Bạn đang đọc Bốn Miệng Ăn Dịch Gia – Chương 9
Tổng kết công trạng hàng năm của ‘’Hạnh phúc nhân thọ’’ lại đến. Một khi được giải quán quân, nhân viên có thể tham gia du lịch miễn phí, năm nay là Osaka của Nhật Bản. Nhân viên nghiệp vụ của Vĩnh khang vừa nhìn thấy công văn, người người nóng lòng muốn thử, chuẩn bị tiến công. Nhạc Phi cũng muốn liều mạng, bởi vì năm nay cô muốn mang theo một nhà ba người Dịch Mạc Lặc theo. Cô mới trở về từ tổng công ty, đại khái là Viên
Viên đã nói cho Khâu Lực rồi, cho nên hôm nay anh ta cũng không đến nữa. “Tổng giám, có một vị họ Hứa chờ chị trong phòng khách.” Viên Viên thấy cô vội vàng đứng lên, vẻ mặt có có chút khẩn
trương. “Sao vậy, đối phương là khách hàng lớn à? Sao em lại sợ như vậy!” Phụ tá của cô luôn luôn cà lơ phất phơ, chưa từng phạm sai lầm lớn, cô cũng thường mắt nhắm mắt mở cho qua. “Bà ấy là nghị viên thành phố, đã đợi chị 10
phút rồi.” Viên Viên đưa danh thiếp cho Nhạc Phi. Đáng lẽ là không biết
thân phận của đối phương, nhưng vừa nhìn danh thiếp, cô đã biết mình có
mắt như mù. Nhạc Phi nhìn thoáng qua, lập tức cười tươi. “Viên Viên, em pha một ly cà phê và một ly trà nóng mang đến phòng khách.” Viên Viên nghe lời đến phòng giải khát pha cà phê và trà nóng, sau đó đưa vào phòng khách. Sau khi Viên Viên lui ra, sự khách khí trong phòng biến thành sự thân mật trong gia đình. “Dì, đã lâu không gặp, cám ơn dì đã bớt thời giờ đến gặp con.” Trước mặt là nghị viên Hứa Nhã Kỳ, cũng là Hứa Quế Phân – mẹ của Dịch Mạc Lặc, cô phải tốn không ít công phu mới liên lạc được. “Dì đã ly hôn rồi, không cần gọi như vậy nữa.” Hứa Nhã Kỳ cười cười mở miệng. Nhạc Phi sửng sốt một chút, Dịch Mạc Lặc cũng chưa từng nói chuyện này.”Mạc Lặc biết không ạ?” “Đã hơn mười năm không gặp, nên dì cũng không rõ lắm.” Hứa Nhã Kỳ không có chút ý tứ quan tâm nào, chỉ hỏi thêmmột câu:
“Hiện giờ nó có sống tốt không?” “Cũng tạm được. . . . . . Dì Hứa, con biết con
không tư cách nói những lời này, nhưng Mạc Lặc cũng là con của dì, cho
dù anh ấy có làm sai chuyện gì, hai người vẫn là quan hệ ruột thịt, anh
ấy vẫn hy vọng có thể liên lạc với mọi người.” Cô không muốn tiểu Cần và Tuyên Tuyên không được ông bà nội yêu thương, dù sao huyết thống cũng
không thể chối bỏ. Hứa Nhã Kỳ lạnh lùng cười, khóe miệng tràn đầy khinh miệt, ánh mắt càng thêm lạnh lùng. “Dì chỉ có một đứa con trai đang ở Mĩ.” Nhạc Phi biến sắc, không rõ vì sao đột nhiên Hứa Nhã Kỳ nói ra những lời như thế. Hứa Nhã Kỳ mím môi, giải thích: “Mạc Lặc là do
người đàn bà ngoại tình với chồng trước của dì sinh ra , vốn không phải
là con dì. Nó và Thế Luân kém nhau chưa đến một tuổi, là do lúc ta mang
bầu Thế Luân mà có, người đàn bà kia không cần đứa nhỏ, ông ta đành phải cầu xin dì nhận Mạc Lặc. . . . . . Con bảo dì phải chấp nhận nó như thế nào? Làm sao dì có thể tha thứ cho sự phản bội của cha nó? Ngay lúc dì
còn đang mang trong bụng đứa con của ông ta mà ông ta dám . . . . . .
