Bạn đang đọc Bốn Tháng Yêu Chưa Đủ – Chương 5
Chương 5 : Cao trào
“Bố.” Khổng Hy Âm nóng bừng mặt, từ nhỏ tới lớn Hy Âm luôn được bố yêu thương chiều chuộng và nghĩ ông là của riêng mình, không ai có thể cướp mất, trên thế giới này bố là người thương yêu cô nhất.
Trong một buổi tiệc sinh nhật khi Khổng Hy Âm còn bé, bác của cô đã chuẩn bị cho cô một bữa tiệc linh đình với những món quà xa xỉ, nhưng đối với Khổng Hy Âm tất cả đều không sánh được với vòng tay ấm áp của bố mỗi khi ông đi làm về. Ông ôm cô vào lòng và hôn nhẹ lên trán cô. Nhưng giờ đây, chỉ vì một người con gái lạ như Tịnh Ngôn bỗng xen vào thế giới riêng tư của hai bố con khiến cô không thể chịu đựng nổi. Trong lúc hụt hẫng về tình cảm, Khổng Hy Âm còn xưng hô theo kiểu làm nũng thuở nhỏ.
Tịnh Ngôn đứng rất gần nên nhìn rõ mọi điệu bộ và cử chỉ của Khổng Hy Âm, trong lòng Tịnh Ngôn đau nhói và cảm thấy có lỗi với hai cha con nhà họ Khổng, cô nhanh chóng quay mặt ra ngoài cửa sổ để giấu đi cảm xúc của mình.
“Hy Âm.” Khổng Dịch Nhân giơ tay ra vỗ nhẹ vào vai Hy Âm, giọng nói trùng xuống để trấn an con gái, “Con hãy về khách sạn với bác trước đi, được không?”.
Khổng Hy Âm không trả lời mà giận dỗi quay người đi xuống lầu, tiếng chuông gió treo trước cửa quán cà phê kêu lên rất to làm cho không khí trong quán cà phê càng trở nên căng thẳng hơn.
Không gian tầng hai chìm trong tĩnh lặng, tiếng nhạc Jazz du dương càng làm cho không gian trở nên trầm lắng hơn.
Tiếng bước chân của Khổng Hy Âm khiến Tịnh Ngôn giật mình quay lại, cô cảm thấy có hơi ấm từ phía sau, Tịnh Ngôn quay lại nhìn thì bắt gặp đôi mắt nâu quen thuộc của Khổng Dịch Nhân đang nhìn vào mắt cô, cô thấy rõ hình ảnh của mình trong đôi mắt ấy. Cô cảm thấy mùi vị và hơi ấm quen thuộc tỏa ra từ phía sau, Khổng Dịch Nhân nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Lời nói của Dịch Nhân vẫn vang lên trong đầu Tịnh Ngôn, lúc này cô đã nằm gọn trong vòng tay của Dịch Nhân, theo phản xạ tự nhiên, cô vòng tay ôm lấy Khổng Dịch Nhân, cô không còn thấy khó chịu như lúc ban đầu nữa mà thay vào đó là một cảm giác bình yên ấm áp.
Mặc dù chỉ ôm nhau trong giây lát nhưng cảm giác bồi hồi xao xuyến vẫn kéo dài mãi cho đến khi hai người chia tay. Sau một hồi lâu suy nghĩ, Tịnh Ngôn nhẹ nhàng nói, “Xin lỗi!”.
“Không sao.” Ánh mắt của Khổng Dịch Nhân ngời lên niềm hạnh phúc, “Chỉ một mình anh biết tại sao mình nói xin lỗi là đủ rồi”.
Lão Mạch đã đợi hai người từ rất lâu ở trong xe, sau khi Tịnh Ngôn ngồi vào xe, Lão Mạch lễ phép quay xuống chào, “Chào cô”.
“Chào anh.” Tịnh Ngôn lịch đáp lễ, sau đó cô quay sang nói với Khổng Dịch Nhân, “Khổng tiên sinh, em phải quay lại Trung tâm”.
Dịch Nhân gật đầu và nói với Lão Mạch, “Mạch, cậu hãy đưa cô Hoa về trước”.
Chiếc xe từ từ chuyển bánh, lúc đó trời đã xế chiều, xe cộ trên đường phố qua lại tấp nập, lá cây hai bên đường rơi rất nhiều, làm cho cảnh vật trở nên xơ xác, tiết trời bên ngoài se lạnh nhưng không khí bên trong xe vẫn ấm áp. Thỉnh thoảng Dịch Nhân đưa mắt ngắm cảnh vật hai bên đường phố với vẻ mặt cường nghị. Mặc dù trong xe rất rộng nhưng hai người vẫn ngồi sát bên nhau, tận hưởng cảm giác gần gũi, thân quen, khuôn mặt, ánh mắt của Dịch Nhân ngời lên niềm hạnh phúc.
Khổng Dịch Nhân trở về Thượng Hải từ New York, vừa đặt chân xuống sân bay, ông vội vàng tìm đến chỗ Tịnh Ngôn. Sau một chặng bay đường dài và sự chênh lệch về múi giờ làm cho ông cảm thấy mệt mỏi. Dường như cảm nhận được sự lo lắng của Tịnh Ngôn, ông mỉm cười trấn an, “Tịnh Ngôn, em không cần phải lo lắng về những tấm ảnh đó đâu”.
“Vâng”, Tịnh Ngôn nhẹ nhàng đáp. Kể từ khi nhìn thấy Dịch Nhân, mọi cảm giác bất an và lo lắng trong cô bỗng tan biến hết. Bao nhiêu năm qua, Tịnh Ngôn đã quen với việc tự mình giải quyết mọi vấn đề, nên khi đối mặt với dư luận về những tấm ảnh, cô có thể đủ bình tĩnh để xử lý vấn đề. Hơn nữa, khi có Khổng Dịch Nhân ở bên cạnh cô càng cảm thấy yên tâm và tự tin hơn.
Trong lúc Tịnh Ngôn đang gặp rắc rối thì Dịch Nhân xuất hiện, đem lại cho cô sự tự tin và nghị lực để vượt qua cơn sóng gió, nhưng Tịnh Ngôn hiểu rằng cũng chính Dịch Nhân đã khiến cô trở nên mềm yếu, do đó cô không cho phép tình cảm lấn át lý trí. Tịnh Ngôn mỉm cười vỗ nhẹ vào vai Khổng Dịch Nhân và nói, “Khổng tiên sinh vừa mới về, hãy nghỉ ngơi đi”.
Thái độ cởi mở và sự quan tâm của Tịnh Ngôn khiến Dịch Nhân cảm thấy ấm áp và hạnh phúc, ông mỉm cười nhìn Tịnh Ngôn với ánh mắt thân thương trìu mến. Chiếc xe dừng lại chính giữa tòa nhà trung tâm, Tịnh Ngôn đang định bước xuống xe thì Dịch Nhân ngăn lại và hỏi, “Tịnh Ngôn, ngày mai cô có kế hoạch gì chưa?”.
“Ngày mai tôi đi làm, ngày nào công việc của tôi cũng rất bận.“ Tịnh Ngôn nhẹ nhàng đáp.
Khổng Dịch Nhân mỉm cười và nói, “Vậy cô có thể sắp xếp công việc, dành một chút thời gian ăn cơm tối với tôi được không?”.
“Điều này thì…”, Tịnh Ngôn tỏ vẻ bối rối, một lát sau cô mỉm cười nói, “Thôi được”.
“Ngày mai gặp lại!” Tịnh Ngôn bước xuống xe, khi vào đến cửa của tòa nhà, cô quay lại nhìn thì thấy chiếc xe của Dịch Nhân vẫn đỗ ở đó cho đến khi cô đi vào trong tòa nhà, Dịch Nhân mới cho xe chạy. Nhiệt độ ngoài trời rất thấp, hai bàn tay Tịnh Ngôn lạnh buốt nhưng trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
*******
Tịnh Ngôn vừa về đến phòng làm việc, Phương Tòng Vân đã cho gọi cô lên để hỏi, “Tịnh Ngôn, không có việc gì xảy ra với cô đấy chứ?”
“Không có chuyện gì cả, xin lỗi vì tôi không về kịp tham gia cuộc họp.” Thấy Tịnh Ngôn bình an trở về, Hiệu trưởng Phương Tòng Vân như trút được gánh nặng trong lòng.
“Cô Khổng đó thì sao?”, Phương Tòng Vân không thích bộ dạng kiêu ngạo của Khổng Hy Âm nên khi hỏi về cô ta, giọng của ông có vẻ không thoải mái.
“Nói chuyện với tôi được một lúc, cô ấy bỏ đi ngay.”
“Cái gì?”, nghĩ lại bộ dạng tức giận của Tịnh Ngôn khi gặp Khổng Hy Âm, Phương Tòng Vân không hiểu liền hỏi lại, “Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”.
Tịnh Ngôn mỉm cười bổ sung, “Bố cô ấy đến”.
Tòng Vân hiếm khi thấy nụ cười dịu dàng như thế của Tịnh Ngôn, một lúc sau Tòng Vân mới hiểu ra ý của Tịnh Ngôn, ông nói, “Tịnh Ngôn, lẽ nào cô và Khổng Dịch Nhân…”
“Hiệu trưởng.” Tịnh Ngôn vẻ mặt rất thản nhiên.
“Tôi biết”, Phương Tòng Vân mỉm cười và nói. “Cô đang bận phải không? Cứ đi đi, thực ra tôi biết hết mọi chuyện rồi”.
Đang định quay đi, nhưng khi nghe thấy Phương Tòng Vân nói như vậy, Tịnh Ngôn vội nán lại hỏi, “Hiệu trưởng biết gì cơ?”.
“Tịnh Ngôn”, Phương Tòng Vân mỉm cười nói với giọng rất nghiêm túc, “Cô có biết không, cô có sức hút rất lớn đối với nam giới”.
“Đúng vậy, nên rất ít người đến với tôi, họ luôn tìm cách lẩn tránh tình cảm của tôi có đúng không?”, nói xong cô cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng hơn.
“Không phải là không muốn mà là không dám. Con người chúng ta ai cũng biết tự lượng sức mình, ai dám dùng giun đất để câu cá kình cơ chứ?” Tòng Vân ví von so sánh.
Nghe Tòng Vân nói, Tịnh Ngôn phá lên cười, Tòng Vân cũng cười rất to và nói, “Đúng vậy, ngày mai gia đình tôi tổ chức lễ mừng năm mới, cô đến sớm giúp một tay nhé, Tiểu Long nói đã lâu không gặp cô, cô ấy rất nhớ cô”.
“Lễ mừng năm mới à?” Tịnh Ngôn có vẻ bất ngờ.
Khi thấy Tịnh Ngôn phản ứng như vậy, Phương Tòng Vân liền nói, “Tịnh Ngôn, gia đình tôi có truyền thống tổ chức lễ đón năm mới, cô quên rồi ư?”.
