Bạn đang đọc Bốn Lần Gả – Chương 19
Tiếng cười này làm cho mọi người có chút giật mình, Tần Thư Hoài rất ít khi cười, ngay cả thuộc hạ của hắn cũng không nhìn thấy chủ nhân nhà mình cười quá vài lần.
Nhưng mà Tần Bồng thì khác, trong trí nhớ của nàng, Tần Thư Hoài thường xuyên cười, ngày thường hắn thích giả vờ đứng đắn, nhưng khi muốn cười thì khóe mắt, đuôi lông mày đều là ý cười, khóe môi không tự chủ được mà cong lên.
Hắn đặc biệt sợ người ta chạm vào nách của hắn.
Lúc trước khi bọn họ trêu đùa nhau, nàng rất thích chạm vào nách của hắn.
Khi chạm vào hắn sẽ cười phá lên, lăn trên giường cầu xin tha.
Chỉ là nụ cười này biến mất bao nhiêu năm, giờ đột nhiên nhìn thấy, Trần Bồng không khỏi muốn nhìn thêm vài phần.
Người bên kia nhăn mày, bắt gặp ánh mắt của Tần Bồng, trong mắt mang theo vài phần hoài niệm: “Công chúa muốn làm Trấn Quốc trưởng công chúa, vậy thì làm đi.
Chỉ là làm Trấn Quốc trưởng công chúa rồi.” Tần Thư Hoài cong khóe miệng: “Đừng khóc nước mũi tèm lem nữa mới tốt.”
“Vương gia nói đùa rồi.” Tần Bồng nhìn nụ cười của đối phương, liếm liếm khóe môi, đầu lưỡi thè ra khiến người bên cạnh nhìn mà không nhịn được tim đập nhanh hơn vài phần, chỉ có sắc mặt của Tần Thư Hoài vẫn không thay đổi, dường như chưa nhìn thấy gì, quay đầu lại nói với Lý Thục: “Vậy, Thái hậu nương nương, việc này cứ quyết định như thế được không?”
“Các người quyết định như nào thì quyết định đi.” Lý Thục không quá vui mừng, vẻ mặt có chút không cam lòng nói: “Ta là một nữ tắc thì có thể nói cái gì đây?”
Tần Thư Hoài không nói tiếp, cúi đầu uống một ngụm trà.
Tần Bồng cũng không lên tiếng, cúi đầu sửa lại váy.
Hai người ăn ý lảng tránh.
Lý Thục cảm thấy có chút không cam lòng, còn muốn mở miệng nói gì đó, Tần Bồng đã đứng lên nói: “Nếu như đã giải quyết xong chuyện này rồi, thế cứ như vậy đi.
Mẫu thân, trong nhà bà bà vẫn còn một số chuyện, ta cáo lui trước đây.”
Nói xong, Tần Bồng lắc eo, yểu điệu lượn lờ bước ra ngoài.
Tần Thư Hoài đặt chén trà xuống, cũng đứng dậy: “Nếu như nương nương đã đồng ý rồi, ta sẽ nhờ Thái giám chấp bút đem ý chỉ qua đây, nương nương thấy không có vấn đề gì thì đóng ấn đi.
Sắc trời bây giờ cũng không còn sớm, thần cáo lui đây.”
“Được rồi…”
Lý Thục có chút khó khăn trả lời, Tần Thư Hoài làm lễ nghĩa cơ bản, lập tức xoay người bước ra ngoài.
Đợi sau khi rời khỏi Trường Nhạc Cung – nơi ở của Thái hậu, lúc này Giang Xuân mới nói chuyện hắn ta nghi ngờ nửa ngày ra: “Vừa rồi đại nhân cười cái gì vậy?”
“Nhìn thấy bóng dáng của nàng.” Âm thanh của Tần Thư Hoài ôn hòa: “Trong lòng vui vẻ.”
