Bạn đang đọc Bổn Cung Là Hoàng Hậu – Chương 56: Khi Nãycô Nhất Thời Không Nhớ Đến Người Này
Thùy phi bước ra bên ngoài Tẩm điện,cô ta vừa đi vừa ngâm nga vài lời ca hát.
***
Buổi tối,hoàng thượng đến thăm Yên Vi.
Yên Vi nhìn thấy hoàng thượng,có chút ngượng ngùng mà nhớ lại đêm hôm trước.
Yên Vi hành lễ với hoàng thượng,giọng nói đầy ngượng ngùng vang lên:
“Hoàng thượng tới đây có việc gì không?”
“Không có chuyện gì thì không thể tới tìm nàng sao?”Hoàng thượng ngồi xuống bên cạnh cô,vuốt nhẹ mái tóc của cô.
Yên Vi cười mà không biết nói gì,mái tóc của cô di chuyển vì hoàng thượng vuốt tóc.
“Nàng còn đau không?”Hoàng thượng nhìn cô, nắm lấy bàn tay của cô,nhẹ nhàng xoa nắn, nhìn bàn tay nhỏ nhắn trong lòng,hoàng thượng rất thích.
“Tần thiếp,tần thiếp cũng đã ổn rồi,hoàng thượng đừng lo.
“Yên Vi cứng họng,sao hoàng thượng lại hỏi thẳng như thế mà không biết ngại hay sao.
“Vậy thì đi ngủ thôi,tối rồi.
“Hoàng thượng đi vào bên trong phòng,thay y phục nằm xuống.
“Dạ.
“Yên Vi ngoan ngoãn đi vào bên trong,nằm bên cạnh hoàng thượng,vẫn khiến cô hồi hộp như ban đầu.
Hoàng thượng ôm cô vào trong lòng,lần này hoàng thượng bỗng kể cho cô nghe một câu chuyện cổ tích.
Yên Vi muốn ngủ bỗng lại nghe hoàng thượng kể chuyện cổ tích,cô yên lặng lắng nghe,câu chuyện cổ tích mà hoàng thượng kể,đây là lần đầu tiên cô nghe câu chuyện cổ tích như thế này,rất cuốn hút.
***
Sáng ngày hôm sau,Yên Vi theo lệ giúp hoàng thượng sửa soạn long bào.
Long bào của hoàng thượng khoảng hai tuần đều sẽ được đổi mới,trừ khi bộ đó hoàng thượng cực kì yêu thích.
Yên Vi lần này đã thành thục hơn nhiều,cô mặc đồ cho hoàng thượng không chút sai sót.
Hoàng thượng nhìn cô,khen ngợi:
“Nàng đã tiến bộ nhiều nhỉ?”
“Vâng,tần thiếp làm nhiều rồi cũng quen.
“Yên Vi thở phào một hơi,chuẩn bị đã xong xuôi, Yên Vi nhìn hoàng thượng rời đi,cảm nghĩ rằng cứ tiếp tục như thế thì có phải tốt không,cuộc sống trôi qua an nhàn đầy sung sướng.
***
Buổi sáng,Yên Vi ngồi kế bên khung cửa sổ lớn,ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào khiến cho trang sách ánh lên từng tia nắng.
Hàn Thu đứng bên cạnh,tay cầm quạt quạt cho Yên Vi.
Lệ Chi từ bên ngoài đi vào,lên tiếng:
“Hoàng hậu nương nương,Thùy phi đến thăm người.
“
“Thùy phi?”Yên Vi đặt quyển sách xuống,nghi hoặc hỏi lại.
“Cho vào.
“Yên Vi ra bên ngoài.
“Tần thiếp xin thỉnh an hoàng hậu nương nương.
“Thùy phi hành lễ.
“Mau miễn lễ.
“Yên Vi cười hiền hậu.
“Tần thiếp lần trước không đến thăm người, mong hoàng hậu nương nương không trách phạt tần thiếp.
“Thùy phi với thái độ hiền dịu khác hẳn với thái độ ngông cuồng lúc trước.
Yên Vi nhìn Thùy phi,vì lần trước Thùy phi không tới,nên nhất thời không nhớ rõ cô ta là ai.
Nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Yên Vi,Hàn Thu thấy thế liền nhắc nhở:
“Nương nương,lúc người vẫn bị hoàng thượng lạnh nhạt,Thùy phi là phi tần đắc sủng nhất.
“
Yên Vi ngay lập tức nhớ ra người trước mặt là ai,Thùy phi là người đắc sủng khi cô vừa xuyên tới đây.
Nhìn nữ nhân nhu mì trước mặt,Yên Vi liền cảm khái rằng thay đổi khác trước rất nhiều, tới mức mà cô không thể nhận ra,đến nỗi còn trôi vào lãng quên.
Khi nãy,cô nhất thời không nhớ đến người này.
“Ta không trách ngươi,dù sao ngươi lúc đó đang bị hoàng thượng cấm túc,không đi là lẽ thường,không sao.
“Yên Vi xua tay không màng nhớ đến.
“Nương nương,tần thiếp là biết sai rồi,lúc trước là tần thiếp không có mắt,không biết tôn ti trật tự.
Mong nương nương độ lượng mà tha thứ cho tần thiếp.
“Thùy phi bất chợt từ trên ghế quỳ xuống dưới đất,còn gập đầu với cô.
! ——–END——–!.