“Tôi biết, chẳng phải là tháng Hai hay sao? Vẫn còn một tuần nữa cơ mà?” Tiểu Long vừa là vợ vừa là bạn học của Phương Tòng Vân, khi xưa Tiểu Long là một cô gái đẹp, học giỏi, đã hoàn thành luận án tiến sĩ, thời gian còn ở trường thành tích của hai người luôn đứng ở tốp đầu. Khi còn ở nước ngoài, năm nào họ cũng tổ chức lễ đón năm mới có sự tham dự của rất nhiều người, sau khi tốt nghiệp trở về nước, họ vẫn giữ được truyền thống ấy. Hàng năm cứ vào dịp này họ đều tổ chức lễ đón năm mới, bạn bè khắp nơi trên thế giới đều đến Thượng Hải tham dự và chúc mừng cho gia đình họ
“Chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao? Bố mẹ của Tiểu Long muốn cô ấy về Canada chờ sinh nên lễ đón Tết năm nay sẽ được tổ chức sớm hơn mọi năm.”
Đúng là Phương Tòng Vân có nói chuyện này với Tịnh Ngôn và cô đã ghi vào lịch công tác nhưng khi nhận lời hẹn hò với Khổng Dịch Nhân cô đã quên mất việc này, làm thế nào bây giờ? Tịnh Ngôn cúi đầu thở dài.
“Sao thế?”, nhìn bộ dạng lưỡng lự của Tịnh Ngôn, Phương Tòng Vân hỏi.
“Tôi biết rồi, Hiệu trưởng, xin hãy yên tâm.” Tịnh Ngôn không muốn nghe giải thích gì thêm, liền xua tay ra hiệu cho Phương Tòng Vân không nói thêm gì nữa và bước ra khỏi phòng.
“Cô đừng quên lời đề nghị của tôi hôm nay nhé, hoan nghênh cô đến tham dự!”
Lúc này Tịnh Ngôn đã đi ra khỏi cửa, cô quay lại trả lời với một giọng yếu ớt, “Tôi biết rồi!”.
Hết giờ làm, Tịnh Ngôn lái xe về nhà, cô bật đèn, ném chìa khóa xe vào trong chiếc bình sứ quen thuộc. Mặc dù máy sưởi đã được bật lên nhưng không khí trong phòng vẫn rất lạnh, Tịnh Ngôn vào phòng ngủ để cất túi sách, ánh trăng mờ nhạt rọi vào căn phòng qua ô cửa sổ, cô lấy di động từ trong túi ra, do dự một lúc mới quyết định gọi điện thoại.
Tiếng chuông điện thoại vừa đổ được một hồi đã có người nhấc máy, Tịnh Ngôn chưa kịp nói câu nào đã nghe thấy giọng của Khổng Dịch Nhân.
“Tịnh Ngôn!”.
Dường như Tịnh Ngôn đã đánh thức Khổng Dịch Nhân, giọng nói của ông trầm hơn mọi khi, Tịnh Ngôn nói, “Khổng tiên sinh, xin lỗi tôi quên mất tối ngày mai gia đình Hiệu trưởng của tôi tổ chức lễ đón năm mới, tôi không thể đi ăn tối cùng với ông được”.
“Hiệu trưởng ư?” Hình như Khổng Dịch Nhân chưa tỉnh hẳn nên ông hỏi lại Tịnh Ngôn với giọng ngái ngủ.
“Đó chính là ông chủ của tôi, Phương Tòng Vân”, giọng nói nhẹ nhàng của Tịnh Ngôn như rót vào tai Khổng Dịch Nhân.
“Sao cơ?” Khổng Dịch Nhân dần dần tỉnh ngủ, “Tôi đã nghe nói về Phương Tòng Vân, lễ đón năm mới là thế nào?”.
“Đó là truyền thống của gia đình họ từ thời đại học, sẽ có rất nhiều bạn bè nước ngoài bay sang Thượng Hải để tham dự”, Tịnh Ngôn cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn, cô kể rất nhiều với Khổng Dịch Nhân.
“Vậy sao?” Khổng Dịch Nhân hạ thấp giọng, “Xem ra lí do này rất chính đáng, Tịnh Ngôn sẽ mặc quần áo dạ hội đến tham dự chứ?”.
“Không.” Nói đến quần áo dạ hội, Tịnh Ngôn bỗng nhớ lại buổi tối khó quên đó, bất giác mỉm cười.
“Không cần phải mặc quần áo dạ hội, nhưng nếu là nữ sinh thì năm nào cũng phải ăn mặc theo quy định.”
“Năm nay thì sao?”
Tịnh Ngôn ngẩng đầu lên ngẫm nghĩ một lúc và nói, “Năm nay phải mặc váy liền thân có dây đeo và đội mũ mềm”.
“Xem ra rất ý nghĩa đấy chứ!” Khổng Dịch Nhân mỉm cười nói.
“Dịch Nhân.” Tịnh Ngôn bỗng buột miệng gọi Dịch Nhân, nhưng sau đó cô lại thấy hối hận.
“Gì cơ?” Khổng Dịch Nhân hỏi lại.
Tịnh Ngôn thấy hối hận, nhưng không hiểu sao cô vẫn nói tiếp, “Có muốn đi cùng không?”.
Khổng Dịch Nhân ngập ngừng một lúc, sau đó cười và nói, “Tôi có thể đi được không?”.
Dường như Tịnh Ngôn nhìn thấy khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc của Dịch Nhân, nên cô không còn hối hận như trước nữa mà thay vào đó là sự vui mừng, cô nói với giọng khẳng định, “Có thể chứ!”.
Sau khi tắt điện thoại cô mới phát hiện ra mình đã nói chuyện với Khổng Dịch Nhân rất lâu. Bên ngoài cửa sổ ánh trăng vẫn mờ nhạt, căn phòng đã được sưởi ấm nhưng không gian vẫn rất cô đơn hiu quạnh, Tịnh Ngôn kéo rèm cửa lại và soi mình trong gương cô chợt nhận ra mình có đôi lông mày cong cong và cái miệng cười thật quyến rũ.
*******
Hôm nay Tịnh Ngôn rời khỏi Trung tâm sớm hơn mọi khi, đường phố chiều thứ Sáu tấp nập xe cộ qua lại, về đến nhà, Tịnh Ngôn vội vàng thay quần áo và nhìn đồng hồ, đã đến giờ hẹn với Dịch Nhân.
Tịnh Ngôn vừa đóng khuy áo vừa nhìn qua cửa sổ thì thấy chiếc xe của Dịch Nhân đã đỗ ở dưới cửa tòa nhà chung cư, Tịnh Ngôn nhanh chóng tắt điện ra khỏi nhà, như thường lệ cô tiện tay lấy chiếc chìa khóa xe trong lọ sứ, nhưng ngay lập tức cô lại thả chiếc chìa khóa xuống.
Tịnh Ngôn vội vàng đi về phía Dịch Nhân, tà áo choàng tung bay để lộ đôi chân dài thon thả và trắng muốt của Tịnh Ngôn.
Tịnh Ngôn đứng trước mặt Dịch Nhân mỉm cười và nói, “Khổng tiên sinh quả là người rất đúng giờ, hôm nay phiền tiên sinh làm tài xế giúp”.
“Được làm tài xế cho Hoa tiểu thư là niềm vinh hạnh lớn đối với tôi.” Nói xong Dịch Nhân mở cửa xe và mời Tịnh Ngôn ngồi vào trong.
Sau khi nổ máy cho xe chạy, Dịch Nhân quay lại hỏi Tịnh Ngôn, “Tịnh Ngôn, buổi tiệc hôm nay bắt đầu lúc mấy giờ?”
“9 giờ.”
“Vậy thì vẫn còn sớm.”
“Tôi còn có một nhiệm vụ đó là vào siêu thị mua thực phẩm.”
“Cô phải vào bếp ư?”
“Đúng vậy, nhưng chỉ là món mì Ý thôi. Đã thành thói quen, năm nào mọi người cũng thích ăn món mì xào của Ý.”
“Thú vị đấy, tôi cũng rất thích ăn món mì Ý đó.” Dịch Nhân vui vẻ nói.
Dịch Nhân đưa Tịnh Ngôn vào siêu thị, chuẩn bị đón năm mới nên mọi người đi mua sắm rất đông. Vừa vào đến cửa siêu thị, Dịch Nhân đã cảm thấy không khí ngột ngạt, quầy thu ngân của siêu thị hoạt động hết công suất nhưng vẫn có rất nhiều người phải xếp thành hàng dài chờ thanh toán.
Tịnh Ngôn thường xuyên mua hàng ở đây nên cô rất thông thuộc đường đi lối lại trong siêu thị, vừa mới xuống xe, cô liền đi thẳng đến quầy bán thực phẩm.
Khổng Dịch Nhân đi bên cạnh quay sang cười với Tịnh Ngôn và nói, “Vào dịp mua sắm cuối năm ở nước ngoài cũng đông đúc tương tự thế này”.
Người đông như trẩy hội, thỉnh thoảng Tịnh Ngôn phải nghiêng người để tránh va vào người khác, cô tự nhủ, “Một người như Khổng Dịch Nhân thì phải mua quà gì chứ?” Bỗng nhiên Dịch Nhân đỡ lấy eo của cô và kéo sang một bên và nói, “Cẩn thận”.
Sau khi tránh hai chiếc xe đẩy hàng trong siêu thị, Tịnh Ngôn ngẩng đầu lên định nói cảm ơn thì Khổng Dịch Nhân nắm chặt lấy tay cô và nói, “Hãy chú ý khi đi đường”.
Tịnh Ngôn đi theo sau Khổng Dịch Nhân, thực ra từ nhỏ cô đã rất thích được người khác cầm tay, hơn nữa trong siêu thị đông người như vậy rất có thể sẽ bị lạc nhau, tuy nhiên khi được Dịch Nhân cầm tay, cô lại thấy xấu hổ.
Quầy thực phẩm hiện ra trước mặt, không khí ở đây rất lạnh, “Cần mua những thứ gì?” Khổng Dịch Nhân nhẹ nhàng hỏi.
Lúc này Tịnh Ngôn không còn cảm thấy xấu hổ, cô lấy lại tinh thần và trả lời, “Tôi muốn mua một ít mỳ Ý và một số gia vị khác”.
“Có phải cái này không?” Phía trước mặt hai người là một dãy thực phẩm nhập khẩu được đóng gói trong những bao bì rất đẹp.
Sau khi quan sát kỹ, Tịnh Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu, “Không phải loại mỳ này. Tôi muốn mua loại mỳ sợi được làm từ lúa mạch”.
“Làm thế nào để phân biệt được?” Khổng Dịch Nhân cầm một gói mỳ lên xem.
“Đương nhiên phải có cách phân biệt rồi.” Tịnh Ngôn cầm gói mỳ lật qua lật lại và giải thích, “Mỳ lúa mạch Ý sợi nhỏ nhưng dai, loại mỳ đó khi nấu không bị nát, ăn thấy thơm và ngon, đây rồi, là loại mỳ này”, vừa nói Tịnh Ngôn vừa chạy lại cố với tay lấy gói mỳ ở ngăn trên cùng của quầy hàng.
“Để tôi giúp cô”, Khổng Dịch Nhân nói.
“Không phải.” Tịnh Ngôn chỉ tay và nói, “Gói bên cạnh, đúng rồi, chính là gói mỳ đó”.
Khổng Dịch Nhân lấy gói mỳ xuống, cúi đầu mỉm cười và nói, “Đúng là gói mỳ này chứ?”.
