Bổn Vương Ở Đây 2

Chương 67


Bạn đang đọc Bổn Vương Ở Đây 2: Chương 67

“Nếu là lỗi của ta, vậy ta giúp cô đuổi bắt nó về là được.”
Hành Chỉ vừa dứt lời, Kim nương tử vội nói: “Đừng nha! Nô gia tự đi được,
các người không biết tính nó, rồi lại trúng chiêu của nó nữa chẳng phải lỗ
nặng sao!”
Thẩm Ly nhíu mày: “Vừa rồi rốt cuộc là gì vậy? Ta thấy thanh âm chói tai
của nó hình như khiến nương tử tổn thương rất nặng.”
“Nô gia dù sao cũng vứt nó xuống đó mấy vạn năm, thời gian lâu dần, nó cũng có thể ngưng tụ thành hình, giống như một cái bóng của nô gia vậy. Vì nó là thứ chia ra từ người nô gia nên nó đương nhiên hiểu rõ nhược điểm của
nô gia.”
“Nếu nói vậy chẳng phải nương tử càng không nên đối đầu với nó sao.”
Thẩm Ly nói, “Họa này do ta gây ra, nên để ta đi thu xếp.”
Kim nương tử quay đầu, một đôi tay yếu đuối không xương sờ lên mặt Thẩm Ly, sóng mắt như nước: “Hảo muội muội, sao muội lại có trách nhiệm như vậy, thật khiến nô gia động lòng quá.” Nói xong, nàng ta chu môi sáp tới mặt Thẩm Ly, nhưng còn chưa dán vào được thì Hành Chỉ đã kéo Thẩm Ly ra, để Kim nưong tử chộp vào khoảng không. Hành Chỉ bằng mặt không bằng
lòng: “Nói chuyện cho tử tế.”
Kim nương tử bĩu môi: “Nó hiểu ta, đương nhiên ta càng hiểu nó hơn, chẳng qua là đồ ta vứt đi thôi, tưởng nô gia không xử nó được sao!” Nàng ta chỉnh sửa y phục bước trên giường đá xuống, “Chẳng qua thứ đó có thể mê hoặc nhân tâm, khơi gợi dục niệm và tà niệm trong lòng, sau đó không ngừng ăn sạch để lớn mạnh thêm. Lúc ở bên dưới chắc chắn các người đã trúng chiêu của nó.” Ánh mắt nàng ta ám muội quan sát hai nguời, Thẩm Ly bị nàng ta nhìn đến đỏ mặt, quay đầu đi, mất tự nhiên ho một tiếng, Kim nương tử cười híp mắt: “Nói đến điểm này thì đúng là phiền phức, để đề phòng nó hại người, nô gia phải nhanh bắt nó về.” Nàng ta phẩy tay, “Nô gia cáo từ đây, hai vị bảo trọng nhé.” Nói xong nàng ta lắc người, quyết đoán rời đi.
Một tiếng “Chờ đã” của Thẩm Ly còn chưa kịp gọi ra, thấy trong thạch thất lại lóe lên một đạo kim quang, Kim nương tử lại xuất hiện trước mặt hai người: “À vừa rồi quên nói mất, sắp đến lần trị liệu cuối cùng, chắc hẳn lần trước Thần quân đã làm thay, vậy lần này lại làm thay lần nữa nhé. Sau khi trị xong, có thể muội muội sẽ hôn mê một thời gian, sau khi tỉnh lại nhất định năm giác quan có thể hồi phục, còn về pháp lực thì phải dựa vào việc ngồi thiền hít thở mỗi ngày để từ từ tìm lại.” Nàng ta chớp mắt với Thẩm Ly, “Lần cuối đó, đừng
lãng phí nhé.”
Một trận gió nổi lên, Thẩm Ly nhìn nơi Kim nương tử biến mắt, khóe miệng giật giật, tà niệm và dục vọng của người này đâu giống đã bị bỏ đi hết chứ! Rõ ràng là một ám thị trần trụi! Hơn nữa nói xong một câu ám muội như vậy đã
trốn ngay, không thấy mình rất vô trách nhiệm sao!
