Bạn đang đọc Bong Bóng mùa hè – Chương 20 part 1
Tối hôm đó, tất cả các đài truyền hình đều đưa tin Lạc Hi xuất hiện tại quảng trường Cầu Vồng, lên sân khấu biểu diễn cùng gương mặt mới Doãn Hạ Mạt. Tuy những tin đồn liên quan đến việc Lạc Hi xuất hiện ở đâu, biểu diễn ở đâu liên quan tục xuất hiện trên các đài phát thanh, truyền hình hay báo chí, nhưng trước nay anh chỉ kết giao với những ngôi sao đang hot, lần này lại cùng một gương mặt mới toanh, tên tuổi chưa bao giờ xuất hiện, giữa hai người là quan hệ cũ hay lần đầu tiên, được phát thanh viên các đài thi nhau bình phẩm, phỏng đoán xem Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt rốt cuộc có quan hệ gì.
Ngày hôm sau, trên tất cả các mặt báo đều cho đăng những dòng tít nóng, tất cả các tạp chí lấy ảnh Lạc Hi đích thân tới quảng trường Cầu Vồng cổ vũ cho gương mặt mới Doãn Hạ Mạt làm trang bìa.
Mấy ngày tiếp theo, phàm là liên quan đến sự kiện Lạc Hi ở quảng trường Cầu Vồng trên các đài đều có lượng khán giả cao. Các báo, tạp chí đăng tin về sự kiện Lạc Hi ở quảng trường Cầu Vồng đều được mua sạch. Báo chí xuất xưởng cạnh tranh nhau buôn loạn những tin tức đại loại như: Doãn Hạ Mạt có phải là bạn gái mới của Lạc Hi hay không? Lạc Hi đã chính thức chia tay nữ ca sĩ đang hot Thẩm Tường hay không?
Thẩm Tường tinh thần ủ ê buồn rầu sa sút, người thân và bạn bè trong giới showbiz đã phải tới an ủi cô.
***
Buổi chiều.
Phòng họp tầng hai công ty Sun.
Trên bàn, một cuốn tạp chí có trang bìa đăng hình Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt. Lạc Hi nắm chặt tay Doãn Hạ Mạt, anh mỉm cười ngưng thần nhìn vào mắt cô, trên sân khấu màu da cam, hai người trông như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.
Nhã Luân đặt điện thoại xuống nói với Thái Ni đang ngồi đối diện:
“Lại có một chương trình mời Doãn Hạ Mạt tham gia”.
Bắt đầu từ sau buổi sáng Chủ nhật Lạc Hi xuất hiện trên sân khấu ấy, vô số những cú điện thoại gọi tới công ty đòi phỏng vấn Hạ Mạt, yêu cầu công ty cung cấp những thông tin tư liện về Hạ Mạt hoặc mời cô ấy tham gia chương trình nào đó. Chỉ sau một đêm, Hạ Mạt đã trở thành một hotgirl.
Thái Ni cười, ngón tay vuốt ve trên chiếc nhẫn hồng ngọc, “Lạc Hi không hổ thẹn là Lạc Hi, chỉ cần có một chút quan hệ với anh ta là lập tức có thể trở thành tiêu điểm của nhân thế. Xem ra Hạ Mạt đã có chút vận may rồi”.
Nhã Luân còn hơi nghi vấn: “Nhưng Hạ Mạt hát…”. Lẽ ra dựa vào tình hình hiện tại của Hạ Mạt thì giờ này có thể nắm thời cơ cho phát hành đĩa hát là thích hợp nhất, nhưng, một ca sĩ không cất được tiếng hát trước mặt công chúng sao có thể gọi là ca sĩ cơ chứ?
Thái Ni lật tập tài liệu, ảnh năm cô gái đều nằm trong đó.
“Anh thấy cô nào đủ tư cách chính thức phát hành đĩa?”
“Phan Nam”.
“Ok! 100% phiếu thông qua”. Thái Ni cười mãn nguyện, rồi nói tiếp: “Còn ai nữa”.