“Đúng rồi.” Tịnh Ngôn nhẹ nhàng đáp. Trong siêu thị, người qua lại tấp nập, tiếng nhạc xen lẫn tiếng người cười nói làm cho không khí trở nên ồn ào náo nhiệt. Mặc dù không khí xung quanh rất ngột ngạt nhưng Tịnh Ngôn vẫn cảm nhận được sự gần gũi, thương yêu toát ra từ sự hiền hòa của Khổng Dịch Nhân, trong lòng cô cảm thấy rất vui, tuy nhiên Tịnh Ngôn cố gắng kìm nén sắc thái biểu cảm của mình, cô tự nhủ, “Tịnh Ngôn, hãy cố gắng lên, đừng trở thành trò cười trước mặt Dịch Nhân”.
Nhà của Phương Tòng Vân ở ngoại thành, đó là một ngôi biệt thự khá sang trọng, xe của Khổng Dịch Nhân vào trong cổng và đỗ tại một bãi đất trống bên cạnh ngôi biệt thự. Do mua đồ mất nhiều thời gian nên khi xuống xe Tịnh Ngôn liền xách đồ mở cửa vào nhà trước. Cô nhìn qua cửa sổ thì thấy mọi thứ trong nhà đã được bày biện sẵn, Phương Tòng Vân đang đứng phía trước cửa thắp nến trong đèn lồng, thấy Tịnh Ngôn đang xách đồ đi vào Tòng Vân liền gọi, “Tịnh Ngôn, rốt cuộc thì cô cũng đã đến, nhanh lên, Tiểu Long đã chuẩn bị sẵn mọi thứ ở trong bếp cho cô rồi đấy”.
Phương Tòng Vân chăm chú nhìn vào chiếc ô tô đỗ ở ngoài sân và nói, “Tịnh Ngôn, cô đổi xe từ bao giờ thế?”
“À, đó là…” Tịnh Ngôn đang định giải thích thì bỗng nghe thấy tiếng đóng cửa xe, Phương Tòng Vân quay ra nhìn thì thấy Khổng Dịch Nhân đang đi vòng qua phía đầu xe và tiến về phía mình, ông đứng đối diện với Tòng Vân, giơ tay ra phía trước và nói, “Phương Tòng Vân, xin chào, tôi là Khổng Dịch Nhân”.
Phương Tòng Vân giơ tay ra bắt theo thói quen, mặc dù nhiều năm bôn ba trên thương trường, tiếp xúc với nhiều hạng người, nhưng khi phải đối mặt với hoàn cảnh này Phương Tòng Vân không nói được gì. Thật tiếc không có chiếc máy ảnh chụp lại bộ dạng của Phương Tòng Vân lúc đó, Tịnh Ngôn cũng cảm thấy khó xử. Cô giơ tay vỗ vào vai Phương Tòng Vân và nói, “Hai người nói chuyện nhé, tôi vào bếp nấu ăn đã”.
“Ồ, Khổng tiên sinh, xin chào.” Lúc này Phương Tòng Vân mới lấy lại được tinh thần, “Rất hoan nghênh, xin mời vào phòng khách”.
“Có cần tôi giúp gì không?” Khổng Dịch Nhân chỉ tay vào chiếc đèn lồng trên tay Phương Tòng Vân và hỏi.
“Gì cơ?”
“Tôi thắp chiếc đèn này nhé.” Tịnh Ngôn đang nấu ăn trong bếp, thấy thú vị nên đặt đồ ăn xuống và chạy ra cầm chiếc đèn lồng từ tay Dịch Nhân. Tòng Vân đưa chiếc bật lửa cho Dịch Nhân và nói, “Thế này nhé, hai người thắp đèn đi lát nữa tôi sẽ quay lại”.
Phương Tòng Vân đi vào trong phòng ăn, Tiểu Long đang cho thức ăn vào đĩa, thấy dáng vẻ của chồng, cô giật mình hỏi, “Anh sao thế?”.
“Bà xã.” Giọng của Phương Tòng Vân rất khẩn thiết, “Để đấy đã, mau ra đây xem đi”.
“Xem gì cơ chứ?” Tiểu Long thấy kì lạ nên hỏi lại, “Chuyện gì mà anh sốt ruột như thế chứ?”.
Phương Tòng Vân chỉ tay về phía chiếc đèn lồng và nói, “Đó là Dịch Nhân, bạn trai của Tịnh Ngôn, em xem họ có đẹp đôi và hạnh phúc không?”.
*******
Chiếc đèn lồng đã được thắp sáng, ánh sáng đỏ làm cho không gian trở nên ấm áp hơn. Khổng Dịch Nhân treo chiếc đèn lồng lên, Tịnh Ngôn luôn miệng khen, “Đẹp quá!”.
Khổng Dịch Nhân cúi xuống thấy Tịnh Ngôn đang ngẩng mặt lên nhìn chiếc đèn lồng, hôm nay là ngày lễ đón năm mới nên Tịnh Ngôn đội một chiếc mũ mềm, đôi mắt tròn xoe, ánh sáng của chiếc đèn lồng làm cho làn da cô trở nên trắng hồng rạng rỡ hơn. Bộ dạng của Tịnh Ngôn trông rất đáng yêu, Khổng Dịch Nhân không cầm lòng được liền đưa tay lên vuốt má Tịnh Ngôn và nói, “Cô thích chiếc đèn này như vậy sao? Hỏi Phương Tòng Vân xem mua ở đâu, chúng ta cũng đi mua một vài cái về treo”.
Tịnh Ngôn không nói gì, cô cúi đầu xuống, ánh sáng đỏ của chiếc đèn lồng mờ nhạt nên Dịch Nhân không nhìn rõ vẻ mặt của Tịnh Ngôn, cô nói nhỏ, “Chúng mình vào thôi”.
Không khí trong ngôi biệt thự rất ấm áp, Tịnh Ngôn không còn cảm thấy lạnh nữa, hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác lông cừu và đi đôi giày vải đế mềm, nền nhà được trải thảm đem lại cảm giác ấm áp cho đôi chân, Tịnh Ngôn cảm thấy rất thoải mái, cô cởi bỏ áo khoác treo lên mắc áo ở ngoài cửa.
Tiểu Long đi ra từ phòng ăn vội lên tiếng khen Tịnh Ngôn, “Tịnh Ngôn, hôm nay trông cô rất xinh”.
Tịnh Ngôn mặc một chiếc áo len mỏng và chiếc quần vải bó sát chân càng làm tôn thêm dáng người của cô.
Tịnh Ngôn mỉm cười đáp, “Tiểu Long, cô cũng rất đẹp”.
“Đúng vậy, hôm nay vợ tôi ăn mặc rất đẹp, không đáng khen hay sao?” Phương Tòng Vân tiếp lời của Tịnh Ngôn.
Phương Tòng Vân và Tiểu Long quả là xứng đôi vừa lứa, Phương Tòng Vân quả là người chồng tâm lý. Tịnh Ngôn giới thiệu, “Xin giới thiệu đây là Tiểu Long vợ của Hiệu trưởng Phương, còn đây là Khổng Dịch Nhân”.
“Tịnh Ngôn, cô khen như vậy, ông xã tôi thích thú lắm đấy.” Tiểu Long vừa nói vừa đưa mắt nhìn Tịnh Ngôn.
Đêm đã về khuya, bạn bè đến tham dự lễ đón năm mới mỗi lúc một đông, căn phòng trở nên chật chội, tiếng nhạc xen lẫn với tiếng cười nói làm cho không khí trong càng ồn ào náo nhiệt.
Phòng bếp sáng đèn, mặc dù cửa bếp đã đóng nhưng tiếng nhạc ngoài phòng khách vẫn dội vào, Tịnh Ngôn cùng với Dịch Nhân đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn, mùi thức ăn thơm nức cả phòng. Sau khi điều chỉnh lửa, Tịnh Ngôn nhìn sang chiếc nồi bên cạnh và nói, “Cho thêm một chút muối vào”.
“Gì cơ?” Tịnh Ngôn nói nhỏ nên Dịch Nhân nghe không rõ
“Cho thêm một chút muối thì sợi mỳ sẽ mềm hơn, khi ăn có cảm giác dai và thơm, nếu không sẽ không có mùi vị gì cả”, Tịnh Ngôn giải thích.
Khổng Dịch Nhân mở vung ra cho thêm một chút muối và hỏi, “Được chưa?”.
“Được rồi.” Tịnh Ngôn cảm thấy rất vui, một lúc sau cô nói tiếp, “Đợi một lúc nữa cho dầu ăn vào sau đó vớt ra cho vào tủ lạnh là được”.
Trong lúc Tịnh Ngôn đang cho nước tương vào nồi mỳ để tạo mùi thơm thì bỗng có tiếng mở cửa, tiếng nhạc to dần, có một người chạy vào mở tủ lạnh tìm rượu, anh ta vừa cúi đầu xuống tìm rượu vừa nói, “Tôi tìm rượu vang, Tịnh Ngôn, món mỳ Ý được chưa, chúng tôi đang chờ đấy”.
“Xong ngay thôi.” Tịnh Ngôn nhẹ nhàng đáp.
Anh ta cầm chai rượu và đi ra ngoài, khi nhìn thấy Khổng Dịch Nhân anh ta liền chào, “Có người mới đến phải không? Xin chào!”.
“Xin chào” Khổng Dịch Nhân mỉm cười, sau khi ra khỏi bếp anh ta đóng cửa lại.
“Xin lỗi, anh ta tên là Charli, là con người của công việc, làm việc gì cũng muốn nhanh chóng.” Tịnh Ngôn nhẹ nhàng giải thích cho Khổng Dịch Nhân.
Trong khi Khổng Dịch Nhân chưa kịp trả lời thì cánh cửa bếp lại được mở ra, Charli cầm ly rượu vang đứng trước cửa bếp đưa mắt nhìn về phía Khổng Dịch Nhân.
“Ông Khổng, ông có biết ông là người rất hấp dẫn không?”.
“Vậy sao?” Khổng Dịch Nhân mỉm cười hỏi lại.
Bên ngoài có người đang gọi Charli, anh ta xua tay và chạy lại phía người đó.
“Anh ta nhận ra ông”, Tịnh Ngôn tiếp tục giải thích.
“Không có vấn đề gì”, Khổng Dịch Nhân vừa nói vừa chăm chú vào nồi mỳ, ông hiểu rằng mọi người đang rất háo hức chờ đợi món mỳ Ý của hai người.
Không hiểu tại sao lúc này trong lòng Tịnh Ngôn cảm thấy rất vui và hạnh phúc, cô vừa cho gia vị vào nồi mỳ vừa mỉm cười. Cô cầm đôi đũa vớt một vài sợi mỳ lên nếm thử, sau đó vớt một vài sợi mỳ đưa lên miệng Khổng Dịch Nhân và nói, “Khổng tiên sinh nếm thử xem, mùi vị như vậy đã được chưa?”.
Khổng Dịch Nhân nếm thử, thấy mùi thơm đậm đà lan tỏa khắp giác quan, chưa kịp khen thì Tịnh Ngôn đưa ngón tay lên miệng Khổng Dịch Nhân ra hiệu đừng nói gì, cô nói nhỏ vào tai Khổng Dịch Nhân, “Ở đây đều là những người biết thưởng thức đó”.
Ngón tay của Tịnh Ngôn vẫn còn dính mùi dầu và gia vị, ánh mắt của cô ngời lên niềm hạnh phúc, Khổng Dịch Nhân nắm lấy tay Tịnh Ngôn, trong lòng tràn đầy cảm xúc, một tay vòng ra sau ôm eo của cô và nhẹ nhàng đặt lên môi Tịnh Ngôn nụ hôn nồng thắm.
