Bong Bóng mùa hè

Chương 104 part 3


Bạn đang đọc Bong Bóng mùa hè – Chương 104 part 3

Hạ Mạt đã tiếp nhận vai nữ diễn viên chính trong bộ phim Họa cảnh! 
Lúc mới được nghe tin này, Trân Ân tưởng như là trong truyện Nghìn lẻ một đêm vậy! Mấy ngày trước, Doãn Hạ Mạt vẫn giống như con kén tằm nhốt mình lại, không hề biết gì đến thế giới bên ngoài, tại sao loáng một cái lại có thể nhận đóng bộ phim này chứ? Đã thế lại là do Doãn Hạ Mạt tự mình gật đầu đồng ý nữa chứ ! 
Nhưng Trân Ân đã chết lặng sau khi đọc kịch bản, người em trai trong bộ phim có tên Tiểu Thành, cũng có sở thích vẽ tranh, cũng sớm phải qua đời. Bộ phim kể về câu chuyện sau khi người em chết đi, người chị rơi vào trang thái tinh thần suy sụp hỗn loạn không có cách nào tự thoát ra được, ngày nào cũng ngồi ngẩn người nhìn ngắm bức tranh người em đang vẽ dở, cuối cùng có một ngày, cô ta đã đi vào trong bức tranh đó một cách lạ lẫm để trở về với quá khứ, gặp lại em trai. Trong thế giới huyền ảo đó, hai người sống cùng nhau mãi mãi… 
Là do kịch bản của bộ phim này nên Hạ Mạt mới nhận tham gia. Đọc phần kết của câu chuyện rất có hậu ấy, trong lòng Trân Ân xúc động, nước mắt tuôn rơi. 
Cùng với tin Doãn Hạ Mạt trở lại màn ảnh, đảm nhận vai nữ chính trong bộ phim Họa cảnh đươc lan truyền, làng giải trí ngay tức khắc lại bùng nổ, giới báo chí lại đua nhau đưa tin khai thác đề tài này. 
Rốt cuộc trạng thái tinh thần của Doãn Hạ Mạt như thế nào, tại sao đạo diễn Ngô lại bỏ qua Thẩm Tường, Phác Tố Cơ là những nữ diễn viên đẳng cấp nổi tiếng được xếp vào hàng Thiên hậu để chọn Doãn Hạ Mạt, một người mới chỉ đóng có mỗi một bộ phim dài tập mà thôi. Thiếu gia chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Âu Thị là Âu Thần tại sao lại cho phép vợ mới cưới của mình tiếp tục bước chân vào làng giải trí? Có lẽ cuộc hôn nhân của hai người có vấn đề. Nhiều cách phỏng đoán và nhiều sự nghi ngờ khác nhau khiến cho tên của Doãn Hạ Mạt xuất hiện trên hầu hết trang đầu của nhiều tờ báo, tạp chí! 
Tiếp sau đó… 
Lại một tin cực “hot” xuất hiện! 
Bên phía nhà sản xuất bộ phim Họa cảnh tuyên bố vai nam diễn viên chính trong bộ phim sẽ do Thiên vương Cự tinh Lạc Hi sau một thời gian học tập tại Mỹ đã quay về đảm nhận. Fan hâm mộ vui sướng cuồng nhiệt, họ tụ tập hoan hô trước công ty của Lạc Hi, gửi cho Lạc Hi vô số quà tặng và hoa tươi, cư dân mạng cũng gửi rất nhiều ment chúc mừng sự trở lại của Lạc Hi, thậm chí có nhiều người còn bỏ tiền ra mua tất cả những tờ báo có đăng tải tin tức về sự quay trở lại của Lạc Hi ! 
Sự kích động của các fan hâm mộ Lạc Hi không giống nhau. Mặc dù các phương tiện truyền thông cũng tỏ thái độ vui mừng không kém, song điều mà họ quan tâm nhiều hơn là việc Lạc Hi tuyên bố tạm thời rút lui khỏi làng giải trí, tại sao nay lại nhận lời đóng bộ phim Họa cảnh này. Việc tham gia bộ phim của anh bên cạnh sự diễn xuất của Doãn Hạ Mạt có liên quan gì chăng, đó là chuyện hai người tình cũ quay lại cùng nhau đốt lửa lòng, hay là Doãn Hạ Mạt lấy chồng giàu có nhưng không hạnh phúc cho nên phải lấy đóng phim để giải trừ nỗi buồn, Lạc Hi diễn xuất lần này là để được danh chính ngôn thuận chăm sóc, an ủi cô ấy? 
