Đọc truyện Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh – Chương 13
“Nô tì Nguyệt Viên, bái kiến Tấn Vương điện hạ.”
“Đứng lên đi.”
“Cô nương nhà ta nói cảm tạ điện hạ đã trượng nghĩa tương trợ. Mấy túi bánh ngọt này là tâm ý nho nhỏ của nàng, mong điện hạ vui lòng nhận cho.” Nguyệt Viên không nói rõ Khương Hằng cảm tạ hắn chuyện gì, nhưng Lục Quý Trì ngay lập tức đã hiểu.
Nếu như nàng có thể nhận ra ý tốt của hắn, còn biểu đạt cảm tạ, có lẽ sẽ không lại nhảy vào trong cái hố lửa Lạc Đình kia. Nghĩ như vậy, Lục Quý Trì liền cảm thấy được an ủi.
Nói chuyện với người thông minh đúng là không cần tốn sức…..
“Chỉ là vừa vặn chướng mắt tiểu tử họ Lạc kia thôi. Được rồi, ngươi trở về đi. Nói cho cô nương nhà ngươi, bánh ngọt này bản vương nhận.” Hắn phất phất tay, ra vẻ không bận tâm nói. Chờ sau khi Nguyệt Viên rời đi, trong mắt hắn mới lộ ra vẻ tán thưởng, cầm một cái bánh ngọt có hình đoá hoa cắn thử, “Ừm. Mùi vị không tệ, ngươi cũng ăn thử đi.”
Ngụy Nhất Đao đang mờ mịt tại sao Khương Hằng lại cảm tạ Vương gia nhà hắn: “À, được, điện hạ, thần muốn cái có hình bé thỏ con!”
Lục Quý Trì khoé miệng co giật nhìn gương mặt hung thần khiến người ta sợ hãi kia của hắn.
……. Thật là một tâm hồn thiếu nữ, đáng sợ!
***
Trong lòng nhớ thương mẹ mình Phương Trân Châu phu nhân. Sáng hôm sau, Lục Quý Trì lại tiến cung thỉnh an bà.
Đáng ra hắn phải đi thượng triều, nhưng nếu như đã muốn quy hàng, vậy không nên thể hiện quá nhiều hứng thú với chính sự. Bởi vậy hắn sai người nộp cái sổ con xin nghỉ, sau đó làm mặt hiếu tử mà đi qua cung Thọ Ninh.
Phương Trân Châu đang phơi nắng, đùa giỡn với chim trong viện, thấy hắn đến, bèn đưa cho một nắm hạt dưa, sau đó cùng nhau cho chim ăn.
Đã có chuyện để làm, hắn không cần phải rời đi sớm, nhưng việc ở lâu cũng không hề kỳ lạ. Lục Quý Trì nhướng mày, ném cho Phương Trân Châu một ánh mắt “Thông minh!”.
Phương Trân Châu nghiêng đầu liếc: Đương nhiên, không biết ta là ai sao?
Hai người lại dùng ý niệm truyền nhau mấy câu, hạt dưa trong tay đã hết. Lục Quý Trì bèn phân phó Ngọc Dung, Đại cung nữ cung Thọ Ninh đang đứng một bên: “Mang lên thêm một ít hạt dưa nữa.”
Ngọc Dung khoé miệng hơi giật, nhìn mấy con chim bói cá trong lồng bụng đã tròn vo, đều đi không nổi nữa: “Điện hạ…. Còn muốn cho ăn nữa?”
Lục Quý Trì vừa nhìn, 囧, cho ăn nữa sợ là bội thực mà chết mất.
Vừa định nói không cần, Phương Trân Châu tựa như tùy ý mở miệng: “Nếu Thập nhất thích nuôi chim, Ngọc Dung, ngươi lại đem hai con lên cho hắn tiếp tục.”