Ánh mắt Nhã Luân quét một lượt qua các tấm ảnh, Khả Hân, Đới Tây, Ngụy Nhân, Hạ Mạt, anh lắc đầu. Lại nhìn một lượt, Đới Tây, Hạ Mạt…
“Đới Tây cũng không tồi, nhưng, hình như cô ấy thiếu hụt sự thân thiện và sức khỏe, công chúng có thể tạm thời bị cô ấy thu hút, nhưng không bền”. Nhã Luân cảm thấy tiếc rẻ. Thực ra Đới Tây cũng là cô gái rất chăm chỉ, nhưng có dã tâm, công ty đã có một Vi An như thế rồi. Dạo này, tuy Vi An đang vướng vào vụ xì căng đan ồn ào, nhưng dù sao vẫn có rất nhiều fan hâm hộ cô. Đới Tây không thể vượt mặt Vi An được.
“Vì thế, vấn đề liên quan là ở chỗ…”, chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay Thái Ni lấp lánh những tia sáng sâu thẳm tĩnh mịch, “rốt cuộc Hạ Mạt có thể hát trước công chúng được hay không mà thôi”.
Vừa dứt lời.
Điện thoại Thái Ni vang lên.
***
Vẫn là nhà hàng Pháp đó.
Khăn trải bàn trắng điểm hồng phong cách điền viên nước Pháp, dụng cụ ăn bằng bạc, chiếc bình hoa cao cổ cắm một bông hồng trắng, sofa mà đỏ, nghệ sĩ violin tấu khúc nhạc lãng mạn.
Khách vẫn không nhiều.
Phía ngoài có những chậu cây che kín, vị trí khá yên tĩnh.
“Đang nghĩ gì thế?”
Lạc Hi buông dao nĩa trong tay xuống, anh chăm chú nhìn Hạ Mạt. Từ hôm ở quảng trường Cầu Vồng đây là lần đầu tiên anh gặp lại cô. Lúc đầu anh cứ nghĩ là Hạ Mạt có thể sẽ đối xử thân thiện với mình hơn, đương nhiên cũng có thể cô sẽ ghét anh nhiều chuyện. Nhưng dù cô ấy có thái độ gì đi nữa thì anh cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Vậy mà cô ấy chỉ yên lặng dùng bữa.
“Đồ ăn ngon thế sao?”, Lạc Hi giọng hờn dỗi, “Ngon đến nỗi chả thèm để ý tới anh một chút sao? Sau lần đó anh cũng đã chẳng còn hứng đưa em quay lại nhà hàng này lần nữa…”
Doãn Hạ Mạt ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt rất lặng lẽ, cô cẩn thận thăm dò anh, nhìn anh rất lâu, mắt trong veo nhưng rất nghiêm túc.
“Xin anh hãy cho em biết…”
“…”
“Tại sao anh lại xuất hiện ở quảng trường Cầu Vồng?”. Ánh mắt cô không rời anh.
“Em nghĩ anh thế nào?”, Lạc Hi mỉm cười.
“Là vì… thói khoe khoang?”
“Khoe khoang?”. Anh cười như bông hoa anh đào vào độ nở rực, “Nếu như vì thói khoe khoang, anh nên xuất hiện trên sân khấu màu hồng trước biển người để làm nổi bật sự cô đơn trống trải của em. Như thế không những biểu diễn khoe khoang càng tuyệt hơn mà lại có thể làm tổn hại em tốt hơn, phá tan tành ước mơ trở thành ca sĩ của em”.
Hạ Mạt im lặng trầm tư. Đúng, anh nên làm như thế mới đúng. Năm đó cô để anh ra đi, anh không hận cô thờ ơ lạnh lùng sao? Lẽ ra anh phải báo thù cô mới đúng.
“Hạ Mạt…”, Lạc Hi cũng trầm tư. Rất lâu sau, Lạc Hi mím chặt môi, nói nhỏ: “Làm thế nào để em không đối xử với anh như thế này nữa?”
Cô giật mình ngỡ ngàng nhìn anh.
“Là anh sai gì nào?”. Đôi mắt đen mã não của Lạc Hi, đáy mắt có sự yếu đuối của con người đang bị tổn thương, “Từ năm năm trước, khi xuất hiện trước mặt em, hình như anh đã là cố nhân của em, em cẩn thận từng ly từng tý đề phòng anh, tuyên chiến cảnh cáo anh, coi anh như thể là một mầm bệnh đánh sợ… có lẽ, là anh đã sai. Anh không nên tự tay vứt bỏ những món đồ người ta tặng mình, không nên phẫn nộ nói anh sẽ phải báo thù khi em đưa anh ra sân bay. Nhưng, Hạ Mạt, thật sự em không thể cảm nhận được cõi lòng anh sao?”
Cô ngạc nhiên.