Cửa bếp lại được mở ra, giọng Charli vang lên, “Lão huynh, ông chẳng phải là Khổng Dịch Nhân hay sao?”.
Không có ai trả lời, chưa kịp định thần thì Charli đã bị một cánh tay lực lưỡng kéo ra ngoài, tiếng nhạc xen lẫn với tiếng cười nói từ phòng khách dội vào buồng bếp, lễ đón năm mới của gia đình vợ chồng Phương Tòng Vân và Tiểu Long chưa năm nào độc đáo như năm nay.
*******
Một buổi tối vui vẻ và thú vị, khi họ rời khỏi ngôi biệt thự của Phương Tòng Vân đã là 2 giờ đêm, bên ngoài không khí rất lạnh, dường như vẫn còn phảng phất đâu đây mùi vị của món mỳ Ý. Mặc dù rất tỉnh táo nhưng Khổng Dịch Nhân cảm thấy như mình đang đi trên mây, cảm giác bồng bềnh khó tả vẫn lơ lửng trong người ông.
Tịnh Ngôn quay đầu nhìn lại ngôi biệt thự, hai chiếc đèn lồng vẫn đang đung đưa theo gió, phía xa xa là những tòa nhà cao tầng còn sáng đèn, Tịnh Ngôn tâm sự, “Quả là một buổi tối thú vị, cảnh đêm ở đây rất đẹp”.
Khổng Dịch Nhân gật đầu tán thưởng, mắt nhìn ra xa và nói, “Rất đẹp, nhưng tôi thấy cảnh sắc đêm qua còn đẹp hơn”.
Tịnh Ngôn không nói gì, Khổng Dịch Nhân cúi xuống nhìn thấy Tịnh Ngôn đang nở nụ cười rất tươi, ông khẽ gọi, “Tịnh Ngôn. Cô say rồi phải không?” Khổng Dịch Nhân không nén nổi cảm xúc liền bật cười, Tịnh Ngôn lắc đầu lấy lại bình tĩnh và hỏi, “Ông ngắm cảnh đêm ở đâu?”.
“Ở khách sạn, một vài người bạn của tôi đang triển khai một dự án bên bờ sông, tôi thấy hứng thú nên đầu tư một ít, mỗi lần về Thượng Hải tôi đều đến khu biệt thự đó nghỉ ngơi”, Khổng Dịch Nhân giải thích.
“Có phải là khách sạn Bốn mùa không?” Tịnh Ngôn hỏi lại, cô rất ấn tượng với khách sạn đó.
“Trước đó công trình này vẫn đang trong giai đoạn lắp đặt nội thất, vừa mới khánh thành cách đây hai ngày.” Khổng Dịch Nhân mỉm cười đáp, “Tối qua khi tỉnh giấc nhìn ra ngoài, cả thành phố chìm trong màn đêm vô tận, cảnh đêm ở Thượng Hải quả là danh bất hư truyền”.
Hai người bỗng dưng im lặng, những cây cột đèn hai bên đường được thiết kế rất độc đáo, dưới ánh sáng mờ nhạt ấy, Khổng Dịch Nhân chỉ nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Tịnh Ngôn.
Khổng Dịch Nhân khẽ mỉm cười và nói, “Tịnh Ngôn, cô say rồi!”. Sau khi hoàn thành món mỳ Ý, trong lúc dự tiệc, Tịnh Ngôn luôn mỉm cười sánh bước bên Khổng Dịch Nhân, thỉnh thoảng có người đến nói chuyện với họ, Khổng Dịch Nhân không biết Tịnh Ngôn đã uống mấy ly rượu, nhưng mặt cô đỏ bừng, xem ra đã uống hơi nhiều.
“Đâu có, tôi chỉ uống hai ly rượu vang thôi mà.” Tịnh Ngôn mở to mắt nhìn thẳng vào Khổng Dịch Nhân, cô đưa tay ra mở cửa xe để chứng minh cho Khổng Dịch Nhân thấy cô vẫn rất tỉnh táo.
Mặc dù nói là không say, nhưng Tịnh Ngôn lại mở nhầm cửa xe của người khác.
“Tịnh Ngôn, bên này cơ mà.” Khổng Dịch Nhân vừa gọi vừa đỡ lấy người cô.
Tịnh Ngôn dựa vào người Khổng Dịch Nhân, cô cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể ông, mùi hương quen thuộc làm cho toàn thân Tịnh Ngôn như mềm ra. Khổng Dịch Nhân mở cửa xe đỡ Tịnh Ngôn ngồi vào trong, sau đó đóng cửa lại và nổ máy cho xe chạy.
Tịnh Ngôn cảm thấy xấu hổ, mặt càng đỏ hơn, cô vội vàng giải thích, “Trời tối quá nên tôi mới nhìn nhầm xe”.
“Đúng vậy, trời tối quá.” Khổng Dịch Nhân mỉm cười đáp, sau đó ông đỡ Tịnh Ngôn ngồi ngay ngắn lại và thắt dây an toàn cho cô.
Tịnh Ngôn thấy Khổng Dịch Nhân chạm tay vào người liền kêu lên, “Trời đất, ông làm gì thế?”.
“Thắt dây an toàn cho cô.” Giọng nói ấm áp của Khổng Dịch Nhân khiến Tịnh Ngôn yên tâm hơn, tiếp đó là tiếng kêu lách cách của khóa dây an toàn.
Tịnh Ngôn mơ màng nhớ lại những biểu hiện bất thường của mình, cô cảm thấy xấu hổ, giọng nói trầm ấm của Khổng Dịch Nhân lại vang lên, “Tịnh Ngôn”.
“Gì cơ?”
Khổng Dịch Nhân đưa tay vuốt nhẹ lên đôi má ửng hồng của Tịnh Ngôn, tiếp đó là đôi môi ấm áp của Khổng Dịch Nhân. Mặc dù không phải lần đầu tiên được hôn, nhưng Tịnh Ngôn vẫn còn là một thiếu nữ, mỗi lần được hôn cảm giác ngất ngây lại xâm chiếm khiến cô không thể kiềm chế lòng mình, hai tay Tịnh Ngôn khẽ đẩy người Khổng Dịch Nhân ra, nhưng đôi bàn tay mềm mại ấm áp của Khổng Dịch Nhân nhanh chóng vuốt ve lưng Tịnh Ngôn, cô cảm nhận được nhịp tim của Khổng Dịch Nhân đập nhanh hơn, trong một phút mềm lòng, Tịnh Ngôn đã buông tay ra một cách vô thức, cô chỉ nhìn thấy đôi mắt đang rực lửa của Khổng Dịch Nhân đang hiển hiện trước mắt mình.
Trong lòng Tịnh Ngôn rất bối rối, đôi môi của Khổng Dịch Nhân vẫn đang áp sát vào má cô, giọng nói trầm ấm quen thuộc lại vang lên, dường như có ma lực xuyên thẳng vào điểm yếu nhất thẳm sâu trong trái tim của cô, “Tịnh Ngôn!”.
“Gì cơ?” Tịnh Ngôn như một con ngựa bị đứt dây cương, tự do chạy nhảy, không chịu sự ràng buộc của lý trí, tuy nhiên cô vẫn phải đấu tranh tư tưởng, có nhanh quá hay không? Có hối hận hay không? Liệu có giống như lần trước hay không? Phải chăng lúc đầu càng sáng sủa và ngọt ngào thì về sau càng tối tăm và đau khổ? Nhưng lý trí không thắng nổi tình cảm, trước mặt cô lúc này chỉ có Khổng Dịch Nhân, giống như một ngọn đèn ấm áp, còn cô giống như một con thiêu thân nhỏ bé, mặc dù biết rằng phía trước rất nguy hiểm, lao đầu vào ngọn đèn có thể sẽ thịt nát xương tan, nhưng Tịnh Ngôn không thể thắng được chính mình, cô vẫn lao vào “ngọn lửa” như một “con thiêu thân”.
Bỗng nhiên Tịnh Ngôn nói nhỏ vào tai Khổng Dịch Nhân, “Tôi muốn ngắm cảnh đêm cùng với Khổng tiên sinh”.
“Gì cơ?” Khổng Dịch Nhân hạ thấp giọng.
Tịnh Ngôn rất muốn kiềm chế lòng mình, rất muốn im lặng nhưng giọng nói ấm áp của Khổng Dịch Nhân vẫn vang lên. Dường như thời khắc mà hai người mong đợi đã đến, tất cả đều diễn ra theo ý muốn, Khổng Dịch Nhân ôm chặt Tịnh Ngôn vào lòng và hôn lên môi cô một lần nữa, hai người cùng nhắm mắt lại. Bên ngoài, sương bao phủ khắp nơi khiến không gian trở nên mờ ảo, những giọt sương nhẹ nhàng rơi xuống khắp mặt đất.
*******
Thang máy dừng lại ở tầng trên cùng của tòa nhà chung cư, trước cửa thang máy không phải là hành lang chật hẹp như những gì Dịch Nhân tưởng tượng mà là một bức bình phong rất lớn có vẽ phong cảnh sơn thủy hữu tình với lời đề tựa là một bài thơ, hương vị của món mỳ Ý vẫn còn phảng phất đâu đây. Khổng Dịch Nhân chưa kịp ngắm kỹ bức tranh đã bị Tịnh Ngôn kéo qua bức bình phong. Trước mặt ông là một bức tường kính trong suốt, lần đầu tiên ông được ngắm toàn cảnh thành phố vào ban đêm. Cả thành phố về đêm chìm trong tĩnh lặng, ánh sáng đèn đướng, ánh sáng phát ra từ những căn hộ chung cư và các tấm biển quảng cáo lung linh huyền ảo cảnh sắc phồn hoa đô thị.
Tịnh Ngôn đưa mắt nhìn ra xa im lặng ngắm cảnh đêm, hai người đứng cạnh sưởi ấm cho nhau. Tịnh Ngôn vẫn mặc bộ quần áo dạ hội, nhưng không đội mũ, mái tóc dài buông xuống mềm mại óng ả, đôi má ửng hồng, thân hình thon thả. Cảnh đêm hiện ra trước mắt Khổng Dịch Nhân lung linh huyền ảo. Lần đầu tiên gặp mặt Tịnh Ngôn trong trang phục áo choàng dạ hội màu tro, trong cái giá rét của mùa đông, hôm đó hai người gặp nhau trong một cái quán đông đúc chật hẹp, cử chỉ điệu bộ của Tịnh Ngôn lịch sự nhã nhặn… Tất cả những ký ức của lần đầu tiên hai người gặp mặt đều ùa về trong tâm trí Khổng Dịch Nhân. Giờ đây, Tịnh Ngôn đang đứng trước mặt, hồn nhiên, vui vẻ, dường như đây là nơi hai người lần đầu gặp nhau vậy, Khổng Dịch Nhân khẽ hỏi, “Hoa tiểu thư có thích không?”, giọng của Khổng Dịch Nhân trầm xuống dịu dàng.
Tịnh Ngôn quay lại nhìn vào mắt Khổng Dịch Nhân, trong đầu cô vẫn vang lên tiếng gọi quen thuộc của Khổng Dịch Nhân, “Tịnh Ngôn”.
