Bạn đang đọc Bổn Vương Ở Đây 2: Chương 70
Lại là một tràng ho kịch liệt, dường như muốn văng cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài, Thẩm Ly vỗ vai Ma quân nhẹ giọng hỏi: “Lần trước người bị thương vẫn
chưa khỏi sao?”
Ma quân lắc đầu: “Chẳng qua là gần đây hơi mệt” Ma quân chưa dứt lời, bàn tay đang nắm lấy cổ tay Thẩm Ly bỗng cứng lại, sau đó đẩy tay áo Thẩm ly lên bắt mạch cho nàng, một lúc sau, Ma quân thở dài một tiếng, giọng điệu có vài cảm xúc khó phân, “Viên châu đó… cuối cùng cũng bị con bấp thu hoàn
toàn rồi.”
Bàn tay vỗ vai Ma quân của Thẩm Ly khẽ ngừng, thanh sắc trầm đi: “Sư phụ, Thẩm Ly có chuyện muốn hỏi.” Nàng suy nghĩ một lúc, “Lần này gặp nạn, A Ly may mắn được Hành Chỉ thần quân tương cứu, sau đó lại gặp kỳ ngộ, vị cao nhân giúp con trị thương nói Bích Hải Thương Châu này là nội đan của yêu, còn pháp thuật linh lực sư phụ dạy con tất cả đều tương khắc với Bích
Hải Thương Châu, sư phụ…”
“Con đã biết nhiều như vậy, sự tình cũng tiến triển đến nước này, ta cũng không nên giấu con nữa.” Ma quân ho vài tiếng, “Con dìu ta đến bên bàn,
chúng ta tìm nơi khác nói chuyện.”
Lại chuyển đến trận pháp dưới bàn, giống như lần trước Ma quân đưa cho nàng Bích Hải Thương Châu, trận pháp đưa hai người đến Tế điện thần bí tịch mịch chết chóc, viên châu được thờ trên bục cao trong điện đã không còn, Ma quân đẩy Thẩm Ly ra, không để nàng tiếp tục dìu, bà chậm rãi bước tới phía trước, tháo mặt nạ biến đổi thân hình, khôi phục lại bộ dạng nữ nhân.
Trước bục cao, bà yên lặng đứng: “Chuyện đã lâu lắm, lâu đến mức ngay
cả ta cũng không nhớ rõ chi tiết nữa, nhưng dáng vẻ lúc mẫu thân con cùng
ta tham bái tiên sư ở đây thì ta vẫn nhớ đến bây giờ.”
“Mẫu… Mẫu thân con?”
“Mẫu thân con vào sư môn trễ hơn ta ba tháng, sau khi bái sư cùng ta ở
chung một phòng, mỗi ngày đều cùng ta tham bái sư phụ, tính tình muội ấy ôn hòa rất được sư phụ yêu thích, vì vậy nên lúc nào cũng hầu hạ bên cạnh sư phụ, sư phụ thích luyện thuốc, thỉnh thoảng cũng truyền uội ấy một số thuật luyện thuốc chế vật, muội ấy bẩm sinh thông tuệ, không đến ba năm đã trở thành đệ tử học được nhiều bản lĩnh của sư phụ nhất. Đây vốn là một chuyện tốt, nhưng mà…” Ma quân cụp mắt, “Tiên sư còn có lòng riêng, thuật chế tạo càng cao càng không thể nào giữ nguyên hiện trạng, cuối cùng ông ấy chế tạo ra một loại quái vật, mà quái vật đó con cũng đã từng giao thủ với
c h ú n g .”
Giọng Thẩm Ly nặng nề: “Là yêu thú trong Khư Thiên Uyên?”
“Không sai, sư phụ của mẫu thân con và ta chính là tiền nhiệm Quân vương
của Ma giới, Lục Minh.”
Ma quân bước lên bục, ngón tay khẽ phủi bụi chỗ thờ hạt châu trên tế đài, “Lúc luyện thành con yêu thú đầu tiên, thân là đệ tử của sư phụ, người người đều vui mừng kích động, mọi người đều biết, đối với quân đội của Ma giới thì đây là một vũ khí cực mạnh. Nhưng sau khi yêu thú lần lượt được sư phụ không hề tiết chế mà luyện ra, tình hình bắt đầu bất ổn, thỉnh thoảng có lúc kiểm soát không thích đáng, yêu thú sẽ ăn thịt đệ tử đồng môn, cũng có yêu
thú trốn ra ngoài tàn hại bá tánh Ma giới.”