Thẩm Ly quay đầu nhìn Hành Chỉ, vốn muốn bàn chính sự, nhưng thấy Hành Chỉ sờ cằm, vẻ mặt nghiêm túc xem xét nàng, gật đầu nói: “Nói ra thì
đúng là phải bắt đầu trị liệu lần cuối rồi… lại là trên đá nữa à…”
“Chàng không thể đứng đắn một chút sao!” Thẩm Ly mặt đỏ tận mang tai,
trầm giọng trách mắng, nhưng Hành Chỉ lại bật cười: “Vương gia, dám hỏi câu
nào của Hành Chỉ không đứng đắn?”
Thẩm Ly im lặng. Đang lúc ngượng ngùng, trong động lại lóe kim quang.
Thẩm Ly như chim sợ cành cong: “Còn muốn làm gì nữa!”

Kim nương tử vẻ mặt tổn thương: “Ôi, chẳng qua mới chớp mắt thôi… muội muội… sao muội muội lại đối với nô gia như vậy?” Đôi mắt nàng ta long lanh nhìn Thẩm Ly, Thẩm Ly vỗ trán: “Không… Nhất thời không kìm được, xin lỗi…”
“Nô gia muốn nói là ta đi bắt tà niệm kia chắc cũng mất ít công sức, mấy kẻ vừa đến gây sự là người của tên Phù Sinh gì đó, các người cũng sẽ tìm hắn tính sổ phải không, nếu tìm được hắn thì nhớ là lấy nội đan của nô gia lại trước nhé.” Kim nương tử uất ức, “Hôm đó các người rơi xuống dưới, nô gia nóng vội, nhất thời bất cẩn, bị người của hắn tìm được nội đan cướp đi mất, tuy nội đan này nô gia có hay không cũng không sao hết, nhưng dựa vào cái gì mà
cho không hắn chứ”
“Phù Sinh lấy nội đan của nương tử sao?” Thẩm Ly nghiêm túc cắt ngang lời kể lể của nàng ta, trầm giọng lẩm bẩm, “Tại sao hắn lại lấy nội đan của
n ươn g t ử? “
“Nô gia cũng không biết,” Kim nương tử lại vẫy tay, “Lần này đi thật đó, trễ
nữa thì nó sẽ chạy xa mắt.”
Kim nương tử lại hùng hùng hổ hổ biến đi, sau khi Thẩm Ly nghe những chuyện Hành Chỉ nói dưới thạch thất, biết Phù Sinh làm việc gì nhất định cũng có mục đích cụ thể, lúc này hắn lấy nội đan của Kim nương tử có liên quan gì với những chuyện lúc trước không, có liên quan gì với ý đồ của hắn không…
Thấy đôi mày Thẩm Ly càng nhíu càng chặt, Hành Chỉ chìa ngón trỏ xoa xoa mi tâm nàng nói: “Chuyện này bây giờ nghĩ không ra thì thôi, sau này tự
nhiên sẽ biết, việc cấp bách là phải trị khỏi cho nàng.”
Thân hình Thẩm Ly khẽ cứng lại, nhưng trị liệu này lại không thể không làm, nàng gật đầu, sau đó quay lưng, chầm chậm cởi áo, cho dù vừa rồi ở
dưới kia Hành Chỉ đã thấy hết cả người nàng, nhưng đổi một chỗ khác, lại
không hề ngăn cách đối diện nhau, vẫn khiến nàng có chút xấu hổ, sau khi cởi áo, nàng không dám quay người, chỉ nhẹ nhàng che ngực lại, nghiêng đầu liếc
về phía sau: “Có thể bắt đầu rồi…”
Lúc này Hành Chỉ vẫn chưa cởi áo, nhìn lưng nàng, ánh mắt khẽ lạnh đi.
Ngón tay vuốt ve làn da sau lưng Thẩm Ly, khiến Thẩm Ly bất giác rùng
mình, nàng nhíu mày, khó hiểu quay đầu: “Sao thế?”