Giang Xuân ở bên cạnh Tần Thư Hoài gần mười năm, từ Bắc Yến về đến nước Tề nên đương nhiên biết rõ Tần Thư Hoài nói “nàng” là chỉ ai.
Trong lòng của Tần Thư Hoài từ đầu tới cuối chỉ có một người, chỉ là người kia đi quá sớm rồi.
Trong mấy năm đầu nàng rời đi, Tần Thư Hoài đã phủ bụi lên mọi thứ liên quan đến Triệu Bồng, cứ như làm như vậy có thể quên được người kia vậy.
Nhưng mà kết quả lại là cả đêm hắn không thể ngủ được, cả người nhanh chóng ốm đi.
Giang Xuân sợ tới mức dọn đồ từ nhà kho rồi bày ra, Tần Thư Hoài vừa nhìn thấy trong phòng đầy đồ của người đó thì khóc ngay tại chỗ.
Hắn gào khóc thảm thiết trên đại đường như một đứa trẻ, ôm bài vị của đối phương không buông, thậm chí mang theo nó đi ngủ, như vậy mới có thể ngủ, hoàn toàn trở thành đèn dầu cạn thì lửa cũng tắt.
Rồi sau đó hắn liền bắt đầu liều mạng thu thập những thứ liên quan đến người kia.
Nhưng mà ngoại trừ đồ vật ra, tất cả những ai giống Triệu Bồng hắn đều cảm thấy chán ghét.
Có viên quan nghe nói hắn yêu sâu đậm Triệu Bồng, tặng rất nhiều nữ nhân giống Triệu Bồng tới, có người trông giống nàng, có người có tính tình giống nàng,… Kết quả Tần Thư Hoài đều ném ra ngoài.
Nhưng sau một khoảng thời gian dài, đồ vật của người kia ngày càng ít, cuối cùng Tần Thư Hoài cũng không còn tìm được dấu vết liên quan đến người đó nữa.
Từ hoảng sợ theo thói quen đến thờ ơ.
Sau đó một lần có một cô nương té ngã, tính tình của Trần Thư Hoài lãnh đạm như vậy thế nhưng lại phá lệ giúp đối phương.
Lúc ấy Giang Xuân cảm thấy kỳ quái, Tần Thư Hoài giải thích với hắn: “Lúc nàng ta ngã xuống rất giống Bồng Bồng hồi nhỏ.”
“Không phải đại nhân luôn ghét những cô nương giống với phu nhân hay sao?”
“Trước kia rất ghét.” Lúc ấy trong mắt của Tần Thư Hoài đầy chua xót: “Chỉ là dấu vết của nàng còn lại quá ít, ta tìm không thấy, tìm không thấy, ta có thể làm gì bây giờ?”
Hắn có thể làm gì bây giờ?
Chỉ có thể hạ thấp điểm mấu chốt xuống thôi, tất cả những thứ liên quan đến nàng đều đối xử nhẹ nhàng và khoan dung hơn.
Ngẫu nhiên gặp người liên quan đến nàng, ngẫu nhiên phát hiện hồi ức vui vẻ với nàng, ta đều sẽ cảm thấy vui sướng.
Cho nên khi nhìn thấy Tần Bồng lần đầu tiên ở chùa Hộ Quốc, hắn đã có thêm một loại kiên nhẫn với nàng.
Sự nhẫn nại này đến từ người đó, trong lòng của hắn có thể nhẹ nhàng đối đãi và khoan dung.
Hiện giờ nhìn thấy nàng ta rất giống với người kia, thật ra hắn cũng không để ý.
Thế gian này có nhiều bóng dáng của Bồng Bồng như vậy, hắn biết Bồng Bồng của hắn không còn nữa rồi, nhưng như vậy cũng là một chút an ủi với hắn, hắn cũng cảm thấy mình đã rất hạnh phúc rồi.
Nhìn sự dịu dàng trong mắt Tần Thư Hoài, trong lòng Giang Xuân cảm thấy khó chịu không nói lên lời.
