Bạn đang đọc Bổn Cung Là Hoàng Hậu – Chương 109: Đi Vào Cung
“Con mau đi thay một bộ y phục đẹp một chút, đừng để hoàng hậu nương nương đánh giá gia đình ta không tôn trọng người.
“Tấn đại nhân vỗ vai Tấn Ưu Tri.
“Dạ.
“Tấn Ưu Tri mỉm cười,cũng nhanh chóng đi vào bên trong phòng mình thay đồ.
Tấn Ưu Tri nhìn tủ đồ của mình,tủ đồ được làm bằng gỗ dài khoảng 3m,treo rất nhiều bộ y phục với nhiều màu sắc khác nhau,trông vô cùng xinh đẹp và lộng lẫy.
Do dự một lúc,Tấn Ưu Tri liền chọn lấy một bộ y phục màu xanh dương nhạt và hồng nóng,có họa tiết hoa hồng in lên trên bộ y phục,trông rất quyến rũ và có đôi nét thiếu nữ tuổi mơi lớn.
“Mau làm cho ta trông thật xinh đẹp đi,phải để cho hoàng hậu nương nương ấn tượng với ra.
“Tấn Ưu Tri ngồi trước bàn trang điểm, nhìn bản thân mình trong gương,nói.
“Dạ.
“Cung nữ thân cận đáp,rồi cũng nhanh chóng bắt đầu làm tóc cho Tấn Ưu Tri.
Sau khi trang điểm xong,Tấn Ưu Tri vô cùng hài lòng,lông mày lá liễu,má hồng ửng,son môi màu đỏ tươi,trông có chút lố.
Nhưng phong cách của Tấn Ưu Tri thường là như thế,cho nên cô ta cảm thấy chuyện đó là bình thường.
Còn tự nhủ,bản thân mình làm sao mà xinh đẹp như thế.
Nhìn bản thân mình một lượt trong gương, Tấn Ưu Tri cảm thấy vô cùng hài lòng,cô ta chính là thiếu nữ đẹp nhất trong kinh thành này.
“Ha ha ha,trời ơi,ai mà đẹp như thế này.
“Tấn Ưu Tri cười lớn.
“Cha à,con xong rồi.
“Tấn Ưu Tri đi ra bên ngoài,nói với Tấn đại nhân.
“Mau đi thôi,không nên để cho hoàng hậu nương nương chờ.
“Tấn đại nhân đã chờ bên ngoài sẵn,giọng ông có chút gấp gáp.
***
Hai cha con cùng nhau đến hoàng cung.
Đã thấy A Tranh chờ sẵn.
A Tranh hành lễ với Tấn đại nhân,cười khách sáo lên tiếng:
“Tấn đại nhân cũng thật có phúc,hiếm có ai được hoàng hậu nương nương chú ý đâu.
“
“Cảm ơn cậu,là tôi có phúc.
“Tấn đại nhân vốn là người khiêm tốn,cười xòa đáp.
Ông ta cũng có khi còn thấp hơn chức vị của A Tranh nữa.
Chàng trai trẻ trước mặt này,là một trong những người có chức cao đó.
Đi vào trong cung,Tấn Ưu Tri lần đầu được vào trong hoàng cung,bản tính nhiều chuyện lại trỗi dậy.
Bởi vì thấy cái gì cũng mới cũng lạ,Tấn Ưu Tri nhìn quanh qua quanh lại,cảm thấy vô cùng mới mẻ,giọng cô ta không giấu được vẻ hào hứng:
“Cha à,đó là ai vậy,đó là đâu vậy,nhìn đẹp quá đi.
Nhìn kìa,còn có nguyên một hồ nước vô cùng lớn,đẹp quá đi mất.
“
Tấn Ưu Tri chỉ chỉ trỏ trỏ xung quanh,không khỏi khiến cho vài người chú ý.
A Tranh nhíu mày,lên tiếng:
“Tấn tiểu thư,mong người nhỏ tiếng.
Đây là hoàng cung,không phải kinh thành,trong đây cũng có quy củ.
“
Tấn Ưu Tri nghe thế liền im bặt,không dám nói nữa,mà dùng hai mắt oán nhìn A Tranh.
A Tranh cũng không mấy quan tâm,chỉ nhìn lướt qua Tấn Ưu Tri một cái.
Hai mắt cô cứ việc oán,ta không quan tâm, nhưng để xem,lát cô còn oán được nữa không, nghĩ mình là ai mà đụng vào hoàng hậu nương nương.
Tấn đại nhân nghe như vậy liền cảm thấy có chút xấu hổ,ông quay người nhìn Tấn Ưu Tri, khẽ nhắc nhở:
“Nhỏ tiếng một chút,ở đây mọi người đang làm việc.
“
“Dạ.
“Tấn Ưu Tri không tình nguyện gật đầu, cũng chỉ có thể đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh.
Trong đây còn đẹp hơn ở kinh thành nhiều lần,phong cảnh được làm tỉ mỉ từng chi tiết, những đóa hoa xinh đẹp nở rộ,tiếng nước chảy róc rách.
.