“Trong triều dần dần có nhiều kháng nghị, nhưng sư phụ vẫn quyết làm theo ý mình, không ngừng chế tạo yêu thú. Giống như thật sự quyết tâm làm theo dự định mà ông ấy muốn, kiến lập một quân đội yêu thú, sau đó sẽ thống lĩnh “quân đội” này đánh lên Thiên giới, kéo những tiên nhân cao cao tại
thượng kia xuống, cúi đầu trước Ma giới, để Ma tộc lên ngôi.”
Thẩm Ly lắc đầu: “Khi binh sĩ trở thành chủ tướng của quân đội thì Tướng
quân sẽ không còn tác dụng, nhưng Tướng quân là đầu não, binh sĩ là vũ khí, quân đội không có đầu não chẳng qua chỉ là một cỗ máy giết chóc. Chỉ e là yêu thú không nằm trong sự khống chế của người đó nữa… Lúc đó Ma giới
nhất định sinh linh đồ thán.”
Ma quân gặt đầu: “Lúc đó bất kể là trong triều hay trong môn phái đều có người phản đối, nhưng mẫu thân con lại cật lực ủng hộ Lục Minh…” Thẩm Ly ngẩn ra, Ma quân lại thở dài, “Họ cũng thấy được sự nguy hại của yêu thú, pháp lực của Lục Minh không đủ để khống chế nhiều yêu thú như vậy, ông dốc toàn lực chế tạo yêu thú vương, con này mạnh hơn các yêu thú khác rất nhiều, lúc mới sinh Yêu thú vương chỉ là một đứa trẻ, không khát gì những đứa trẻ bình thường. Lục Minh đặt tên nó là Phụng Lai, giao ẫu thân con chăm sóc, nó hấp thu linh khí của trời đất trưởng thành, so với các yêu thú được chế tạo sơ sài, nó càng giống một quái vật tự nhiên sinh ra hơn, vì vậy
mà sức mạnh càng tinh thuần mạnh mẽ hơn.”
“Phụng Lai lớn rất nhanh, chỉ có ba tháng đã không khác gì thanh niên bình thường nhưng không ai ngờ được rằng, một con yêu thú lại nảy sinh tình yêu
với người chăm sóc mình.”
Thẩm Ly ngạc nhiên, không dám tin vào ẩn ý đằng sau lời Ma quân, ánh mắt Ma quân trầm đi: “Càng không ai ngờ được rằng, mẫu thân con cũng yêu
hắn.”
Thẩm Ly hoang mang cúi đầu, nhìn lòng bàn tay mình, run giọng lẩm bẩm: “Con là… con của yêu thú sao? Con là” Nàng nhớ đến bộ dạng của Hạt vĩ hồ
thoát ra khỏi Khư Thiên Uyên, lập tức nhíu mày, “Con của loại yêu thú đó… “
Ma quân im lặng trong chốc lát: “Nhưng không lâu sau, đại thần trong triều lén thông báo lên Thiên giới về họa yêu thú, Thiên giới cả kinh phái binh đến, nhưng lúc này Lục Minh đã chế tạo ra mấy ngàn yêu thú, binh sĩ Thiên giới thảm bại trở về, cuối cùng Thiên đế phái mời Hành Chỉ thần quân hạ giới. Hắn một mình độc chiến mấy ngàn yêu thú, chém Lục Minh, bắt Phụng Lai, cuối cùng hợp lực với binh sĩ Thiên giới ép mấy ngàn yêu thú ra biên cảnh, khai
phá Khư Thiên Uyên phong ấn toàn bộ yêu thú vào bên trong.”