Khi Trân Ân biết Lạc Hi cũng sẽ đóng bộ phim Họa cảnh, cô lại cảm thấy có chút lo lắng. Theo tính cách trước đây của Âu Thần, anh ấy tuyệt đối sẽ không cho phép Doãn Hạ Mạt có những cơ hội tiếp xúc với Lạc Hi. Mặc dù thời gian này, tinh thần Doãn Hạ Mạt hoảng hốt suy sụp, Âu Thần đã phải nghiến răng ngầm chấp nhận cho Lạc Hi thường xuyên được xuất hiện trước mặt Hạ Mạt. Nhưng chuyện hai người cùng nhau đóng một bộ phim chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi những phát sinh những cử chỉ tiếp xúc thân mật, họ phải thể hiện những tình cảm đong đưa qua lại như chiếc cầu nối… 
Âu Thần liệu có ngăn cản Hạ Mạt đóng phim không? 
Nhưng, từ sau khi tiếp nhận tham gia đóng bộ phim Họa cảnh, Doãn Hạ Mạt dường như đang dần dần hồi phục, cô không còn ngồi ngẩn ngơ trước cửa sổ phòng khách suốt cả ngày nữa, mà hàng ngày chỉ yên lặng đọc kịch bản. Cùng với những trang kịch bản được lật giở, sự biểu cảm của Doãn Hạ Mạt ngầm ước chừng cũng có sự thay đổi biến hóa lúc vui lúc buồn, giống như là đang có sự gửi gắm mới, từ trong thế giới bị khép kín của bản thân mình đổi thành thế giới của câu chuyện trong phim. 
Nếu như Âu Thần ngăn cản Hạ Mạt đóng phim, Hạ Mạt sẽ lại trở về trong cái tổ kén ngày xưa không? 
Nhưng sự lo lắng của Trân Ân hình như là thừa, Âu Thần dường như không hề để ý đến sự tham gia vai diễn của Lạc Hi, Âu Thần tiếp tục giao công việc của Tập đoàn Âu Thị cho những nhân viên cấp dưới xử lý, còn mình vẫn ngày ngày ở bên Hạ Mạt, anh thậm chí còn bắt đầu học cách tự tay làm cơm cho Hạ Mạt. 
Hôm nay là ngày bộ phim Họa cảnh bắt đầu chính thức bấm máy. Ánh nắng ban mai chiếu rọi lên người Doãn Hạ Mạt, kịch bản đặt lên đầu gối cô. Âu Thần bưng một chiếc khay từ trong bếp lên, mùi thơm của đồ ăn sáng tỏa ra khắp không trung. Âu Thần đặt cốc sữa nóng trước mặt Doãn Hạ Mạt, sau đó anh cẩn thận đưa lên môi cô miếng bánh sandwich kẹp trứng chiên vàng ở giữa, thêm mấy miếng lạp xưởng nóng, chút rau sống. 
“Hạ Mạt, ăn một chút em nhé? Hôm nay có lẽ phải diễn ở trường quay lâu đó…” 
Âu Thần hết lòng nhẹ nhàng nói, anh đặt miếng bánh sandwich lên môi Hạ Mạt, “… nếu như không ăn gì, không có sức khỏe tốt, ngộ nhỡ đang quay phim em lại mệt mỏi thì làm thế nào…”. 
“Ăn một chút…” 
“Ngoan…” 
“Trứng rán thơm cực, em nếm thử coi, rất ngon…” Bàn tay Âu Thần đang cầm miếng bánh sandwich có mấy vết bỏng do bị dầu bắn, không biết đã làm hỏng bao nhiêu quả trứng rốt cuộc mới có thể có được thành quả trứng rán vàng đẹp như thế này. 
Nhìn những vết bỏng trên tay Âu Thần. 
Hàng mi Doãn Hạ Mạt khe khẽ rung rung, cô yên lặng ngắm nhìn, ánh mắt của cô hướng về phía Âu Thần đang ngồi xổm trước mặt mình, trong đáy mắt có sự xúc động như sóng nước đang chuẩn bị tuôn trào. Sau đó Hạ Mạt cắn một miếng bánh sandwich trên tay Âu Thần nhai chầm chậm rồi từ từ nuốt. 
