tất cả. 
Đối diện với người đã quên đi ký ức như anh, cô đâu thể nhẫn tâm nhắc lại quá khứ. Giờ đây cô mới hiểu, suy cho cùng, cô cũng đã từng một thời yêu anh, vậy thì, hãy cứ để những chuyện quá khứ qua đi kết thúc thật nhẹ nhàng. 
Máu như cuộn sóng trong lồng ngực, đôi môi Âu Thần trở nên nhợt nhạt, gương mặt cứng rắn lạnh lùng đang cố gắng giữ lấy chút tự trọng cuối cùng, sống lưng thẳng duỗi như tượng đá. 
Anh không thể nào tin nổi lời giải thích của cô. 
Nếu mọi chuyện chỉ có vậy thì tại sao, trong những đêm ác mộng vây quanh, nỗi đau lại nhói buốt như thế?! Nếu sau khi mất trí nhớ, gặp lại cô mà tình cảm dành cho cô vẫn mãnh liệt, thì anh của năm năm về trước tại sao lại có thể bình thản chia tay như thế?! 
“Tôi không tin.” 
Giọng Âu Thần lạnh lùng đến thấu xương. Sau đó, anh nắm chặt tay trái Hạ Mạt, quay người ra phía cửa phòng nghỉ. Không thể chịu đựng được khi có người thứ ba tồn tại trong không gian giữa anh và cô. Anh cần nói chuyện với cô, anh muốn biết rốt cuộc năm năm trước đã xảy ra chuyện gì! 
“Đi theo tôi!” 
Bị Âu Thần lôi đi, Doãn Hạ Mạt kinh hãi vùng vẫy, những ngón tay tràn đầy phẫn nộ của anh như chiếc kìm lạnh giá siết chặt lấy cô, khiến cô không sao thoát ra được. Cô ngước nhìn, Âu Thần đang muốn kéo cô ra ngoài phòng nghỉ. 
“Âu Thần!…” 
Cô lúng túng gằn giọng thét lên. 
Đột nhiên. 
Một cánh tay dài nắm chặt tay trái Doãn Hạ Mạt, sức mạnh bất ngờ ập đến khiến bước chân của Âu Thần khựng lại. Anh chau mày nhìn, Lạc Hi cũng tóm chặt Hạ Mạt, nét mặt giễu cợt, như cười như không. 
“Buông cô ấy ra!” 
Nhìn bàn tay Lạc Hi đặt trên cánh tay trắng muốt của Hạ Mạt, Âu Thần cố gắng kiềm chế cơn giận dữ muốn giết chết ngay Lạc Hi. 
“Hừm. Hình như người nói câu này phải là tôi mới đúng.” Khóe môi Lạc Hi nhếch nụ cười khinh bỉ. “Anh dựa vào cái gì mà dám chạm vào người Mạt Mạt? Cứ cho là năm năm trước, Mạt Mạt đã từng gắn bó với anh, nhưng bây giờ, cô ấy là của tôi.” 
Âu Thần dằn giọng lạnh lùng nói: 
“Cô ấy là của tôi.” 
Lạc Hi thờ ơ đón ánh mắt của Âu Thần. 
“Cô ấy là của anh?” 

Anh cười rũ rượi rồi từ từ cúi đầu, hướng về đôi môi Doãn Hạ Mạt, chầm chậm, như muốn tuyên bố quyền sở hữu của mình, anh hôn lên môi Hạ Mạt. 
Khi Lạc Hi càng lúc càng kề sát. 
Khi đôi môi cô đã có thể cảm nhận được hơi ấm của Lạc Hi. 
Doãn Hạ Mạt đột nhiên nhắm mắt lại. 
Tránh nụ hôn đó… 
Nét mặt Âu Thần hiện rõ sự đau khổ, Hạ Mạt cũng u uất trong lòng. Lần trước trong bệnh viện, cô cố tình mượn sự xuất hiện của Lạc Hi để buộc anh phải rời xa cô, nhưng chính gương mặt bị tổn thương đó của Âu Thần lại làm trái tim cô tan nát. 
Cô chỉ là không muốn gặp lại Âu Thần, không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa và càng không muốn anh phải đau khổ. 
“Em…” 
Lạc Hi khựng lại, trừng trừng nhìn Doãn Hạ Mạt đang nghiêng đầu né tránh. Bàn tay anh đang giữ chặt cánh tay cô đột ngột buông ra. Một nỗi đau đớn, tổn thương vụt qua trong mắt anh. 