Thật sự là buồn cười!” Nhạc Phi cứng cả người, hoàn toàn không ngờ mình có thể nghe được loại tin tức kinh hồn này. Mạc Lặc lại là con riêng? “Nhà của dì đã tham gia chính trị qua nhiều thế
hệ, dì muốn ly hôn, nhưng trưởng bối không cho phép, nói là sẽ có ảnh
hưởng đến sự nghiệp của dì, lần đầu tiên dì nhịn, nhưng lần thứ hai, thứ ba, còn vô số lần nữa, dì đã không còn sức mà quản nữa, nên cũng chuyển chỗ ở, sau đó phân rõ giới tuyến với ông ta, Thế Luân ở với dì, Mạc Lặc về với ông ta. Cũng vì như vậy, dì đổi tên, quyết tâm chặt đứt tất cả
mọi quan hệ, mọi việc trước kia dì cũng quên hết.” Dường như Hứa Nhã Kỳ
đang chịu đựng gì đó, gân xanh nhợt nhạt giữa trán hiện lên. Nhạc Phi không nói gì . Cô không ngờ sự thật lại như thế, trước kia chỉ đơn giản nghĩ rằng dì Hứa không thích Dịch Mạc
Lặc ưa gây chuyện, không ngờ lại là nguyên nhân này. “Mạc Lặc biết chuyện này không ạ?” “Dì và ông ta từng có quy ước: vĩnh viễn sẽ không nói chuyện này cho nó biết.” “Trong lòng Mạc Lặc, dì vĩnh viễn là mẹ của anh ấy.” “Dìkhông thể xem nó là con của mình, chỉ cần
nghĩ tới việc ông ta ăn vụng bên ngoài. . . . . . Dì không thể tha thứ!” Hứa Nhã Kỳ phẫn nộ, ánh mắt cũng trần đầy lửa giận. Nhạc Phi kinh hoàng. Đối với một người vợ mà
nói, người chồng nhân lúc người vợ mang thai mà ngoại tình là trường hợp khò tha thứ nhất, cô không ngờ chú Dịch lại là người như thế. “Cho nên dì không muốn gặp lại anh ấy sao?” “Nó không phải là con của dì, gặp lại thì sao?
Dì chỉ sợ không cẩn thận sẽ nói ra sự thật này, nó là bằng chứng chứng
minh sự phản bội của ông ta. Hôm nay dì có thể tự mình đến đây là muốn
giải thích rõ chuyện này, tiểu Phi, con là một cô gái tốt bụng, nhưng có một số việc không phải con có thể giải quyết tốt, dì cũng hiểu là nó vô tội, nhưng ở phương diện tình cảm, dì thật sự không thể tha thứ dễ
dàng. Hi vọng chuyện này ngừng tại đây, tạm biệt.” Hứa Nhã Kỳ nói xong,
đứng dậy đi ra khỏi phòng khách. Nhạc Phi ngồi yên lặng, không thể hoàn hồn. Nước ấm từ vòi hoa sen chảy ra, chảy vào lồng ngực rộng lớn của Dịch Mạc Lặc. Hôm nay đi làm về trễ, lúc anh về nhà đã là 12
giờ rưỡi. Bỗng nhiên, xoạt một tiếng, tắm mành bị kéo ra, Nhạc Phi bước
vào bồn tắm ôm lấy anh. Dịch Mạc Lặc lau nước trên, kinh ngạc hỏi: “Sao vậy? Có phải là anh làm em thức giấc hay không?” Cô chôn mặt trong ngực anh lắc đầu. “Nói, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Anh hiểu rõ cô, sẽ không vô duyên vô cớ mà hành động như vậy, nhất định là có