Sương xuống mỗi lúc một nhiều, không gian trở nên lạnh lẽo, khiến Tịnh Ngôn có cảm giác cô đơn trống trải. Trước đây có rất nhiều chàng trai vây quanh nhưng cô đã bỏ qua rất nhiều cơ hội, nếu lần này cô tiếp tục bỏ qua cơ hội đến với Dịch Nhân có thể cô sẽ phải hối hận cả đời, Tịnh Ngôn tự nhủ, “Không, mình không thể bỏ qua cơ hội này được”, câu nói đó cứ vang lên trong đầu Tịnh Ngôn.
Tịnh Ngôn lấy hết dũng khí giơ tay ra nắm lấy tay của Dịch Nhân, cô cảm nhận được tay của Dịch Nhân đang run lên, Tịnh Ngôn mỉm cười và nói, “Vâng, em rất thích”. Tịnh Ngôn bỗng đổi cách xưng hô từ “tôi” sang “em” làm cho Dịch Nhân cảm thấy trong lòng ấm áp hơn, một cảm giác lạ trào dâng khiến ông tỏ ra bối rối không biết nói thế nào, chỉ biết dang rộng vòng tay ôm trọn Tịnh Ngôn vào lòng.
Vòng tay của Khổng Dịch Nhân vô cùng ấm áp, vẫn mùi hương ấy, vẫn cảm giác ấy khiến cho Tịnh Ngôn cảm thấy ngây ngất, tim đập mạnh hơn, mắt mơ màng như đang chìm trong giấc mộng, tất cả mọi thứ xung quanh đều hư hư thực thực. Thần trí mơ màng, không biết hai người vào phòng ngủ từ lúc nào nữa, nằm trên chiếc đệm mềm mại, cảm giác được âu yếm tỏa khắp cơ thể Tịnh Ngôn, nhưng khi hai cơ thể chạm vào nhau, Tịnh Ngôn cảm thấy hơi lạnh, cảm giác được thỏa mãn được đẩy lên cao hơn. Tuy nhiên, tiếp sau đó giọng nói của Tịnh Ngôn trở nên đáng thương, cô bỗng giật mình, đưa tay xoa lên mặt, nước mắt ướt đẫm hai bàn tay.
Tịnh Ngôn vẫn không nói được gì, cơ thể cô dường như không còn đủ sức đứng vững, cô tựa người vào giường, chân tay không muốn cử động.
Khổng Dịch Nhân mỉm cười, hai tay dang ra ôm Tịnh Ngôn vào lòng và nói, “Tịnh Ngôn, em sao vậy?”, Dịch Nhân bỗng thay đổi cách xưng hô, nhưng Tịnh Ngôn vẫn giữ cách xưng hô như cũ.
“Tôi, tôi…” Cơ thể và môi của Tịnh Ngôn cùng run lên không nói được lời nào.
Khổng Dịch Nhân đưa tay lên lau nước mắt trên má của Tịnh Ngôn và hỏi, “Tại sao em khóc?”.
“Ông không biết sao?” Tịnh Ngôn không nói được thành lời đành dùng ánh mắt để biểu lộ cảm xúc, dường như Tịnh Ngôn có điều gì đó trách móc đối với Khổng Dịch Nhân, ông mỉm cười và nói, “Xin lỗi, là do anh không tốt”.
Tịnh Ngôn rất muốn ôm chặt lấy Khổng Dịch Nhân, trời đất ai ngờ một người có vẻ bề ngoài nho nhã lịch sự như Khổng Dịch Nhân lại làm cho Tịnh Ngôn ra nông nỗi này… khiến cô phải đau khổ như vậy. Tuy nhiên, mọi sóng gió đã qua đi, bây giờ Tịnh Ngôn cảm thấy hài lòng và yên tâm khi ngả vào vòng tay của Dịch Nhân, cơ thể của Tịnh Ngôn vẫn mềm yếu, nhưng cô cảm thấy vô cùng ấm áp và hạnh phúc.
Sau một phút im lặng, Khổng Dịch Nhân cúi xuống bắt gặp ánh mắt của Tịnh Ngôn đang nhìn mình tràn đầy yêu thương. Ánh mắt đó khiến Dịch Nhân càng yêu và thông cảm với cô hơn, ông thủ thỉ vào tai cô, “Tịnh Ngôn, anh sẽ luôn yêu thương và tôn trọng em”.
Hai hàng lệ lăn dài trên má Tịnh Ngôn, đây không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy câu nói đó. Từ khi chấm dứt mối tình đầu đến nay, cô đã được nghe một vài lần nên nó đã trở nên quá quen thuộc, do đó cô không quá tin tưởng vào câu nói đó, nhưng lần này người nói câu nói đó không phải ai khác mà là Khổng Dịch Nhân.
Tịnh Ngôn nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác lãng mạn và hạnh phúc, cô luôn tự hỏi, “Có được không? Lần này liệu có thành hiện thực không? Nếu là anh ấy thì chắc là được”.
“Tịnh Ngôn?” Khổng Dịch Nhân ôm cô chặt hơn, Tịnh Ngôn mở mắt ra thì thấy Khổng Dịch Nhân đang nhìn mình, hai mắt đỏ rực như có lửa, trong đôi mắt ấy chỉ có một mình cô, nên Tịnh Ngôn cảm thấy yên tâm hơn, Tịnh Ngôn nhẹ nhàng đáp, “Em hiểu!”.
*******
Tịnh Ngôn quen dậy sớm, trong khi mắt còn đang mơ màng cô chỉ nhìn thấy ánh sáng ban mai lọt vào căn phòng qua ô cửa sổ. Tịnh Ngôn cảm thấy mi mắt nặng trĩu, khó khăn lắm cô mới mở mắt ra được, nhớ lại giấc mơ ngọt ngào đêm qua, thần thái của Tịnh Ngôn vẫn còn hoảng hốt, trong khi mơ màng Tịnh Ngôn cảm thấy không gian xung quanh yên tĩnh.
Tịnh Ngôn nằm trên giường vươn vai hít thở không khí trong lành của buổi sáng sớm, cô cảm thấy xương cốt mỏi nhừ, xoay người ngồi dậy thì thấy eo và lưng hơi đau. Khổng Dịch Nhân vuốt ve mái tóc và thủ thỉ vào tai cô, “Tịnh Ngôn, em ngủ chút nữa đi, hôm nay là thứ Bảy mà”.
Lúc này, Tịnh Ngôn mới hoàn toàn tỉnh ngủ, cô mở to mắt nhìn thấy Khổng Dịch Nhân đang nằm ôm mình trong vòng tay, mắt nhắm hờ, miệng mỉm cười rất tươi
Tất cả những gì diễn ra vào hôm qua chợt hiện về trong đầu Tịnh Ngôn cùng với ánh nắng ban mai dịu dàng, Tịnh Ngôn không nói gì, chỉ biết cúi đầu, trán của cô chạm vào ngực Khổng Dịch Nhân, bỗng cô nghe thấy tiếng nói mơ màng của Dịch Nhân.
“Gì cơ?” Tịnh Ngôn không nghe rõ nên đã hỏi lại, cô cảm thấy bàn tay ấm áp đang chạm vào eo và ôm chặt lấy cô, lúc này Tịnh Ngôn mới cảm nhận hết được sự ấm áp và mạnh mẽ của Dịch Nhân, Tịnh Ngôn thủ thỉ bên tai Dịch Nhân, “Dịch Nhân, em xin lỗi”.
Tịnh Ngôn ngẩng đầu lên nhìn Dịch Nhân, hai tay thu lại nhẹ nhàng đặt vào ngực ông. Sau trận mây mưa đêm qua, Tịnh Ngôn cảm thấy toàn thân nhức mỏi, dường như các bộ phận trên người không phải là của cô, Tịnh Ngôn tự nhủ, “Nếu làm lại lần nữa chắc mình chết mất!”.
Giọng nói của Khổng Dịch Nhân cũng rất mệt mỏi nhưng vẫn ngời lên niềm hạnh phúc tột độ và đầy sức hấp dẫn, Khổng Dịch Nhân buông Tịnh Ngôn ra và nói, “Anh muốn đi tắm”.
Tịnh Ngôn bỗng cảm thấy hơi lạnh khi rời khỏi vòng tay ấm áp của Dịch Nhân, phản ứng của cơ thể nhanh hơn sự phản ứng của ý thức, Tịnh Ngôn lập tức bị bao vây bởi cảm giác trống trải. Khi Dịch Nhân rời khỏi giường, dưới ánh nắng ban mai Tịnh Ngôn mới nhìn rõ cơ thể nam tính và đường nét trên khuôn mặt của Khổng Dịch Nhân, trong niềm hạnh phúc đang trào dâng, Tịnh Ngôn vẫn cảm thấy thất vọng, cô tự trách mình, “Mình đúng là điên thật rồi”, Tịnh Ngôn nhìn lại cơ thể mình một lần rồi vùi đầu vào trong chăn.
Tiếng bước chân của Dịch Nhân đi ra từ nhà tắm, ông tiến lại phía giường và lật chăn ra, “Em không thấy nóng sao?”.
Trong chăn là khuôn mặt trắng như tuyết của Tịnh Ngôn, hai má ửng hồng, Dịch Nhân định đưa tay vuốt ve lên má cô, nhưng không hiểu sao những ngón tay mềm mại của Dịch Nhân lại vuốt ve vào lưng và eo của cô, Dịch Nhân bỗng rụt tay lại, “Không được, có thể Tịnh Ngôn sẽ không chịu nổi”, Khổng Dịch Nhân thu tay về và quay người đi ra ngoài.
“Dịch Nhân…” Tịnh Ngôn khẽ gọi tên Khổng Dịch Nhân rồi vội giữ tay ông lại.
*******
Cả ngày chủ nhật trời nắng, Tịnh Ngôn ngồi trên chiếc sofa dưới ánh nắng ấm áp, cô cảm thấy thật hạnh phúc.
Tiểu Long ngồi trên chiếc ghế đối diện với Tịnh Ngôn, nhìn ra ngoài cửa sổ và nói, “Ánh nắng ấm áp quá, ngồi ở bên ngoài thì tốt hơn”.
Tịnh Ngôn đáp, “Ngồi ở bên ngoài sẽ bị lạnh đấy”.
“Không lạnh đâu, hơn nữa cô không nghe nói người mang thai không sợ lạnh hay sao?”
“Tôi rất sợ lạnh”, vừa nói Tịnh Ngôn vừa xoay người về tư thế dễ chịu hơn.
“Thôi được rồi!” Tiểu Long từ bỏ ý định ngồi ở ngoài, cô cầm ly trà lên uống, người hơi ngả về phía trước và nói, “Cô thích ngồi ở đây thì chúng ta ngồi ở đây, Tịnh Ngôn, chúng ta bắt đầu nhé”.
“Bắt đầu gì cơ?”, nghe giọng nói của Tiểu Long có vẻ hồ hởi, Tịnh Ngôn ngạc nhiên hỏi lại.
“Đương nhiên là chuyện giữa cô và Khổng Dịch Nhân rồi”, mắt Tiểu Long sáng lên. “Hai tuần nữa chị bay rồi, chị phải tranh thủ thời gian chuẩn bị mọi thứ chứ, chúng ta chỉ nói qua một chút thôi nhé.”
