Bạn đang đọc Bổn Vương Ở Đây 2: Chương 54
“Kẻ đánh lén Ma giới và Thiên giới lần này đã bị Bích Thương vương của Ma giới tiêu diệt sào huyệt.” Sứ giả đến từ Ma giới ăn mặc đơn giản, cúi đầu bẩm báo với Thiên đế, “Ma quân đặc biệt sai ti chức đến báo, mong Thiên quân yên tâm.”
Thiên đế gật đầu: “Tốt lắm tốt lắm, không ngờ Bích Thương vương lại có bản lĩnh như vậy, dám hỏi Bích Thương vương đang ở đâu? Lần này cô ấy diệt phỉ có công, Trẫm muốn ban thưởng thật hậu.”
“Tạ hậu ý của Thiên quân, nhưng mà… không cần nữa đâu.” Bàn tay chống dưới đất của sứ giả Ma giới siết chặt thành quyền, hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng khống chế cảm xúc, chuyện công làm theo phép công, “Vương gia đã chiến tử rồi.”
Thiên đế ngẩn ra một khắc, còn chưa kịp phản ứng, bỗng nghe “két” một tiếng, có người không qua bẩm báo đã đẩy cửa Nghị sự điện của Thiên giới ra. Trong ánh sáng ngược, người mặc bạch bào kia đứng ở cửa, người bên trong không nhìn rõ biểu hiện trên mặt hắn, chỉ thấy hắn đứng đó hồi lâu, giống như đang thất thần, cũng tựa như đang ngây ngốc. Nhưng khi hắn bước vào bên trong, thần sắc không khác gì thường ngày.
“Sao Thần quân lại đến đây?” Thiên đế đứng dậy nghênh đón, Hành Chỉ giống như không hề nghe thấy lời Thiên đế, chỉ nhìn vào sứ giả Ma giới hỏi: “Vừa rồi, ngươi nói là ai?”
Sứ giả thấy hắn, nghiêm túc hành lễ rồi nói: “Hồi Thần quân, Bích Thương vương Thẩm Ly của Ma giới, hôm qua đã chiến tử ở Đông Hải.”
Hành Chỉ im lặng hồi lâu, tiếp đó lắc đầu: “Hoang đường, tin tức như vậy chưa chứng thực làm sao có thể báo lên.”
Vừa dứt lời, không chỉ sứ giả ngẩn ra mà cả Thiên đế cũng ngây người, thông tin giữa hai giới, nếu chưa chứng thực tuyệt đối không thể báo lên, Hành Chỉ làm sao không biết chuyện này… Sứ giả khấu đầu: “Nếu không xác thực, ti chức nguyện chịu ngũ lôi oanh đỉnh…”
Thần sắc Hành Chỉ lạnh đi: “Đừng thề trước mặt thần minh, sẽ ứng nghiệm đó.”
Nắm tay sứ giả càng siết chặt, khớp tay trắng bệch, âm sắc không che giấu được nữa mà khàn đi, “Thần quân không biết là ti chức càng hi vọng được chịu tội ngũ lôi oanh đỉnh.” Trong phòng nhất thời vô cùng tĩnh lặng, dường như có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của mỗi người, nhưng chỉ có phía Hành Chỉ lại không truyền đến dù chỉ là một thanh âm nhỏ nào, giống như ngay cả tim hắn cũng ngừng đập.
“Thi thể đâu?” Hắn lên tiếng, cuối cùng hắn cũng tin.
“Vương gia đồng quy vu tận với kẻ địch ở Đông Hải, thi thể tan biến dưới Đông Hải, không thể nào tìm được, lúc đó các Tướng quân đến chỉ tìm được hai đoạn thương gãy.”
Hành Chỉ im lặng: “Ở chỗ nào… của Đông Hải?”
“Biển cả mênh mông, sau khi các Tướng quân tìm được thương gãy trở về đã không cách nào tìm được vị trí lúc đó nữa…” Sứ giả dường như vô cùng xúc động, “Không ai biết bây giờ Vương gia thân ở chốn nào.”
Trong tim không biết có cảm giác gì đó vạch qua, đau đớn đến mức như có máu trào ra, nhưng lại bị một sức mạnh vô hình bóp chặt lấy miệng vết thương, cầm máu một cách thô bạo.
Hành Chỉ sắc mặt như thường, giống như không hề có cảm xúc gì mà nói với Thiên đế: “Hôm qua ta ở Thiên ngoại thiên cảm giác được một khí tức dị thường, nghĩ là Hạ giới có chuyện xảy ra, hôm nay nghe Bích Thương vương chiến tử ở Nhân giới, thiết nghĩ chắc trước đó có ác đấu, Bích Thương vương sức mạnh to lớn, e là có nguy hại tới Nhân giới, ta muốn xuống Hạ giới xem xét, không biết ý Thiên quân thế nào?”
Hành Chỉ đã nói vậy thì nào còn đường cự tuyệt, Thiên đế gật đầu: “Nếu vậy Thần quân có cần Trẫm chọn cho ngài mấy trợ thủ không?”