Tần Thư Hoài không để ý đến cảm xúc của thị vệ, kéo quần áo, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi.”
Mà Tần Bồng thướt tha yểu điệu trở về, trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
Nhìn Vệ lão thái quân, bảo người đưa đồ ăn cho nàng rồi tự mình vào phòng ăn cơm.
Vào phòng nhìn thấy Vệ Diễn nằm nghiêng ở trên giường đọc sách, nàng đi tới, cầm ngay sách của Vệ Diễn, gõ đầu của hắn nói: “Cái thứ không có chí tiến thủ, còn chưa tới ăn cơm?”
Nghe lời này, Vệ Diễn có chút không phục, đứng dậy nói: “Lời này của tẩu tử không đúng rồi, sao ta lại không có chí tiến thủ? Không phải ta đang xem sách sao?”
“Xem một số thoại bản dân gian nhàm chán sao?” Tần Bồng ngồi ở bên bàn nhướng mày: “Đại tướng biên cảnh ngày nào cũng xem mấy thứ này, ngươi không mất mặt nhưng ta mất mặt thay ngươi.”
“Đấy không phải vì trong phòng tẩu chỉ có những thứ này sao?” Vệ Diễn đi theo đến bên bàn, cầm lấy chiếc đũa, không kiên nhẫn nói: “Ta chỉ tùy tiện coi thôi, quả nhiên rất thú vị.”
“Rất thú vị?” Tần Bồng có chút ngoài ý muốn: “Ngươi cảm thấy thú vị cái gì?”
“Chính là… cái loại cảm giác một đời một kiếp một đôi.” Trong giọng nói của Vệ Diễn đầy xúc động: “Ta thấy trong bản thoại kia có viết cô nương chờ tướng quân trở về, chờ tới khi đầu bạc trắng sau đó tướng quân kia mới trở về, hai người bọn họ gặp mặt đối diện nhau, sau đó cô nương hỏi một câu “phu quân có khỏe không”, ta xem rơi cả nước mắt!”
Vệ Diễn gắp một đống thức ăn, tiếp tục nói: “Nếu như có cô nương đối xử với ta như vậy, cho dù ta chết cũng cam lòng!”
Tần Bồng cười nhạo thành tiếng, vừa ăn vừa nói: “Nhìn tiền đồ của ngươi kìa! Ta đợi ca của ngươi không phải cũng đợi mười năm sao?”
Nghe xong lời này, trong lòng Vệ Diễn vừa động, hắn ngẩng đầu nhìn Tần Bồng.
Tần Bồng ôn hoà, bình tĩnh, đang ăn từng miếng một, một bầu không khí yên bình khó nói lên lời vây quanh nàng, khiến cho hắn lần đầu cảm thấy bản thân về nhà rồi.
Trở về một nơi, ăn cơm cùng với người đó, trò chuyện, trêu ghẹo nhau, yên bình đẹp đẽ.
Cảnh tượng như vậy, hắn đã nghĩ tới vô số lần.
Tuy nhiên từ sau khi hắn 14 tuổi, hắn rất ít khi về nhà,.
Thỉnh thoảng trở về nhà một lần, cũng bị Vệ lão thái quân làm như ăn tết vậy, vô cùng náo nhiệt, nhưng lại thiếu sự yên bình ấm áp như vậy.
Hiện giờ lần đầu tiên được ăn một bữa bình thường với một người như người nhà, trong lòng hắn dấy lên một cảm xúc kỳ lạ.
Trong đáy lòng hắn luôn muốn có một người bảo vệ phần tình cảm này, chuyện này…
Tần Bồng đã chờ đại ca của hắn mười năm.
Có lẽ cả đời này cũng sẽ chờ đợi.
Trong lòng của hắn có chút hâm mộ, có chút chua xót, đang muốn hỏi điều gì đó, Tần Bồng lập tức nói: “Nhưng mà ta không có tình cảm gì với đại ca của ngươi, sau khi thành thân cũng chỉ gặp qua một lần, hắn ta đã đi rồi.