“Không được. Sau khi tham dự lễ đón năm mới ở nhà tôi về, hôm qua cô làm gì? Tôi gọi điện thoại cho cô nhưng cô tắt máy.”
Hôm qua? Hôm qua cô làm gì ư? Nghe xong câu hỏi đó, Tịnh Ngôn cảm thấy đầu óc choáng váng, không gian trong căn phòng trở nên âm u, lạnh lẽo, cô có cảm giác thời gian trôi đi rất nhanh và mình vẫn đang chìm trong cơn mơ màng.
Sắc mặt của Tiểu Long chuyển dần từ trắng sang đỏ, cô đưa mắt nhìn Tịnh Ngôn và nói, “Tịnh Ngôn, cô và Khổng Dịch Nhân đẹp đôi đấy!”.
Tịnh Ngôn cảm thấy mình hơi thất thố vội lấy lại tinh thần mỉm cười đáp, “Nhưng ông ấy hơn em rất nhiều tuổi”.
“Hơn có chục tuổi thôi mà, không phải là quá nhiều”, Tiểu Long vừa lắc đầu vừa nói.
“Ông ấy là Khổng Dịch Nhân, mọi người sẽ nghĩ em ham giàu nên mới lấy một người giàu có như Khổng Dịch Nhân”, Tịnh Ngôn mỉm cười và bình tĩnh nói.
“Nếu như muốn làm hài lòng tất cả mọi người thì liệu chúng ta có sống được không?”
“Ông ấy đã ly hôn và đã có hai cô con gái, con gái lớn năm nay cũng đã hơn 20 tuổi”, Tịnh Ngôn giải thích.
“Như vậy mới tốt, cuộc sống gia đình của Khổng Dịch Nhân vất vả, bây giờ có cô ở bên cạnh ông ấy càng quý trọng cô hơn.”
Tịnh Ngôn mỉm cười, hạ giọng, “Ngoài ra, con rể của ông ấy là Chu Thừa Khải, làm sao em có thể thay đổi tình cảm nhanh như thế được?”
“Không sao cả”, Tiểu Long khuyên nhủ, “Chu Thừa Khải cũng đã kết hôn rồi đó thôi, lẽ nào cô tự làm khổ mình chỉ vì kẻ phụ tình đó? Cô cứ nghĩ như vậy thì chỉ khổ thân cô thôi”.
Thực ra Tịnh Ngôn đã xác định từ trước, nhưng khi nghe Tiểu Long nói như vậy, Tịnh Ngôn liền bật cười và nói, “Chị Tiểu Long, xin chị yên tâm, em không vất vả và khổ sở như vậy đâu”.
“Thật không?” Tiểu Long nhìn Tịnh Ngôn với ánh mắt nghi ngờ, “Tịnh Ngôn, tôi luôn tin tưởng vào cô mà”.
Tịnh Ngôn rất cảm kích trước sự quan tâm của Tiểu Long, cô mỉm cười rất tươi, Tiểu Long nói tiếp, “Không còn vấn đề gì nữa chứ? Vậy chúng ta có thể kết thúc cuộc nói chuyện ở đây được chưa?”.
Hai người trò chuyện rất say sưa, sau khi chia tay Tiểu Long, Tịnh Ngôn lái xe trở về nhà. Chiếc xe vừa ra khỏi hầm để xe thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, Tịnh Ngôn cầm điện thoại lên nghe, người ở đầu dây bên kia chính là Chu Thừa Khải, “Tịnh Ngôn”.
Tịnh Ngôn giật mình, tim đập mạnh, cô đáp lại bằng giọng lạnh lùng, “Chào anh”.
Mặc dù không nhìn thấy sắc thái biểu cảm của Chu Thừa Khải nhưng Tịnh Ngôn cảm nhận rất rõ giọng nói của anh ta có phần gượng ép và đau khổ, “Tịnh Ngôn, anh muốn nói chuyện với em”.
“Nói chuyện gì chứ?”
“Tịnh Ngôn, xin em đừng đối xử với anh như vậy có được không. Cứ cho là em không tha thứ cho anh, cứ cho là chúng ta không thể quay lại với nhau như trước đây, cứ cho là em đã có người đàn ông khác, nhưng ít ra chúng ta cũng đã từng ở bên nhau, từng yêu thương nhau cơ mà.”
Đã từng yêu nhau… Chiếc điện thoại trên tay Tịnh Ngôn bỗng trở nên rất nặng, đến giờ trong lòng cô không còn chút tình cảm nào với Thừa Khải. Cô tự nhủ: “Thừa Khải, chúng ta đã từng yêu nhau, chính vì thế tôi mới bỏ qua cho anh, anh có hiểu không? Không, có lẽ anh sẽ không hiểu được đâu”.
“Tịnh Ngôn?”
“Khổng Hy Âm đâu rồi, cô ấy không ở bên anh nữa sao?”
“Hy Âm… ?”, giọng Thừa Khải trầm xuống.
Hôm đó trước mặt Khổng Hy Âm khi nhắc đến Chu Thừa Khải, bộ dạng tức giận của Khổng Hy Âm khiến Tịnh Ngôn cảm thấy bị xúc phạm, Tịnh Ngôn hỏi với thái độ lạnh nhạt, “Thừa Khải, anh và cô ấy chẳng phải bây giờ đang sống rất hạnh phúc hay sao?”
“Tịnh Ngôn.” Giọng Thừa Khải có vẻ khổ tâm, “Không phải như vậy”.
Tịnh Ngôn mỉm cười, bỗng cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn, “Anh còn muốn nói gì với tôi nữa đây?”.
“Anh…” Thừa Khải ngập ngừng.
“Không tiện nói qua điện thoại ư? Tôi đang nghe anh nói đây.”
“Tịnh Ngôn, anh không biết, đến bây giờ anh cũng không biết mình muốn nói gì với em. Có thể là khi gặp em hoặc nhìn thấy em anh mới nói rõ được.”
Tịnh Ngôn im lặng một lúc, cô bám chặt tay vào vô lăng. Cô cảm thấy khó xử, cô đã yêu ai thì yêu hết mình, yêu say đắm, nhưng cô cũng không phải là người vô tình, có tình yêu mới liền quên ngay tình cũ.
Chỉ vì Chu Thừa Khải mà cô đã phải nếm trải bao nhiêu đau khổ trong tình yêu, bao nhiêu đêm mất ngủ, bao nhiều ngày phải sống trong lo âu phiền muộn. Sự thất bại trong tình yêu đã làm cho cô kiệt sức, không gì có thể bù đắp được vết thương lòng mà Thừa Khải đã gây ra cho cô, đó là nỗi đau lớn nhất trong đời người con gái mà có lẽ không bao giờ Tịnh Ngôn quên được. Mỗi lần nghe thấy giọng nói hoặc nhìn thấy Chu Thừa Khải, nỗi đau đó lại ùa về khiến cô không kìm nén được tức giận.
Đèn đỏ, Tịnh Ngôn dừng xe, người đi bộ đi lại tấp nập phía trước. Đầu óc Tịnh Ngôn lúc này không còn chú ý đến người đi đường nữa, cô tự nhủ, có những việc phải làm đến tận cùng, nhưng có những việc nên im lặng là tốt nhất, nhưng rõ ràng Chu Thừa Khải không nghĩ như vậy, anh ta sẽ không thể chịu đựng nổi nếu không nói nỗi khổ tâm của mình với cô. Có lẽ khi gặp cô, anh ta mới có thể nói rõ ràng được.
Vậy sao? Suy nghĩ một lúc sau, Tịnh Ngôn mới trả lời, “Thôi được, ngày mai sau giờ làm việc tôi mới có thời gian”.
*******
Trời hôm nay tối hơn mọi khi, Tịnh Ngôn lái xe vào đúng làn đường quy định, lượng xe lưu thông trên đường rất đông nên xe chạy chậm, tuy nhiên đây là con phố đẹp nhất và sầm uất nhất thành phố Thượng Hải, Tịnh Ngôn nắm chặt vô lăng, kiên nhẫn chờ chiếc xe phía trước nhích dần từng chút một.
Hai ngày trước, trong quán cà phê Bean, Tịnh Ngôn được nghe một bài hát Latin rất hay, cô đã hỏi nhân viên phục vụ tên của bài hát, hôm nay cô tải bài hát đó vào đĩa CD, trong lúc tắc đường Tịnh Ngôn đã mở bài hát đó, dưới ánh đèn đường, được ngồi trong xe thưởng thức bài hát yêu thích, Tịnh Ngôn cảm thấy lòng mình thanh thản hơn.
Dòng xe trên đường chuyển động rất chậm, khi đánh xe vào hầm để xe phía dưới quảng trường nằm trên đường vành đai chính giữa trung tâm thành phố, Tịnh Ngôn cúi xuống nhìn đồng hồ thì đã sắp đến giờ rồi. Cô vừa bước vào trong thang máy thì bỗng nghe thấy tiếng chào hỏi của cô gái đứng bên cạnh, “Trời, là cô ư, lâu lắm rồi không thấy cô đến đây”.
Tịnh Ngôn gật đầu đáp lại, Montekalo ở tầng trên là quán ăn phương Tây yêu thích nhất của Chu Thừa Khải, ngày trước hầu như tuần nào hai người cũng đến ăn ở đây. Chiếc thang máy ở đây rất nhỏ, ngăn cách với tiền sảnh bằng một tấm kính, có thể nhìn rõ bên ngoài, khi hai người còn yêu nhau, mỗi lần đến đây Thừa Khải thường ôm hôn Tịnh Ngôn, có những lần Chu Thừa Khải đi công tác nước ngoài về, qua mấy tuần liền hai người không gặp nhau, trong thang máy có người không tiện, đợi đến khi ra đến hành lang vắng người, Chu Thừa Khải mới ôm hôn tới tấp vào môi và má của Tịnh Ngôn khiến cô cảm thấy toàn thân nóng bừng, thiếu chút nữa thì cả hai người ngã xuống hành lang.
Thừa Khải nói, “Ít nhất thì chúng ta cũng đã từng ở bên nhau và yêu thương nhau”.
Tịnh Ngôn biết vì sao Chu Thừa Khải lại chọn nơi này, bởi vì nơi đây đã in dấu nhiều kỷ niệm ngọt ngào của hai người. Tuy nhiên, Chu Thừa Khải đã không hiểu tâm lý phụ nữ, lại càng không hiểu Tịnh Ngôn. Đến lúc này, càng những nơi in dấu nhiều kỷ niệm ngọt ngào càng làm cho cô lạnh nhạt hơn, hiệu quả hoàn toàn ngược lại.
Thang máy dừng lại ở tầng hai, nhà hàng này có phong cách kiến trúc rất độc đáo, toàn bộ nội thất của nhà hàng chỉ được trang trí bằng hai màu đen và đỏ. Vừa bước vào nhà hàng, chưa kịp hỏi thì nhân viên quầy lễ tân đã mỉm cười nói, “Chị là khách của anh Chu Thừa Khải phải không? Anh ấy chờ rất lâu rồi”.
Tịnh Ngôn đi về phía chiếc bàn quen thuộc, cô nhìn thấy Chu Thừa Khải từ xa, phía sau là cảnh đêm lung linh huyền ảo, anh ta mặc bộ plet đen, đeo chiếc cavat màu bạc, khi thấy Tịnh Ngôn lại gần, anh ta liền đứng dậy.