Xa Thái hậu yêu chim thành si, những chuyện liên quan đến chim chóc luôn đặc biệt ôn hoà kiên nhẫn. Bởi vậy tuy Ngọc Dung có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà gật gật đầu, cung kính lui xuống.
Những cung nhân khác đều đứng ở khá xa. Lục Quý Trì nhẹ nhàng thở ra, len lén cho dựng thẳng ngón cái với mẹ mình.
“Đúng là nhanh trí.” Phương Trân Châu huênh hoang nói: “Oắt con, nhìn mà học tập.”
Khoé miệng oắt con co lại: “Vâng vâng vâng, Phương phu nhân người là cơ trí nhất. Thế nào rồi? Ở đây có ổn không?”
“Khá tốt, chỉ là nghẹn không chịu được.” Nói đến đây, Phương Trân Châu liền phiền muộn, “Con trai, mẹ muốn nhảy quảng trường vũ*. Đã mấy ngày rồi mẹ chưa nhảy quảng trường! Mẹ còn muốn livestream ca hát, mẹ đã hứa với fans lần tới sẽ hát bài “Ánh trăng nói hộ lòng tôi” phiên bản Đông Bắc rồi!” Link
*Quảng trường vũ: hoạt động ở quảng trường, trong đó các đội múa sẽ nhảy theo nhạc trong quảng trường
Lục Quý Trì: “……. Mẹ cũng đã đến đây rồi, cũng đừng nhớ nhung mấy fans hâm mộ đáng thương đó nữa. Xin mẹ rủ lòng thương xót, tha cho bọn họ đi.”
Phương Trân Châu đưa tay nhéo hắn: “Tiểu tử thối, cẩn thận cái miệng! Sao lại gọi là fans đáng thương? Fans của mẹ còn có thể nhiều hơn! Bọn họ còn có thể tặng mẹ du thuyền hoa để hộ tống nữa cơ!”
Lục Quý Trì bị đau, muốn giãy dụa nhưng sợ người khác phát hiện, chỉ có thể rưng rưng cầu xin tha thứ: “Dạ dạ dạ, lỗi của con lỗi của con. Người đại nhân không nên chấp tiểu nhân, tha cho tiểu nhân một mạng…..”
Phương Trân Châu lúc này mới hừ nhẹ mà buông tay ra.
“Lại nói tiếp, mẹ chỉ thấp thỏm nhớ mong những chuyện này, chứ không nhớ mong sự nghiệp mà mình đã vất vả dốc sức gầy dựng sao? Còn mấy chú vẫn luôn theo đuổi mẹ nữa……”
Phương Trân Châu lại càng phiền muộn: “Nhớ chứ, sao lại không nhớ được. Còn di sản kếch xù của lão cha con để lại nữa, bà đây còn chưa kịp dùng một xu, ôi, thật quá thiệt thòi!”
Miệng thì phàn nàn, nhưng trong mắt lại không có vẻ gì lưu luyến. Lục Quý Trì nhìn người mẹ rõ ràng rất bình thường, nhưng trước nay đều vô cùng phi thường của mình, vui vẻ nở nụ cười.
Cha mẹ ly hôn khi hắn mới bốn tuổi, lão cha ác nghiệt vô tình, bị tiểu tam mê hoặc đã đuổi hai mẹ con họ ra khỏi nhà. Mẹ vì nuôi sống hắn, đã xin một chân bán hàng ở siêu thị. Dựa vào năng lực của mình, đầu tiên bà chậm rãi bò lên vị trí quản lý, về sau lại bắt được thời cơ lúc siêu thị vì kinh doanh không tốt suýt nữa đóng cửa, mà vực dậy nó, từng bước trở thành bà chủ của chuỗi siêu thị ngày hôm nay.
Ly hôn, nghèo khó, ốm đau, khủng hoảng kinh tế, cho dù là khó khăn gì cũng không khiến cho người phụ nữ này mất đi hy vọng sống, bà lạc quan mà mạnh mẽ, cho dù ngã xuống cũng có thể nhanh chóng đứng lên; bà thông minh mà tích cực, nhìn thấu thế sự rõ ràng, lại có thể tìm được biện pháp giải quyết để mình không còn mệt mỏi nữa.
