Bốn Miệng Ăn Dịch Gia

Chương 4


Bạn đang đọc Bốn Miệng Ăn Dịch Gia – Chương 4

Dịch Cần nhìn một lớn một nhỏ đang đứng ăn kem trước cửa trường học của mình, cảm thấy rất ngu ngốc.
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt hai người, cả hai cùng mặc đồ
trắng, càng nhìn càng giống hai mẹ con, ghê tởm hơn là, hôm nay vừa vặn
hắn cũng mặc đồ trắng. . . . . .

“Tiểu Tuyên, ba ba đâu?”
Dịch Tuyên liếm một miếng kem, phồng mỏ lên trả lời: “Ba ba. . . . . . Gia bôn.”
Gia bôn? Hắn mới nghe qua chạy vội, trần truồng, chưa từng nghe từ gia bôn.”Em nói rõ coi!”
” Hôm nay ba ba con phải tăng ca, không thể tới đón con, cho nên dì tiểu Phi tới đón con tan học đưa con về nhà, sáng sớm ngày mai
ba ba con sẽ trở về.” Nhạc Phi giải thích ngôn ngữ sao Hoả của Dịch
Tuyên.
Cô biết rõ Dịch Cần vẫn còn chưa thích cô, cũng không cố ý
lấy lòng, giữ khoảng cách một chút, đối xử với cậu nhóc như người lớn.
Mà thực ra, quả thật Dịch Cần cũng giống như ông cụ non, vẻ mặt giống,
cách nói chuyện giống, hành vi cử chỉ càng giống.
“Hôm nay dì tiểu Phi sẽ ngủ cùng em. . . . . . Ha ha.” Dịch Tuyên cười thỏa mãn, ăn cũng thỏa mãn.
Dịch Cần khinh bỉ nhìn em gái. Ngu ngốc.
“Tối nay hai đứa muốn ăn gì?”
“Hamburger và khoai tây chiên.” Dịch Tuyên giơ tay cầm kem phát biểu ý kiến.
“Con muốn về nhà ăn.” Dịch Cần thản nhiên nói.
Dịch Tuyên nghiêng đầu.”Trong nhà có đồ ăn sao?”
“Ba ta nấu ăn ngon lắm, luôn nấu cho bọn con ăn.” Thực ra,
bình thường hắn đều cùng em giá chờ ở nhà dì Trần đợi ba ba đón về, bởi
vậy có thói quen ăn ở nhà, dì Trần nấu ăn cũng khá ngon, không có lý do
gì phải ăn bên ngoài, nhưng bây giờ dì Trần bị bệnh, hắn chỉ có thể ăn
bên ngoài, gần đây cũng mất hết vị giác.
“Nhưng bình thường đến thứ bảy ba ba mới. . . . . .”
Dịch Cần lập tức che miệng em gái, nhất thời quên mất chuyện trên miệng cô bé còn dính đầy kem, vội vàng rút tay về, lấy khăn tay ra chà chà lau lau.”Anh không muốn ăn mấy thứ này, cũng không muốn ra
ngoài ăn, anh muốn về nhà ăn.”
“Vậy sao, được rồi, chúng ta đi mua nguyên liệu nấu ăn trước rồi trở về nấu.”
Hai lớn một nhỏ nhanh chóng lên xe đi đến siêu thị, mua vài
thứ, lúc đang ở chờ tính tiền, đột nhiên có một tiếng gọi làm tất cả
cùng quay đầu.
“Dịch Cần!”
Dịch Cần quay đầu nhìn, thì ra là bạn học Trương Quan Á.
“Con chào mẹ Dịch Cần! Chào tiểu Tuyên!” Trương Quan Á lễ phép chào hỏi.
Hiểu lầm lớn rồi, Dịch Cần đang muốn giải thích , mẹ của Trương Quan Á cũng đi tới.
“Chào Dịch phu nhân, tôi là mẹ của tiểu Á. Tiểu Á nhà chúng
tôi luôn nhát gan, nhờ tiểu Cần thường giúp nó ở trường học, tiểu Cần
thật sự là một đứa bé ngoan, cô dạy con thật tốt!”
Dịch Cần đang rối rắm không biết nên giải thích sai lầm này
thế nào, thì Nhạc Phi đã sờ sờ đầu của hắn, nhẹ nhàng trả lời: “Ba ba
của tiểu Cần mới là người dạy dỗ tốt.’’
“Cô không cần khách sáo, không quấy rầy mọi người nữa, chúng tôi đi trước, tạm biệt.”
Đến khi rời khỏi siêu thị, Dịch Cần mới mở miệng.
“Rõ ràng là dì không phải mẹ con, tại sao phải thừa nhận? Dì nói dối!” Đáng giận, hắn không thích bị bạn bè trong trường biết chuyện nhà mình, bây giờ bị Trương Quan Á thấy, về sau muốn bỏ qua cái chủ đề
gia đình này sẽ khó đây.
