Bạn đang đọc Bong Bóng mùa hè – Chương 26 part 1
Chiều thứ năm.
Chiếc đồng hồ treo tường chạy rất khẽ, kim đồng hồ chỉ đúng ba giờ. Nhân viên công ty Lỗi Âu đang bận rộn trên tầng chín tòa nhà trụ sở, mấy thư ký xếp sắp chỉnh lý hồ sơ, giấy tờ văn bản đặt trên chiếc bàn trong phòng họp. Phòng họp rộng lớn, một sân khấu nhỏ đơn giản phía bên phải, máy quay trên giá được bố trí chỗ thích hợp chĩa vào chính giữa sân khấu, dây dẫn nối thẳng tới màn hình tinh thể lỏng đặt trước tất cả các vị trí ngồi trên bàn họp.
Đối diễn phòng họp là một phòng làm việc nhỏ được tạm thời bố trí thành phòng trang điểm và nghỉ ngơi.
Trong phòng chia thành năm khu vực tương đối độc lập. Công chúa Mỹ Nhân Ngư là chủ đề diễn buổi hôm nay. Công ty Lỗi Âu không chỉ chuẩn bị khu vực trang điểm nghỉ ngơi riêng cho từng nữ diễn viên tới thử vai mà còn chuẩn bị luôn cho họ trang phục diễn, chuyên viên trang điểm, hoa tươi và trái cây. Đào Thục Nhi, Từ Tịnh Nghi, Quan Dĩnh đều đã trang điểm thành những nàng công chúa yêu kiều thướt tha, họ chỉ khác nhau về màu sắc trang phục. Đào Thục Nhi mặc váy hồng, Từ Tịnh Nghi màu trắng, Quan Dĩnh là công chúa màu xanh lam. Bọn họ người nào cũng đem theo hai ba trợ lý giải quyết những việc lặt vặt.
Không khí trong phòng trang điểm nghỉ ngơi có vẻ hơi nặng nề.
Hôm đó tại sảnh đường công ty Lỗi Âu, việc Thiếu gia họ Âu đã chỉ định Doãn Hạ Mạt, một người mới vào nghề, tên tuổi chưa xuất hiện làm gương mặt đại diện đã khiến các nữ diễn viên khác được tiến cử tham gia thử vai chả còn ý nghĩa gì nữa. Âu Thiếu gia đã tự tay chấm Doãn Hạ Mạt làm gương mặt đại diễn thì chắc chắn chẳng còn gì để mà hồi hộp chờ đợi. Không ngờ, công ty Lỗi Âu lại gửi giấy mời họ tới thử vai diễn, trong danh sách có cả tên Doãn Hạ Mạt. Nghe nói Thẩm Tường nhận được giấy mời đã cười khẩy, xét nát tờ giấy quẳng vào thùng rác. Từ Tịnh Nghi và Quan Dĩnh thái độ bình thường, ngay từ đầu họ đã xác định cơ hội của mình là rất ít. Hằng năm công ty Lỗi Âu đều thay gương mặt đại diện quảng cáo mới, Từ Tịnh Nghi và Quan Dĩnh coi đây chỉ là cơ hội học hỏi để chờ thời cơ lần sau sẽ được hợp tác, vì thế hai người rất vui vẻ thoải mái.
Người lúng túng, gượng gạo nhất phải nói là Đào Thục Nhi.
Qua gương, Quan Dĩnh để ý Đào Thục Nhi từng ly từng tý. Hồi đầu nghe nói sau khi Vi An bị loại trừ, người có khả năng lớn nhất nắm được hợp đồng quảng cáo này chính là Đào Thục Nhi, nào ngờ, kết quả Âu Thiếu gia lại đích thân nhắm trợ lý của cô ta. Đào Thục Nhi này xem ra cũng chẳng mấy vận may. Trước đây, đương lúc sắp phát tài thì bị trợ lý của mình là Vi An chen ngang cướp mất cơ hội, lẽ nào, giờ đây một lần nữa lịch sử lại tái diễn với cô ta?