Cho nên ta nói cho ngươi biết, đừng nghĩ nhiều như vậy được không, có đôi khi nữ nhân cả đời chờ đợi ngươi cũng không phải là thích.”
“Vậy… còn có thể là cái gì?” Vệ Diễn cảm thấy Tần Bồng có chút ảnh hưởng đến giá trị quan của hắn.
Tần Bồng ngẩng đầu lên, nghĩ nghĩ: “Có lẽ chỉ là nàng ta không muốn gả, thủ tiết cũng khá tốt.”
Vệ Diễn: “…”
Hắn đột nhiên cảm thấy, vị đại tẩu này của hắn có rất nhiều chuyện.
“Chẳng qua.” Tần Bồng gắp đồ ăn, liếc mắt nhìn vẻ mặt khó coi của Vệ Diễn, mất bò mới lo làm chuồng nói: “Vẫn có rất nhiều cô nương vì tình yêu đấy, ngươi cũng đừng nhụt chí, hồn nhiên một chút, khá tốt.”
Vệ Diễn: “…”
Tần Bồng cứ như vậy giấu diếm Vệ Diễn, sau đó hỏi thăm tin tức khắp nơi.
Binh lính của Tần Thư Hoài vẫn luôn canh giữ ở Tuyên Kinh, binh mã của Vệ Diễn năm ngày mới đến, người của Tần Thư Hoài vẫn ở khắp nơi tìm kiếm Vệ Diễn, chờ binh mã của Vệ Diễn tới rồi, Vệ Diễn lập tức có thể tự do xuất hiện.
Trong lúc này, đại học sĩ Trương Anh đã nhiều lần dẫn người đến tìm Tần Thư Hoài, dò hỏi khi nào hắn rút quân, Tần Thư Hoài nhàn nhạt nói một câu: “Bệ hạ đăng cơ, thế cục yên ổn, tự nhiên sẽ rút binh.”
Lời này nói vô cùng thỏa đáng, vì thế rơi vào đường cùng, Trương Anh chỉ có thể thúc giục người của Lễ bộ nhanh chóng đẩy thời gian Tần Minh đăng cơ lên mười ngày.
Tần Bồng nhận được tin tức, cảm thấy rất vui vẻ, phủi bức thư, nói với Vệ Diễn: “Ngươi nhìn đi, bộ dạng của Lễ bộ này giống như bông vậy, muốn béo muốn gầy, tùy ý mà véo.
Ta đi hỏi, bọn họ bảo còn ít nhất nửa tháng để chuẩn bị cho đại điển đăng cơ, hiện giờ Trương Anh vừa hỏi đã thành ngày kia rồi.”
“Trên dưới lục bộ phần lớn đều là người của Trương Anh.” Vệ Diễn cười cười: “Tẩu tử đừng tức giận, bọn họ như vậy đấy, tức giận bọn họ chỉ chọc bản thân tức chết thôi.”
“Ta tức giận cái gì?” Tần Bồng nhướng mày nhìn Vệ Diễn rồi liếc mắt một cái, ánh mắt phong tình vạn chủng kia khiến cho trong lòng Vệ Diễn nhảy dựng, hắn cuống quít chuyển ánh mắt đi.
Tần Bồng cũng không biết kỹ năng ghẹo người của mình đã được dày công tôi luyện, còn thấy kỳ quái Vệ Diễn trốn cái gì, tiếp tục nói: “Tức giận làm xấu mặt ta, bọn họ đền không nổi.”
“Nói rất đúng, tẩu tử nói rất đúng.”
Vệ Diễn vội vàng vuốt mông ngựa, sợ rằng nếu như Tần Bồng đột nhiên không vui, nói khóc lập tức khóc, hắn sẽ không còn cách nào.
Nhờ có sự thúc đẩy của Trương Anh, đại điển đăng cơ được tiến hành vào ngày kia, vừa hay bính linh của Vệ Diễn cũng đến Tuyên Kinh.