“Dì đâu có nói sai.” Nhạc Phi chậm rãi trả lời.
“Rõ ràng là có, lúc bọn họ nghĩ dì là mẹ con, dì nên giải thích, không nên để cho bọn họ hiểu lầm!”
“Dì không thừa nhận dì là mẹ con.” Chỉ là không phủ nhận thôi, vừa nãy cô rất vui.
“Dì có!”
“Dì không có, dì chỉ nói là ba ba con dạy dỗ rất tốt, tai
nào của con nghe thấy dì thừa nhận dì là mẹ con?” Cô xuất thân là người
bán bảo hiểm, so đo từng lời với cô, không có bảy tám phần công lực thì
nhất định sẽ binh bại như núi đổ.”Bây giờ xuất hiện bên cạnh hai đứa
chắc phải là người trong nhà, nếu dì nói không phải, thậm chí ngay cả
hàng xóm cũng không, hơn nữa ngay cả cơ hội gặp mặt lại còn chưa có, nói quá nhiều thì được gì, nếu dì nói dì không phải mẹ con, nếu đối phương
tiếp tục truy hỏi thì phải làm sao bây giờ? Huống hồ, vì sao con không
giải thích?” Cô quẳng vấn đề lại cho Dịch Cần. (Di: tội cậu nhóc =]] làm gì có cửa đấu với cáo già như cô ấy chứ -,-)
Vì sao hắn không giải thích?
“Con, con. . . . . .” Bởi vì khi đó hắn ngây ngẩn cả người,
mỗi khi gia đình ba người ra khỏi cửa, luôn thiếu một cái gì đó, có
người sẽ hỏi, có người sẽ không hỏi, mặc dù có ba ba trả lời, nhưng
trong lòng hắn vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó. . . . . .
Hắn nhìn những người khác có ba ba, có mẹ, mà hâm mộ. . . . . . Đáy lòng xuất hiện cảm giác hâm mộ khiến cho hắn quên cả việc bác bỏ.
“Dì biết, nhất định là bởi vì con có người mẹ xinh đẹp như dì nên đắc chí, đúng không?”
Mặt Dịch Cần đỏ ửng.”Còn, còn lâu. . . . . .”
“Được rồi, chúng ta về nhà ăn cơm đi.” Nhạc Phi hiểu được tâm tư của hắn nên cũng không hỏi nữa.
Về nhà, Dịch Cần tự động vào phòng làm bài tập, Dịch Tuyên
vào phòng bếp làm người sai vặt, thỉnh thoảng truyền đến tiếng vang
khiến hắn phải bỏ bài tập, đi vào phòng bếp quan sát tình hình chiến
đấu, không nhìn còn đỡ, vừa thấy thiếu chút nữa té xỉu —— tay em gái
toàn máu.

“Tiểu Tuyên, em làm sao vậy?” Hắn lập tức đi đến kiểm tra tay em gái.
Dịch Tuyên khóc sướt mướt: “Dì tiểu Phi bị thương, hu hu . . . . . .”
Lau đi trên vết máu trên tay cô bé mà không có vết thương, lúc này Dịch Cần mới nhìn Nhạc Phi, vẻ mặt lo lắng.
“Không có việc gì, không cẩn thận cắt vào tay, có băng cá nhân không?” Cô cười cười hỏi.
“Dì tiểu Phi con xin lỗi, tại con đụng vào dì nên mới hại dì bị thương, hu hu. . . . . .” Dịch Tuyên mở to mắt khóc liên tục, tự
trách móc mình.
“Yên tâm, dì không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà.”
Dịch Cần bế em giá đến phòng khách, tự mình ở lại giúp đỡ.
“Tiểu Cần, con đi làm bài tập đi, để một mình dì ở đây là được rồi.”
“Bài tập có thể không làm, nhưng tiểu Tuyên không thể đói bụng.”
Bộ dạng này rất giống Dịch Mạc Lặc, đúng là cha con.
“Con còn nhỏ.”
“Chỉ là. . . . . ..” Hắn cúi đầu ngập ngừng.
Có Dịch Cần giúp đỡ, bữa tối nhanh chóng xuất hiện trên bàn, tất cả đều là món bọn họ thích, còn có đồ ăn ngày mai của Dịch Cần nữa. Lúc Nhạc Phi làm đồ ăn, hắn đứng ở một bên nhìn cô giúp mình chuẩn bị
đồ ăn cho ngày mai, trong lòng cảm thấy hạnh phúc, nhưng mà hắn sẽ không nói ra, mất công cô lại kiêu ngạo.
Cơm nước xong, cô giúp Dịch Tuyên tắm rửa, đến phiên hắn,
Nhạc Phi làm như thể hắn sắp chết đuối đến nơi rồi, khiến hắn dở khóc dở cười.
“Con đã học lớp hai, có thể tự mình tắm rửa, ba ba luôn để cho con tự tắm rửa.” Bọn họ đứng ở cửa phòng tắm giằng co không thôi.