Đào Thục Nhi trầm ngâm ngồi trước bàn trang điểm, chuyên viên trang điểm đang cẩn thận làm tóc cho cô. Đào Thục Nhi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, ba giờ mười. Lúc Đào Thục Nhi ngẩng lên, chuyên viên trang điểm không để ý, đúng lúc đang nắm tóc giựt mạnh một cái làm Đào Thục Nhi đau nhăn mặt.
“Xin lỗi chị”.
Chuyên viên trang điểm vội vàng xin lỗi.
Đào Thục Nhi hình như không nghe thấy, cô liếc thăm dò từng góc trong phòng nghỉ ngơi trang điểm. Còn hai khu vực bàn trang điểm không có người, hai bảng tên “Thẩm Tường” và “Doãn Hạ Mạt” màu vàng nhạt có hình hoa hồng yên lặng nằm trên hai chiếc bàn trang điểm.
Lần thứ chín Trân Ân nảm lòng khi nghe trong điện thoại là tiếng: “Xin lỗi, số máy bạn vừa gọi hiện đã tắt máy”. Hạ Mạt đang làm cái trò gì vậy, sốt ruột chết đi được! Ba rưỡi là giờ bắt đầu chính thức thử vai, giờ này sao cô ấy chưa tới cơ chứ? Tuy Thiếu gia đã chỉ định Hạ Mạt, thử vai chỉ là thủ tục hình thức mà thôi. Nhưng, nếu như Hạ Mạt không xuất hiện, việc này nhất định sẽ hỏng to! Không hiểu rốt cuộc có chuyện gì đây, lẽ nào vì Hạ Mạt hận Thiếu gia nên đã đành lòng vứt bỏ cơ hội này để khỏi phải đụng mặt Thiếu gia? Sao mà ngu đến thế, cơ hội tuyệt thế gian này, bỏ đi thật quá uổng! Trân Ân vừa sốt ruột vừa tức giận, chỉ còn cách gọi lại số Hạ Mạt. “Xin lỗi, số máy bạn vừa gọi hiện đã tắt máy”. Trân Ân sốt ruột toát hết cả mồ hôi, cô hận không đập chiếc điện thoại xuống đất được.
“Doãn Hạ Mạt sao vẫn chưa tới vậy?”
Đào Thục Nhi cũng sốt ruột hỏi Trân Ân.
“Không biết”. Trân ân sốt ruột tay nắm tóc, “Không liên lạc được với bạn ấy, điện thoại ở nhà không ai nhấc máy, di động thì tắt máy”. Trân Ân định thử liên lạc với Tiểu Trừng, nhưng, ngộ nhỡ Tiểu Trừng biết tin Hạ Mạt mất tích chắc chắn sẽ lo lắng mất thôi.
“Bạn ấy có biết mấy giờ bắt đầu thử vai không?”
“Biết chứ”. Tối hôm qua Trân Ân cố ý gọi điện thoại cho Hạ Mạt nhắc nhở, lại còn hỏi xem Hạ Mạt có cần chuẩn bị đồ trang điểm gì không, có cần tiền không. Hạ Mạt cười bảo không cần, nghe giọng Hạ Mạt có vẻ rất tự tin, Trân Ân cũng yên lòng. Ai biết đâu lại xảy ra chuyện thế này, sớm biết trước cô đã đến đưa Hạ Mạt đi cùng.
“Hạ Mạt là người rất chừng mực khuôn phép”. Đào Thục Nhi nghĩ ngợi, “Cậu đừng nên lo lắng, bạn ấy nhất định sẽ tới đúng giờ”.
“Thật sao?”
Hai bàn tay Trân Ân chụm lại vào nhau đưa lên trước mặt, cô lầm rầm cầu khấn.