Vì quá căng thẳng nên cánh tay của Âu Thần cứ cứng đờ trước mặt Hạ Mạt! 
Cô không nhổ ra! 
Lần này cô đã ăn vào mà không nhổ ra! 
Niềm vui trùm khắp lên người Âu Thần, anh thậm chí chưa để ý đến việc xác định xem ánh mắt của cô vừa nhìn anh có phải là ảo giác của mình hay không. Âu Thần khẽ đặt cốc sữa lên môi Hạ Mạt, anh căng thẳng nín thở nói : 

“Uống thêm chút sữa bò nữa đi em.” 
Một kỳ tích đã xảy ra, cô đã uống sữa xong lại ăn mấy miếng bánh sandwich, tuy rằng cô ăn còn rất ít, nhưng đối với Âu Thần mà nói, điều này đã quá đủ để khiến anh sướng phát điên lên rồi. 
Dọn xong bữa sáng, Âu Thần đặt cuốn kịch bản trên gối Hạ Mạt vào trong túi xách tùy thân của cô, giúp cô mặc áo khoác, lấy xe chở cô đến tận trường quay. Tâm trạng của Âu Thần quá đỗi vui sướng đến nỗi trong lúc đang lái xe, đôi môi của anh lúc nào cũng tủm tỉm cười. 
Trân Ân vẫn còn thấy lo lo. 
Tình hình tinh thần của Doãn Hạ Mạt như vậy chẳng hiểu có thể tham gia đóng phim được không? Cô ấy có thể nhớ lời thoại, dưới ánh đèn tụ quang cường độ cao và trước mặt mọi người đang tụ tập, cô có thể diễn suôn sẻ và nói trôi chảy những lời thoại không? 
Ngày đầu tiên bộ phim được chính thức bấm máy, lòng dạ Trân Ân cứ như có lửa đốt vậy. Thế rồi cùng với tiếng đạo diễn Ngô hô to, “Action!”, dưới ánh sáng đèn rọi vào mắt, Hạ Mạt đột nhiên trở nên họat bát hẳn! 
Trước ống kính máy quay. 
Đêm khuya, Hạ Mạt đang đứng sắp xếp hàng hóa bên cạnh giá hàng trong siêu thị bỗng dỏng tai nghe, là Lạc Hi đang cười vui vẻ, tay ôm một đống bản nháp những tranh vẽ chép lại từ những bức tranh trong buổi triển lãm xuất hiện trước cửa siêu thị đang gọi cô. 
Ống kính đặc tả tiến lại gần gương mặt Hạ Mạt. 
Nụ cười trên môi Hạ Mạt giống như bông hoa đang hé nở, cô đưa mắt nhìn về phía Lạc Hi giống như đang trông chờ kho báu đáng kiêu hãnh nhất trên thế giới này. Ánh hào quang hạnh phúc trong đôi mắt cô như biển lớn tràn đầy… 
… 
Mặt đất đầy máu. 
Doãn Hạ Mạt sợ hãi hoảng loạn ôm Lạc Hi bị đạn bắn trúng ngực, điên cuồng la hét, nước mắt hoảng loạn lã chã rơi trên gương mặt tái mét của Lạc Hi. Hạ Mạt bịt vết thương đang chảy máu trên ngực Lạc Hi, toàn thân run rẩy tuyệt vọng, cổ họng nghẹn ngào gào thét… 
… 
Trân Ân đứng ở ngoài nhìn Hạ Mạt đang bị bảy tám chiếc máy quay phim bao vây, Hạ Mạt lúc này giống như Hạ Mạt trước khi Tiểu Trừng qua đời, ánh đèn đang chiếu rọi trên thân người cô hoặc khóc hoặc cười trước ống kính, dồn hết tất cả tình cảm vào câu chuyện trong phim, mỗi nụ cười, mỗi giọt nước mắt đều xúc động lòng người. 
Hay là Hạ Mạt sẽ ổn lên chăng? 
Trân Ân thì thầm cầu nguyện, cầu nguyện răng Tiểu Trừng trên thiên đường đã an bài bộ phim này cho Hạ Mạt đóng, bộ phim này có khả năng là cơ hội tốt để Hạ Mạt hồi phục. 
“OK!” 