“Không cần, bọn họ sẽ làm hỏng chuyện.”
Thường ngày Hành Chỉ tuy cũng hay nói những lời khiến Thiên đế ngượng ngùng, nhưng chưa bao giờ thẳng thừng như vậy. Thiên đế ho vài tiếng: “Nếu vậy, Thần quân thân gắn liền với thiên hạ, mong hãy bảo trọng.”
Hành Chỉ muốn quay người ra cửa, sứ giả của Ma giới lại gọi hắn: “Thần quân chậm bước. Tướng quân lúc đó có mặt nói, ngài ấy từng nghe kẻ địch hô là hắn sử dụng Chỉ thủy thuật. Nhưng theo ti chức biết, trên trời dưới đất chỉ có Hành Chỉ thần quân mới biết thuật này. Không phải ti chức nghi ngờ Thần quân, chỉ là…”
“Chỉ thủy thuật?” Hành Chỉ nghiêng đầu quét mắt nhìn sứ giả Ma giới, “Chắc chắn thứ bọn chúng dùng không phải là Chỉ thủy thuật.” Nói xong, không giải thích thêm, hắn quay người rời đi.
Đường xuống Hạ giới, Hành Chỉ thầm nghĩ, chỉ mới không lâu trước đây hắn còn đang nghĩ rằng Thẩm Ly sẽ trở thành một phiền phức, chi bằng biến mất cho xong, nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng nàng lại thật sự biến mất một cách dễ dàng như vậy, càng chưa từng nghĩ sau khi nàng thật sự biến mất rồi, lòng hắn lại hoang mang trống rỗng như vậy.
Tường vân đạp dưới chân, chẳng mấy chốc đã đến Nhân giới. Thiên đế nói không sai, hắn thân là thần minh, thân gắn liền với thiên hạ, đời này từ lâu đã không còn thuộc về hắn, hắn phải bảo vệ chúng sinh Tam giới, phải lấy đại cuộc làm trọng, hắn có quá nhiều “Không được”, “Không thể”…
Mây trên biển đang thấp, gió cuộn lên, là dấu hiệu trước khi mưa lớn đến, Hành Chỉ đứng trên Đông Hải, lặng lẽ nhìn con sóng ngút trời bên dưới, lắng nghe sấm vang chớp giật trên đỉnh đầu, nhưng đối với hắn thế giới lại vô cùng tĩnh lặng.
“Thẩm Ly.” Hắn nhẹ giọng gọi, thốt ra tên này, vết thương bị bóp chặt trong lòng giống như lại bị xé ra, gió lạnh thấm vào tận xương tủy, hắn đưa mắt nhìn bốn phía, muốn tìm một bóng người, nhưng chân trời mênh mông biển cả vô tận, nào còn tìm thấy nữa.
Sấm sét vạch qua, bỗng mưa lớn ập xuống, chỉ có Hành Chỉ áo trắng đứng giữa trời và biển, sấm vang chớp giật xuyên qua thân thể Hành Chỉ, thân thể thần minh sợ gì một tia sấm nhỏ nhoi, nhưng trong khoảnh khắc ánh sáng giao thoa, sau tiếng sấm mơ hồ, hắn bỗng thấy một bóng người giãy dụa trong những con sóng lớn, nàng đưa tay, đau đớn cầu cứu hắn: “Hành… Á… Hành Chỉ…”
Sóng ập xuống đỉnh đầu nàng.
Đồng tử Hành Chỉ co rút lại, hắn không nghĩ gì mà gần như theo bản năng lao mình xuống dưới, đưa tay vớt lấy, nhưng chỉ bắt được nước biển chảy qua kẽ tay…
Là ảo giác…
Những con sóng lớn ập lên người Hành Chỉ, hắn chỉ ngẩn người nhìn bàn tay trống rỗng của mình, mặc cho sóng biển chôn vùi.
Ở trong những con sóng, hắn không nghe thấy tiếng sấm, nhưng mỗi một tia chớp lại giống như một mũi đao xé rách bầu trời, moi hết những ký ức về Thẩm Ly trong đầu hắn ra, những cảnh tượng buồn vui kia lúc này như những lưỡi đao giày vò hắn, từng đao từng đao đâm thủng vô số lỗ trong tim hắn khiến máu tươi trào ra, mặc cho hắn hoảng loạn muốn bóp chặt, bóp nghẹt lại, nhưng vẫn có máu chảy ra từ những kẽ hở, sau đó giống như ly trà bị vỡ kia, khiến tim hắn ướt đẫm một mảng, khiến hắn không biết phải làm sao, không biết phải thu lại thế nào.
Thẩm Ly, Thẩm Ly… nàng thật có bản lĩnh.
Hắn hoang mang nhớ lại không lâu trước đây, Thẩm Ly còn đùa cợt hắn, nói rằng từ sau khi gặp hắn nàng không ngừng trọng thương, sớm muộn cũng có ngày bị hắn hại mất mạng. Hắn đáp thế nào? Hình như hắn nói… sẽ đền mạng cho nàng. Thẩm Ly đang muốn bắt hắn thực hiện lời hứa sao.