“Nhưng mà. . . . . . Vậy con không được khóa cửa, nếu có tình huống khẩn cấp dì có thể vào cứu con.”
Dịch Cần trợn mắt, không phải là đang ở bờ biển, làm gì có khả năng xảy ra tình huống khẩn cấp.
“Con không gọi dì không thể vào !” Thấy Nhạc Phi cứ dính ở cửa phòng tắm không chịu đi, hắn đành phải đưa ra điều kiện.
“Chẳng lẽ con nghĩ rằng dì sẽ nhìn lén con sao?” Cô chỉ muốn nhìn trộm Dịch Mạc Lặc thôi.
Dịch Cần không để ý tới cô, đi vào phòng tắm. Sau khi tắm
xong đi vào phòng, đã nhìn thấy một lớn một nhỏ không biết cười cái gì,
ngã trái ngã phải, điều này làm cho người đang muốn chuẩn bị bài ngày
mai như hắn cũng khó có thể chuyên tâm, có chút kềm nén không được muốn
hỏi rõ ràng.
Tò mò là bản tính, hắn chỉ tò mò hai người đang nói cái gì, tuyệt đối không phải tò mò Nhạc Phi.
Em gái mình dễ dàng mắc câu, nhưng hắn không ngốc như vậy đâu.
Hắn rất thông minh, giáo viên cũng nói hắn thông minh, cho
nên sau khi hắn hỏi xong nhất định sẽ chuyên tâm học bài, nhất định. . . . . .
Khi Dịch Mạc Lặc về đến nhà, thấy hai giường đáng lẽ phải
tách ra đã nhập làm một, Nhạc Phi ngủ ở giữa, Dịch Cần và Tuyên Tuyên
ngủ hai bên trái phải, tư thế ngủ của ba người khác nhau, nhưng khi nhìn lại thì thấy rất hòa hợp; bên cạnh còn để bừa bãi đồ chơi, còn có một
tờ giấy trắng, viết tên ba người, đủ để thấy tình hình chiến đấu ngày
hôm qua nhất định rất kịch liệt.
Lúc này, Nhạc Phi mở mắt thấy anh, cười nhẹ.
“Đánh thức em sao?”
“Không, em có thói quen dậy sớm.” Cô nhẹ giọng xuống khỏi giường, cùng Mạc Lặc đi vào phòng khách.
Dịch Mạc Lặc giúp cô rót một ly sữa.”Cám ơn em.”
“Khách sáo cái gì. Nhưng thật ra công việc bảo vệ của anh
làm theo ca, sau khi anh đổi ca còn phải chăm sóc cả hai đứa nhỏ rất
mệt, nếu có thể vẫn nên nhờ bác trai bác gái giúp đỡ, dù sao đây cũng là cháu trai cháu gái của họ mà, em tin nhất định hai người sẽ vì hai đứa
cháu mà tha thứ cho anh.” Ngay cả người già cô cũng có cách thuyết phục
chứ nói gì Dịch Mạc Lặc.
“Không có khả năng.”
“Nếu chưa thử, thì không có gì là không thể.”
Dịch Mạc Lặc ngượng ngùng cười.”Chẳng lẽ em có thể hiểu hai người họ hơn anh sao?’’
“Nói cho cùng đây đều là lỗi của em, là em hại anh thành như vậy, vì sao anh không mắng em? Nếu như anh mắng em, lòng em còn đỡ bứt
rứt hơn.” Lúc ấy tuổi cô còn trẻ không hiểu chuyện, giờ hối hận không
kịp.
“Không liên quan đến chuyện của em, lúc đó bọn họ cũng định
chuyển nhà, anh cũng định rời đi, chuyện đó chỉ trở thành ngòi nổ thôi.”
“Vì sao?” Đang ở rất tốt, vì sao phải chuyển nhà?
“Em có biết Hứa Nhã Kỳ không?”
Nhạc Phi lắc đầu.
“Đó là mẹ anh.”
Những đứa trẻ khác có lẽ sẽ không nhớ tên của hàng xóm,
nhưng nếu như là người mình thích, cho dù là vật nuôi trong nhà đối
phương cũng phải biết rõ, bởi vậy cô nhớ rõ mẹ của Dịch Mạc Lặc tên là
Hứa Quế Phân, sao lại đổi tên rồi?
“Bọn họ chuyển nhà là vì mẹ anh muốn tranh cử nghị viên, bởi vì anh có lai lịch không tốt, sợ sẽ trở thành tiêu điểm cho đối thủ
công kích, cho nên bọn họ chuyển nhà và đổi tên, cũng muốn đem anh ra
nước ngoài, chỉ là anh không định làm theo ý bọn họ nên bỏ đi trước,
chuyện này không phải lỗi của em, cho dù lúc ấy không xảy ra sự kiện
kia, kết quả cũng sẽ như thế.” Dịch Mạc Lặc từ tốn giải thích, không có
chút cảm xúc nào.”Bây giờ người nhà thực sự của anh chỉ có hai đứa nhỏ
thôi.”