Đây là người hắn kính ngưỡng nhất trong cuộc đời này. Thật biết ơn ông trời đã không để cho hai mẹ con họ chia lìa, đã giúp họ vẫn gặp nhau ở nơi xa lạ này.
“Cười ngốc nghếch cái gì! Có người đến kìa! Nhanh, đổi về cái mặt đòi nợ kia của con đi!”
Lục Quý Trì ngay lập tức bay sạch cảm xúc: “……. Vâng.”
***
Người đến là Thập công chúa, muội muội cùng mẹ của Tấn Vương.
Lục Quý Trì chăm chú nhìn, thấy một tiểu cô nương xấp xỉ tuổi với Cửu công chúa, ăn mặc lại mộc mạc tao nhã hơn Cửu công chúa.
“Thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu phúc thọ an khang.”
Nàng có làn da trắng nõn, mặt mày tinh xảo. Nhìn một cái đã thấy tương tự Tấn Vương năm sáu phần, nhưng khí chất toàn thân bất đồng khác hẳn với hắn.
Tấn Vương kiêu căng tùy tiện, vẻ mặt đáng đánh đòn. Thập công chúa lại không giống, một đôi mắt đen to tròn lúng liếng, thoạt nhìn như một con thú cưng ngoan ngoãn, khiến người ta không nhịn được mà muốn sờ sờ đầu, khen nàng thật đáng yêu.
Hai người này thật sự là cùng một mẹ sao?
Lục Quý Trì lập tức trầm mặc thật sâu.
Cũng như Lục Quý Trì, Thập công chúa đến thỉnh an Xa Thái hậu. Gặp Lục Quý Trì ở đó, nàng có chút kinh ngạc, lập tức câu nệ mà hành lễ với hắn: “Ca ca.”
Giọng nói của nàng cũng mềm mềm manh manh giống con người nàng, nghe lại hơi ngốc. Trong lòng Lục Quý Trì cảm thấy đáng yêu, nhưng trên mặt không thể không học theo thần sắc của Tấn Vương, bày ra vẻ lãnh đạm: “Ừm.”
Tấn Vương vô cùng không thích muội muội này, rõ ràng là một công chúa thân phận tôn quý, lại luôn tỏ vẻ hiền lành dễ bắt nạt. Thập công chúa cũng rất sợ vị ca ca luôn trừng mắt quát nạt mình này. Bởi vậy tuy hai người cùng một mẹ sinh ra, nhưng lại không hề thân thiết. Hơn nữa hai người này một kẻ ở trong nội cung một kẻ ở ngoài cung, nên số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng Thập công chúa này làm muội muội rất có lương tâm. Tuy không qua lại với Tấn Vương, nhưng vẫn luôn quan tâm hắn, không giống Tấn Vương vội vàng tranh quyền đoạt lợi, hoàn toàn vứt muội muội ra sau đầu — tuy rằng nguyên nhân cũng có phần là do Thập công chúa, ví dụ như tính tình ngốc khờ, không hoạt bát làm nũng như Cửu công chúa. Nhưng đó cũng không phải là cái cớ để Tấn Vương với tư cách là huynh trưởng lại không gánh vác trách nhiệm của người làm anh.
Lại nghĩ tới cảnh Dung phi trước khi chết đã dặn dò Tấn Vương chăm sóc muội muội thật tốt, Lục Quý Trì âm thầm lắc đầu, tên đáng chết này, đúng là bất hiếu…!
“Được rồi, các con đừng đứng nữa, ngồi đi.”
“Đa tạ mẫu hậu.” Thập công chúa ngoan ngoãn lên tiếng.
Lục Quý Trì hoàn hồn, lơ đãng thoáng nhìn qua bờ môi trắng bệch không chút máu của nàng, lập tức sững sờ.