Lúc này, Âu Thần đã kéo mạnh Doãn Hạ Mạt ra sau lưng mình, Anh không thể chịu đựng thêm cảnh Lạc Hi năm lần bảy lượt lôi Hạ Mạt ra đùa giỡn, khinh bạc, căm tức đến tột cùng, anh vung nắm đấm vào mặt Lạc Hi! 
Tiếng gió quạt tới như trời long đất lở. 
Lạc Hi tránh qua bên. 
Anh đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Mạt đang đứng sau lưng Âu Thần. Hai người họ dường như là một, còn anh lại như tách hẳn ra. Lạc Hi cay cú trong lòng, dường như mất hết lý trí, vung ngay nắm đấm quại lại mặt Âu Thần! 
“Đủ rồi!” 
Doãn Hạ Mạt thoát ra ngoài vòng che chắn của Âu Thần, cô xông vào giữa hai người. Lạc Hi hốt hoảng tái mét mặt, song anh không thể kịp thu lại nắm đấm của mình, chỉ còn cách cố gắng chuyển lệch hướng đi, xương ngón tay Lạc Hi sượt qua gò má Doãn Hạ Mạt để lại một vệt trắng dài trên má cô. 
“Các anh làm gì vậy? Đánh nhau như trẻ con sao?” 
Đôi mắt cô tràn đầy tức giận, vết xương ngón tay Lạc Hi vừa để lại trên má chuyển dần sang hồng, rồi đỏ, rồi tím bầm. 
“Em và anh ta rốt cuộc có quan hệ gì?” 
Trong lúc này, không biết rốt cuộc cô nên đứng về phía ai đây, Âu Thần hay Lạc Hi. Lạc Hi nhìn vệt bầm đỏ trên má Hạ Mạt mà xót xa, anh lạnh lùng hỏi. 
“Em… vẫn còn có ý với hắn?” 
Tâm trạng vừa cay cú vừa đau khổ khiến lời lẽ của Lạc Hi trở nên lạnh lùng. 
Hơi thở của sự đau khổ tràn ngập trong không gian. 
Hạ Mạt chẳng nhìn ai. 

Cô lẳng lặng quỳ xuống, nhặt từng tấm ảnh, từng tấm ảnh cũ bị Âu Thần ném vung vãi trên mặt đất lúc nãy lên. Cầm những bức ảnh quá khứ trong tay, nhìn lại cảnh cũ mà thấy tim mình đau nhói. Cô đã từng nghĩ chỉ cần ép bản thân mình hờ hững và lạnh nhạt là có thể quên đi tất cả những tháng ngày đã qua. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy những tấm ảnh này cô mới hiểu, chẳng qua đó chỉ là cô tự lừa dối chính bản thân mình đó mà thôi. 
“Hãy quên đi thôi.” 
Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, cô quay lưng lại với Âu Thần và nói. 
Cô úp ngược những tấm ảnh đó trong lòng bàn tay, chỉ để lộ tấm ảnh hai người tựa lưng vào nhau lúc hoàng hôn, hình ảnh trong đó hầu như không còn nhìn rõ nữa. 
“Tôi của năm năm về trước tuyệt đối không đáng để anh lưu luyến, những đoạn hồi ức đó cũng càng không đáng để anh phải truy tìm như vậy. Nhớ về những hồi ức đó sẽ chỉ khiến anh đau khổ mà thôi. Vì thế… xin anh hãy quên đi…!” 
Cô ném những tấm ảnh vào thùng rác bên cạnh. 
Tấm ảnh hai người tựa lưng vào nhau lúc hoàng hôn, và một tấm ảnh khác như cố tình lật ngược lại. Tấm ảnh đó chụp cảnh sân trường Thánh Huy, chàng trai Âu Thần đang đứng trước mặt cô, hơi cúi lưng xuống, hôn lên bàn tay cô. Trong tấm ảnh, cô nhìn anh trìu mến với nét mặt ngượng nghịu e lệ của người thiếu nữ mới lớn. 
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…?” 
Trái tim Âu Thần như rỉ máu hoảng hốt trước cảm giác bị vứt bỏ, nhìn Hạ Mạt lạnh lùng quăng tấm ảnh ngày xưa vào sọt rác, anh vừa đau khổ vừa tức giận, nhưng lại không muốn tỏ thái độ mình là kẻ quá yếu đuối để cô giễu cợt. 