Tiếng Lạc Hi rất khẽ: “Mỗi lần anh thương yêu gia đình nào đó, nhưng lần nào họ cũng chọn cách vứt bỏ anh… em có hiểu được cảm giác bị người ta vứt vào thùng rác không… anh chỉ muốn bảo vệ bản thân mình không vướng phải những tổn thương đau khổ, vì khi gặp những tổn thương đau khổ đó sẽ rất khó sống, khó vượt qua, khi đó anh đã buông ra những lời không thích hợp… nhưng, anh đã có lỗi gì đối với em, với Tiểu Trừng, với bố Doãn và mẹ Doãn?”
Hạ Mạt yên lặng bất động nhìn anh. Trong đầu cô, những chuyện ngày xưa lại từ từ kéo về, không có, thật sự anh ấy chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với mọi người trong gia đình.
Nhưng…
Trái tim cô quặn thắt, đôi mắt u ám nhìn xuống.
Nhưng…
Nhưng chuyện đó lại không phải có nguồn cơn từ Lạc Hi sao? Nghĩ đi nghĩ lại, kỳ thực cô đang giận cá chém thớt, trút giận lên Lạc Hi sao? Suy cho cùng, lỗi không phải do Lạc Hi, mà nguyên nhân chính là ở bản thân cô.
“Xin lỗi”.
Hạ Mạt kẽ nói.
Sâu thẳm trong đôi mắt Lạc Hi như có làn sương đêm tuyệt đẹp, ươn ướt, lóng lánh, anh mỉm cười với Hạ Mạt, vì anh có thể nghe thấy trong tiếng nói thành ý của cô, một âm thanh day dứt.
“Cảm ơn em”.
Đột nhiên anh lại cười giống như một đứa trẻ.
Hạ Mạt một lần nữa lại là ngẩn người ngạc nhiên. Cô ngỡ ngàng nhìn gương mặt Lạc Hi cười. Là trước đây cô cả nghĩ quá sao? Thì ra trước đây cô luôn mang trên người bộ áo giáp sắt để tự bảo vệ mình, vì một câu nói của cô mà anh vui vẻ đến vậy sao? Trước đây cô lại luôn âm thầm để phỏng đoán, dò xét anh.
Vào giây phút này, cô thầm cảm thấy ân hận và xấu hổ.
***
Chiếc bàn họp mày đen của một nhà thiết kế nổi tiếng Italia, mặt sàn đã cẩm thạch đen, rèm cửa sổ một lớp màu xanh sẫm và một lớp bằng vải ren trắng. Thư ký Simon yên lặng đứng bên, từ khi anh đem mấy quyển tạp chí để lên bàn Thiếu gia, Thiếu gia đã nhìn cô gái trên cuốn tạp chí đó hàng giờ liền.
Ánh mắt cô gái lắng đọng nhìn vào đôi mắt chàng trai.
Hai người nắm chặt tay nhau.
Hình như tất cả ánh mặt trời trên thế gian này đều đang rọi chiếu trên người cô gái và chàng trai.
Ngón tay dài lướt lên gương mặt cô gái trên trang bìa tạp chí, lướt lên đôi mắt như biển rộng, lướt lên mái tóc dày như rong biển của cô. Những ngón tay Âu Thần nắm chặt lại, mối hoài nghi xuất hiện trên gương mặt thanh tú lạnh lùng. Không hiểu sao, từ hôm nhìn thấy cô gái này trên sân khấu ở quảng trường Cầu Vồng, anh không sao dứt bỏ được hình bóng cô ra khỏi đầu mình, hình bóng ấy từng phút từng giây cứ ám ảnh quẩn quanh bên anh.
Đêm qua… anh lại gặp ác mộng.