chuyện.”Nếu em, không nói, anh sẽ lo lắng.” “Thật sự không có chuyện gì . . . . . .” Nếu anh không biết, vậy đây vĩnh viễn là bí mật, không cần phải làm tổn thương
anh.”Chỉ là đột nhiên nhớ anh, hôm nay anh trở về trễ.” “Anh xin lỗi, có một đồng nghiệp bị thương, anh
đưa anh ta đi bệnh viện. Sau này em đừng chờ anh, ban ngày em còn muốn
đi làm, ngủ quá muộn sẽ không tốt.” Quần áo của cô đều ướt nên bị anh
cởi sạch. “Nhưng mà em muốn chờ anh. . . . . .” Cơ thể quấn quít, chậm rãi bốc cháy. Anh cắn môi cô, hai tay vuốt ve tấm lưng trắng
nõn, Nhạc Phi bị kích thích, hơi nước vờn quanh thân, bọn họ tham luyến
thân thể nhau, anh chậm rãi ngồi xổm xuống, hôn lên thân thể xinh đẹp
mềm mại của cô, mắt thấy lửa sẽ cháy lan ra đồng cỏ. . . . . . “Ba ba, con muốn đi vệ sinh?” Dịch Cần lên tiếng cắt ngang hành động của hai người. “Ừ.” Dịch Mạc Lặc cố gắng nhịn dục hỏa trong người mình. Sau tấm màn che, hai người ôm nhau thật chặt,
không dám cử động, Dịch Cần đi tới, bắt đầu hành động, động tác từ từ
chậm rãi như thể không có ý định đi ra sớm. “Ba ba, con. . . . . .” “Chuyện gì?” Sao cả hai người này đều muốn nói lại thôi như thế? “Chừng nào thì ba ba sẽ kết hôn với dì tiểu Phi?” “Sao đột nhiên lại hỏi ba vấn đề này?” ” Ngày hôm qua bà Trương ở dưới lầu hỏi con dì
tiểu tiểu Phi là ai, con không biết trả lời thế nào.” Vấn đề này khiến
nó đau đầu quá. Quả thật, một người cha độc thân qua lại gặp gỡ
một cô gái như vậy, nên giới thiệu như thế nào cũng là cả một vấn đề,
nhất là đối với đứa nhỏ nhạy cảm như tiểu Cần, nói là bạn bè bình thường thì nhất định là nói dối, nói là bạn gái. . . . . . lại có vẻ là lạ. “Hôm nay dì Phương lầu trên cũng hỏi con. . . . . . Ba cũng biết là dì Phương thích ba mà. . . . . .” Nhạc Phi không nói gì lạnh lùng nhìn vẻ mặt oan uổng của Dịch Mạc Lặc. Dịch Mạc Lặc vội vàng cắt ngang lời nói của con
trai, sợ rằng sẽ khiến Nhạc Phi nổi lửa.”Con hi vọng ba ba trả lời thế
nào?” “Con muốn trả lời dì tiểu Phi là mẹ của con, nhưng mà, hai người còn chưa kết hôn.” Nó cũng cảm thấy khó xử. Nhạc Phi nhìn Dịch Mạc Lặc, vẻ mặt cảm động. “Con hi vọng ba ba cưới dì tiểu Phi?” “Đương nhiên! Ba ba, nếu ba bỏ qua dì tiểu Phi,
nhất định sẽ hối hận cả đời, thừa dịp hiện tại dì tiểu phi còn rất thích ba thì kết hôn đi, về sau sẽ không sợ dì ấy chạy mất.” Mưu kế này của