Đêm trước đại điển đăng cơ, binh của Vệ Diễn đã đến, Vệ gia quân đóng quân ở ngoài thành, cắm cờ “Vệ” ngay ngắn, trong khi trong thành thì hoảng hốt.
Trương Anh tự mình tới Vệ gia, lúc này Vệ Diễn đã tiếp kiến các gia tướng Vệ gia, Trương Anh tới, lập tức thấy Tần Bồng ở trong phòng.
Tần Bồng lười biếng ngồi bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, Trương Anh thấy vậy, nhíu mày nói: “Công chúa điện hạ, lão hủ đàm đạo quốc sự với vệ tướng quân, Công chúa có thể tránh đi được không?”
Nghe lời này, Tần Bồng cười thành tiếng.
Trong lòng nàng tự hỏi, đang ở trong nhà nàng lại bảo nàng tránh đi, chờ lúc nàng buông rèm nhiếp chính, tên Trương Anh này sợ rằng sẽ chửi chết nàng.
Nhưng nàng không muốn xảy ra xung đột với Trương Anh, lập tức đứng dậy đi vào trong phòng.
Chỉ là Tần Bồng vừa vào trong phòng đã phát hiện có gì đó không ổn, dưới thân có một luồng nước ấm chảy ra, nàng hít sâu một hơi, nói với Xuân Tố: “Mau, nguyệt sự của ta đến rồi!”
Thân thể của Tần Bồng từ nhỏ đã không tốt, ở Hộ Quốc tự canh suông nước nhạt quá lâu, cũng chưa điều trị tốt, khi quỳ thủy tới thì đau dữ dội, đặc biệt là ngày đầu tiên.
Vào lúc ban đêm Tần Bồng sẽ cảm thấy có chút đau, hơi thở có chút không ổn.
Ngày hôm sau, Vệ Diễn đi đón nàng, nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, không khỏi nói: “Tẩu tử, ngươi không sao chứ?”
Tần Bồng ôm lò sưởi, yếu ớt xua tay không nói.
Vệ Diễn và Tần Bồng ngồi trên một chiếc xe ngựa, đi tế đàn sớm, nhưng các quan viên khác còn đến sớm hơn bọn họ, lúc bọn họ đến thì một số lượng lớn quan giai đã tới rồi.
Mà Tần Thư Hoài luôn giữ vững tinh thần tới sớm, lúc này đã đứng trên bậc thềm trước đài tế đàn.
Vệ gia bây giờ chỉ có mình Vệ Diễn làm quan, hầu hết các quan viên đều không biết tin tức Vệ Diễn trở về, cũng không quen biết Tần Bồng.
Lúc xe ngựa của Vệ Diễn đến tế đàn, rất nhiều người vẫn không phản ứng kịp, không biết vị đại nhân nào khiến mọi người phải nhường đường.
Bởi vì không biết cho nên xe ngựa càng thu hút sự chú ý, mọi người đều nhìn xe ngựa, chờ xe ngựa dừng lại.
Xe ngựa đi thẳng đến chỗ gần vị trí của đại thần rồi mới dừng lại, sau đó người đánh xe xoay người xuống ngựa, lấy ghế nhỏ xuống, cung kính nói: “Chủ tử, tới rồi.”
Sau khi nói xong, một bàn tay từ bên trong thò ra.
Đó là bàn tay của một người đàn ông, to rộng thon dài, mang theo vết chai mỏng, vừa nhìn đã biết hắn tập võ nhiều năm.
Bàn tay vén rèm lên, lộ ra người bên trong.
Hắn mặc một thân quan bào màu tím, phía trước có thêu một con kỳ lân uy nghiêm, thắt lưng trên eo tự do phiêu động, chỉ cần nhìn thoáng qua lập tức biết thân phận của hắn.