Hành Chỉ lắc đầu thu lạí ngón tay, cười như bất lực nói; “Ta đau lòng!”
Ba chữ này khiến Thẩm Ly ngây ngốc, khóe môi nàng mấp mày, nhưng cuối
cùng chỉ quay đầu, không nói lời nào.
Cánh tay hơi lạnh từ sau lưng vòng ra ôm nàng áp vào một vòm ngực man mát, da thịt tiếp xúc giống hôm qua, cảm nhận được rõ ràng nhịp tim của đối phương: “Thẩm Ly!” Hắn nhẹ giọng lên tiếng sau lưng nàng, “Ta muốn bảo vệ
nàng bình an vui vẻ một đời, nàng có bằng lòng không?”
Thẩm Ly im lặng một hồi lâu, thở dài: “Trị thương truớc đi.” Nàng nói,

“Nhưng mà lần này, đừng vậy nữa.. Ta không tha thứ ình được đâu.”
Hành Chỉ cười khẽ bên tai nàng: “Nàng tưởng ta là phường háo sắc sao? Lòng nàng không muốn, đương nhiên ta sẽ không cưỡng ép. Hơn nữa… hôm qua nàng mạnh mẽ như vậy, bây giờ chắc thân thể vẫn còn không thoải mái.” Lời hắn nói khiến Thẩm Ly đỏ mặt, nghĩ đến những tình tiết hôm qua, Thẩm Ly chỉ cảm thấy mặt mình như bốc cháy, môi Hành Chỉ đừng trên cổ nàng trước khi cắn xuống, hắn nói, “Hoan lạc của thân thể chỉ là thứ yếu, điều ta muốn là
khiến nàng được mãn nguyện.”
Biết rõ không nên, nhưng khoảnh khắc môi Hành Chỉ tiếp xúc với da thịt, lòng Thẩm Ly vẫn dậy lên một cảm giác dị thường, nàng biết lòng mình yêu hắn đến dường nào, thân thể khát vọng hắn đến dường nào.
Tri liệu xong, lúc pháp lực giúp Thẩm Ly đã thông kinh mạch quay lại miệng Hành Chỉ, Thẩm Ly chỉ cảm thấy cả người như bị rút sạch sức lực, mi mắt
nặng nề không thể nào mở lên nổi. Trước khi thiếp đi, Thẩm Ly cựa quậy nói:
“Ta phải… về Ma giới…”
Hành Chỉ ôm thân thể mềm nhũn của Thẩm Ly, yên lặng một lúc, cuối cùng đặt nàng trên giường đá, mặc y phục cho nàng, hắn xoa đầu Thẩm Ly: “Ta biết nàng sẽ giận, nhưng hôm nay bất luận thế nào ta cũng không cho nàng
trở về Ma giới.”
Lúc Thẩm Ly tỉnh lại, cảm thấy bên người toàn là gió và mây, nàng xoa xoa mắt, có thị giác. Bên tai có tiếng gió thổi qua, có thính giác. Cảm giác được mình đang được người ta ôm, có xúc giác. Mũi ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người người đó, có khứu giác, Nàng liếm bàn tay mình, có chút mồ
hôi hơi mặn, vị giác cũng có!
“Hành Chỉ!” Nàng hưng phấn gọi một tiếng, người bên cạnh nhẹ giọng đáp lời, nàng bật cười sảng khoái: “Cuối cùng năm giác quan cũng hồi phục hoàn
toàn!”
Hành Chỉ bị cảm xúc của hàng lây nhiễm, hắn cũng khẽ híp mắt, lại nghe Thẩm Ly nói: “Thời gian còn lại chỉ cần tĩnh tọa, vài ngày nữa là có thể hồi phục pháp lực, lúc đó ta nhất định thay mình và Ma giới đòi món nợ này với Phù Sinh!” Nàng vừa dứt lời, độ cong trên môi Hành Chỉ khẽ thu lại, hắn nói:
“Ta đòi thay nàng được không?”