Anh nghịch ngợm phá phách như thế cũng chỉ vì cha mẹ không
hiểu cho anh, cho dù anh giải thích thế nào thì trong lòng họ cũng đã
mặc định anh là như thế, luôn luôn mắng mỏ không khuyến khích khen ngợi
một câu nào, bọn họ càng nghiêm khắc, thì anh càng phản kháng, lâu dần
cũng trở thành thói quen, anh cũng mặc kệ, dần dần đánh mất chính mình,

sau này bỏ nhà ra đi mới được tự do.
“Chẳng lẽ cả đời cũng không muốn gặp sao? Trước sau gì tiểu Cần và Tuyên Tuyên cũng sẽ hỏi.”
“Đó là chuyện sau này, bây giờ anh không rảnh để suy nghĩ.”
“Mạc Lặc, em hiểu anh không muốn trở thành cha mẹ như bác
trai và bác gái, em tin anh sẽ không như vậy, tiểu Cần và Tuyên Tuyên là vô tội, hoàn toàn không hiểu thế giới phức tạp của người lớn, bọn nhỏ. . . . . .”
“Đừng nói nữa, bây giờ chúng ta có đều có cuộc sống riêng,
nếu như không có gì thì không cần quấy rầy đối phương, đối với chúng ta
mà nói sẽ tốt hơn.” Dịch Mạc Lặc nghiêm túc.
Nhạc Phi hiểu được, cũng không muốn tiếp tục thảo luận đề
tài này, dù sao cô không phải là người trong cuộc, chỉ cảm thấy tiếc
nuối.
“Em cũng vậy, không cần theo đuổi anh, đối với em cũng không tốt.” Bỗng nhiên Dịch Mạc Lặc chuyển đề tài qua Nhạc Phi.
Cô sửng sốt, lập tức hỏi lại: “Ý anh là phải có lợi mới được theo đuổi anh sao? Em cảm thấy có rất nhiều chỗ tốt, anh dịu dàng săn
sóc, còn có trách nhiệm, rất biết cách dạy dỗ trẻ con, việc nhà cũng
biết cách quản lý, em đi làm thấy cả đống người hâm mộ anh, nếu anh
không tốt, chẳng lẽ các cô ấy rất nông cạn sao?”
“Em đáng có được một người đàn ông tốt hơn.”
“Anh đang. . . . . . phát thẻ người tốt cho em sao?” Hu hu, thật đau lòng.
” Thẻ gì?”
” Thẻ người tốt, nghĩ là anh đang cố gắng làm lơ em, anh nói anh không xứng với em chỉ là ngụy biện.”
Thì ra anh đã thoát ly khỏi xả hội lâu như vậy, thậm chí
ngay cả cái” Thẻ người tốt ” cũng không hiểu.”Em biết rõ anh không có ý
này mà, quả thật điều kiện của em rất tốt, không cần thiết phải lãng phí thời gian vào một người đàn ông có hai con như anh, anh tin là cha mẹ
em cũng có ý nghĩ giống anh.”
“Thực ra, em không nghĩ cha mẹ em có liên quan, nếu em có
thể chinh phục anh trước, sau đó thuyết phục cha mẹ em sẽ dễ dàng hơn,
cho nên trước hết anh hãy chấp nhận em đi đã…, sau đó em mới có thể hao
tổn sức lực nghĩ bước kế tiếp, chẳng lẽ anh không có cảm xúc gì với em
sao?” Cô cảm thấy vấn đề khó giả quyết nhất vẫn là người đàn ông trước
mặt mình.
Sao lại không có cảm xúc, nhưng anh đã qua thời kỳ bốc đồng
trước kia, bây giờ anh là người đàn ông đã có gia đình, tất nhiên sẽ
thay đổi, phải lấy hai đứa nhỏ làm mục tiêu hàng đầu.
“Anh không có tư cách đó.” Trước kia không hiểu được cô bé này, hôm nay anh vẫn y như vậy.
“Thật ra em cảm thấy chuyện giữa hai chúng ta cũng giống như bán bảo hiểm vậy, em phải cố gắng thuyết phục khách hàng mua càng nhiều bảo hiểm càng tốt, rõ ràng là gói bảo hiểm này rất thích hợp với khách
hàng này, cnhưng người khách đó lại không chịu đồng ý, nếu vậy em phải
nhanh chóng từ bỏ hay sao? Đối với em mà nói không có khách hàng nào
khó, chỉ có chuyện mình không thể thuyết phục họ, em thích anh và hai
đứa trẻ nên đối xử với mọi người rất tốt, nếu em đối với anh có một chút ý nghĩ thì anh sẽ biết nên làm thế nào, nếu không có ý nghĩa, vậy thì
người trả giá cũng chỉ có em, anh không cần phải lo lắng về chuyện của
chúng ta, bởi vì em cam tâm tình nguyện.”