Nhưng hình như lời cầu nguyện của Trân Ân chẳng mấy kết quá, cùng với cái khua tay đầy thỏa mãn của đạo diễn Ngô cho dừng máy, ánh đèn hạ xuống, ánh lửa bùng cháy trong đôi mắt của Doãn Hạ Mạt giờ lại dần dần ảm đạm. 
Cô trầm mặc quay lại ngồi bên trường quay. 
Đợi cho đến cảnh quay tiếp theo của mình. 
Doãn Hạ Mạt lại như quay trở về cái không gian khép kín, cô không nhìn thấy Âu Thần luôn đi bên cô, không nhìn thấy Lạc Hi đang lặng lẽ nhìn cô. Doãn Hạ Mạt chỉ mải cúi đầu đọc kịch bản, chỉ trong một thời gian ngắn mà mép của những tờ kịch bản đã bị những ngón tay của cô làm nhàu nát. 
Ngày lại ngày. 
Doãn Hạ Mạt dường như bị phân thành hai con người, một Hạ Mạt của tình cảm ăn nhập vào kịch bản những khi quay phim và một Hạ Mạt hoang mang trầm mặc những lúc không quay phim. Không biết tại sao nữa, một Hạ Mạt như vậy khiến cho Trân Ân càng thêm kinh hoang khiếp sợ. 
Trong Trân Ân lờ mờ không rõ một nỗi sợ hãi bất an, dường như là Hạ Mạt đang thiêu cháy những gì còn lại trong sinh mệnh mình để hóa thân cùng nhân vật trong phim này, để rồi khi bộ phim quay xong… 
Trân Ân không dám để lộ sự sợ hãi của riêng mình cho Âu Thần biết. 

Âu Thần đã không còn giống thiếu gia Âu Thần ngạo mạn ngày nào nữa, vào những lúc anh muốn cho người khác vui vẻ tiêu tan mệt mỏi, anh càng dịu hiền đến mức khiến cho người khác phải ngạc nhiên. Ngày ngày Âu Thần chăm sóc Hạ Mạt tất cả những việc vặt vãnh, thậm chí Âu Thần còn lẩn mẩn tỉ mỉ cắt tỉa móng tay cho Hạ Mạt, lau sạch bụi bẩn bám trên giày của cô. Những lúc Hạ Mạt trầm mặc là những lúc Âu Thần cũng lặng lẽ nhìn Hạ Mạt như thể sinh mệnh của anh thuộc về con người cô, và trong cái khoảnh khắc mà sinh mệnh của cô mất đi thì sinh mệnh của anh cũng sẽ theo đó mà tan biến. 
Từng ngày, từng ngày trôi đi. 
Trường quay Họa cảnh từ đầu đến cuối không có sự huyên náo như trong quá trình quay các bộ phim khác, bất luận quay tại địa điểm nào đi nữa, thì trường quay Họa cảnh đều có công ty vệ sĩ do Tập đoàn Âu Thị mời đến để khống chế cách ly người đến xem và cánh phóng viên nhà báo tới săn tin, bất luận là những nhân viên có nhiệm vụ di chuyển đạo cụ, đèn sáng hay ngay cả những diễn viên khác nói chuyện phiếm trước trường quay cũng đều giữ trật tự. 
“OK! Rất tốt!” 
Tiếng của đạo diễn Ngô là giọng nói to duy nhất trong trường quay. Nghe thấy hiệu lệnh cảnh quay này đã hoàn thành thuận lợi, nhà quay phim và các nhân viên phụ trách ánh sáng đều ngừng tay, sau đó cùng với đám nhân viên phục vụ chuyển máy quay và đèn chiếu sáng sang nơi quay cảnh tiếp theo. Do cảnh tiếp theo chuẩn bị quay luôn nên Doãn Hạ Mạt và Lạc Hi không về khu vực nghỉ ngơi bên phim trường, hai người ngồi vai sát vai trên một phiến đá ngầm cực lớn. 
Bộ phim hôm nay quay ở bên bờ biển. 
Bờ biển vào ngày này, mùa xuân hơi se lạnh, Doãn Hạ Mạt trầm mặc ngóng nhìn ra mặt biển mênh mông màu xanh thẳm, sóng biển thổi tung mái tóc cô. Một chiếc áo khoác trùm trên vai cô, chiếc áo vẫn còn mang hơi ấm của Lạc Hi, vậy mà cô dường như không nghe thấy gì hết, cứ trầm lặng ngắm nhìn biển rộng. 