Màn đêm bao phủ khắp nơi, sương mù dày dặc, bóng hình cô gái mờ mờ ảo ảo tan biến, hối hận, đau khổ, dù anh có giãy giụa thế nào, cố gắng thế nào cũng không thoát khỏi nối đau thương đang giày vò. Bóng hình cô gái mờ nhạt trong màn đêm đen kịt, cô gái không quay đầu, bóng đêm tràn ngập từ từ nuốt gọn…
Vẫn là cây anh đào…
Vẫn là sợi ren lụa màu xanh cô đơn, lạnh lẽo phất phơ trong không trung vắng lặng…
Cầu xin cô gái…
Gào thét gọi cô gái…
Dấu ấn cô gái để lại chỉ là cái bóng quay lưng với anh…
Dù có cầu xin thế nào…
Dù có gọi thế nào…
Cô gái vẫn tan biến trong màn đêm đen, không quay lại, không ngoái đầu lại nhìn anh lấy một lần…
Thế giới đen kịt…
Không một đốm sáng…
Cũng từ đó, cuộc đời không còn hoàn chỉnh nữa…
Anh hốt hoảng kinh ngạc, từ trong cơn ác mộng, anh bừng tỉnh! Mồ hôi đầm đĩa, trái tim đau đớn, hơi thở đứt quãng. Trong bóng tối, anh ngồi rất lâu, rất lâu, mồ hôi trên người khô dần, giá lạnh. Đã năm năm rồi không còn gặp lại dáng hình cô gái trong ác mộng, anh nhắm mắt lại cười chua xót. Và rồi, thời gian còn lại anh ngồi trên giường cho tới sáng, trong bóng đêm tĩnh mịch, sợi ren lụa màu xanh xinh đẹp lặng lẽ làm bạn.
***
Hôm nay, Simon đã tìm được một chút tư liệu về cô gái đó.
Tên cô gái là Doãn Hạ Mạt.
Là ca sĩ chưa chính thức của công ty Sun. Buổi biểu diễn tại quảng trường Cầu Vồng hôm đó chỉ là cuộc khảo sát tại hiện trường sức hấp dẫn công chúng của họ. Cô ta xuất thân từ cô nhi viện, sau khi bố mẹ nuôi mất, một mình cô ta nuôi dưỡng một đứa em trai, cuộc sống vô cùng khó khăn, nhưng vẫn kiên trì học lên đại học.
Doãn Hạ Mạt…
Đúng ra cái tên này phải thân thuộc ăn sâu, trong máu xương anh chứ? Tại sao cái tên này…, xa lạ quá, nhưng nó lại có thể kéo căng dây cung ẩn sâu trong trái tim anh?
***
Nghệ sĩ violin trong nhà hàng Pháp tấu khúc nhạc nhẹ nhàng, vui vẻ.
Bông hồng trắng trong chiếc bình cao cổ tỏa hương thơm dịu, nhẹ nhàng và thanh nhã.
Hai câu nói “Xin lỗi” và “Cảm ơn em”giống như phép giải trừ lời nguyền ma thuật, mở lối trong trái tim Hạ Mạt. Cùng một kiếp người, không nên làm tổn thương đến nhau, có lẽ, nên hòa hợp sống dựa vào nhau mới càng dễ sống hơn. Nhiều lời không cần phải nói ra cũng có thể hiểu được tâm ý nhau. Và rồi Hạ Mạt nhận ra mình và Lạc Hi lại có thể nói chuyện với nhau như những người bạn lâu năm.
Lạc Hi hỏi cô: “Sao em lại muốn trở thành ca sĩ?”. Dù là năm năm về trước hay ngay đến bây giờ, chỉ cần đứng trên sân khấu, cô như bị một ma lực vô hình kìm hãm. Cô vốn không phải là người không biết lượng sức mình, vì thế, anh thực sự muốn biết tại sao cô lại có ý đồ muốn làm ca sĩ.
Doãn Hạ Mạt cười nhạt: “Em cần tiền”.
Không ngờ cô lại đưa ra câu trả lời thẳng thắn đến vậy, nhìn đôi mắt trong vắt của cô, tận sâu trong trái tim, Lạc Hi cảm nhận dòng nước nóng đang chảy qua. Đúng vậy, cô đã nói với anh như nói với một người bạn.
“Nếu như…”
“Nếu như anh mà nói những lời đó”, Hạ Mạt bưng tách cà phê đặt lên môi, “sau này em sao còn dám nói chuyện cùng anh nữa”.
Lạc Hi nhìn cô.
Cô yên lặng nhấp ngụm cà phê, cô mặc quần bò áo trắng giản dị nhưng lại giống như một cô công chúa ưu nhã. Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt lãnh đạm, mỉm cười, nói: “Nếu anh muốn dùng tiền giúp em, em sẽ có cảm giác mình là hàng hạ giá”.
Anh hiểu sự kiên quyết trong đôi mắt cô, Lạc Hi nói nhỏ: “Vì thế, nhất định phải trở thành ca sĩ?”
Hạ Mạt cười, tư tưởng tình cảm của cô bắt đầu phiêu du, cô nhớ lại phản ứng của Tiểu Trừng mấy ngày trước, khi nhìn thấy cuốn tạp chí có đăng ảnh cô và Lạc Hi trên sân khấu.
