Bạn đang đọc Bổn Cung Là Hoàng Hậu – Chương 87: Y Phương Muốn Trả Thù
Nếu cô ta không trả được thù này,chết không nhắm được mắt,sẽ không thể nào yên lòng xuống suối vàng.
Y Phương ngậm ngùi đi về cung của mình, khuôn mặt nước mắt đã đầy,vẫn còn đang tiếp tục rơi xuống.
Y Phương cúi đầu,ánh mắt dần dần thay đổi, trở nên âm u hơn,vô hồn hơn.
Cô ta cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
Nhưng bây giờ nếu trả thù thì chắc chắn sẽ chẳng được gì,còn mất nữa.
Cô ta phải lên kế hoạch thật tốt,chuẩn bị thật kĩ.
Mai quý phi chờ đó.
***
Yên Vi ngồi trong cung,cố gắng hoàn thành phần dưới của bộ y phục,nhưng phần này khó khăn hơn cô nghĩ.
Yên Vi làm mới được một lớp của bộ y phục mà đã mệt không muốn nói,cô đặt lớp một qua một bên,ngồi lên ghế gỗ rộng gấp đôi bản thân,than vãn:
“Sao mà khó như thế?”
“Nương nương,hay người đến phường thêu, nói ra ý của người,rồi để cho bọn họ làm?”Hàn Thu thấy chủ tử mình cực nhọc cũng không nỡ,lên tiếng gợi ý.
“Không được không được,như thế còn ý nghĩa gì nữa.
Ngươi cứ mặc kệ ta than,than xong ta sẽ tiếp tục làm.
“Yên Vi xua tay,nhìn ra bên ngoài sân,chọn chỗ nhìn là vườn rau đang lên mầm của cô.
Vườn rau của Yên Vi cũng coi như là may mắn bắt đầu nảy mầm,mấy bữa nay lu bu với bộ y phục,Yên Vi mặc kệ với vườn rau đó,để vườn rau tự sinh tự diệt
Cũng may là có Lệ Chi vẫn còn nhớ tới,thi thoảng buổi tối và buổi trưa sẽ ra chăm sóc cho vườn rau.
Còn về bộ y phục,cô muốn tự tay mình làm một lần cho biết,dù sao thì không biết khi nào cô có thể xuyên không trở lại,hoặc không bao giờ.
Nhưng Yên Vi nghĩ,có lẽ là khả năng thứ 2 cao hơn.
Cô muốn tự tay mình làm,thì giá trị của bộ y phục đó mới có ý nghĩa.
Cho nên dù mệt cỡ nào,Yên Vi cũng nhất quyết bản thân cô muốn làm xong bộ y phục này.
Mãi nghĩ ngợi,Yên Vi không biết rằng hoàng thượng đã tới từ lúc nào.
Hàn Thu thấy chủ tử mình còn lâu mới thoát ra khỏi đống suy nghĩ đó,nên liền nhẹ nhàng bước tới,nhỏ giọng nói với Yên Vi:
“Chủ tử,hoàng thượng tới.
“
“Ừm,!.
hả,cái gì?”Yên Vi nhất thời ngơ ngẩn, lát sau mới lấy lại tinh thần,cô nhanh chóng bước ra bên ngoài.
Không biết tại sao lại có chút lúng túng,Yên Vi nhìn hoàng thượng,cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh:
“Hoàng thượng,người tới đây là có chuyện gì sao?”
“Ừm,có mới đến.
“Hoàng thượng đáp.
Theo sau người là Lý công công,tay cầm một sấp tấu chương,trông có vẻ khá nặng.
“Lại đây.
“Hoàng thượng nói với Yên Vi,nhưng lại không hề nhìn cô,mà ngoắc tay với Lý công công.
Lý công công lập tức đặt tấu chương xuống.
Yên Vi cẩn trọng đi từng bước từng bước tới gần bên hoàng thượng.
Ở một khoảng cách nhất định,hoàng thượng dũi tay ra,kéo cô vào trong lòng mình.
Yên Vi ngồi trên đùi hoàng thượng,bị giật mình,cô lớn giọng:
“Người làm gì thế?”
“Bây giờ nàng ngồi nhìn ra ngoài vườn rau của nàng cũng được đó,chỉ là đổi chỗ ngồi thôi.
“Hoàng thượng không trả lời câu hỏi của cô mà đáp bằng một câu khó hiểu.
Yên Vi cảm thấy người đây là không nói lí lẽ.
Nhưng hoàng thượng cũng chẳng mấy quan tâm,người coi như chỗ của Yên Vi là nơi làm việc của mình,bắt đầu duyệt tấu chương.
Vẻ mặt người lúc nghiêm túc làm việc thật sự trông rất đẹp trai,vô cùng anh tuấn.
Yên Vi nhất thời ngơ ngẩn,không biết nên nói gì cho đúng.
! ——–END——–!.