nó thật là tuyệt vời. “Giá trị thị trường của ba kém vậy sao?” “So với dì tiểu Phi thì kém một chút . Con hi
vọng đại hội thể dục thể thao của trường vào năm sau, ba ba và dì tiểu
Phi có thể đến.” Dịch Cần nói xong đi ra khỏi phòng tắm. Một lát sau, đằng sau tấm màn tuôn ra tiếng cười. “Ha ha. . . . . . Trong mắt tiểu Cần, giá thị
trường của em còn hơn anh đó! Thì ra tiểu thư lầu trên thích anh, hèn
chi mỗi lần thấy em cô ấy đều liếc mắt, còn tưởng em đắc tội gì với cô
ấy, anh thật không đơn giản, chỗ nào cũng phóng điện bừa bãi được.” Dịch Mạc Lặc khóa chặt cô vào lòng mình, vội
vàng kêu oan: “Anh không có, là cô ấy đơn phương thích anh, ngay từ đầu
anh đã từ chối rồi.” “Chẳng lẽ không phải là do anh đối xử với người ta quá tốt, nên làm cho cô ấy sinh lòng yêu mến sao?” “Mỗi ngày anh đều đi sớm về trễ, ở đâu ra thời
gian ‘’hòa thuận với hàng xóm láng giềng’’ chứ?” Lúc này nếu anh không
an ủi cô thật tốt, nhất định sẽ chết rất khó coi. Nhạc Phi dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên người
Dịch Mạc Lặc, giọng nói tràn đầy hoài nghi.”Thật vậy sao? Nhưng mà em
thấy bên ngoài anh cũng rất có duyên với phụ nữ, trợ lý của em đã tính
qua giúp anh, tổng cộng có hai mươi sáu người công khai thích anh, còn
những người dấu mặt thì không đếm xuể.” Dịch Mạc Lặc thở dài, hai tay giơ cao đầu hàng.”Anh chỉ yêu một mình em.’’ Nhạc Phi hài lòng ôm lấy anh, đột nhiên hỏi: “Anh đã có kế hoạch sinh con chưa?” “Kế hoạch lớn nhất của anh chỉ là chờ sau khi
hai đứa nhỏ lớn lên, có thể tự tập được, chúng ta sẽ đi du sơn ngoạn
thủy.” Quả nhiên là y chang tính cách tùy hứng của Dịch Mạc Lặc. “Không rõ ràng rồi, em lại có ế hoạch đầy đủ: ba mươi đến ba mươi lăm tuổi, em sẽ kết hôn, sinh hai đứa, nhất định phải
là một nam một nữ; bốn mươi lăm tuổi về hưu, đi vòng quanh thế giới; năm mươi tuổi em sẽ gia nhập vào hàng ngũ đi làm từ thiện, theo bước mẹ em, làm một người già thích chiều lòng người khác.” Dịch Mạc Lặc vừa gặm cắn khắp người Nhạc Phi vừa nói: “Nhưng là mà lúc nãy em cũng nghe. . . . . .” “Nghe. . . . . . Cái gì?” Nụ hôn của anh từ từ châm lên dục vọng trong cô. “Tiểu Cần hi vọng sang năm. . . . . . Chúng ta
có thể cùng nhau tham gia . . . . . . Đại hội thể dục thể thao, chẳng lẽ em không định hoàn thành ước muốn đó của nó sao?” Anh thay đổi tư thế,
để Nhạc Phi dựa lưng vào tường, nâng một bên chân của cô lên. “Sang năm. . . . . . Đại hội thể dục thể thao?”