Hắn cực kỳ anh tuấn, khác hẳn với vẻ anh tuấn thư sinh ở Tuyên Kinh, mà mang theo vài phần hoang dã phương Bắc, đôi mắt trời sinh khi nhìn rất khó phân biệt hắn đang cười hay không cười.
Quan viên ở đây cho dù chưa từng nhìn thấy Vệ Diễn nhưng cũng đã từng nghe đến tên của Vệ Diễn.
Áo bào thêu kỳ lân tím, đây là thứ mà chỉ có võ tướng nhất phẩm của Tề quốc mới có thể có được, mà võ tướng nhất phẩm của Tề quốc chỉ có hai người, một người mọi người đều biết, đó chính là Tần Thư Hoài đang đứng ở phía trên, mà một người khác…
Là Vệ Diễn của Vệ gia.
Khi người này tới, trong lòng mọi người đều thầm kinh ngạc, sau đó nghĩ đến ngoài thành đêm qua có rất nhiều binh lính, lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Đó là Vệ Diễn đã trở lại.
Không chỉ trở về, hắn còn mang theo binh mã trở về.
Tất cả quan viên ở đây vừa trải qua cung biến nên bọn họ vô cùng nhạy cảm, đều đứng ở bên cạnh tế đàn, trong lòng vô cùng thấp thỏm, ánh mắt không dám rời đi, lập tức đánh giá vị tướng quân đột nhiên trở về này, suy nghĩ ý định hắn hồi kinh lần này.
Vệ Diễn xuống xe ngựa, nhưng không đến chỗ Tần Thư Hoài như bọn họ tính toán.
Hắn đứng bên cạnh xe, hơi khom người, cung kính nâng tay lên, nói: “Tẩu tử, tới rồi.”
Tẩu tử?
Mọi người lại mơ hồ nhưng nhanh chóng phản ứng lại.
Tẩu tử duy nhất của Vệ Diễn bây giờ là ai?
Đó chẳng phải là tỷ ruột của ấu đế hiện giờ, Tứ Công chúa Tần Bồng sao!
Một tiếng tẩu tử này của Vệ Diễn khiến cho mọi người nhớ tới nữ nhân đã bị lãng quên từ lâu này, đồng thời cũng giải thích cho bọn họ biết lý do tại sao hắn ta lại xuất hiện ở Tuyên Kinh.
Hoàng đế còn nhỏ chưa có chỗ dựa, từ nay về sau Vệ gia sẽ là chỗ dựa cho Thập lục Hoàng tử không có tiếng tăm!
Cứ như vậy, khi Tần Bồng bước ra khỏi xe, đánh giá nội tâm của mọi người về nữ tử này đã hoàn toàn khác.
Nàng không chỉ là một Công chúa, một quả phụ, mà trong tương lai nàng còn là một trong những nhân vật trung tâm quyền lực của Tề quốc.
Đương nhiên Tần Bồng biết suy nghĩ của những người này, nàng mỉm cười thò đầu ra, nhìn thấy bàn tay của Vệ Diễn đang vươn tới, biết hắn đang bắc cầu lót đường cho nàng, nàng lập tức đặt lên lòng bàn tay hắn, bước xuống xe ngựa.
Động tác của nàng tao nhã cao quý, vẻ mặt đoan trang hào phóng, miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
Vệ Diễn vẫn khom lưng cúi người bên cạnh nàng, cho nàng rất nhiều mặt mũi.
Nàng được thị nữ đỡ bước lên bậc thềm, đi đến trước mặt của Tần Thư Hoài.
Tần Thư Hoài nhìn nữ tử trong cung trang lộng lẫy và phức tạp với những món trang sức trên tóc nặng nề đi về phía hắn, trong lúc sững sờ dường như quay về ngày thành hôn với Triệu Bồng 16 năm trước, người đó mặc giá y màu đỏ, được thị nữ dìu đi từng bước về phía hắn.