Thật sự không thích Nhạc Phi?
Không. . . . . . Không phải là không thích, chỉ là không muốn rước thêm phiền toái.
Lúc chưa có hai đứa nhỏ anh đã thấy phiền toái, giờ có hai đứa nhỏ anh càng muốn sống yên ổn.
“Em cũng đã nói, một khi xác định anh thật sự không có hứng
thú với em, em cũng sẽ không mặt dày bày đủ trò với anh, nếu anh có một
chút hứng thú với em thì tốt nhất nên giữ lòng kiên định, nếu không để
em nắm được nhược điểm thì lúc đó em có làm gì cũng không biết đâu!” Cô
nhất định sẽ tìm nhược điểm của anh để công kích, buộc anh phải giương
cờ trắng đầu hàng.
Dịch Mạc Lặc liếc cô một cái, quả nhiên là xuất thân từ người bán bảo hiểm, rất biết cách nói chuyện.
“Không phải là em nói muốn nhắm đến nhược điểm của anh để ra tay sao?”
Nhạc Phi biết anh nói đến hai tiểu thiên sứ đang ngủ trong phòng, cô cũng không phủ nhận.
“Ai bảo nhược điểm của anh cũng là nhược điểm của em, bọn
nhỏ thật sự rất đáng yêu, khiến cho em không muốn buông tay, em đã xác
định muốn làm mẹ kế của bọn nhỏ.” Cô muốn bước từng bước một tiến vào
cuộc sống của anh, cho dù trước mặt người khác cô có khôn khéo giỏi
giang bao nhiêu, thì ở trước mặt Dịch Mạc Lặc, cô mãi là cô gái nhỏ hâm
mộ anh.”Em và anh cũng có rất nhiều điểm chung, em cũng có thể nấu ăn,
thậm chí chúng ta đã từng chung giường chung gối. . . . . . Thân thể của em cũng không tệ lắm nhỉ?” Hai tay của cô đặt phía thân dưới của anh,
ánh mắt mê hoặc, di chuyển hai tay nhẹ nhàng xoa xoa bảo bối phía dưới.
(Di: chết cười =]])
Dịch Mạc Lặc bị cô làm như thế, suýt chút nữa phun hết cà phê trong miệng .
“Con gái tốt sẽ không làm như vậy.”
“Em đang dụ dỗ người đàn ông em yêu nhất . . . . . . Người khác sẽ tha thứ cho em.”
Ngón tay của cô giống như rắn chậm rãi vươn lên trên đi, hơn nữa chậm rãi công thành chiếm đất, lúm đồng tiền trên mặt anh hiện ra,
khiến cho lòng anh ngứa ngáy khó nhịn, giống như năm đó vậy, khó có thể
tự kềm chế.
Sao anh lại không thích cô, cho dù lúc trước có thể tự lừa
gạt chính mình, nay gặp lại anh vẫn có cái nhìn tốt về cô, anh sợ người

lạ, không phải nhát gan, chỉ là không thích tiếp xúc với người lại, nếu
có thể, anh sẽ không nói chuyện cả ngày, cha mẹ anh quen biết rộng rãi
nên không thích thái độ của anh, hắn thì càng ngày càng khác họ, Nhạc
Phi là người duy nhất có thể ở bên cạnh anh, cũng không khiến anh cảm
thấy phiền chán.
Trước đây, anh không về nhà sẽ ở trong phòng Nhạc Phi, cô
phá, cô nghịch hay xen vào chuyện của anh vẫn bình an vô sự, nếu là
người khác sẽ không tốt số như vậy, anh còn thân với cô hơn cha mẹ của
mình.
Nếu muốn có mộ người làm bạn đời suốt kiếp này, anh sẽ nghĩ
đến cô, ở bên cô cùng bàn chuyện gia đình, gánh vác và giúp cô giải
quyết mọi chuyện,……
Anh rất tin tưởng cô, chỉ là. . . . . . Anh sợ người bị
thương sẽ là mình, giả sử anh thả lỏng suy nghĩ, muốn ăn cô, muốn cô
luôn ở bên cạnh mình, anh thật sự rất muốn….
Bởi vì biết mình rất cố chấp trong chuey65n tình cảm, cho nên anh cũng không dễ dàng mở lòng như vậy.
“Anh cảm thấy nếu em còn tiếp tục như vậy. . . . . . Em nhất định sẽ muộn.”
Muộn? Nhạc Phi vội vàng nhìn về phía đồng hồ báo thức —— 7h?
“Má ơi!” Cô kích động đứng dậy xông vào phòng, nhanh chóng
thay quần áo, mang theo cặp táp đi ra, một mặt thu thập đồ dùng một mặt
nhìn Dịch Mạc Lặc đang từ từ ăn bữa sáng hỏi: “Hôm nay anh không cần đi
làm sao?”
