Đọc truyện Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa – Chương 57
Ngày đầu tiên của tháng chạp, Lý Ức lần nữa bước chân vào quỳnh hoa uyển.
Trong cung thất to như vậy mà trống không, đập vào mắt đều là màn che rơi đầy bụi bặm, nửa mất nửa treo. Cho dù đóng chặt cửa sổ, cũng ngăn không được gió lạnh từ bốn phương tám hướng tàn phá thổi luồn qua khe hở, ô ô rung động, rất thê lương.
Lý Mẫn co rúc ở bên trong bộ áo lông màu ván mộc, vẫn không nhúc nhích canh chừng chậu than bốc lên khói đen, giống như ông lão sắp sửa xuống mồ.
“Nhị ca, hồi lâu không gặp, trước giờ vẫn tốt chứ?” Lý Ức đánh giá hắn hỏi.
“Ta tưởng là ai, thì ra là Tứ đệ tốt của ta.” Lý Mẫn nghe vậy hơi ngẩng đầu. Lý Ức lúc này mới nhìn rõ dáng vẻ của hắn. Chỉ ngắn ngủi mấy tháng, tóc của hắn ta đã hoa râm thưa thớt, trên trán nếp nhăn tung hoành như khe rãnh. Hai mắt dùng vải trắng che chắn, nhưng có thể nhìn ra khuôn mặt bên dưới thon gầy không chịu nổi, còn có vài vết thương ứ bầm lớn nhỏ. Đâu còn dáng vẻ thánh khiết tôn quý lúc trước.
Dường như cảm ứng được Lý Ức quan sát, Lý Mẫn cười ha ha: “Nhìn thấy tình cảnh hiện tại của ta, ngươi cao hứng không? Đủ hài lòng không?”
“Tình cảnh? Áo cơm không lo, nóng lạnh không sợ, nhị ca còn có cái gì chưa đủ hay sao?” Lý Ức lạnh lùng nói. Hắn lúc này còn có áo lông có chậu than, kiếp trước trong những ngày mùa đông Lý Ức mù lòa, lại không có cái gì. Đã từng là người chịu lạnh cực giỏi, ở trong cánh đồng tuyết Bắc Cương mai phục một ngày cũng không việc gì, mấy năm trôi qua thành ra tay nứt hết da, chiếc đũa cũng cầm không vững..
Lý Mẫn làm sao biết được suy nghĩ trong lòng hắn, hắn ta bị lời này chọc giận: “Ta còn có cái gì chưa đủ hay sao? Ngươi chiếm vị trí Thái Tử của ta, chiếm Thái Tử Phi của ta, ta còn có cái gì chưa đủ hay sao? Ta có phải nên cám ơn ngươi luôn không?”
“Đây vốn cũng không phải là của ngươi.” Lý Ức xì mũi coi thường: “Đệ đệ đã từng nói qua, muốn ngươi nhìn nàng trở thành Thái Tử Phi của ta, hiện tại ta làm được rồi, ngày mười hai chính là hôn kỳ của chúng ta. Sợ nhị ca tin tức không linh thông, cho nên hôm nay đặc biệt đến nói một tiếng với nhị ca. À, đại hôn ngày đó sẽ không mời nhị ca tới đâu, rượu mừng ta sẽ sai người đưa tới.”
Lý Mẫn nghe xong lời này, vốn tức giận gân xanh trên trán muốn nứt ra, thời gian dần qua, ngược lại cười rộ lên: “Xem xem dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của ngươi kìa! Lão tứ, ta còn không biết ngươi à, càng là động tĩnh lớn, ầm ĩ cho mọi người đều biết, càng là chứng tỏ trong lòng ngươi chột dạ nha?”
Hắn lần mò đứng lên, tới về phía Lý Ức: “Bởi vì ngươi biết rõ, tình cảm chân thành trong lòng nàng chỉ có ta, ngươi cũng không xứng với nàng. Ngươi cũng biết, chỉ cần để cho nàng nhìn thấy ta một lần, chỉ cần nàng biết chân tướng, nàng sẽ trở lại bên cạnh ta, nàng sẽ vứt bỏ ngươi như dép cũ!”
Lý Ức rất muốn phản bác hắn, nhưng lại nói không ra lời.