Thẩm Ly ngẩn ra, nghiêm mặt lắc đầu: “Hắn bày kế hại Ma giới, lại hành hạ
ta, mối thù này là phải đích thân đòi lại.”
Hành Chỉ tranh biện: “Mục đích của hắn là Khư Thiên Uyên, đó là họa căn
do ta để lại, nên để ta xử lý.”
Thẩm Ly khó hiểu: “Hai chuyện này đâu có xung đột, chúng ta đối phó cùng một kẻ địch, ta muốn báo thù đâu phải không cho ai giúp, nếu chàng
muốn đi thì chúng ta liên thủ là được.”
Hành Chỉ im lặng một khắc: “Ta muốn nói, chỉ có ta đi thôi.”

Lúc này Thẩm Ly mới phát giác có điều không đúng, nàng nhíu mày hỏi:
“Đây là đâu?”
“Sắp đến Nam thiên môn.”
Thẩm Ly nhíu mày: “Chàng đưa ta đến Thiên giới làm gì! Chẳng phải ta nói
muốn về Ma giới sao?” Nói xong nàng giãy dụa muốn rời khỏi người Hành Chỉ, nhưng bỗng cảm thấy thân hình cứng ngắc, không thể động đậy. Nàng tức
giận, “Rốt cuộc chàng muốn làm gì!”
“Thiên ngoại thiên có kết giới, người ngoài đều không thể vào, ở đó là nơi an toàn nhất, nàng ở đó chờ ta, ta xử lý xong tất cả mọi việc tự nhiên sẽ thả
nàng ra.”
Giọng Thẩm Ly khẽ nghiêm lại: “Chàng muốn giam lỏng ta sao?”
Hành Chỉ nhìn nàng: “Nếu nàng cứ muốn nói vậy bằng được, vậy thì ta
giam lỏng nàng đó.”
“Hoang đường!” Thẩm Ly hét lên, “Chàng thật sự điên rồi sao?”
Hành Chỉ không nói nữa, đến khi vào Nam thiên môn, thị vệ giữ cửa nhìn
thấy hắn, đang muốn quỳ xuống hành lễ, nhưng thấy người hắn ôm trong lòng, nhất thời nhìn đến ngây người, hai thị vệ vội tiến lên cản lại: “Thần quân!
Thần quân! Đây là… Bích Thương vương?”
Thẩm Ly đang nóng giận, nàng hét lên: “Đương nhiên là bổn vương, còn không bảo Thần quân của các ngươi tỉnh táo lại bỏ bổn vương xuống!” Chưa dứt lời, nàng chỉ cảm thấy cổ họng cứng ngắc, ngay cả lên tiếng Hành Chỉ
cũng không cho!
Thật là quá hay!
Một thị vệ ngây người lẩm bầm: “Thật sự tìm được rồi”
Thị vệ kia trừng hắn, hắn hiểu ý, lập tức xoay người chạy về chỗ Thiên
quân. Thị vệ còn lại giữ chân Hành Chỉ nói: “Thần quân, Thần quân, ngài
muốn về Thiên ngoại thiên sao?”
Hành Chỉ không đếm xỉa đến hắn, vừa định bước đi, thị vệ vội vàng gọi:
“Thần quân xin dừng bước! Thời gian vừa rồi ngài xuống Hạ giới… híc… hành vi ở Đông Hải… hơi kích động, Thiên ngoại thiên đã bị lung lay, lúc này Thần
quân quay về e là không hay”
Thiên ngoại thiên lung lay?
Thiên ngoại thiên lung lay nhất định là do vị thần duy nhất này bị Thiên đạo

trừng phạt… Thẩm Ly ngạc nhiên nhìn Hành Chỉ, tên này rốt cuộc đã làm gì ở Đông Hải! Thì ra trước đó trên người hắn đã bị thương, bị lực của Thiên đạo phán phệ sao…
Bước chân Hành Chỉ chững lại: “Có ai bị thương không?”