“Sau khi Hành Chỉ phong ấn yêu thú, nguyên khí đại thương, phải lập tức
trở về Thiên ngoại thiên, quân đội Thiên giới cũng nhanh chóng rời đi, lúc đó tuy yêu thú bị phong ấn hết, Lục Minh đã chết, nhưng Ma giới vẫn còn hỗn loạn, một phe lên tiếng muốn tôn đứa con trong bụng thiếp thất của Lục Minh lên làm vua, một phe quyết tâm bài trừ tác phong của đảng phái Lục Minh, muốn lập tân chủ. Hai phe không ngừng đấu tranh, gây nên cuộc chiến kéo dài mấy tháng, ta biết tác phong của đảng phái Lục Minh, nếu không đuổi cùng giết tận, ngày sau bọn chúng nhất định sẽ lại nổi lên, vì trong đó vẫn có người ủng hộ việc mượn tay yêu thú lật đổ Thiên giới, ta lập được công trên chiến trường, tuy vô tâm nhưng lại được mấy vị Trưởng lão đề cử, đăng lên
ngôi vị Ma quân. Còn lần cuối cùng gặp mẫu thân con… “
“Là ở chiến trường biên cảnh, lúc ta triệt để đánh tan phe cánh Lục Minh, bọn chúng đang âm mưu làm thế nào để phá Khư Thiên Uyên, trốn vào trong phong ấn. Mẫu thân con cũng đang ở đó. Lúc đó muội ấy đã sắp lâm bồn. Ta lén đưa muội ấy rời khỏi chiến trường, tìm một bụi cỏ giúp muội ấy sinh nở, lúc đó ta mới biết, sau khi mẫu thân con biết Phụng Lai bị phong ấn, muội ấy mang theo con một mình ra biên cảnh, nhưng sau khi đến nơi lại không thể vào Khư Thiên Uyên, biết được âm mưu của phe Lục Minh nên mới đi cùng
chúng, muội ấy muốn vào phong ấn gặp mặt phụ thân con.”
Thẩm Ly nghiến răng siết chặt quyền, ẩn nhẫn không nói một lời.
“Sau khi sinh con ra, mẫu thân con xuất huyết không ngừng, còn trong
người con yêu khí rất nặng, muội ấy biết mình không sống nổi, để bảo vệ con sau này không bị người của hai giới Thiên – Ma truy sát, muội ấy dùng sức lực cuối cùng của mình rút hết yêu khí trong người con ra, ngưng tụ thành Bích Hải Thương Châu. Sau khi giao con cho ta, cuối cùng kiệt sức qua đời. Tâm nguyện cuối cùng của muội ấy là mong đời này của con có thể ngao du chân trời góc bể, không bị thân phận trói buộc, không giống như phụ thân con, chịu
nỗi khổ giam cầm. Bây giờ nghĩ lại… danh hiệu Bích Thương vương này, cũng [1]
coi như là mẫu thân con ban cho con.”
[1] Chân trời góc bể, chữ Hán là Bích hải thương khung.
Từng có một người vì nàng mà từ bỏ tính mạng, nhưng nàng lại không biết
gì cả, lúc nàng biết rồi, thì thời gian đã trôi qua quá lâu.
Thẩm Ly chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, nàng khàn giọng hỏi: “Bây giờ… hài
cốt của người ở đâu?”
“Muội ấy nói muốn ở bên phụ thân con, nhưng lại không cho ta lập bia mộ, sợ là có người tìm được, đuổi hình bắt bóng làm liên lụy đến con. Ta chôn
muội ấy bên cạnh Khu Thiên Uyên, bây giờ e là không tìm được nữa.”
“Bên cạnh Khư Thiên Uyên không có gì cả.” Thẩm Ly từng chiến đấu ở đó,
giọng nàng khẽ lặng đi, “Không hề… có gì cả.”
Ma quân ngồi xuống bậc thang trên bục, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình, ra hiệu cho Thẩm Ly bước tới. Thẩm Ly cúi đầu ngồi xuống, Ma quân xoa đầu nàng: “Từ nhỏ con đả cùng ta tập luyện pháp thuật linh lực, tất cả thuật pháp ta dạy con đều tương khắc với sức mạnh yêu thú trong người con, ta cũng sợ như mẫu thân con, nếu có người người ngoài biết được thân phận con thì có khi nào sẽ ghét bỏ con không? Nhưng thấy con trưởng thành từng ngày, sống thật mạnh mẽ, ta lại nghĩ con có quyền biết được thân thế của mình. Trước đó Hạt vĩ hồ thoát ra khỏi Khư Thiên Uyên, lòng ta vừa không muốn con đi, vừa muốn để con đi, sau đó biết con từng đến Khu Thiên Uyên bốc ra chướng khí nhưng lại không hề bị chướng khí xâm phạm, ta nghĩ năng lực khống chế của con rất tốt, đã đến lúc trả lại Bích Hải Thương Châu cho con. Nhưng sau khi trả cho con, ta lại luôn lo sợ, nếu con biến thành Thẩm Ly ta chưa từng quen
biết, vậy ta phải làm thế nào đây… “
“Sư phụ” Thẩm Ly nói, “Sinh con có ơn, nuôi con cũng có ơn, Thẩm Ly làm sao có thể một sớm một chiều quên ơn dưỡng dục của nguời, bất kể xuất thân của con thế nào, Thẩm Ly vẫn là Thẩm Ly, không liên quan đến thân
phận.”
