Bạn đang đọc Bổn Cung Là Hoàng Hậu – Chương 90: Kinh Thành
Đi qua ba lớp cửa,trong tưởng tượng của Yên Vi,sẽ là kinh thành đồi sộ,nhưng không phải.
Mà là,một bãi đất trống rộng lớn,với hàng cây dọc theo con đường phía xa xa,xung quanh là đội biên phòng,nhiều lớp vây xung quanh hoàng cung.
Ngấp nghé trong hàng cây phía xa xa đó,Yên Vi còn thấy có đài quan sát.
Tuy không như những gì cô tưởng tượng, nhưng như vậy cũng là quá đủ rồi,cũng vô cùng hoành tráng mà.
Đi thêm một quãng nữa,dần dần có vài người dân xuất hiện,bọn họ là tiểu thương,mỗi người theo sau đều có một thùng hàng hóa cùng vài giai nhân.
“Nương nương,đó là nơi cống nạp đồ vào trong cung.
“Hàn Thu lên tiếng giải thích.
Yên Vi “Ồ” lên một tiếng,ngước mắt nhìn thêm một chút,bắt đầu có những ngôi nhà,những con đường dần dần được hiện ra trước mắt.
Những ngôi nhà được làm từ gỗ,từ gạch,hoặc dựng lên sơ sài cũng đều đủ cả,tạo nên một sự hài hòa và cân bằng.
“Chúng ta đang dần tiến vào kinh thành.
Lệ Chi nói.
Quả nhiên là tiến vào trung tâm kinh thành có khác,còn có hẳn một cổng lớn màu đỏ khắc hai chữ “Kinh Thành” vô cùng hùng vĩ.
Bên cạnh còn có một cây cổ thụ trăm năm tuổi,có lẽ vì tuổi đời của cây mà nó được mọi người tôn trọng,chăm sóc rất tốt,lá trên cành mọc rất nhiều,nhuộm xanh cả một góc trời.
Không những thế,trên cành cây treo đầy giấy,trông vô cùng xinh đẹp,có lẽ là vì cây cổ thụ trăm tuổi,người ta có xu hướng sẽ tin vào những phép thuật tâm linh mà cây ban lại.
Yên Vi ngước mắt nhìn một hồi,trong lòng tràn đầy háo hức với kinh thành trước mắt mình.
“À mà đúng rồi,chúng ta sẽ ở đâu vậy?”Yên Vi đánh tiếng.
“Nương nương,hoàng thượng để người tự do quyết định,cho nên xe ngựa đi thêm một lát nữa sẽ dừng,chắc là dừng tại chỗ dành cho khách nơi xa ấy ạ.
“Hàn Thu lắc đầu,giải thích.
“Hả?”Yên Vi ngờ nghệch,hỏi lại.
Cô vừa mới dứt câu,xe ngựa đã dừng lại,thuộc hạ mở cửa cho cô nói:
“Nương nương,đã đến chỗ dành cho người từ nơi khác đến.
Nương nươnh hãy xuống đi ạ.
”
Yên Vi cùng hai người đi xuống,hành lí của cô cũng được đem xuống theo.
Truyện Điền Văn
Thực ra,hành lí của Yên Vi cũng không quá nhiều,chỉ có ba ngày,cô mang theo hai giỏ đựng,cùng một túi tiền mang theo bên người, Yên Vi còn đề phòng trường hợp bị trộm,chia tiền ra nhiều nơi để trên người.
Sau khi làm hết những công việc cần làm, người thuộc hạ kia cũng rời đi.
Yên Vi đứng tại chỗ dành cho khách từ nơi khác đến,nghe cái tên thì sang như thế,chứ thực chất chỉ là một gánh nhỏ,có cái bạt để trên,cùng vài ba cái ghế gỗ.
Yên Vi phủi mắt,kinh thành mà,chắc hẳn cũng phải có nhiều nhà trọ chứ nhỉ?
Bây giờ không có thời gian để nhìn ngắm sự xinh đẹp của kinh thành nữa,mà tiêu chí đầu tiên chính là đi tìm nhà nghỉ trước đã.
Yên Vi xách một túi đồ của mình lên,bắt đầu đi.
Lệ Chi và Hàn Thu cũng xách túi đồ đi theo phía đằng sau Yên Vi,cất giọng hỏi:
“Nương nương,bây giờ chúng ta đi đâu vậy ạ?”
“Suỵt,gọi là tiểu thư đi,ngươi cứ gọi cái xưng hô kia,chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy.
Bây giờ đi tìm nhà nghỉ trước.
“Yên Vi nhắc nhở,cô không muốn bị người ta nhận ra,rồi đi đến đâu người ta cũng quỳ lạy mình,chắc cô chết mất.
Cả hai người cùng gật đầu,Lệ Chi hỏi:
“Tiểu thư,người biết nhà nghỉ ở đâu sao?”
“Không biết,cứ đi rồi sẽ thấy.
“Yên Vi mỉm cười, đáp.
! ——–END——–!.