***
Ánh mặt trời ciếu nhạt nhòa trên nhà kho chứa đồ phế thải, chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa. Một người đàn ông mang hình xăm trên vai to lớn vạm vỡ bước xuống xe, hắn kéo chiếc cửa sắt nhà kho hoen gỉ kêu kèn kẹt… Một người đàn ông khác từ trong xe bế ra một cô gái đang hôn mê. Mặt cô gái trắng bệch, hơi thở yếu ớt, người mềm oặt trên tay người đàn ông, mái tóc dày như rong biển xõa xuống.
Người đàn ông đó quăng cô gái vào trong nhà kho.
Cô gái rơi phịch xuống mặt đất, trong hôn mê cô vẫn khẽ rên rỉ, người co quắp lại vì đau, gương mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Hai người đàn ông kia khóa chiếc cửa sắt lại.
Thoảng lời đối thoại:
“Không chạy thoát đâu…”
“Nó hít thuốc mê nặng lắm, vài tiếng nữa chắc gì đã tỉnh…”
“Hà hà…”
Ánh mặt trời qua cửa sổ sắt nhà kho rọi lên người cô gái đang cuộn tròn, lạnh ngắt.
***
Phòng họp lớn tầng chín công ty Lỗi Âu, các nhà lãnh đạo cấp cao đã ngồi vào vị trí của mình, họ đang lật giở xem các văn bản nội dung quảng cáo và thứ tự các tiết mục tiến hành thử vai đặt trước mặt. Chuyên gia quay phim đứng trước máy quay, nhân viên bộ phận quảng cáo và nhân viên các bộ phận liên quan kiểm tra sân khấu lần cuối cùng, màn hình tinh thể lỏng đặt trước mặt quan khách phát sáng.
Đúng lúc này, cửa phòng họp mở.
Âu Thần bước vào, các vị lãnh đạo cấp cao đều đứng dậy, Âu Thần gật đầu nhẹ, lạnh lùng bước tới vị trí chủ tịch. Lãnh đạo cấp cao từ từ ngồi xuống theo, họ đưa mắt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng. Hôm trước, Thiếu gia đã đích thân ấn chỉ Doãn Hạ Mạt đảm nhiệm gương mặt đại diện quảng cáo, mọi người đều không dám có lời dị nghị phản đối nào. Nhưng ngày hôm sau Thiếu gia lại tuyên bố việc hôm trước chỉ là tạo cơ hội cho Hạ Mạt được tham gia thử vai diễn, người được chọn lựa nhất thiết vẫn phải được xác định qua kết quả thể hiện nhập vai.
Thế mới là tác phong của Thiếu gia chứ.
Lạnh lùng, nghiêm túc, cẩn thận, chặt chẽ, tuyệt đối không làm sai vì tình riêng.
Tập đoàn Âu Thị nếu như chỉ làm việc theo cảm tính, tuyệt đối sẽ không thể đứng vững trên thương trường thế giới thời gian lâu như vậy, hơn nữa tuyệt đối cũng sẽ không thể phát triển được quy mô bành trường càng ngày càng lớn như ngày nay.
Ba giờ ba mươi phút.
Trân Ân tuyệt vọng đứng ngóng trước cửa phòng nghỉ ngơi trang điểm, cô cầu khấn bóng dáng Hạ Mạt đột nhiên xuất hiện đầu kia hành lang trong những giây phút cuối. Người xuất hiện thử vai là Từ Tịnh Nghi, nếu như ngay lúc này Hạ Mạt đến, có lẽ vẫn kịp.
Đào Thục Nhi ngẩng đầu nhìn đồng hồ tren trên tường. cô lấy điện thoại bấm số của Hạ Mạt. “Xin lỗi, số máy bạn vừa gọi hiện đã tắt máy”. Cô chau mày, trong lòng xen trộn nhưng cảm giác phức tạp.
Nhân viên bộ phận quảng cáo công ty Lỗi Âu mời Từ Tịnh Nghi tới phòng họp đối diễn bắt đầu vai diễn, Trân Ân nản lòng nhìn Từ Tịnh Nghi đi ngang qua mình. Bỗng dưng, một ý nghĩ thoáng vụt trong đầu…
Hạ Mạt…
Không có chuyện gì chứ!