“Ngày bên New York, mỗi tuần anh đều đi nhà thờ, có một lần được nghe một đoạn cầu nguyện”, Lạc Hi cũng đang ngắm mặt biển, âm thanh của gió biển thổi vào tai Doãn Hạ Mạt, “mong thượng đế ban cho con một trái tim bình yên, cho con nhận được một tình yêu không bao giờ thay đổi…”. 
Trên mặt biển, nắng vàng rực rỡ. 
“…nguyện rằng thượng đế ban cho con dũng khí, để con có thể thay đổi việc con muốn thay đổi.” 
Ánh mặt trời màu vàng trên mặt biển bị gió thổi tạo thành những miếng vàng vỡ vụn dưới những lớp sóng dập dờn. 
“…nguyện rằng thượng đế ban cho con trí tuệ, để con có thể phân biệt rõ hai người này.” 
Nơi xa xa mấy con hải âu đang bay lượn trên mặt biển, ánh mặt trời vỡ vun dưới những lớp sóng dập dờn ánh lên đôi cánh của chúng thành thứ màu vàng của tự do, Doãn Hạ Mạt thẫn thờ nhìn mặt biển, ánh mặt trời cũng phản chiếu hai hàng lông mi của cô khiến chúng giống như có màu vàng nhạt. 
“Tất cả những việc có thể làm được, em đều đã làm cho Tiểu Trừng rồi, những chuyện đó không còn cách nào thay đổi được, hãy chấp nhận sự thật đó đi”, Lạc Hi đau khổ chăm chú nhìn Doãn Hạ Mạt mỏng manh như tờ giấy trắng, “và em bây giờ có thể vì Tiểu Trừng mà tiếp tục sống vui vẻ được không?”. 
Âu Thần trầm lặng nhìn hai người đang ngồi trên phiến đá ngầm, trong tay anh đang cầm chiếc áo khoác của Hạ Mạt, Âu Thần vốn đang định mang qua đó song lại dừng bước. 
Ánh mặt trời màu vàng rực chiếu rọi cô và Lạc Hi làm một, trên vai cô khoác chiếc áo khoác của Lạc Hi, Lạc Hi chăm chú nhìn cô một cách âu yếm, hình như đang nói gì với Hạ Mạt, cô ấy dường như đang nghe lại vừa như đang im lặng. Từ xa nhìn lại, Âu Thần cũng có thể cảm nhận thấy sự chân tình trong mắt của Hạ Mạt. 
Nếu như lúc đầu anh không đoạt Hạ Mạt từ Lạc Hi… 
Nếu như sau khi Tiểu Trừng mất, người luôn bên cạnh Hạ Mạt là Lạc Hi chứ không phải là anh… 
Mặt biển xanh bao la. 
Bờ cát dài vàng rực. 
Dưới ánh mặt trời, hai người đang ngồi trên phiến đá ngầm giống như bức tranh sơn dầu đẹp được viền vàng xung quanh mà anh chính là người đã phá vỡ sự tồn tại của bức tranh đó. 
“Thiếu gia!” 
Một giọng nói quen thuộc làm Âu Thần bừng tỉnh, anh vội giấu ánh mắt u ám của mình đi, quay đầu lại nhìn, hóa ra quản gia Thẩm, đã lâu lắm rồi không gặp. 
Sau khi Doãn Trừng qua đời, Hạ Mạt tinh thần hoảng loạn không chịu quay lại biệt thự nhà họ Âu mà về lại căn chung cư nhỏ ngày trước. Âu Thần cũng không muốn để Hạ Mạt bị quấy rầy nhiều, nên anh đã để quản gia Thẩm ở lại ngôi biệt thự mà không cần phải tới chỗ họ. 
“Thiếu gia, đây là bức thư tôi vừa mới nhận được, hình như là…” 

Quản gia Thẩm cố gắng hết sức khống chế sự căng thẳng trong giọng nói, nhưng hai tay cứ run run để lộ tâm trạng kích động của mình. Vừa rồi có một anh chừng như là sinh viên đại học tới đứng trước cổng biệt thự nhà họ Âu, anh ta nói là bạn học của cậu Trừng, cậu Trừng lúc còn sống đã nhờ người bạn đó đem bức thư này đến giao lại. Quản gia Thẩm bất ngờ đến nỗi không để ý gì nữa, liền đem bức thư đó đến đưa tận tay cho thiếu gia. 