“Hôm nay có người giúp anh làm thay.” Cho nên anh mới có thời gian ngồi đây nhàn nhã xem báo chí.
“Thật tốt! Em cũng muốn lười như vậy.” Tuy rằng cô là tổng
giám, cũng ít khi có người tìm cô, nhưng cô cho rằng đi làm không nên
đến muộn, nhưng thỉnh thoảng chuồn ra ngoài cũng được.
Cô tự nhiên như thể mình là nữ chử nhân của ngôi nhà, cầm
lấy cái ly trên bàn uống hết chỗ sữa còn lại, vòng qua anh đem cái ly
đến tại phòng bếp rửa, đi ra lại trộm hôn anh một cái.
“Em đi làm đây, tạm biệt!” Ăn không được bữa ăn cũng đành chịu, ít nhất cũng trộm được một món không tồi.
Dịch Mạc Lặc ngây ngốc một chút, không ngờ rằng cô còn có chiêu này.
Làm tâm tình anh thật tốt, không buồn ngủ chút nào.
. . . . . . Anh rất thích nụ hôn này.
Một lát sau, Dịch Cần dụi mắt đi ra.
“Ba ba, chào buổi sáng. Dì tiểu Phi đâu ạ?”
“Dì ấy đi làm. Ngày hôm qua có tốt không?” Tướng ngủ của con gái rất xấu, cho nên anh mới mua hai giường tách ra, không ngờ rằng
Nhạc Phi có biện pháp làm cho hai giường xác nhập.
“Rất tốt. . . . . .” Dịch Cần thản nhiên nói, sau đó nghĩ
đến gì đó, mở tủ lạnh lấy ra hộp đựng cơm đã mua nhưng không dùng, đặt
cẩn thận lên bàn, giống như là đồ quý hiếm.
“Sao con lại có hộp cơm này?”
” Đồ ăn trong bữa tối còn nhiều, dì tiểu Phi giúp con bỏ vào hộp.” Lần đầu tiên được mang cơm đến trường học, hắn có vẻ hưng phấn dị thường, không còn bộ dáng ông cụ non như ngày thường.
Trong mắt Dịch Mạc Lặc có chút hổ thẹn.” Con thích đồ ăn dì tiểu Phi nấu sao?”
“Dì ấy nấu rất ngon. . . . . . Con rất thích.”
Con gái đã sớm vứt bỏ khí giới đầu hàng, không ngờ ngay cả
đứa con trai có năng lực loại bỏ đám phụ nữ luôn bám quanh anh cũng đã
bại.
“Vậy là tốt rồi. Nhanh chóng đi thay quần áo, sau đó ba ba
đưa con đến trường.” Bởi vì thời gian làm việc tương đối dài, cho nên
anh luôn cố gắng hết sức có thể để ở chung với hai đứa nhỏ càng lâu càng tốt.
“Ba ba. . . . . . Ba sẽ kết hôn với dì tiểu Phi sao?” Dịch Cần đột nhiên hỏi.
“Con hi vọng sao?” Anh hỏi lại.
“Điều này. . . . . . Đương nhiên là phải xem ý của ba ba,
nếu ba ba thích dì tiểu Phi. . . . . . Con cũng vậy.” Dịch Cần cúi đầu
nhìn hộp cơm, có chút lo lắng trong lòng.
“Con thích dì tiểu Phi sao?”
“. . . . . . Thích, dì ấy đối xử với con và Tuyên Tuyên rất tốt, không có chút giả dối.’’
“Ba ba đã biết.” Dịch Mạc Lặc gật đầu một cái.”Nhưng dù sao
đây cũng là chuyện sau này, điều quan trọng bây giờ là đi thay quần áo
chuẩn bị đến trường.”
Chuyện của anh và tiểu Phi cứ thuận theo tự nhiên đi.
Sáng sớm tâm tình của Nhạc Phi khá tốt, ngay cả khi Phó Tử
Kỳ tranh cãi, cô cũng vui vẻ đáp trả lại hắn, sau chừng mười hiệp, Phó
Tử Kỳ cam chịu thua cuộc.
Tuy rằng hôm nay không có Tuyên Tuyên làm bạn, nhưng cái hôn trộm buổi sáng coi như là bồi thường, ít nhất có thể duy trì hạnh phúc
cả một ngày của cô. Cô càng lúc càng thích hai đứa nhỏ, không nỡ buông
tay. . . . . .
Lúc trước cô trêu chọc Dịch Mạc Lặc, không thấy anh phản
kháng kịch liệt, xem ra anh đã dần dần quen sự tồn tại của cô, thậm chí
cũng ngầm đồng ý hành vi khiêu khích đó, ha ha, dễ như trở bàn tay vậy.
Hai đứa con bảo bối của cô, hy vọng ngày đó mau đến, cô có thể vui vẻ mà cười!
Cốc cốc!