Ma quân xoa đầu Thẩm Ly, lặng lẽ ngồi một lúc nói tiếp: “Đám người Phù Sinh chắc là tàn đảng của phe Lục Minh, tu dưỡng ngàn năm, cuối cùng bọn chúng cũng nổi dậy. Chuyện Mặc Phương ta đã nghe nói, nếu ta không đoán sai chắc hắn là đứa con trong bụng thiếp thất của Lục Minh, ta biết con trọng tình, nhưng hắn đã phản bội thì gặp trên chiến trường càng không thể thủ hạ
lưu tình.”
Thẩm Ly nhớ đến hôm đó Mặc Phương cứu nàng trong ngôi nhà nhỏ ra,
nhưng khoảnh khắc ngập ngừng này chỉ thoáng qua đầu nàng trong chốc lát,
nàng gật đầu nói: “A Ly biết rồi.”
“Ngoài ra… Hành Chỉ thần quân và con” Ma quận bỗng dừng lại, phát giác thân hình Thẩm Ly khẽ cứng, bà thở dài một tiếng, “Ngàn năm nay, ta luôn cảm kích Thần quân năm xưa đã cứu Ma giới trong chiến hỏa. Lúc đầu ngài ấy đề nghị Phất Dung quân cưới con, trước đó ta vốn không biết rốt cuộc ngài ấy có dụng ý gì, mãi đến khi chuyện Phất Dung quân bộc phát sức mạnh, thanh tẩy hoa cỏ trong nhà truyền đến Ma giới, lúc này ta mới biết Phất Dung quân có năng lực này, nếu con gả cho hắn, nhất định ngày ngày bị Tiên khí thanh tẩy, Ma khí trong người sẽ tiêu hết. Thiết nghĩ Hành Chỉ thần quân lúc đó tuy không biết thân phận con, nhưng cũng phát giác được sức mạnh của
con.”
“Ngài là Thần quân, trọng trách trên người quá nặng, nếu có một ngày ngài
ấy biết thân phận con, e là sẽ vì chúng sinh mà giết con.”
Giọng Ma quân trầm đi, Thẩm Ly chỉ lặng lẽ cúi đầu nhìn xuống đất: “Con
nghĩ… chàng đã biết từ lâu.”
Ma quân ngẩn ra, Thẩm Ly nói: “Phàm nhân Hành Vân con yêu lúc trước chính là chàng đầu thai xuống Hạ giới… Lúc đó canh Mạnh bà tẩy sạch tu vi của chàng, nhưng lại không xóa được ký ức của thần minh. Trong kiếp đó trước khi con theo người về Ma giới, để cứu mạng chàng, con đã độ cho chàng năm trăm năm tu vi.” Thẩm Ly bật cười. “Có rút sạch sức mạnh yêu thú thế nào đi nữa thì trong người trước sau vẫn còn lưu lại một ít khí tức. Chắc lúc đó
chàng đã biết rồi.”
Lúc vá phong ấn ở Ma giới hắn đưa nàng đi cùng, lúc đó có lẽ hắn đã động sát tâm với nàng, nhưng cuối cùng lại không thể nào xuống tay…
Thẩm Ly hiểu ra, thì ra lúc đó Hành Chỉ đã bắt đầu không giống Hành Chỉ nữa, không còn là một Thần quân đạm mạc lòng chỉ có chúng sinh. Bởi vậy lúc đó… hắn đối với nàng lúc gần lúc xa…
Hành Chỉ, hắn cũng từng có lúc dao động.