“…hình như là thư của Trừng thiếu gia viết…” 
Đó là một bức thư màu xanh nhạt, chữ viết trên bì thư rất đẹp. 
“Tiểu Trừng?!” 
Trong khu vực nghỉ, Trân Ân đang lúc nghĩ vẩn vơ nghe thấy hai từ đó, cô chết lặng hồi lâu, sau đó máu huyết trong người sôi lên, Trân Ân nhảy ra khỏi chiếc ghế hét lên một tiếng, nhào tới vồ lấy bức thư trong tay quản gia Thẩm. 
Thân người Âu Thần lúc đó cũng cứng đờ. 
Anh dán mắt vào bức thư, góc phía dưới, bên phải bức thư màu xanh lam nhạt đó, chỗ viết tên người gửi có một nét chữ rất quen thuộc. 
“Trừng.” 
Tiểu Trừng… 
Trên phiến đã ngầm nơi xa kia, Doãn Hạ Mạt bồng dưng nghe thấy được cái tên đó, cô từ từ quay người, Âu Thần bình tĩnh lại, anh cầm bức thư bước nhanh về phía bờ biển nơi Hạ Mạt đang ngồi. 
“Hạ Mạt! Bức thư này… của Tiểu Trừng…” 
Âu Thần đưa bức thư cho Hạ Mạt, cổ họng anh tự dưng nghẹn cứng lại không thể nói thêm được lời nào cả. Doãn Hạ Mạt đờ đẫn dán mắt nhìn bức thư trong tay Âu Thần, đột nhiên cô đứng phắt dậy, Lạc Hi vội đỡ lấy Hạ Mạt, không để chân cô trượt phải đá vụn. 
Gió biển mát lạnh nhè nhẹ thổi. 
Doãn Hạ Mạt cầm bức thư từ trong tay Âu Thần, ngón tay cô run run. 
Bức thư đó dường như là được gửi từ trên thiên đường xuống, trên bức thư màu xanh lam nhạt đó không có dấu bưu điện, chỉ vẻn vẹn viết : 
Người nhận thư “Chị gái”. 
Người gửi thư “Trừng”. 
Doãn Hạ Mạt ngắm nhìn bức thư đó rất lâu. 
Hai giọt nước mắt rơi xuống làm ướt bì thư, nước mắt lan ra. Đó là màu bì thư Tiểu Trừng thích dùng nhất, Tiểu Trừng nói màu xanh này là sắc màu của biển cả, hợp nhất với màu mắt của cô. 
Lá thư bên trong cũng cùng màu xanh lam nhạt. 
Nét chữ thanh đẹp quen thuộc giống như đôi mắt trong veo của Tiểu Trừng đang thì thầm gọi cô “Chị ơi”, như đang cười với cô, đang cùng cô nói chuyện. 
Chị! 
Khi chị nhận được bức thư này thì em đã tới thiên đàng rồi. Chị đừng đau lòng nhé, em ở trên đây ngoài những lúc nhớ chị ra thì tất cả đều rất tốt. 
Chị! Em thật sự không muốn rời xa chị đâu… 
Nhưng, cũng giống như chị từng nói, ông trời rất là công bằng, ông trời ban cho người ta một cái gì đó thì cũng sẽ lấy đi cái gì khác của họ. Ông trời ban chị cho em để chị làm chị của em, để em làm em của chị, đó là ông trời đã ban cho em điều may mắn và hạnh phúc nhất rồi. 
Chị! Chị biết em yêu chị nhiều lắm không, nếu như ông trời cho em chọn lại thì một trăm lần em cũng muốn chọn làm em của chị, còn những thứ khác em không cần. 
Cho nên, em thực sự đang rất hạnh phúc. 
Chị, chị đừng quá đau lòng vì sự ra đi của em, được không chị? Em chẳng qua chỉ tạm thời rời xa chị một thời gian, không lâu em sẽ quay trở về bên chị. Trong những ngày em rời xa chị này, chị phải sống thật tốt đấy, sống vui vẻ, thay em đi ngắm những cảnh đẹp ở khắp mọi nơi, thay em đi ăn những đồ ăn ngon khắp nơi, không được ốm, không được mệt mỏi. 