Nhạc Phi nghe thấy tiếng đập cửa, vội vàng suy nghĩ về, nhìn ra cửa thủy tinh thấy một người đàn ông đứng ở ngoài, cô mỉm cười gật
đầu, vì thế người đàn ông bước vào.
“Đã lâu không gặp.Học Trưởng, hôm nay ngọn gió nào thổi anh
đến đây?” Khâu Lực là học trưởng của cô, vào ‘’Hạnh phúc nhân thọ’’ sau
cô vài năm, giờ là quản lí nhân sự.
“Không có việc gì thì không thể ghé thăm em một chút sao?”
Khâu lực cũng không che dấu việc mình thích Nhạc Phi, chỉ là đương sự
giả vờ như không biết, không thèm cho chú ý tới hắn một chút nào.
“May mắn là anh không phải thanh tra, nếu không anh đại giá quang lâm là biết nơi này có vấn đề.”
“Chỗ của em luôn đạt thành tích cao, chưa xảy ra chuyện xấu
bao giờ, cũng chưa từng làm chuyện trái pháp luật, tổng công ty rất xem
trọng em.” Hắn biết rõ Nhạc Phi không thích nghe lời nịnh hót…, cho nên

nói nhanh nói thật.
“Khách sáo rồi, đây là thành quả mà mọi người cùng nhau cố
gắng. Hôm nay chắc chắn là anh không đặc biệt tới đây khen ngợi em, rốt
cuộc là có chuyện gì?” Cô không có thói quen quanh co lòng vòng.
“Anh định. . . . . .”
Lúc này điện thoại của cô vang lên, thấy tên xuất hiện trên
màn hình, cô cố gắng che giấu tâm tình đang bay nhảy của mình, bình tĩnh nói: “Xin lỗi, em phải nghe điện thoại. Alo ?”
“Trưa nay có không?” Dịch Mạc Lặc hỏi thẳng.
“À. . . . . . Có chuyện gì?” Nhạc Phi cầm di động đi đến bên cửa sổ.
“Không rảnh thì thôi vậy.” Anh còn gấp hơn cô.
Nhạc Phi vội vàng nói: “Có rảnh có rảnh, nói nhanh một chút xem, chuyện gì?”
Tiếng cười xuyên qua ống nghe điện thoại truyền tới tai Nhạc Phi, biết được bây giờ tâm trạng anh đang rất tốt.
” Anh muốn cám ơn em thời gian qua đã giúp anh chăm sóc tiểu Tuyên, con bé cũng rất muốn gặp em, giữa trưa có rảnh đi ăn một bữa cơm không?”
“Vậy còn anh?” Tuy rằng cô rất muốn đi, nhưng tâm ý của vai nam chính cũng rất quan trọng.
“Anh?”
“Anh muốn gặp em không?”
“Muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?” Anh hỏi ngược lại, “Em chỉ có thể chọn một.”
Đây chắc chắn là một cái bẫy.”Nói dối đi.” Ít nhất lúc ăn cơm có thể có tâm trạng tốt.
“Anh không hy vọng em tới.”
Không hy vọng mình đi là nói dối, như vậy nói thật không phải là. . . . . . Hắc hắc!
Hẹn địa điểm và thời gian xong, Nhạc Phi cúp điện thoại, nhìn đồng hồ, cười híp mắt trở lại bàn.
Khâu Lực nhận thấy chỉ một cuộc điện thoại khiến cho tâm trạng của cô tốt hơn.”Ai gọi vậy?”
“Một người bạn.” Cô trả lời đơn giản.”Đúng rồi, anh vừa mới nói tìm em có chuyện gì?”
“Anh muốn mời em đi ăn cơm trưa.”
“Thật có lỗi, giữa trưa em đã có hẹn rồi.”
“Được, anh về công ty trước.” Khâu Lực cũng không dong dài.
“Bye bye .” Tiễn Khâu Lực xong, Nhạc Phi thu thập đồ, ra
toilet trang điểm lại, sau đó báo với Viên Viên là phải đi gặp khách
hàng.
Viên Viên ngẩng đầu đánh giá thủ trưởng vài lần, nhíu mày hỏi: “Gặp khách hàng?” Cô cảm thấy có vẻ như là đi gặp tình nhân.
“Đúng vậy, đây là khách hàng lớn, nếu có điện thoại thì nói
hôm nay chị sẽ không về công ty, có việc gì thì gọi điện thoại cho chị.”
Nhất định là khách hàng rất quan trọng, mới có thể khiến thủ trưởng lo lắng trang điểm như thế.
Không có trăm ngàn ít nhất cũng có trăm vạn . . . . . .
Điện thoại vừa tắt, Dịch Mạc Lặc ngẩn người trong chốc lát.
Đối với “lời nói dối” vừa rồi có chút xúc động, biết rõ nói
như vậy sẽ cổ vũ tinh thần cho cô, nhưng, lý trí đấu không lại tình cảm
—— anh có tình cảm với Nhạc Phi.