***
Nhà kho âm u, ánh nắng qua cửa sổ sắt tít trên cao chiếu lên đôi mắt Hạ Mạt đang nhắm nghiền. Không biết đã bao lâu, mi mắt khép chặt của cô hơi động đậy, hình như muốn mở ra, nhưng mi mắt sao mà nặng thế, tựa nhe núi Thái Sơn, con ngươi đang cố hết sức đảo qua đảo lại.
Thần trí cô vẫn còn chút tỉnh táo.
Khi cô vừa bước ra cửa chuẩn bị tới công ty Lỗi Âu, một chiếc xe đen đột ngột đỗ ngay bên cạnh, cửa xe bật mở, bên trong một cánh tay thò ra tóm lấy cô lôi mạnh vào trong xe! Chỉ thoáng giây, một chiếc khăn mùi khó chịu áp chặt lỗ mũi cô, cô kinh hãi phát giác là thuốc mê, cô giãy giụa muốn hô cứu, nhưng người đàn ông lực lưỡng kia ôm chặt quá, thuốc mê đã xộc vào, cô bắt đầu choáng váng, không còn chút sức lực. Trong thời khắc nước sôi lửa bỏng này, cô chỉ còn cách cố gắng nìn thở, khống chế sao cho thuốc mê xộc vào người ít nhất, giả vờ hôn mê mềm nhũn người.
Cũng không phải là giả vờ.
Lúc đó có lẽ cô cũng đã hôn mê, giờ này cô cũng không biết mình đang ở đâu, ngay đến mi mắt cũng chẳng còn sức nhấc nổi. Ngủ đi nào, máu huyết mê man trong người từ từ chảy, cô cảm giác rất mệt, rất mệt, hình như từ ngày cô sinh ra vẫn mệt như vậy. Còn giãy giụa làm gì cơ chứ, chẳng thà ngủ quách đi cho rồi, âm thanh mệt mỏi truyền trong huyết mạch rên rỉ khuyên nhủ cô.
Cô cuộn tròn trên nền đất nhà kho. Dưới khuôn mặt trắng bệch là mặt đất bẩn thỉu.
Người cô hơi run run, cô như đứa trẻ lưu lạc quá mệt mỏi trong đêm đông khắc nghiệt, nhưng lại không dám ngủ, sợ hãi ngộ nhỡ thiếp đi sẽ chết cóng vì lạnh.
***
Nhất định là có chuyện rồi!
Ý nghĩ đáng sợ này lởn vởn trong đầu Trân Ân, cô đờ đẫn đứng đầu cầu thang chờ đợi, càng nghĩ càng sợ. Nhất định là có chuyện, theo tính cách Hạ Mạt cô ấy tuyệt đối không bao giờ đến muộn, cô ấy đã nói tới nhất định là sẽ tới. Tuyệt đối lý do không phải không muốn đụng mặt Thiếu gia.
Mồ hôi lạnh đầy sống lưng Trân Ân.
Vậy…
Hạ Mạt xảy ra chuyện rồi…
Tai nạn xe…
Hay là…
Cô rùng mình, môi trắng nhợt không còn giọt máu.
Sao bây giờ, nếu như đúng là Hạ Mạt xảy ra chuyện, phải làm gì bây giờ! Hay liên lạc với Tiểu Trừng? Nhưng sức khỏe của Tiểu Trừng đâu chịu nổi cú này…
Cửa phòng họp he hé mở.
Chỗ Trân Ân đứng có thể nhìn rất rõ Âu Thần, cậu đang nhìn Từ Tịnh Nghi biểu diễn trên sân khấu, thần sắc thản nhiên, chiếc cằm lạnh lùng ngạo mạn. Mắt Trân Ân vụt sáng, cô cắn môi.
Chỉ có Thiếu gia thôi.
Chỉ có Thiếu gia có thể giúp đỡ Hạ Mạt.
***
Trong nhà kho phế thải.