Tiểu cô nương này thoạt nhìn không khoẻ mạnh chút nào…!
Hắn bất giác muốn mở miệng, lại nhớ tới thái độ của Tấn Vương đối với Thập công chúa, lại cố nhịn.
Mặc dù có lòng thay Tấn Vương trôm nom muội muội — dù sao hắn cũng chiếm thân thể của người ta, mặc kệ sau này có trở về hay không thì trước mắt vẫn nên gánh trách nhiệm của người ta. Nhưng vẫn là câu nói kia: Nhân thiết bất năng băng*.
*Nhân thiết bất năng băng: bản chất con người không thể đột nhiên thay đổi hoàn toàn được. Tựa như câu “Giang sơn khó đổi, bản tính khó dời”
Cho dù về sau sớm muộn gì cũng thay đổi, nhưng cũng phải có một quá trình hợp lý. Nếu không đột nhiên tính tình thay đổi hoàn toàn…..
Tìm đường chết sao?!
Phương Trân Châu cũng hiểu rõ đạo lý này, mặc dù không nỡ rời xa con trai, nhưng vẫn rất nhanh tỏ vẻ mệt mỏi tựa như thường ngày, các ngươi lui ra đi.
“Mẫu hậu nghỉ ngơi cho tốt, nhi thần cáo lui. Ngày mai lại đến thỉnh an người.” Ném cho mẹ ánh mắt “Tự chăm sóc tốt chính mình”, Lục Quý Trì hành lễ lui xuống.
Thập công chúa cũng vội vàng cáo từ, hai anh em một trước một sau ra khỏi cung Thọ Ninh.
Nhận thấy được cô nương đang len lén mà trộm nhìn mình, dáng vẻ tự cho là không ai phát hiện được, Lục Quý Trì hơi buồn cười, vừa định nói chuyện, bỗng nhiên có người sợ hãi kêu: “Công chúa cẩn thận!”
Nghiêng đầu xem xét, thì ra là tiểu cô nương bước xuống bậc thang không cẩn thận bị vấp vào váy, suýt nữa ngã sấp xuống. Cũng may phía sau có một cung nữ lanh lẹ, kịp thời đỡ nàng.
“Không sao không sao!” Thập công chúa vội vàng xua tay, đối mặt với ánh mắt của Lục Quý Trì, lập tức bất an lại chán nản cúi cái đầu nhỏ xuống.
Ca ca lại mắng nàng đần nữa cho xem.
Nhưng mà đợi cả buổi cũng không nghe tiếng trách mắng hay tiếng trào phúng, Thập công chúa ngẩn người, giương mắt nhìn Lục Quý Trì.
Lục Quý Trì đang nghĩ mình phải nói gì đó — mắng nhiếc gì gì đó, quá não tàn, hắn không làm được; quan tâm cũng không được, không phù hợp với tính cách Tấn Vương, hay là… cứ thế bỏ đi?
Đang do dự, Thập công chúa bỗng lấy hết can đảm mở miệng: “Ca, ca ca……”
Lục Quý Trì hoàn hồn, không mặn không nhạt mà nhìn nàng một cái: “Làm sao vậy?”
Ca ca vậy mà trả lời mình rồi! Thập công chúa kinh hỉ mà trợn mắt, định nói chuyện thì bỗng ngất xỉu.
“Công chúa!”
” …… Chi Chi?”
Chi Chi là nhũ danh của nàng, đã lâu rồi ca ca chưa gọi nàng như vậy. Thập công chúa rất vui mừng, nhưng lập tức đã bị bóng tối cuốn đi tất cả ý thức.
Được lắm, vừa nói chóng mặt là ngất xỉu luôn. Lục Quý Trì kinh ngạc vội vàng hô lên với những cung nhân đang sững sờ ngoài kia: “Mau truyền thái y.”
Hết chương 13.