Lúc này hỏi cô vấn đề như vậy, cô thật sự không thể nghe cũng không thể
trả lời được, đột nhiên, anh động phần eo một cái, tiến vào trong cơ thể cô. Nhạc Phi vòng tay ôm vai anh, nhấc nốt chân còn lại quấn vào người anh, cắn môi kiềm chế tiếng động của tình dục. Anh tiến vào rất nhanh, cô chỉ có thể bất lực
theo tiết tấu cảm thụ dục vọng của anh. Khi cô lấy lại tinh thần, hai
người đã nằm ở trên giường, cô như chim nhỏ nép vào trong lòng anh, hô
hấp dồn dập. “Lấy anh nhé?” Anh đột nhiên nói. Nhạc Phi ngửa mặt lên chăm chú nhìn anh—— khuôn
mặt mà cô đã quen thuộc , qua năm tháng, khóe mắt trở nên nhiều đường
vân nhỏ hơn, ngoại trừ hình xăm ở lưng, dường như anh không có thay đổi
gì quá, a. . . . . . Có, vẻ ngoài bất cần đời của anh đã biến mất, lột
xác thành một người đàn ông có chiều sâu, so với mười năm trước càng hấp dẫn cô hơn. Cô yêu anh, yêu ngàn lần không đủ. Phản chiếu trong mắt Dịch Mạc Lặc là một Nhạc
Phi thành thục trưởng thành —— năm đó cô ngọt ngào đáng yêu tràn ngập
hơi thở thanh xuân, làm lòng anh phải rung động, nay cô càng xinh đẹp
hơn, người theo đuổi đếm không xuể, sự chung tình của cô làm anh vừa
mừng vừa sợ, nhưng mà điều không thay đổi là cá tính, cô có thể mạnh mẽ
cũng có thể nhu nhược, lại là người hiểu rõ anh nhất, anh chưa từng nghĩ tới ai khác ngoài cô – người có thể ở bên cạnh anh cả đời. Anh yêu cô, muốn ngừng mà không được. “Anh thật sự muốn kết hôn với em chứ?” “Cả đời này anh chỉ muốn kết hôn với em.” Nhạc Phi cười, hai gò má ửng hồng, càng quyến rũ hơn. “Vậy. . . . . . Anh nói em nghe xem, gả cho anh có gì tốt không?” “Cái này . . . . . . Về sau thân thể tùy em chà đạp, em cảm thấy thế nào?” Thật sự là rất hợp ý nhau! “Em có thể. . . . . .” Nhạc Phi ghé vào cạnh tai anh, thấp giọng thì thầm, khuôn mặt càng lúc càng hồng hơn. Dịch Mạc Lặc nghe xong, nhìn chăm chú vào cô, cố gắng gật đầu. Ha ha. . . . . . Quả nhiên là hai người đều sắc, rất hợp nhau đúng không? Bởi vì Dịch Mạc Lặc phải đi làm cả ngày, bởi vậy xe của Nhạc Phi cũng để anh đi, dù sao cô cũng không thích lái xe, chỉ
là phương tiện để đi làm thôi. Bây giờ thì tốt rồi, cô rất hưởng thụ sự
an nhàn hiện giờ. Có lẽ không ngừng cố gắng hướng về phía trước,
có thể đạt được mục tiêu là phương châm của cô, nhưng mỗi ngày lúc dụ dỗ hai đứa nhỏ đi ngủ, cô lại tự hỏi: kiếm nhiều tiền như vậy có chỗ lợi
gì? Ở trong nghề bảo hiểm nhiều năm, cô đã thấy
nhiều đồng nghiệp vì kiếm tiền mà không ngừng gây sự cướp bóc lẫn nhau,
cuối cùng kiếm được tiền thì sao? Không phải là cúng cho bệnh viện hay
là vào những thực phẩm dinh dưỡng à ? Cho nên cô từ bỏ việc theo đuổi mục tiêu cao cả, nếu phải dùng quá nhiều thời giờ kiếm tiền, cô thà lấy thời gian đó làm bạn với hai đứa trẻ ngoan ngoãn này. Lúc này hai đứa nhỏ cần nhất là có người lớn