Khóe môi Hành Chỉ bỗng cong lên một nụ cười nhạt. Sau khi sóng đi, toàn thân Hành Chỉ ướt đẫm, hắn vung cánh tay, ngón tay nhẹ chạm vào con sóng ập đến, ánh sáng trắng lóe lên, mây đen tích tụ trên bầu trời càng hạ thấp, độ ẩm càng thấp, Hành Chỉ khẽ cong môi, nhẹ giọng thốt ra một chữ “Khoáng”*, biển trời như bị một luồng sáng cực lạnh quét qua, trong phút chốc, mặt biển ngàn dặm bị đóng thành băng.
*Khoáng: Khuếch trương
Hành Chỉ đứng trên con sóng, nhưng lúc này dưới chân hắn đã là mặt băng cứng cáp như đá xanh.
Sóng vẫn giữ nguyên hình dạng, nhưng không còn di chuyển nữa, mây đen trong không trung tản ra, những giọt mưa hóa thành băng đá, sột soạt rơi xuống, lăn đi khắp nơi.
Giữa biển trời không còn âm thanh, dường như tất cả đều trở về tĩnh lặng.
Hành Chỉ lặng lẽ bước trên băng, mỗi một bước lại có một đạo kim quang lóe lên, tỏa ra xa mấy trượng. Hắn như đang tìm kiếm gì đó, chỉ chăm chú vào bước chân mình.
Hành Chỉ thầm nghĩ, cho dù Thẩm Ly hóa thành tro bụi hắn cũng phải tìm hết tro của nàng trên biển này về.
Hắn từng bước từng bước tiến về phía trước, bất kể thời giờ, bất kể ngày đêm, mỗi một bước đều vô cùng chăm chú, nhưng Đông Hải cứ như vô tận, bất luận hắn đi bao lâu, phía trước cũng chỉ là mặt biển đóng băng, không còn gì khác.
“Thần quân.”
Phía trước có một người cản đường hắn, Hành Chỉ ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Có chuyện gì?”
U Lan lặng lẽ quỳ trên mặt băng phía trước: “Mong Thần quân thấu hiểu cho nỗi khổ của chúng sinh, Đông Hải bị băng phong đã mười ngày mười đêm, sinh linh Đông Hải khổ không kể xiết, Thần quân…” U Lan thấy hai mắt Hành Chỉ vì đã lâu không nghỉ nên đỏ bừng, sắc môi tái nhợt, U Lan cụp mắt nhẹ giọng nói: “Thần quân nén đau thương.”
Lời này vốn không nên nói với thần minh. Thần minh không thể động tình, vốn là người không có đau thương, đã không có đau thương thì nói gì đến việc nén đau thương.
Hành Chỉ nhìn mặt biển vô tận ở xa xa bật cười: “Rõ ràng lắm sao?”
U Lan cúi đầu không dám đáp.
Hành Chỉ lại bước tới vài bước: “Trước đây chưa từng cảm thấy rằng Tam giới rộng lớn, với thân thần minh, bất kể đi đến đâu cũng chỉ trong thoáng chốc, nhưng nay mới biết được sự rộng lớn của Tam giới, ngay cả một Đông Hải ta cũng không thể nào tìm hết.” Hắn bật cười, “Tìm không thấy… cũng là ý trời.”
Nói xong hắn vung tay giải Chỉ thủy thuật, khí tức giữa đất trời đại biến, băng trên mặt biển chầm chậm tan ra.
Theo Chỉ thủy thuật rút đi, Hành Chỉ thấy ngực đau nhói, băng phong Đông Hải dù sao cũng là chuyện nghịch Thiên đạo, hắn đang bị lực của Thiên đạo phản phệ đó sao…
Cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi trào lên, U Lan thấy vậy cả kinh, vội bước tới dìu Hành Chỉ: “Thần quân có sao không?”
Hành Chỉ lắc đầu, định nói “Không sao”, nhưng vừa mở miệng lại là một ngụm máu nóng trào ra, rơi xuống mặt băng còn chưa kịp tan hết, Hành Chỉ nhếch môi bật cười, đưa tay chùi vết máu trên khóe miệng, đời này làm sao ngờ được hắn lại có lúc chật vật thế này, chật vật đến thế này đây!
Thì ra bị lực của Thiên đạo phản phệ chính là mùi vị như vậy. Trước đó cứ tránh cứ né nhưng cuối cùng vẫn không tránh được, nếu sớm biết có ngày hôm nay, lúc đầu hắn nên đối xử với Thẩm Ly tốt một chút, tốt hơn một chút nữa, ít nhất cũng bảo vệ để nàng đừng bị thương nặng như vậy…
Hắn thật sự đã… đã yêu nàng mất rồi.
Chỉ tiếc là hắn không thể nào nói ra được nữa, Thẩm Ly cũng không thể nào nghe thấy nữa.