“Là tôi đã làm sai điều gì?” Giọng của anh nghẹn ngào, “Là tôi đã làm sai điều gì khiến em phải hận tôi, thà rằng tôi quên em đi, em cũng không muốn gặp lại tôi nữa sao…” 
“Không phải.” 
Chuyện của ngày xưa đó có lẽ không thể dùng đúng sai để mà phán xét, là do tính cách của hai người đã buộc sự chia tay trở thành lựa chọn duy nhất. 
“Vậy cuối cùng là vì cái gì?” Âu Thần hỏi, hàm dưới nghiến chặt. “Lẽ nào chỉ một lời nói của em, ký ức của tôi sẽ phải xóa hết hay sao? Những gì thuộc về quá khứ đâu phải do tự mình tôi đoán ra, mà cũng không phải do em kể với tôi mà có được! ” 
“Nói hay lắm.” 
Lạc Hi điềm tĩnh nói. 
“Tất nhiên không phải do Mạt Mạt kể với anh, nhớ hay quên là chuyện của anh, anh đâu còn tư cách gì mà đứng đây chất vấn cô ấy?” 
Âu Thần đưa ánh mắt lạnh lùng về phía Lạc Hi. 
“Anh cũng có tư cách gì mà ở đây nói chuyện với tôi?” 
Giọng điệu kiêu ngạo của Âu Thần khiến Lạc Hi phải dựng mày. Lạc Hi đột nhiên phá lên cười, nụ cười rạng rỡ khác thường, chứa đầy nỗi căm giận mãnh liệt. 
“Mạt Mạt…” 
Lạc Hi khẽ cười, rồi quát một tràng dài: 
“Hoặc là em nói dứt khoát với anh ta, đỡ mất công anh ta lúc nào cũng khẳng định em là của anh ta… Nói với anh ta, năm đó em và anh ta chia tay là vì sự xuất hiện của anh… Là vì anh, nên em…” 
“Lạc Hi!” 
Doãn Hạ Mạt hơi ngạc nhiên nhưng cô cũng đã hiểu Lạc Hi muốn làm gì. Cô vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Âu Thần. Đôi mắt anh xanh thẳm tựa đáy hồ, không thể nhìn rõ tâm trạng của anh, dường như có một làn sương đang kết thành băng trên người anh, hơi thở của anh khiến cô rùng mình. 
“Sao? Anh nói sai rồi sao?” Nụ cười Lạc Hi thật dịu dàng vô hại nhưng ánh mắt anh đen kịt. “Lẽ nào không phải vì sự xuất hiện của tôi mới dẫn đến sự chia tay của hai người hay sao?” 
“Đủ rồi.” 
“Là như vậy sao?” 
Âm thanh tắc nghẹn phát ra từ cổ họng Âu Thần, không khí ngột ngạt bao trùm, bóng Âu Thần thấp thoáng trên mặt đất dường như có thể tan biến bất cứ lúc nào. Là vì sự xuất hiện của người thanh niên này mà năm năm về trước, cô đã quyết định ruồng bỏ anh hay sao? 

Doãn Hạ Mạt siết chặt đầu ngón tay, trong lòng cô giằng xé, nhưng rốt cuộc cũng vẫn là sự yếu đuối, đôi mắt màu hổ phách nhìn Âu Thần. 
“Không phải vậy, không phải như anh nghĩ.” 
“Vậy thì là thế nào?” 
Là khi cười mà như không, anh luồn những ngón tay thon dài vào mái tóc dài và dày của cô, nhẹ nhàng nhưng cố tình quay đầu cô về phía mình, buộc trong mắt cô chỉ còn một mình anh. 
“Định trốn hắn ta bao lâu nữa? Lẽ nào em lại muốn nối lại tình xưa?” Cô càng muốn bảo vệ Âu Thần bao nhiêu, thì lòng Lạc Hi càng trào dâng một nỗi căm hận sâu sắc bấy nhiêu. Nỗi đau bị ruồng bỏ năm năm về trước như cơn ác mộng lại ập vào anh. Giọng như muốn thôi miên anh nói: “Mạt Mạt, em nói với hắn ta, từ trước tới nay em chưa từng yêu hắn, vì anh, em và hắn năm năm về trước đã chia tay nhau rồi.” 
