Bổn Cung Là Hoàng Hậu

Chương 64: Bản Tính Không Sợ Trời Không Sợ Đất Trỗi Dậy


Bạn đang đọc Bổn Cung Là Hoàng Hậu – Chương 64: Bản Tính Không Sợ Trời Không Sợ Đất Trỗi Dậy


Lát sau,hoàng thượng đã đến,người tiến vào, Y Phương đang nằm trên giường vội vã muốn xuống hành lễ.

Hoàng thượng thấy thế liền lập tức nói:
“Không cần hành lễ,cứ nằm ở trên đó đi.


“Cảm tạ hoàng thượng đã dành thời gian đến thăm tần thiếp.

“Giọng Y Phương thều thào thiếu sức sống,khiến cho người ta có chút thương xót.

“Nàng cảm thấy sao rồi?”Hoàng thượng ngồi ở trên ghế,nhìn Y Phương.

“Dạ tần thiếp tuy thân thể vẫn còn có chút đau,nhưng đã ổn hơn rất nhiều.

“Y Phương nở một nụ cười e lệ.

Nói xong,hai mắt Y Phương ươn ướt,nước mắt trào ra,giọng nói nức nở đầy oan ức:
“Hoàng thượng,tần thiếp rốt cuộc không biết đã đắc tội với ai mà lại bị hạ độc,lúc chất độc phát tán,toàn thân tần thiếp đau đớn như muốn chết đi sống lại,tần thiếp mong hoàng thượng hãy điều tra,đòi lại công đạo cho tần thiếp.

Hoàng thượng nhìn Y Phương,có chút đau lòng,liền an ủi vài câu:
“Đừng khóc nữa,trẫm đã cho người đi điều tra,sẽ tìm ra thủ phạm.


Y Phương sụt sùi khóc,dựa vào người cung nữ thân cận,cố gắng tỏ ra tội nghiệp nhất có thể,để hoàng thượng càng cảm thấy tội nghiệp cô ta hơn.

“Hoàng thượng,phải chăng liệu là hoàng hậu nương nương,từ lúc có tần thiếp xuất hiện, hoàng hậu chưa có lúc nào là thực sự vừa lòng với tần thiếp,tần thiếp thực sự rất sợ hãi,có lẽ hoàng hậu nương nương thấy tần thiếp chỉ là một cung nữ phường thêu không đáng nhắc tới,nên mới chán ghét tần thiếp hay không?”
Y Phương tiếp tục chuyển hướng sang Yên Vi y như lời của Mai quý phi đã dặn dò cô ta.

Hoàng thượng nghe những lời của Y Phương, trùng hợp với những gì mà người đã suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy trùng hợp.

Nhưng người cũng không muốn tiếp tục nói thêm trước mặt nhiều người,chỉ nói:
“Đề trẫm xem đã,nàng mau nghỉ ngơi đi.


“Dạ.

“Y Phương sắc mặt tái nhợt,không biết liệu hoàng thượng có tin lời nói của mình hay không,nhưng cô ta cũng không thể nào liên tục đổ mọi tội lỗi cho hoàng hậu,như thế sẽ phản tác dụng.

Hoàng thượng rời đi,Y Phương thở phào một tiếng,thì thầm với cung nữ bên cạnh:
“Liệu hoàng thượng sẽ tin ta chứ?”

“Nương nương,hoàng thượng nhất định sẽ tin người thôi.

“Cung nữ lên tiếng an ủi.

Y Phương không nói gì nữa,cô ta đã đặt tính mạng của mình lên bàn cân,không thể để mọi công sức đều uổng phí như vậy.

Hoàng thượng đến Thanh Cát cung,đi vào bên trong,thấy Yên Vi đang ngồi đọc sách thì tâm tình lại có chút bực bội,lẽ ra nàng ấy phải đang lo lắng mới đúng chứ?
Yên Vi nghe thấy động tĩnh,quay qua nhìn thấy hoàng thượng,cô đứng lên hành lễ rồi hỏi:
“Hoàng thượng tại sao lại đến đây?”
“Trẫm là đến cho nàng cơ hội,nếu như nàng nhận lỗi,trẫm sẽ không trách nàng,chỉ cần nàng nhận lỗi.

“Hoàng thượng bây giờ mới biết,bản thân mình cho dù có muốn giận nàng ấy cũng không thể giận quá lâu,trẫm đã thương người con gái trước mặt,không thể nào giận quá lâu.

Bây giờ chỉ cần nàng ấy nhận lỗi,trẫm sẽ sắp xếp ổn thỏa,dẹp yên chuyện này,lấy đại một người ra thế cho nàng.

“Tần thiếp đã nói rồi,tần thiếp không hề làm ra chuyện ấy,tại sao tần thiếp phải nhận lỗi?”
Yên Vi khinh thường đáp lại,hóa ra hoàng thượng nhọc công đến đây chỉ để yêu cầu cô nhận lỗi thôi sao?
“Nàng đừng bướng bỉnh như vậy nữa.

“Hoàng thượng giọng nói có chút lớn tiếng.

“Tần thiếp bướng bỉnh chỗ nào?Hoàng thượng,người điều tra thì điều tra cho rõ ngọn ngành,đừng đổ oan cho tần thiếp.

“Bản tính không sợ trời không sợ đất trỗi dậy,Yên Vi mặc kệ đến phép tắc,thách thức lại hoàng thượng.

! ——–END——–!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.