Chị! Em chỉ tạm xa chị một thời gian thôi, kiếp sau em sẽ trở về bên chị, lúc đó em hy vọng em sẽ là anh của chị để em chăm sóc chị, chiều chị như một nàng công chúa. Có lẽ không phải đợi lâu nữa đâu, em sẽ quay trở về, có lẽ em đã trở thành đứa bé ở trong bụng chị rồi đó. 
Hì hì, chị nhìn xem, chẳng qua chị tạm thời không nhìn thấy em, do đó em ở trên trời mỗi ngày đều có thể nhìn thấy chị. Mỗi lúc nhìn thấy chị cười em sẽ vui gấp trăm lần, mỗi lần nhìn thấy chị buồn đau em sẽ đau lòng một trăm lần đó. 
Chị… 

Xin chị hãy vì em mà ngày ngày sống vui vẻ có được không? 
Em mãi mãi yêu chị. 
Em của chị 
Tiểu Trừng. 
Ánh mặt trời màu vàng nhạt rọi lên bức thư màu xanh nhạt, nước mắt chảy từng giọt, từng giọt lăn trên hai gò má xanh xao gầy mòn của Doãn Hạ Mạt. Cơ thể Doãn Hạ Mạt run lên từng đợt, tóc cô bị gió thổi tung lên. Doãn Hạ Mạt nắm chặt bức thư đó trong tay, từng giọt, từng giọt nước mắt làm nhòe những dòng chữ. 
Sau đó. 
Doãn Hạ Mạt cảm thấy khó thở rồi ngất xỉu. Hai giọt nước mắt chảy về phía hai tai cô. 
Trái tim Lạc Hi đau khổ như bị cắn xé, anh đưa hai cánh tay muốn ôm Hạ Mạt nhưng cô đã được người khác ôm vào lòng, thế rồi nước mắt của Hạ Mạt rơi trên ngực người đó 
“Hạ Mạt!” 
Âu Thần ôm chặt lấy cơ thể lạnh toát của Hạ Mạt đau lòng khẽ gọi. 
***
Trần nhà trắng xóa, mùi của nước khử trùng, hình như có những cái bóng trăng trắng cứ đi đi lại lại, âm thanh bên tai giống như sợi bông bị đứt đoạn, có người cứ nắm chặt lấy tay cô, nỗi đau và nỗi sợ hãi từ những ngón tay anh ta từng chút, từng chút chuyển vào tận đáy lòng cô. 
Giống như một giấc mộng rất dài, rất dài. 
Cô cho rằng… 
Cô sẽ chết trong giấc mộng kéo dài đó. 
“Anh Âu! Xin chúc mừng anh, vợ anh đã có thai hơn hai tháng rồi…” Cách chiếc chăn bông dày, dường như có âm thanh phảng phất nói với người vẫn đang nắm chặt tay cô từ đầu đến cuối đó. 
Lập tức cánh tay đang nắm chặt tay cô cứng đờ như thép! 
Sau đó lại chuyển sang nóng rừng rực. 
Cánh tay đang nắm chặt tay cô bỏng rực và run rẩy. 
Khuôn mặt của người đàn ông đó gục vào lòng bàn tay cô, hình như có cả nước mắt nóng bỏng ướt ngập lòng bàn tay, giọng nói người đó khàn khàn run run đầy kích động : 
“Hạ Mạt, em nghe thấy gì không, con, chúng ta đã có con rồi…” 
Con… 
… 
Có lẽ không phải đợi lâu nữa đâu, em sẽ quay trở về, có lẽ em đã trở thành đứa bé ở trong bụng chị rồi đó… 

Bên tai là những âm thanh khàn khàn run run của Âu Thần cứ vang lên từng đợt. Doãn Hạ Mạt nằm trên giường bệnh, hàng lông mi đen nhánh ướt lệ run run, khi nước mắt nóng bỏng của Âu Thần rơi vào lòng bàn tay Hạ Mạt, nước mắt của cô từ đôi mắt nhắm nghiền cũng chảy ra… 
Cô lờ mờ dần nhận ra thời gian… 
Hình như bóng đen của màn đêm đang nhường chỗ cho ánh sáng của ban ngày… 
Giống như không ngừng có những sinh mệnh ra đi… 
Và rồi những sinh mệnh mới lại ra đời… hết: Chương 44


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.