Doãn Hạ Mạt nhắm chặt mắt lại thở thật đều, cố gắng thoát khỏi tâm trạng đang rối như tơ vò. Lạc Hi không chịu buông tha cô, anh ngoắc chặt ngón tay vào tóc cô, cô đau đến nỗi mở to đôi mắt. Ánh mắt cô đụng phải ánh mắt cáu giận của Lạc Hi, ánh mắt đó đang truy bức cô, không cho cô bất cứ cơ hội nào để thở. 
Cô đứng im. 
Lạc Hi lại càng ôm chặt cô hơn. 
Anh nói trọng nghẹn ngào, đau khổ: 
“Đã quên rồi sao, em đã nói là em yêu anh… Đã từng một lần vứt bỏ anh, vẫn còn muốn vứt bỏ thêm lần thứ hai nữa sao… Bảo hắn rời xa em đi…” 
Cô cho là Lạc Hi đang đóng kịch. 
Là anh đang dùng cái thủ đoạn sở trường nhất của mình để chiến thắng trong trận chiến gọi là “báo thù” này. Nhưng, có lẽ kỹ năng diễn xuất của Lạc Hi quá điêu luyện, thêm một chút khàn khàn trong cái giọng nói rất đỗi nhẹ nhàng ấy khiến cô lúc này đây không thể đẩy anh ra được. 
Trước mắt Âu Thần là một màn đen, tựa như giữa đêm khuya trong mùa đông buốt giá. Không có ánh trăng, không gian vắng lặng như đã chết. Hai người họ ôm chặt lấy nhau thành một ngay trước mặt anh, khiến người ta như đang quay cuồng trong màn đêm huyền ảo, anh không cần phải xem nữa, sự thật đã bày ra trước mắt quá rõ ràng. 
Sau sự đau khổ đến tột cùng, là sự tê liệt đến băng giá, sau sự tê liệt đến băng giá là sự căm tức từ trong tim trào ra. 
Thì ra đó là những thứ không thể lãng quên được trong cuộc đời cho dù đã lãng quên thì cũng vẫn phải dốc sức đi tìm. Và rõ ràng đó chỉ là một quá khứ bị phản bội. Mà người đã phản bội anh lại đang sống rất hạnh phúc trước mặt cười nhạo báng ký ức của anh. 
“Các người sẽ phải trả giá vì điều này”. 
Điểm sáng cuối cùng đã vụt tắt trong mắt Âu Thần, giọng nói của anh lạnh lùng như sắt đá. Câu nói ấy hình như không chỉ là lời tuyên án dành cho Doãn Hạ Mạt và Lạc Hi, nó cũng là lời tuyên án dành cho chính anh.
Doãn Hạ Mạt đứng đờ người. 
Cô đã nghe được sự hận thù khắc cốt ghi tâm trong câu nói của Âu Thần, không phải như vây, cô chỉ muốn tránh xa cuộc sống của anh, cô đâu muốn làm anh bị tổn thương, để rồi thay bằng tình yêu, sẽ là nỗi căm hận đeo đẳng. Cô ngẩn ngơ đẩy Lạc Hi ra, đang tính nói gì đó, Lạc Hi đã vội thô bạo ôm chặt cô lần nữa, ép đầu cô sát vào lồng ngực anh khiến cô không thể nhìn thấy Âu Thần được nữa. 
Âu Thần bỏ đi. 
Những bước chân lạnh lùng khiến trái tim cô đau từng mũi, từng mũi kim châm. 
Cánh cửa đóng “rầm” lại. 
Tiếng cửa đóng làm cô giật thót mình, bất giác tóm chặt tay áo Lạc Hi. Bàn tay thon dài của Lạc Hi nhẹ nhàng vỗ về cô. Cô dần dần bình tĩnh trở lại, từ từ buông tay áo Lạc Hi ra. 
Lạc Hi nói nhỏ: “Mạt Mạt sau này em chỉ là của mình anh thôi… được không?” Anh nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô. Nửa câu trước giống như mệnh lệnh hoặc là lời tuyên thệ, nửa sau lại giống như lời thỉnh cầu thì đúng hơn. Có lẽ ngay chính bản thân anh cũng chưa nhận ra sự van xin trong lời nói của mình. 
Doãn Hạ Mạt có chút hoảng hốt. 
Sau đó, rất nhẹ, khó có thể nhận ra đó là cái gật đầu. Mà giữa phút giây gật đầu ấy, dường như trong cô, có một cái gì đó đang chết đi. 
***


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.