“Tịnh Ngôn.” Vẫn nơi hẹn hò cũ, vẫn con người ấy, Tịnh Ngôn cảm thấy mọi chuyện vẫn như xưa, không có gì thay đổi, nhưng duy chỉ có lời chào khiến cô cảm thấy hai người đã xa cách nhau hàng nghìn hàng vạn năm rồi.
“Thừa Khải, lâu lắm rồi không gặp.” Tịnh Ngôn mỉm cười và ngồi xuống ghế.
Chu Thừa Khải ngồi im nhìn Tịnh Ngôn rất lâu, nhân viên phục vụ đứng bên cạnh bàn mỉm cười hỏi, “Hai vị vẫn dùng những món ăn cũ chứ? Hay là dùng món mới?”.
“Dùng món ăn cũ đi, cảm ơn.” Dường như hiểu ý Chu Thừa Khải hôm nay không muốn ăn các món mới nên cô cũng gật đầu đồng ý.
“Tịnh Ngôn, cha của Khổng Hy Âm về rồi.” Sau một hồi lâu im lặng, Thừa Khải lên tiếng trước.
Tịnh Ngôn mân mê chiếc ly trên bàn, mỉm cười nói, “Điều này thì tôi biết”.
Chu Thừa Khải chau mày lộ rõ những nếp nhăn ở hai đuôi mắt, “Tịnh Ngôn, em thực sự muốn sống với ông ấy sao? Ông ấy là Khổng Dịch Nhân, ông ấy là…”
Tịnh Ngôn mạnh dạn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Chu Thừa Khải, “Đúng, ông ấy là Khổng Dịch Nhân”.
Chu Thừa Khải thở dài và nói, “Nhanh như vậy sao?”
“Có những việc không cần phải giải thích.”
“Em có biết gia đình nhà họ Khổng lớn mạnh và phức tạp như thế nào không?”
“Tôi biết, thế nên anh mới bất chấp tất cả để lấy bằng được Khổng Hy Âm.”
“Hy Âm…”
Tịnh Ngôn bình thản nói, “Cô ấy là một cô gái tốt, phải không? Thực ra, người như anh sống với ai chẳng vui vẻ và hạnh phúc, sẽ không có khó khăn như những gì tưởng tượng đâu”.
Im lặng một lúc, Chu Thừa Khải mới nói, “Ông ấy là cha của Khổng Hy Âm”.
“Đó là sự thực, nếu như gây khó khăn cho anh và Khổng Hy Âm thì tôi cũng không có cách nào thay đổi được.”
“Tịnh Ngôn, anh vẫn yêu em”, giọng của Thừa Khải hơi run run.
Đôi mắt Tịnh Ngôn ướt lệ, “Đáng tiếc là tình yêu của chúng ta không chung một đường”.
Nhân viên phục vụ bê thức ăn lên, làm gián đoạn câu chuyện giữa hai người, Tịnh Ngôn đứng dậy nói, “Xin lỗi, tôi có hẹn phải về trước”.
“Tịnh Ngôn.” Chu Thừa Khải định đưa tay ra giữ Tịnh Ngôn lại
“Chu Thừa Khải.” Tịnh Ngôn nhẹ nhàng kéo tay Chu Thừa Khải ra và nói, “Hôn nhân là điều thiêng liêng, anh đã lựa chọn một nửa của mình rồi, xin đừng làm nhục cô ấy”.
Không khí trong nhà hàng lạnh lẽo, tay của Tịnh Ngôn không được ấm lắm. Từ trước đến nay, chưa khi nào cô cảm thấy mình vô cảm và lạnh lùng như lúc này. Trước khi đến chỗ hẹn, Chu Thừa Khải đã tưởng tượng ra vô số phản ứng của Tịnh Ngôn, hoặc tức giận, hoặc khóc lóc, hoặc hận anh ta tới tận xương tủy… nhưng tất cả trạng thái phản ứng đó không đáng sợ bằng thái độ lạnh lùng của cô như lúc này.
Khi đó Chu Thừa Khải mới nhận ra một điều là anh đã mãi mãi mất Tịnh Ngôn, tất cả những gì đã diễn ra trong quá khứ cũng không níu kéo được cô quay về với anh.
Khi Tịnh Ngôn đến chỗ để xe thì đêm đã khuya, cô còn thấy hơi đói. Bỗng có ánh đèn xe bật sáng bên cạnh, Tịnh Ngôn quay sang nhìn thì thấy chiếc xe của Khổng Dịch Nhân đã đỗ sẵn ở đó chờ cô, Tịnh Ngôn mỉm cười hỏi, “Anh đợi ở đây làm gì? Chẳng phải em hẹn anh ở khu chung cư nhà em rồi sao? Em phải đi xe về nhà”.
Khổng Dịch Nhân ngồi vào xe Tịnh Ngôn, đặt tập tài liệu xuống ghế và nói, “Cuộc họp hôm nay kết thúc sớm hơn dự định”.
Lão Mạch đã xuống xe, giơ tay ra cầm chiếc chìa khóa của Tịnh Ngôn và nói, “Cô Tịnh Ngôn, tôi sẽ lái xe về nhà giúp cô”.
Tịnh Ngôn gật đầu cảm ơn, cô đến bên chiếc xe của Dịch Nhân và mỉm cười rất tươi.
Khổng Dịch Nhân quay sang nhìn Tịnh Ngôn, trong bóng tối cô không thấy được nét mặt có vẻ hoài nghi của Dịch Nhân, “Thực ra em không cần phải nói cho anh… ”.
Khổng Dịch Nhân dừng lại một lúc rồi quay mặt đi, giọng của ông có vẻ không được thoải mái, “Thôi được rồi!”.
Tịnh Ngôn ngồi vào xe, thắt dây an toàn, khi xe chạy ra đến đường phố cô vẫn không dám cười to. Cô tự nhủ, “Đúng, ông ấy là Khổng Dịch Nhân, đó là sự thực”. Dịch Nhân im lặng ngồi lái xe không nói câu nào, Tịnh Ngôn hiểu rằng thể hiện tâm trạng quá vui vẻ vào lúc này là không tốt, nhưng quả thực mỗi khi ở bên Dịch Nhân, cô không sao kiềm chế được niềm hạnh phúc.
*******
“Điều gì khiến các cô gái trở nên rạng rỡ như vậy? Tình yêu!” Văn Thù cầm tập tài liệu, mỉm cười mở cửa bước vào.
“Cô lại có cuốn tạp chí gì nữa đây?” Tịnh Ngôn đỡ lấy tập tài liệu.
“Cần gì phải xem tạp chí nữa chứ? Nhìn chị là biết rồi?” Văn Thù bá vai Tịnh Ngôn và nói, “Hôm nay chị lại có hẹn rồi phải không? Tôi thấy ghen tị với chị vì ngày nào chị cũng hạnh phúc như vậy…”.
Sau khi cười nói vài ba câu, Tịnh Ngôn yêu cầu Văn Thù về phòng làm việc, cô quay lại bàn xem lịch làm việc, thấm thoắt đã sang tháng Hai rồi.
Khi trở về từ Phòng Đào tạo, Tịnh Ngôn thấy màn hình vi tính đang ở trạng thái chờ đợi, bây giờ cô mới nhìn rõ khuôn mặt của mình, Tịnh Ngôn mỉm cười. Cô đã quen với cuộc sống có người đàn ông bên cạnh, thực ra cả Khổng Dịch Nhân và Tịnh Ngôn đều là những người bận rộn với công việc, nên họ luôn trân trọng những giây phút bên nhau. Đặc biệt là thời gian này, Tết Nguyên đán sắp đến, gia tộc họ Khổng lại có buổi tụ họp đoàn viên tại Mỹ như mọi năm, Tịnh Ngôn cảm thấy buồn khi sắp phải chia tay Dịch Nhân.
Chờ mãi mới hết giờ làm việc, Tịnh Ngôn mặc áo khoác, cầm túi xách đi ra ngoài, đúng lúc đó Phương Tòng Vân đi từ phòng làm việc ra, ngẩng lên nhìn thấy Tịnh Ngôn liền mỉm cười gọi, “Tịnh Ngôn…”.
“Tôi về đây.” Tịnh Ngôn có vẻ vội vàng.
“Ừ.” Phương Tòng Vân vẫn mỉm cười và vẫy tay với Tịnh Ngôn, “Mấy hôm nay không bận lắm, cô có thể về trước”.
Đó thường là giọng của các ông chủ? Phương Tòng Vân đưa mắt nhìn xung quanh thấy mọi người trong Trung tâm đã về hết.
“Tịnh Ngôn.” Do hai người làm việc đã nhiều năm nên Phương Tòng Vân đã hiểu rất rõ tâm trạng của Tịnh Ngôn, “Nếu cô có hẹn thì cứ đi đi, tôi không kiểm điểm cô đâu, cứ yên tâm”.
Tịnh Ngôn không có thời gian nói chuyện với Phương Tòng Vân, cô vẫy tay chào, “Tạm biệt”. Vừa xuống đến tầng trệt, Tịnh Ngôn đã thấy Lão Mạch đỗ xe ngoài cửa tòa nhà, cô thấy kỳ lạ liền hỏi, “Lão Mạch, anh lái xe đến đây ư? Dịch Nhân đâu?”
“Tịnh Ngôn”, Lão Mạch nói với giọng rất cung kính, “Khổng Dịch Nhân đợi cô ở nhà, hôm nay cô Hai cũng ở đó, ông ấy không đi được, nên nói với tôi đến đón cô”.
“Cô Hai?”
“Đó là Dịch Quần.” Lão Mạch giải thích và giơ tay ra mở cửa xe cho Tịnh Ngôn.
Dịch Quần? Cái tên nghe vừa quen nhưng vừa lạ, trong lúc Tịnh Ngôn đang suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại vang lên, Tịnh Ngôn ngồi vào xe và nhấc điện thoại lên nghe, “Tịnh Ngôn”.
“Dịch Nhân, hôm nay…”
“Tịnh Ngôn, tối nay anh muốn em gặp Dịch Quần, có được không?” Giọng của Dịch Nhân vang lên bên đầu dây bên kia.
Thực ra trong lòng Tịnh Ngôn cảm thấy rất vui, tuy nhiên Tịnh Ngôn không kịp phản ứng, “Bất ngờ thế ư?”.
“Đúng ra anh muốn trao đổi trước với em, sắp xếp vào tuần sau, nhưng giờ bay của Dịch Quần thay đổi bất ngờ, phải bay sớm hơn, trước khi Dịch Quần bay, anh muốn em gặp cô ấy.” Khổng Dịch Nhân ngừng lại một lúc, hạ giọng xuống và nói, “Tịnh Ngôn, có được không?”.
Dịch Nhân đã nói như vậy, Tịnh Ngôn không thể không đồng ý, cô nhẹ nhàng đáp, “Vâng”.
Vừa mới bước xuống xe, Tịnh Ngôn đã thấy Khổng Dịch Nhân đứng ở trước cửa, nhìn thấy Tịnh Ngôn, Dịch Nhân liền giơ tay ra đón và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cô cảm thấy vòng tay của Dịch Nhân ấm áp, “Sao anh lại đứng ở đây?”.
“Anh đợi em.”
“Chẳng phải Dịch Quần đang ở đây hay sao?”