“Chỉ là một ít ngói vụn rơi xuống, không làm người của Thiên giới bị thương,
nhưng ngói ở Thiên ngoại thiên rất nặng, khiến Cửu Trùng Thiên thủng một lỗ nhỏ, rơi xuống Nhân giới, may là chỉ rơi xuống núi sâu, chưa làm hại đến lê
dân ở Hạ giới.”
Chỉ là mấy miếng ngói rơi xuống thôi đã khiến người ta kinh tâm động phách…
Thẩm Ly thầm cắn răng, đối diện với hiện thực thế này, nếu nàng còn vướng bận tình cảm của riêng mình thì thật quá ích kỷ.
“Ừ, sau này ta sẽ tìm Đế quân thương lượng, ngươi hãy đi gác Thiên môn.” Hành Chỉ nhàn nhạt để lại một câu định rời đi, thị vệ kia vẫn muốn lên tiếng cản, nhưng đã nghe thấy ở chân trời truyền đến một tiếng hét.
“Thần quân dừng bước! Thần quân xin dừng bước!” Thiên đế chưa kịp đáp ngự liễn, một mình cưỡi mây đến Nam thiên môn, Thiên đế xuống mây, nhìn Hành Chỉ đang ôm Thẩm Ly, nặng nề thở dài: “Thần quân à! Ngài đây là…
Ngài đây là… hà tất phải làm vậy!”
Hành Chỉ im lặng, sau lưng Thiên đế, mấy trăm văn võ bá quan của Thiên giới cưỡi mây đến, nhất thời tề tựu trước Nam thiên môn, mọi người hết nhìn
Thẩm Ly đến nhìn Hành Chỉ, rồi lại quay sang nhìn nhau, ai nấy đều thở dài,
không biết trong lòng vòng vèo thầm mắng Thẩm Ly bao nhiêu lần.
Sắc mặt của họ sao Thẩm Ly có thể không hiểu, đổi lại là nàng, chỉ e lòng cũng thóa mạ hai kả này, nhi nữ tư tình sao có thể quan trọng bằng thiên hạ chúng sinh? Nhưng trong tình cảnh này Hành Chỉ lại bật cười, thầm nói với Thẩm Ly: “Thẩm Ly, chắc nàng chưa từng nghĩ có ngày mình cũng diễn vai
“Yêu cơ họa quốc” này phải không?”
Thẩm Ly ngẩn người, thật chỉ muốn thở dài, tình huống này mà cũng còn nói đùa được, Hành Chỉ thần quân ngài… đúng là một nhân tài.
Chúng nhân thấy Hành Chỉ như vậy, ai nấy đều nghiêm mặt, cảnh tượng nhất thời lắng xuống. Thiên đế dẫn đầu, hai tay đặt phía trước, ôm quyền cúi người bái: “Mong Thần quân thương xót cho Tam giới khổ nạn, chúng sinh lầm
than.”
Bá quan sau lưng Thiên đế cúi đầu quỳ xuống, phủ phục khấu đầu, thanh âm như sóng ập vào tai Hành Chỉ.
“Mong Thần quân thương xót cho Tam giới khổ nạn, chúng sinh lầm than.”
Những lời kết tội này, Thẩm Ly không phản bác được, nói không ra lời,
Hành Chỉ cũng im lặng không nói gì.
Thẩm Ly nhìn những tiên nhân đang quỳ và Thiên đế đang cúi người, những tiên nhân này thường ngày không ai không kiêu ngạo, nay họ chịu khẩn cầu Hành Chỉ như vậy, chắc hẳn họ cũng không biết làm thế nào với hắn nữa. Thẩm Ly không biết tâm tình của Hành Chỉ khi nhìn cảnh này là thế nào, trong lòng thầm cười khổ.
Hành Chỉ, chàng xem, nếu chúng ta ở bên nhau, sẽ không ai nguyện ý chúc phúc cho chúng ta.
Dù là như vậy chàng vẫn muốn mạo hiểm sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.