Bụi bẩn nhảy múa xoay tròn trong nắng nhạt.
Doãn Hạ Mạt mặt xanh lét yếu ớt cuộn tròn trên mặt đất, đầu ngón tay run run, ngón tay từ từ nắm lại, càng lúc càng chặt, ngón tay cái nhấn sâu vào lòng bàn tay. Cô dồn tới đầu ngón tay tất cả sức lực còn sót lại trên người, sâu nữa sâu nữa, nhấn thật mạnh vào! Cái đau sắc nhọn từ lòng bàn tay truyền tới, thần trí cô cũng từ từ tỉnh lại. Ngón tay nhấn càng sâu, lòng bàn tay sắp bật máu, cái đau mỗi lúc một đánh thức cô tỉnh lại.
Rốt cuộc mi mắt cũng nhấc lên được.
Ánh mắt vẫn đờ đẫn, con ngươi từ từ chuyển động, ánh nắng qua cửa sổ sắt, cô xây xẩm mặt mày. Lúc này cô chưa nhìn rõ mình đang ở đâu. Hồi lâu cô cố gắng vùng vẫy ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một nhà kho cũ kỹ, cửa kho đóng chặt, trong kho có rất nhiều máy móc linh kiện lâu ngày không dùng tới vứt lung tung, mạng nhện giăng đầy.
Sức lực của Hạ Mạt mất hết đi đằng nào, chân tay mềm nhũn, đầu óc hình như vẫn còn bị thuốc mê tác dụng. May mà cô hít vào không nhiều, bằng không vài tiếng nữa chưa chắc đã tỉnh nổi, mọi thứ đều tối mù. Cũng gọi là may bọn người bắt cóc chắc chắn nghĩ cô vẫn mê man khó tỉnh, nên không trói cô. Cô một mặt tự chúc mừng mình vẫn còn may mắn, mặt khác bắt đầu lục tìm điện thoại.
Nhưng.
Làm gì còn cái gì.
Trên người cô chỉ có chiếc váy xanh lam mỏng, váy không có túi, chiếc túi xách vẫn mang bên mình cũng không thấy.
Cô cười chua xót.
Ừ, bọn họ đâu có điên gì mà để điện thoại lại cho cô.
Nhìn cánh cửa sắt nhà kho đóng chặt, cô gắng gượng muốn đứng lên đi thẳng ra ngoài, nhưng cố đi cố lại, hai chân cô vẫn mềm nhũn chẳng còn tý sức nào. Thuốc mê còn sót lại khiến đầu óc cô vẫn còn u mê mụ mị. Bấy giờ Hạ Mạt nhìn thấy một thanh sắt hoen gỉ nằm trên mặt đất, ánh mắt ngưng lại, cô vớ lấy thanh sắt, lấy váy lau gỉ sắt, sau đó dùng hết sức đâm mạnh vào bắp chân!
Máu trào ra trên làn da trắng!
Cô đau, mặt trắng nhợt.
Máu chảy ra đến đâu, đầu óc cô tỉnh táo lại đến đấy, thuốc mê trong người chảy theo từng giọt máu tan ra ngoài. Cô gắng sức đứng dậy, từng bước, từng bước lết tới cánh cửa. Máu theo bước chân cô nhỏ thành hàng dài trên mặt đất tới chỗ chỗ cánh cửa sắt. Không biết bọn bắt cóc có đứng canh bênh ngoài hay không, không dám phát tiếng động, cô nín thở nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Cô tuyệt vọng nhắm mắt.
Cửa bên ngoài đã bị khóa.
Một dòng nước mắt chan chát xuất hiện nơi khóe mắt cô chảy dài trên má. Doãn Hạ Mạt tuyệt vọng dựa lưng vào cánh cửa, từ từ quỳ xuống mặt đất. Lẽ nào, đây là số phận của cô? Một lần nữa cơ may lại lọt qua kẽ ngón tay bỏ đi măt, buộc cô cả đời phải sống trong nghèo hèn cùng nỗi đau dằn vặt ư?
***