…
“Vì lẽ gì?”
Tiểu Trừng đau khổ đặt cuốn tạp chí trước mặt cô, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế ngữ khí tức giận của mình. Hạ Mạt cứng đờ người, ban đầu cô dự tính để vài ngày nữa mới nói chuyện với Tiểu Trừng, tránh ảnh hưởng đến kỳ thi tốt nghiệp trung học và việc đăng ký thi đại học của nó. Hít thở nhẹ nhàng, cô để mình thật bình tĩnh, nhìn Tiểu Trừng nói:
“Là như vậy”.
“Chị!”
“Chị muốn thành ca sĩ, là như vậy”. Ánh mắt cô thản nhiên, hình như điều này chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ không bằng.
Tiểu Trừng trợn mắt nhìn chị, hạ giọng: “Lại là vì em, có đúng không? Là vì lo tiền học phí cho em? Hay là vì tiền thuốc men của em? Chị, lẽ nào em mãi mãi chỉ có thể là gánh nặng để chị phải lo nghĩ sao?”
“Chẳng liên quan gì đến em”.
Hạ Mạt tránh ánh mắt em trai.
Ánh mắt Tiểu Trừng u uất, hồi lâu cậu nói: “Chị, em muốn đăng ký thi trường kiến trúc”.
Doãn Hạ Mạt thất kinh: “Không thể được”.
Tiểu Trừng yên lặng. Từ nhỏ đến lớn, vì cậu, chị đã phải tranh cái, đánh nhau trong cô nhi viện; vì cậu, chị cự tuyệt không chấp nhận sống trong một gia đình giàu có chỉ nhận nuôi có mình chị; vì cậu bệnh tật mà chị phải bỏ học; vì cậu, chị lăn lộn khắp nơi làm thêm kiếm tiền; vì cậu, thậm chí…
Giờ phút này cậu thậm chí không thèm quan tâm đến việc chị gặp lại người anh Lạc Hi hồi bé cậu vẫn rất yêu thích như thế nào, trong cậu giờ chỉ là nỗi đau.
Cậu không cần phải thi vào trường mỹ thuật.
Chỉ cần học kiến trúc, vẽ thiết kế, mới có thể kiếm thêm chút đỉnh cho gia đình.
“Tiểu Trừng”. Hạ Mạt nắm chặt cánh tay cứng ngắc của em, dịu dàng nói: “Đừng cả nghĩ thế, thật sự chuyện này không liên quan gì đến em. Chị muốn làm ca sĩ, muốn bước chân vào làng giải trí. Em không được học trường kiến trúc, trời sinh ra em để làm nghệ thuật, tự do sáng tác mới là giá trị của em”.
“Em đã quyết định rồi”.
Cô suy nghĩ, “Đưa hồ sơ đăng ký dự thi đây cho chị”.
“Em muốn học kiến trúc”.
“Chị nói là không được”. Hạ Mạt chau mày, “Chị điền hồ sơ giúp em, nhanh, lấy nhanh ra đây”.
“Đã nộp cho trường rồi”.
Hạ Mạt trợn mắt nhìn em trai, sự tức giận ép chặt trong lồng ngực, cô đi tới bên điện thoại, nhanh chóng bấm số. “Chào thầy, xin cho hỏi có phải phòng giáo vụ đó không?… Em là chị của Tiểu Trừng… hồ sơ đăng ký dự thi vào trường của em…”
Điện thoại đột ngột truyền lại tín hiệu “tít, tít…”
Ngón tay Tiểu Trừng nắm chặt dây nối nguồn.
“Chị, chị nhìn em đi”. Cậu đau khổ khẽ nói. “Em đã lớn, không còn là trẻ con. Lẽ ra phải để em chăm lo cho chị chứ không phải để cho chị mãi mãi lo cho em. Trong giới nghệ sĩ rất phức tạp và hỗn loạn, chị không được đi! Chị hãy để em chăm lo cho chị được không? Không cần phải làm thêm nữa, không cần phái gắng gượng liều thân kiếm tiền như thế nữa, em đã lớn từ lâu lắm rồi, em đã có thể đi làm kiếm ra tiền. Em có thể vừa học kiến trúc vừa vẽ thiết kế, nếu không đủ, em còn có thể vẽ thêm tranh gửi bán tại các gallery. Em không muốn đơn thuần học mỹ thuật, như thế sẽ khiến thu nhập của mình không ổn định…”
“Đủ rồi!”, Hạ Mạt gằn giọng cắt ngang, “Tôi là chị, tất cả mọi việc không cần cậu phải quản! Đi, lấy hồ sơ đăng ký dự thi về đây sửa lại trước đã!”