quan tâm yêu thương, mới có thể giúp cho tính cách của bọn chúng phát
triển hoàn toàn, cô thà chơi đoán số với tiểu Cần, tuy rằng bọn ta chơi
rất tệ, đến bây giờ tiểu Cần vẫn còn chưa phát hiện sau lưng cậu nhóc có một cái gương sẽ tiết lộ hết những gì cậu nhóc muốn ra. Tuyên Tuyên
cũng luôn quấn quít cô đòi nghe kể truyện cổ tích, bởi vì toàn là truyện quen thuộc cho nên đều bị cô sửa lại kết thúc —— công chúa ngủ trong
rừng bật dậy đánh rồng giải cứu hoàng tử, cô bé quàng khăn đỏ thì cùng
sói hợp tác cứu khu rừng khỏi hỏa hoạn, về phần công chúa Bạch Tuyết thì thân thiết với mẹ kế, tất cả đều vui vẻ. Từ đó về sau, Tuyên Tuyên càng thích ăn quả táo . Cuộc sống bình thản như vậy chẳng phải rất tốt hay sao? “Xong chưa?” Điện thoại trên bàn vang lên, khiến Nhạc Phi thóa khỏi suy nghĩ của mình, là Dịch Mạc Lặc gọi đến. “Em còn phải làm việc thêm một thời gian, chắc
khoảng mười giờ mới có thể về, anh đi đón tiểu Cần trước đi, đừng làm nó chờ lâu lắm.” Vì cọng việc mà tăng ca, loay hoay muốn trụ vững ở công
ty, cô cúc cung tận tụy như thế chưa đủ sao? “Anh sẽ để xe lại cho em.” “Không cần, lát em đi tàu điện ngầm cũng được,
nếu không nữa thì cũng có tắc xi, không cần lo lắng cho em.” Tuy rằng cô cũng rất muốn cùng bạn trai về nhà, nhưng lại không được như mong muốn. “Được rồi.” Dịch Mạc Lặc cũng không ép nữa.”Khi nào em xong thì gọi điện, anh sẽ tới đón em.” “Được. . . . . .” Cô không thể gọi điện cho anh đến đón được, vì cô không yên tâm để hai đứa nhỏ ở nhà một mình. Cúp điện thoại, Nhạc Phi lấy bánh mua lúc chiều
ra ăn rồi tiếp tục tăng ca, lần này có mấy hợp đồng khá tốt, nếu muốn
giành hạng nhất, cô càng phải cố gắng. Cùng lúc, vài vị quản lí, trợ lý giám đốc cũng
đang cố gắng làm thêm để tăng công trạng, duy chỉ có Phó Tử Kỳ là tắt
máy vi tính chuẩn bị tan tầm. Nhạc Phi càng lúc càng hối hận vì đã không đem
một vài khách hàng đưa cho anh ta, bằng không hiện tại người tan tầm sẽ
là cô. Phó Tử Kỳ đi tới gõ cửa phòng cô.”Bạn gái của anh hỏi em có muốn ăn gì hay không?” May mắn là trong mắt Viên Viên còn có thủ trưởng là cô. . . . . .”Không cần.” “Vậy anh đây đi trước, bái bai!” Nhạc Phi nhìn bóng lưng của anh ta, thở dài một tiếng tiếp tục cố gắng vùi đầu làm việc. Chín giờ, người trong văn phòng đã về hết, chỉ
còn lại một mình cô, vốn đang cảm thấy không có gì, dù sao cửa ngoài
cũng đã khóa, nhưng khi cô nghe thấy tiếng gõ cửa, lông tơ bắt đầu dựng
đứng. Bình tĩnh một chút, đột nhiên vang lên tiếng chuông khiến cô sợ tới mức nhảy dựng lên. Cô nơm nớp lo sợ bước tới, thật vất vả mới tìm
được đường ra khỏi văn phòng chiếu sáng tay cầm, mở chốt, chiếu đèn ra
ngoài mới nhìn rõ người đang đứng ở ngoài cửa, lúc này rốt cục cũng thở
phào . “Sao ba người lại tới đây?” Ngoài cửa ba người nhà họ Dịch. “Bọn nhỏ nói muốn gặp em, nên anh dẫn luôn bọn