Khổng Dịch Nhân cúi đầu mỉm cười, không khí trong tiền sảnh rất ấm áp, bảo vệ tòa nhà đứng hai bên cửa thang máy cúi đầu chào hai người và giúp họ ấn nút mở thang máy “Dịch Quần có vẻ hồi hộp, cô ấy đang trang điểm”.
Tịnh Ngôn hiểu rằng Khổng Dịch Nhân đang nói đùa nên mỉm cười đáp lại, “Em là vị khách quan trọng vậy ư? Nếu không thì tại sao Dịch Quần phải hồi hộp trang điểm cầu kỳ như vậy?”.
Chiếc thang máy từ từ dừng lại, sắp đến tầng trên cùng của tòa nhà, Khổng Dịch Nhân cúi xuống nhìn vào mắt Tịnh Ngôn, gật đầu và nói, “Đúng, em là người khách rất quan trọng”.
Tịnh Ngôn không nhịn được cười, cô cúi xuống phủi nhẹ tay vào vạt áo khoác. Thang máy mở ra, vừa đi qua tấm bình phong bên ngoài thang máy, Tịnh Ngôn thấy có giọng nói của một người phụ nữ vang lên, “Dịch Nhân, Hoa Tịnh Ngôn đến chưa?”.
Dịch Quần mặc bộ quần áo màu đen, cô đứng dậy và tiến về phía Tịnh Ngôn, chủ động giơ tay ra phía trước bắt tay Tịnh Ngôn, cô cảm thấy tay của Dịch Quần rất mềm mại, bầu bĩnh, không phải là bàn tay của người lao động.
“Xin chào, Khổng tiểu thư.” Tịnh Ngôn tự nhủ chỉ có gia đình giàu có danh giá mới sinh ra được một cô gái quý phái như vậy.
“Ai a, tại sao Hoa tiểu thư lại xưng hô với tôi như vậy?” Dịch Quần mỉm cười hỏi, giọng nói dịu dàng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh trai mình, sau đó đưa mắt nhìn về phía Tịnh Ngôn, “Cứ gọi tôi là Dịch Quần là được rồi”.
*******
Khổng Dịch Quần đã mời một đầu bếp về làm cơm, lúc này trên bàn đã bày ra một vài đĩa thức ăn, nhìn lướt qua đã thấy các món ăn rất ngon và đẹp mắt.
Trong khi ăn cơm, Khổng Dịch Quần rất ít nói, thường nói chuyện người già của một số người trong gia tộc họ Khổng, cô cũng nhắc đến Khổng Hy Âm nhưng chỉ nói chuyện qua loa rằng hiện tại Khổng Hy Âm và Chu Thừa Khải đã quay về Mỹ, hôm qua họ có gọi điện cho Dịch Quần thông báo rằng họ đã quen với cuộc sống hôn nhân.
Thấy Khổng Dịch Quần nói đến tên Chu Thừa Khải, Tịnh Ngôn đang cầm thìa múc canh bỗng giật mình làm rơi chiếc thìa xuống bát canh làm bắn nước lên bàn, Tịnh Ngôn thấy xấu hổ liền quay sang nhìn Khổng Dịch Nhân ngồi bên cạnh, ông mỉm cười và nói, “Hãy cẩn thận”.
Trong lúc hai người nhìn nhau cười thì Khổng Dịch Quần lên tiếng, “Hoa tiểu thư, món canh cá này do đầu bếp làm thủ công, mùi vị thế nào?”.
“Rất ngon và thơm.” Tịnh Ngôn mỉm cười đáp, sau đó tiếp tục cúi xuống ăn.
Do đây là lần đầu tiên gặp mặt, nên ngoài việc ăn ra Tịnh Ngôn chỉ biết chú ý lắng nghe Khổng Dịch Nhân và Khổng Dịch Quần nói chuyện, quan sát kỹ hai anh em họ, Tịnh Ngôn thấy hai người họ không giống nhau, có thể là cùng cha khác mẹ. Trước khi nói, Khổng Dịch Quần thường hay mỉm cười, khuôn mặt hình trái xoan càng làm cho cô trở nên duyên dáng hơn. Thỉnh thoảng Khổng Dịch Nhân mới nói một hai câu, Khổng Dịch Quần mỉm cười rất tươi, tình cảm anh em giữa hai người có vẻ rất tốt. Mỗi khi nói với Khổng Dịch Quần, Dịch Nhân đều quay sang nhìn Tịnh Ngôn, hai anh em Khổng Dịch Nhân và Khổng Dịch Quần nói những chuyện không liên quan với nhau, nửa như hỏi nửa như muốn xin ý kiến của Khổng Dịch Nhân.
Một cô gái duyên dáng quý phái như vậy tại sao đến bây giờ vẫn độc thân? Tịnh Ngôn không hiểu, tuy nhiên sau khi suy nghĩ cô cảm thấy mình đã lầm, Khổng Dịch Quần xuất thân từ gia đình danh giá, lá ngọc cành vàng, sao có thể phải sống cô đơn như vậy được, chẳng qua là Khổng Dịch Quần không muốn rời “cung điện” của mình, cô mãi mãi muốn làm một nàng công chúa xinh đẹp nên không muốn có bạn trai.
Sau khi dùng cơm xong, ba người ngồi uống nước, một lúc sau Khổng Dịch Quần cáo từ ra về. Cô nắm chặt tay Tịnh Ngôn mỉm cười và nói, “Hoa tiểu thư, tôi rất vui khi được làm quen với cô, hy vọng lần sau sẽ có cơ hội gặp lại cô”.
“Cảm ơn, tôi cũng rất vui.”
“Hai người vẫn còn cơ hội gặp lại nhau mà.” Khổng Dịch Nhân đi lên từ phía sau, nhẹ nhàng vuốt tóc Khổng Dịch Quần và nói, “Dịch Quần, Lão Mạch đang đợi ở dưới lầu, để anh tiễn em xuống”.
Khổng Dịch Quần nhìn Tịnh Ngôn, mỉm cười dịu dàng nói, “Không cần đâu, em tự xuống được mà, anh ở lại với Tịnh Ngôn đi”.
Người đầu bếp đã thu dọn xong mọi thứ, bước đến gần Khổng Dịch Nhân và nói, “Thưa ông, tôi phải đi cùng với cô Khổng Dịch Quần”.
“Cũng được, hãy bảo trọng.” Khổng Dịch Nhân không nói gì nữa, vẫy tay tạm biệt em gái.
Cửa thang máy đóng lại, không gian trong phòng trở nên yên tĩnh hơn.
Tịnh Ngôn quay sang chỉ tay lên những dòng chữ trên tấm bình phong làm ra vẻ đang nghiên cứu bài thơ khắc trên đó, “Không biết hôm nay anh và Khổng Dịch Quần có hài lòng với cách cư xử của em không?”.
Khổng Dịch Nhân mỉm cười đáp, “Khổng Dịch Quần vẫn chưa đi được bao xa, có cần đuổi theo để hỏi không? Còn anh thì có cần thiết phải hỏi nữa không?”.
“Lẽ nào em cư xử tệ đến mức phải chạy theo để hỏi hay sao?” Tịnh Ngôn nói với vẻ giận dỗi, “Em về đây!”.
Khổng Dịch Nhân bật cười, giơ tay lên vuốt tóc, nhún hai vai và nói, “Lại đây”.
“Để làm gì?” Hai người đi vào bếp, mặc dù Tịnh Ngôn cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn không nhịn được cười.
“Anh bảo đầu bếp nấu cho em chút cháo nhé, em có muốn ăn không?”
Cháo được đựng trong nồi áp suất, vừa mở nắp ra đã thấy mùi thơm ngào ngạt. “Cháo thịt nạc nấu với trứng.” Tịnh Ngôn mỉm cười đáp, “Vừa mới ăn xong, làm sao ăn được cháo nữa chứ?”.
“Hôm nay em làm khách như vậy, liệu ăn có no không?”
Khi ăn cơm tối với Khổng Dịch Quần, Tịnh Ngôn hơi căng thẳng nên luôn giữ thái độ khách sáo, ăn rất ít, Tịnh Ngôn thấy xấu hổ khi bị Khổng Dịch Nhân “bắt bài”, cô mỉm cười, “Ai bảo là em ăn không no chứ?”.
Khổng Dịch Nhân bật cười và nói, “Thì anh chưa ăn no, được chưa nào?”. Tịnh Ngôn không nói được gì, tiến lại gần vỗ nhẹ vào vai Khổng Dịch Nhân, hơi cháo nóng bốc lên làm nóng người Khổng Dịch Nhân, Tịnh Ngôn chưa kịp định thần thì đã bị Khổng Dịch Nhân vòng tay ra ôm chặt vào lòng. Tịnh Ngôn cố gắng vùng vẫy, làn da trắng mịn của cô ửng hồng, mái tóc dài óng ả xõa xuống vai, Dịch Nhân ôm chặt eo của Tịnh Ngôn khiến cô phải kêu lên, “Khổng Dịch Nhân, eo của em…”.
“Em khó chịu ư?” Khổng Dịch Nhân nhẹ nhàng nói, “Được rồi, chúng mình về phòng nhé”.
Khổng Dịch Nhân cúi xuống nhìn Tịnh Ngôn, nhưng tay của ông vẫn đặt nguyên ở vị trí cũ. Cô áp sát đầu vào ngực của Khổng Dịch Nhân và nhẹ nhàng nói, “Hôm nay em thấy người hơi mệt”. Tịnh Ngôn hơi đỏ mặt. Khổng Dịch Nhân có vẻ thất vọng, nhưng ông vội lấy lại tinh thần, mỉm cười với Tịnh Ngôn. Khổng Dịch Nhân tự nhủ, “Anh rất may mắn vì đã gặp được một cô gái xinh đẹp như em”.
Tay của Tịnh Ngôn vẫn còn run, cô bê bát cháo nòng, khuôn mặt của cô lẫn vào trong làn khói bốc lên từ bát cháo, hai mắt ướt nhèm, môi đỏ hồng.
Khổng Dịch Nhân rất thích dáng vẻ dịu dàng của cô. Thấy Tịnh Ngôn bê bát cháo nóng, mồ hôi toát ra, ông nói, “Tịnh Ngôn, có cần anh giúp không?”.
Tịnh Ngôn nhìn vào mắt Khổng Dịch Nhân và nói, “Anh yên tâm, em không ăn cháo trên giường đâu”. Sau khi ăn cháo xong, Tịnh Ngôn vào phòng tắm đánh răng và leo lên giường với Khổng Dịch Nhân, cô ngồi tựa lưng vào lòng Dịch Nhân, ông mỉm cười rất tươi một tay ôm chặt lấy Tịnh Ngôn, tay kia xoa nhẹ lên bụng cô. Tịnh Ngôn cảm thấy mình giống như một con mèo dễ thương được ông chủ vuốt ve âu yếm, cô nhắm mắt lại và mỉm cười. Tịnh Ngôn chợt nhớ ra điều gì đó, liền ngẩng lên nói với Khổng Dịch Nhân, “Anh yên tâm, mỗi lần chúng mình gần gũi nhau em đều uống thuốc tránh thai rồi”.
Khổng Dịch Nhân im lặng một lúc lâu, sau đó nhìn Tịnh Ngôn với ánh mắt ấm áp và mỉm cười, “Em không cần phải uống thuốc, sẽ không có chuyện gì đâu”.