Chẳng qua suy nghĩ như vậy chỉ như một cái chớp mắt, khi Tần Bồng đi đến trước mặt của Tần Thư Hoài, mỉm cười nói: “Vương gia kim an.” Tần Thư Hoài lập tức hoàn hồn, bình tĩnh gật đầu, đáp lễ nói: “Công chúa kim an.”
Hai người, một người là Nhiếp Chính Vương điều động nội bộ, một người là Trấn Quốc Trưởng công chúa điều động nội bộ, đều là sự tồn tại một chính một phụ, hai người một trái một phải đứng trên bậc thềm phía dưới tế đài, chờ Hoàng đế Tần Minh đến đây.
Bụng của Tần Bồng đau kinh khủng, cũng may từ trước đến nay nàng vẫn luôn giả vờ cho nên cũng không nhìn ra cái gì.
Trước khi Tần Minh tới, hiện trường vô cùng lộn xộn, Tần Thư Hoài nhìn nàng một cái, rồi nói: “Không thoải mái à?”
“A… ờm?!” Tần Bồng có chút không thể tin được, nàng tự tin mình đã diễn vô cùng tốt, vậy mà vẫn bị người này nhìn ra.
Tần Thư Hoài biết nàng suy nghĩ gì, rũ mắt nói: “Công chúa cứ liên tục cuốn tóc.”
Đây là thói quen của Triệu Bồng.
Lúc nàng khẩn trương hoặc không thoải mái, nàng thích đưa tay lên cuốn tóc, thói quen như vậy chính bản thân nàng cũng không biết.
Hắn biết thói quen nhỏ của nàng như vậy, nhưng cũng không nhắc nhở nàng.
Nàng là người luôn theo đuổi sự hoàn hảo trong khi làm việc, ghét nhất những chỗ nào không làm được.
Nàng giả vờ không sao là muốn cho mọi người cảm thấy nàng ổn.
Hắn sợ sau khi nói cho nàng thói quen này, sau này nàng sẽ cố tình sửa lại, như vậy càng khó biết được nội tâm của nàng.
Hắn vốn tưởng rằng chỉ có mỗi Triệu Bồng có thói quen như vậy, hôm nay thấy Tần Bồng liên tục giơ tay quấn lọn tóc, không nhịn được liền hỏi, khi thấy Tần Bồng lộ vẻ kinh ngạc, hắn biết nàng thật sự không thoải mái.
Trong lòng hắn không khỏi có chút buồn cười, nội tâm dịu dàng hơn rất nhiều, phỏng đoán nói: “Công chúa đang đau bụng?”
“Vương gia nghĩ nhiều rồi.” Tần Bồng phục hồi lại tinh thần, trong lòng có chút hoảng hốt, cảm thấy mấy năm nay không gặp Tần Thư Hoài, hắn ta đã tu luyện giống lão yêu tinh luôn rồi, nhìn thôi cũng nhìn ra được, vội vàng điều chỉnh trạng thái, đầy ý cười nói: “Thần thiếp không sao.”
Tần Thư Hoài gật đầu, cũng không để ý lời nói dối của nàng, gọi thị vệ kia tới, thấp giọng phân phó điều gì đó.
Một lát sau nhìn thấy xe ngựa của Tần Minh chạy từ xa tới, lúc này có một thị nữ đi tới bên cạnh Tần Bồng, chạm vào nàng.
Tần Bồng quay đầu lại đã thấy một chén nước đường nâu trong khay, đặt rất cẩn thận.
“Mời Công chúa dùng.” Giọng nói của thị nữ kia rất cung kính, Tần Bồng nghi ngờ liếc nhìn Tần Thư Hoài, tay của Tần Thư Hoài vẫn để trong áo, chờ long liễn của Tần Minh, nhẹ nhàng nói: “Uống đi, không đến mức hạ độc Công chúa ở đây đâu.”
Tần Bồng: “…”
Nàng đau bụng kinh khủng, nhìn thấy nước đường nâu cũng có chút thèm, lập tức thấy chết không sợ, nâng lên uống một ngụm.