Cô luôn hấp dẫn anh muốn ở gần hơn, gần hơn. . . . . .
Lý trí và tình cảm vẫn đang đấu đá quyết liệt ở bên trong
lòng, nhưng anh muốn đặt cô vào một vị trí đặc biệt, cô cũng không vừa,
có ý đồ bắt anh —— nhưng mà, không phải là anh không đoán được cô định
làm gì.
Sự khảo nghiệm ngọt ngào còn ở phía sau —— anh sợ một khi cô cảm thấy chán ghét muốn buông tay, anh sẽ không thể có được cô nữa.
Mười năm trước bỏ nhà ra đi, trên người anh không có đồng
nào cũng chưa từng lo lắng, không ngờ chuyện tình cảm lại khiến anh do
dự, thậm chí. . . . . . Sợ hãi, quả nhiên là khi lớn tuổi sẽ sợ hãi mất
đi nhiều thứ.
“Ba ba, Tuyên Tuyên mặc như thế này có đẹp không?” Dịch
Tuyên thay một bộ váy màu xanh nhạt đi đến trước mặt ba ba xoay một
vòng.
“Cho dù Tuyên Tuyên mặc gì cũng đẹp.” Hắn xoa đầu con gái khen ngợi.
Dịch Tuyên lập tức ngồi vào lòng ba ba, cười vui vẻ.”Hi vọng là dì tiểu Phi cũng váy của con.”
“Dì tiểu Phi thích con như vậy, cho dù con lấm lem bùn đất dì ấy cũng thích con.”
“Ha ha, vậy còn ba ba? Ba ba có thích dì tiểu Phi không?”
“. . . . . . Thích.” Ít nhất thì ở trước mặt con gái anh có thể đối mặt với tình cảm của mình.
“Vậy ba ba sẽ kết hôn với dì tiểu Phi sao?” Tuy rằng anh
trai lừa cô nói dì tiểu Phi giống mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết và cô
bé lọ lem, nhưng cô là đứa trẻ thông minh, sẽ không mắc mưu, cô tin
tưởng dì tiểu Phi sẽ luôn dịu dàng với mình.
“. . . . . . Không biết.” Hai người đều không có bắt đầu, hiện tại muốn kết hôn, rất xa xôi.
Dịch Tuyên lại nghiêng đầu, hoang mang hỏi: “Tại sao vậy
chứ? Vì sao dì tiểu Phi và ba ba đều nói không kết hôn? Không phải người lớn nói thích sẽ kết hôn sao? Hai người không thích sao?” Lúc này cô
thừa nhận mình không có thông minh như anh trai, bằng không cũng sẽ
không đau đầu như bây giờ.
“Bây giờ con còn nhỏ, tương lai con sẽ hiểu.”
Lại nói lớn lên cô sẽ biết?
“Dì tiểu Phi cũng nói như vậy, dì ấy còn nói, nói một câu gì đó, nhưng con nhớ không được, câu nói kia thật là khó hiểu.”
“Chờ con lớn lên sẽ hiểu.” Anh lại sờ sờ khuôn mặt con gái.
Dịch Tuyên phồng má chu mỏ, sao tất cả mọi người đều nói đợi cô lớn lên sẽ biết, bây giờ biết không tốt sao?
Người lớn thật kỳ quái!
“Nhưng mà anh trai nói mọi chuyện hôm nay không để ngày mai, nếu chuyện gì cũng phải chờ…, nếu như quên thì phải làm sao?”
Dịch Mạc Lặc lại nhéo nhéo mũi con gái, biết vì sao Nhạc Phi thích con bé mê mệt, bởi vì con bé thật sự rất đáng yêu, nếu có thể,
anh hi vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng ở đây, để cho con bé không
cần đối mặt với cuộc sống tàn khốc.
“Yên tâm, một ngày nào đó con sẽ hiểu, bởi vì có lẽ con sẽ nói với người khác và người khác sẽ nhắc nhở con.
Nhưng mà ba ba hi vọng sẽ không phải nói những lời này, bởi vì câu nói kia thật sự rất đau. . . . . .”
Dịch Tuyên càng nghi ngờ, trong đầu xuất hiện nhiều dấu chấm hỏi —— Đau đớn là cái gì?
“Đừng suy nghĩ nữa, chúng ta nên xuất phát, muộn sẽ không hay.”
Bọn họ đến nhà hàng đúng giờ, nhưng mà 5 phút, 10 phút, nửa
giờ sau, Nhạc Phi vẫn chưa xuất hiện, sau đó có một tin ngắn được gửi
tới, là Nhạc Phi gửi ——
Xin lỗi, đột nhiên có việc không thể đi được, xin lỗi Tuyên Tuyên giúp em, lần sau em sẽ bồi thường.
Kết quả là đêm nay, Dịch Mạc Lặc mất ngủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.