chúng đến đón em.” Dịch Mạc Lặc giải thích, nâng tay lên, một hương thơm xông vào mũi.”Anh nhớ là em rất thích ăn cơm chiên gần chỗ nhà trọ cũ.” “Dì tiểu Phi, con mang theo bảo bối đến tăng ca
với dì.” Dịch Tuyên vội vàng cầm Tiểu Hùng trên tay nhét vào trong lòng
cô. Dịch Cần không được tự nhiên nói: “Con có thể chuẩn bị bài ở đâu cũng được.” Vì thế, ba người nhà họ Dịch ở lại văn phòng cùng cô tăng ca. Ấm áp và hạnh phúc. Cô hy vọng sớm trở thành người nhà họ Dịch, về
phần kế hoạch tạo người của cô. . . . . . Đã hoàn thành trước thời gian
rồi, đúng không? Sau khi kết thúc lần treo thưởng này của công ty, cô sẽ không tiếp tục liều mạng như vậy . Cô phải trở thành một con người mới! Mỗi thứ Ba, thứ Tư, sau khi tan tầm Dịch Mạc Lặc sẽ đến Hằng võ quán. Gần đây Giang lão cha thường xuyên kêu đau thắt
lưng, hy vọng có thể nhờ anh giúp quản lý Hằng võ quán, anh cảm thấy khó xử, không phải anh không muốn giúp Giang lão cha, mà là chỉ dựa vào
tiền lương ở Hằng võ quán, anh khó có thể nuôi được bốn miệng ăn. Hôm nay là thứ Năm, như thường lệ Dịch Mạc Lặc
đi đến Hằng võ quán, ước chừng hơn mười hai giờ mới về đến nhà, Nhạc Phi vẫn ngồi ở phòng khách. “Tiểu Phi, không phải là anh đã nói em đừng chờ
anh sao?” Anh đi đến sô pha, ngồi phịch xuống, cho thấy anh mệt cỡ nào. Nhạc Phi không mở miệng, giúp anh mát xa, sau đó chuẩn bị nước tắm, chủ động thay anh cỡi quần áo. Dịch Mạc Lặc im lặng để cô tùy ý làm. Cô chà xát thân thể thật tốt rồi để anh ngồi ở trong bồn tắm, cô ngồi ở bên cạnh
bồn tắm, dùng ngón cái mát xa huyệt Thái Dương cho anh. Cô biết rõ lý do anh liều mạng như vậy, một là
vì báo đáp Giang lão cha, hai là muốn cho bọn họ có cuộc sống tốt hơn. Dịch Mạc Lặc là đàn ông, không nề hà trốn tránh trách nhiệm. Tiền lương của bọn họ chênh lệch quá nhiều, áp
lực của anh cũng lớn hơn, điều đó cô biết rõ, cho nên cũng cố gắng tự
hỏi nên làm như thế nào mới không làm tổn thương sự tự ái của anh, và để cho anh hiểu cô cũng là một thành viên trong gia đình. “Em có chuyện muốn nói với anh phải không?” Đợi mà không thấy cô mở miệng, anh đành phải hỏi trước . Tất nhiên là cô có việc muốn nói, nhưng không biết mở miệng như thế nào. “Tiểu Phi, có chuyện gì thì nói thẳng. Nếu như
ngay cả anh cũng không thể làm cho em thoải mái, vậy làm sao chúng ta ở
chung cả đời?” Nhìn vẻ mặt trầm trọng của cô, anh đại khái là đã đoán ra được cô định nói gì. Nhất định là vấn đề thực tế nhất—— tiền. Được rồi, nếu muốn cô đi thẳng vào vấn đề, vậy cô sẽ nói, dù sao sớm hay muộn cũng đều phải đối mặt. “Chúng ta nhất định sẽ kết hôn, đúng không?” “Đương nhiên.” “Tuy rằng bây giờ chúng ta chưa kết hôn, nhưng
em cũng được coi là một thành viên của nhà họ Dịch, cho nên em cảm thấy
có một số việc có thể không cần so đo, không cần chia rõ ràng như vậy,