Uống xong, phần bụng rất ấm, trong lòng nàng không biết làm sao lại thấy khó chịu.
Tần Thư Hoài không nói nữa, cùng nàng đứng bên trái bên phải chờ Tần Minh tới.
Sau khi Tần Minh đến, lễ quan bắt làm đại điển đăng cơ.
Tần Bồng ở bên cạnh làm vật trang trí, muốn quỳ phải quỳ, muốn đứng phải đứng.
Sau khi tế trời xong, phần còn lại của đại điển phải vào cung làm.
Một đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi theo long liễn vào cung, thể hiện sự cung kính và trịnh trọng.
Tần Thư Hoài và Tần Bồng đi bên trái bên phải, theo hàng thứ nhất, nơi gần với Tần Minh nhất.
Tần Bồng đứng cả buổi sáng, vốn dĩ có chút không chịu nổi, bây giờ còn đi nữa, Tần Bồng lập tức cảm thấy hoa mắt.
Sau khi lảo đảo đập về phía trước, Tần Thư Hoài tay mắt lanh lẹ, nắm lấy cánh tay nàng, đỡ nàng đứng lên, không ngã xuống.
Sau khi hắn giữ chặt cánh tay của nàng, đi tới gần nàng, sắc mặt bình tĩnh nói: “Tiếp tục đi, té ngã ta đỡ.”
Đây là đại điển đăng cơ, bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào cũng sẽ bị coi là không may mắn.
Tần Bồng cũng biết đạo lý này, vì thế nàng lập tức đứng thẳng lưng, tiếp tục đi về phía trước.
Tần Thư Hoài thả tay nhưng vẫn đứng gần nàng, như thể thực hiện lời hứa của mình, mang đến cho Tần Bồng cảm giác an toàn khó hiểu.
Nàng lặng lẽ quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, mặt mày hắn tuấn tú tinh xảo, nếu nói nét đẹp của Vệ Diễn mang theo chút hoang dại phương Bắc thì Tần Thư Hoài hoàn toàn là một người phương Nam, có một loại thanh tú như được thủy mặc tỉ mỉ vẽ lên, anh tuấn tới cực điểm.
Hắn đứng bên cạnh nàng, biết rõ đây là kẻ thù, biết rõ người này từng tự tay hạ độc nàng, thậm chí có thể hai cái chết sau đó đều có quan hệ chặt chẽ với hắn, nhưng nàng vẫn không khôn ngoan lên được, vẫn cảm giác trong lòng vô cùng yên ổn khi ở cạnh hắn.
Tần Bồng xuất thần khiến cho Tần Thư Hoài nghĩ rằng nàng không chịu nổi nữa, sắc mặt của Tần Thư Hoài bình tĩnh, nói: “Đường của con người rất khó đi, đôi khi chúng ta chỉ có thể cắn răng đi phía trước.”
“Điện hạ.” Âm thanh của hắn đạp qua thời gian, khiến cho Tần Bồng có chút hoảng hốt, dường như gặp lại chàng thiếu niên 14 tuổi.
Khi đó, hắn mặc chiếc áo ngoài xanh biếc, ôm đứa bé mất mẫu thân là nàng vào trong ngực.
Hôm đó trời mưa to, hắn ôm nàng khóc thảm thiết trong mưa cũng vậy.
Nói từng lời từng chữ với nàng: “Đây là đường ngươi chọn.”
“Vách đá cao và dốc, ngươi phải bò, bụi gai khắp nơi, ngươi phải đi.”
“Sớm muộn gì, chuyện cũng sẽ tới.”
Chỉ khác là sau khi thiếu niên kia nói xong câu này, mím môi, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, ta đi cùng ngươi.”
Mà hiện giờ hắn đi bên cạnh nàng, không nói câu đó nữa.
Những lời này dường như bị thời gian mai một, bị cắn nuốt không dấu vết..