Bạn đang đọc Bổn Cung Là Hoàng Hậu – Chương 29: Như Lá Liễu Chờ Thời
Yên Vi bướng bỉnh ngồi trong lòng hoàng thượng,khuôn mặt tỏ vẻ không phục.
Hứ,thay đổi gì chứ?Chẳng qua ngươi tự cho bản thân mình là người đứng nhất,nghĩ rằng ai cũng phải phục tùng mình nên mới như vậy thôi.
“Hôm nay trẫm muốn ngủ lại đây.
“Hoàng thượng âm trầm nói.
“Tần thiếp rất mệt.
“Yên Vi chẳng buồn nhìn hoàng thượng,giọng nói quả thực có mang theo chút mệt mỏi.
Hoàng thượng nhướn mày,không nói câu gì,sau đó tay buông lỏng ra.
Yên Vi thuận thế bước xuống,đi qua chỗ ghế gỗ kế bên.
Hòang thượng nhìn Yên Vi một hồi,rồi chậm rãi đứng lên,bước ra bên ngoài.
Yên Vi lặng yên đảo mắt,sau đó nhìn Hàn Thu,
giọng nói điềm đạm vang lên:
“Hôm nay phòng thức ăn đã mang thức ăn đến, là món gì vậy?”
“Nương nương,hôm nay ăn món hoàn thánh nhân thịt và nhân tôm,nô tì đã dặn đầu bếp làm theo công thức của người,người ra ăn cho nóng.
“
“Ừm.
“Yên Vi khẽ đáp.
Đáp xong,Yên Vi nhìn Lệ Chi:
” Ngươi pha cho ta một trà lê ướp lạnh nhé.
“
“Vâng.
“Lệ Chi đáp lại rồi nhanh chóng đi ra khu bếp nhỏ tự làm phía sau.
Hoàng thượng bước ra ngoài,Lý công công lo sợ đi theo phía sau,không ngừng quan sát sắc mặt của hoàng thượng.
Ôi trời!Toi rồi.
Giữa bức trời oi nóng,mà Lý công công chỉ cảm thấy xung quanh mình lạnh như mùa đông vừa rồi vậy.
Hoàng thượng hai tay chắp sau lưng,tiêu soái rời đi,nhưng khuôn mặt thì nhăn nhó bực dọc.
“Hoàng thượng,Du quý nhân làm món bánh trôi bí đỏ,không biết người có muốn đến ăn không?”
Lý công công bên cạnh giọng dè dặt lên tiếng, sáng nay từ rất sớm,cung nữ của Du quý nhân đã tới báo về chuyện bánh trôi này.
Nhưng vì mải lo chuyện của hoàng hậu nương nương,khiến cho anh ta quên bén đi chuyện này.
Nhưng bây giờ,hoàng thượng không dỗ được hoàng hậu,Lý công công chỉ còn nghĩ tới cách này.
“Du quý nhân?”Hoàng thượng hỏi lại.
“Là nữ tử của Du đại nhân,tiến cung cũng đã được 2-3 năm rồi ạ.
“Lý công công biết rẳng hoàng thượng không nhớ,nên nhanh chóng đáp lại.
“Đến đó cũng được.
“Hoàng thượng hai mắt nhìn xa xăm phía trướcc,giọng lơ đãng đáp.
“Dạ.
“Lý công công im lặng thở phào.
Hòang thượng di chuyển đến Đông Nhĩ cung,Du quý nhân ở chung với Yến phi,vì Yến phi không phân biệt về giai cấp,tuy Du quý nhân vẫn ở gian phòng nhỏ dành cho quý nhân,nhưng Yến phi có gì tốt thì đều chia sẻ một nửa cho Du quý nhân.
Coi như là tình tỉ muội hòa hợp vui vẻ.
Đông Nhĩ cung có một cái chuông gió được làm bằng tre rất lớn,được trang trí được làm bằng lục lạc trang trí đủ màu sắc do một tay Yến phi và Du quý nhân làm nên.
Mỗi mùa,chuông gió đều sẽ rất đẹp,xuân đông thì trời vẫn còn có tuyết,tuyết trắng rơi phủ khắp lên chuông gió,thi thoảng sẽ có tiếng chuông gió cùng tuyết rơi xuống,tạo nên khung cảnh xinh đẹp động lòng người.
Hoàng thượng rẽ vào phía gian phòng nhỏ,Lý công công tiến lên trước mở cửa.
Du quý nhân đang ngồi vẽ tranh,động tác nhẹ nhàng như ngọc,những nét vẻ đen thanh thoát, bức tranh đang vẽ dang dở.
Du quý nhân nghe tiếng động,bất ngờ quay lại, nhìn thấy hoàng thượng,Du quý nhân vội vội vàng vàng đặt bút vẽ xuống,đi lại hành lễ:
“Tần thiếp xin thỉnh an hoàng thượng.
“
“Miễn lễ.
“Hoàng thượng giọng dịu dàng nói.
Du quý nhân khuôn mặt mang theo chút sự bất ngờ không giấu nổi,đã lâu rồi hoàng thượng chưa đến thăm nàng,cho nên Du quý nhân cũnng rất buồn.
Nhưng cấp vị thấp bé,gia cảnh Du quý nhân cũng không có gì quá nổi trội,vì thế cô vẫn không dám lên tiếng than vãn,chỉ im lặng ngồi chờ hoàng thượng tới.
Như lá liễu chờ thời.
Và thật bất ngờ,hoàng thượng đã tới.
! ——–END——–!.