bằng không sẽ không phải là người một nhà, anh thấy em nói đúng không?” Chậc chậc, người phụ nữ của anh lại bắt đầu bố trí cạm bẫy . “Năm đó, lúc ba mẹ em vừa kết hôn, ba em còn
không có tiền, tiền bạc đều do mẹ em kiếm được từ công việc làm bảo mẫu ở vườn trẻ, mẹ em hi vọng để cho cha em có thể chuyên tâm thi làm nhân
viên công vụ, bọn họ cũng cũng không phân biệt rạch ròi, đối với bọn họ
mà nói, đối phương chính là một phần của mình, em cũng hi vọng chúng ta
có thể giống bọn họ vậy. Tiền lương của bảo vệ tất nhiên là cũng khá
được, nhưng cũng rất nguy hiểm, ngược lại làm Lão sư ở Hằng võ quán
tương đối an toàn. Lần trước không phải anh nói Giang lão cha cố ý
giao Hằng võ quán cho anh quản lý sao, em cảm thấy nếu anh giúp sức, thứ nhất có thể làm cho Giang lão cha yên tâm về hưu, thứ hai cũng có thể
để cho em an tâm. . . . . . Đợi chút! Anh hãy nghe em nói hết. Em biết
mình không có tư cách can thiệp vào quyết định của anh, em chỉ ích kỷ
hi vọng anh có thể mỗi ngày bình an trở về bên cạnh bọn em, để cho mỗi
đêm em đều có thể ngủ yên ổn, cho dù anh nói không có việc gì, em vẫn
cảm thấy lo lắng đề phòng. . . . . . Anh không muốn dùng tiền của em,
chỉ cần chúng ta ăn mặc tiết kiệm lại, cũng không phải là không thể. . . . . . Em biết anh sẽ cảm thấy em đụng chạm tự ái của anh, nhưng mà. . . . . . Không phải chúng ta là người một nhà sao? Trách nhiệm mà anh gánh trên vai cũng là trách nhiệm của em.” Dịch Mạc Lặc ngửa đầu, mỉm cười nhìn chăm chú vẻ mặt lo lắng của cô, tự hỏi mình đã tích lũy bao nhiêu âm đức, mới có
được một người phụ nữ lo chu toàn cho mình như thế. Cô nói vòng vòng chỉ có một mục đích —— cô rất muốn gắn bó cùng anh và căn nhà này. “Ngay từ đầu anh cũng đã nói, anh không thèm để ý em kiếm được nhiều hơn anh bao nhiêu, bởi vì em là em, anh là anh, em
kiếm được nhiều là bởi vì em rất cố gắng, anh không thể vì sự tự tôn của mình mà bắt em phải trả giá. Nhưng em cũng không nói sai, anh là đán
ông nên phải gánh vác trách nhiệm, anh cũng đã đồng ý với cha em, sẽ
chăm sóc em thật tốt, nếu như ngay cả việc cơ bản như để cho em có một
cuộc sống ấm no mà anh cũng làm không được, sao anh có thể đòi cưới em? Nhưng nếu đây là hi vọng của em, anh sẽ tôn
trọng. Công việc này thật ra cũng có chút nguy hiểm, ngược lại võ quán
có thể giúp anh phát huy, anh sẽ nghe theo ý kiến của em, còn về vấn đề
tiền lương. . . . . . Anh thật sự không thèm để ý, dù sao về sau cái nhà này cũng là do em giúp anh xử lý, toàn bộ tiền lương của anh đều giao
cho em, em muốn như sử dụng như thế nào, anh cũng sẽ không có ý kiến.”
Tất cả vấn đề được giải quyết một cách dễ dàng. Nhạc Phi nở nụ cười, cúi người cho anh một cái hôn dài. “Về sau còn phải làm phiền em nhiều. . . . . . Lão bà.” Anh chăm chú nhìn cô. Trời ạ, sao cô lại yêu người đàn ông này đến thế. . . . . .