Tiểu Trừng đứng im.
Hạ Mạt hoảng loạn, “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
“Em học kiến trúc”, Tiểu Trừng nhìn vào mắt chị, “chị không được bước chân vào làng giải trí”.
Hạ Mạt tức giận vung tay.
“Bốp!”
Cái bạt tai khiến Tiểu Trừng lệch mặt sang một bên!
Tay cô cứng đờ giữa không trung, Tiểu Trừng vẫn giữ nét mặt kinh ngạc, không khí đông cứng lại, ngón tay Hạ Mạt nắm chặt, cứng ngắc buông xuống. Nhìn đôi mắt thất thần kinh hãi của em trai, gương mặt cô chuyển dần sang lạnh nhạt, không biểu hiện gì.
“Được, thế thì tôi nói để cậu hay, tôi muốn gia nhập làng giải trí không phải là vì cậu, mà là cho bản thân tôi. Tôi đã sống quá đủ những ngày khổ cực, chỉ dựa vào mấy đồng tiền công vụn vặt mỗi ngày mỗi đêm, cứ cho là cậu cũng đi làm thêm đi, thì có được bao nhiêu? Tôi không còn muốn sống thêm những ngày tháng cùng cực này nữa, đây có thể là cơ hội duy nhất của tôi, cho dù phải dùng đến bất kỳ cách nào tôi cũng sẽ tóm chặt lấy nó. Vì thế bất kể cậu có thích hay không thích, bất kể cậu đồng ý hay không đồng ý, tôi cũng sẽ vẫn thực hiện nó”.
Mặt Hạ Mạt trắng bệch.
Tiểu Trừng đứng chết trân nhìn chị, hình như không tin nổi những lời nói đó từ miệng chị phát ra.
“Còn cậu”, thần sắc Hạ Mạt lạnh lùng, “nếu như cậu không học mỹ thuật, thì sau này đừng nhận tôi là chị nữa”.
…
Nhà hàng Pháp yên tĩnh và lãng mạn.
“Đúng”.
Hạ Mạt đặt tách cà phê xuống, suy nghĩ quay trở lại. Từ sau hôm tranh cãi gay gắt đó, tuy Tiểu Trừng vẫn chăm sóc cho Hạ Mạt, cơm nước thu dọn chuyện nhà, nhưng cậu không nói chuyện gì với cô, hai chị em rơi vào chiến tranh lạnh. Cô hối hận lúc đó quá nóng giận, từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ đánh Tiểu Trừng, giờ phút đó, sự buồn rầu, giận dỗi đột nhiên khiến cô không sao kiềm chế nổi bản thân nên đã hành động như vậy? Nhưng, nếu đánh Tiểu Trừng một tát, có thể sẽ khiến đứa em trai nghĩ cô thật sự vì dục vọng bản thân nên mới tiến vào làng giải trí, cái tát đó có thể khiến em trai cô không còn phải lo lắng, đau lòng hổ thẹn để tiếp tục con đường nghệ thuật… cái tát đó đã rơi xuống tuy trong lòng cô vừa đau vừa xót, nhưng tuyệt đối không hối hận.
“Em nhất định phải làm ca sĩ”.
Gương mặt cô thoảng hiện thần sắc kiên định.
Lạc Hi nhìn cô không hiểu lý do vì sao, cuối cùng, gật đầu nói:
“Được”.
Nói rồi anh vẫy người phục vụ kêu tính tiền, đoạn đứng dậy nắm lấy tay Hạ Mạt kéo về phía cửa nhà hàng. Những người khác đang ngồi trong nhà hàng lúc này mới phát hiện Cự tinh Thiên Vương Lạc Hi đã ngồi cùng nhà hàng với họ, từng người, từng người một đứng bật dậy vừa kinh ngạc vừa thích thú nhìn theo anh.
Hạ Mạt bị Lạc Hi kéo đi, không biết anh muốn làm gì, giãy giụa nói nhỏ:
“Lạc Hi…”
Lạc Hi quay đầu lại, nháy mắt cười với cô, “Lại đây với anh”.
***