Lý Mẫn đi đến trước người Lý Ức, nắm chặt hắn vạt áo: “Cho nên ta thật sự không rõ, ngươi vì sao không giết ta? Ngươi xem, ngươi giết ta, sẽ tránh đươc lo âu về sau, nàng vĩnh viễn là của ngươi, không phải sao?”
“Giết ta đi!” Hắn ta bỗng nhiên lớn tiếng gầm rú giận dữ.
Lý Ức cả kinh, vô thức đẩy hắn ta ngã xuống đất.
“Nhị ca đừng ăn nói bậy bạ, ráng tịnh dưỡng đi, đệ đệ cáo từ.” Hắn cố gắng trấn định, xoay người lại rời đi.
Nghe bước chân của hắn đi xa, Lý Mẫn chậm rãi đứng lên, tự nhiên vỗ vỗ hai tay nhiễm bụi, nhếch miệng nở một nụ cười khó hiểu.
Từ quỳnh hoa uyển đi ra, Lý Ức xoay người lại liền đi Phi Hồng uyển.
Cách đại hôn chỉ còn hơn mười ngày, theo lễ Lý Ức và Phương Cẩm An không thể gặp nhau. Nhưng Lý Ức cho tới bây giờ sẽ không để những lễ pháp này vào mắt, Phi Hồng uyển cũng không có người tới trói buộc hắn.
Nhưng hôm nay Lý Ức lại bị ngăn ở cửa ra vào. “Nương nương đang thử cát phục đại hôn, không tiện gặp Điện hạ.” Cung nhân nói.
Lý Ức nghe xong lời này, trong lòng không nhịn được kích động. “Có cái gì không tiện gặp.” Hắn một mực xông vào trong nhà.
Trước bàn trang điểm, Phương Cẩm An đã mặc xong cát phục đang được Tạ Tụ và một đám cung nhân hầu hạ đội mũ phượng, nghe được động tĩnh Lý Ức đi vào, quay đầu cười với hắn.
Lý Ức lập tức không dời nổi bước chân. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng diện trang phục lộng lẫy.
“Ai nha, Điện hạ hiện tại không thể nhìn, trước khi cưới tân lang gặp tân nương tử là điềm xấu..” Tạ Tụ vội vàng đến đuổi hắn.
“Điềm xấu cái gì chứ.” Lý Ức không nghe khuyên bảo: “Các ngươi lui xuống trước đi.”
Phương Cẩm An run run rẩy rẩy đứng lên, Lý Ức vội đi qua ấn nàng ngồi xuống, lại gỡ xuống mũ phượng to lớn dùm nàng: “Cái này rất nặng đúng không? Trên người bị đè nặng có khó chịu hay không? Ta đã dặn dò thiết kế thoải mái một chút, thế nhưng quy định là cố định, không bớt được bao nhiêu.”
“Không có chuyện gì đâu.” Phương Cẩm An cười nói: “Đều mặc qua một lần rồi.”
Lời này vừa nói lại làm cho Lý Ức nhớ tới Lý Mẫn. Hắn không khỏi ôm lấy nàng. “An An..” Hắn cọ cằm lên tóc nàng, muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?” Phương Cẩm An nghiêng đầu nhìn ánh mắt hắn: Những năm gần đây không biết hắn có phải bị bệnh gì về mắt hay không, đôi mắt luôn trống rỗng, giống như người mù. Nhưng nàng phát hiện, lúc hắn vui mừng liền thay đổi, sẽ lấy lại vẻ rực rỡ, lấp lánh như sao. Nhưng hiện tại, lúc này đôi mắt lại tiếp tục tan rả vô lực.
“Không có gì.” Lý Ức cười cười, rốt cuộc cái gì cũng chưa nói. Chỉ hôn môi nàng, hôn môi nàng thật sâu.
Buổi tối hắn lại không chịu đi, muốn lưu lại qua đêm. Lúc này ngay cả Phương Cẩm An cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. “Hẳn là xảy ra chuyện gì rồi, luôn cảm thấy hắn không đúng.” Nàng lặng lẽ nói với Tạ Tụ.
“Hắn không có thoải mái.” Tạ Tụ cười lạnh.
Đêm nay gió bấc rít gào, mây đen dày đặc, so với trước kia, rét lạnh hơn nhiều. Phương Cẩm An cũng có chút may mắn khi giữ lại Lý Ức: Loại ban đêm này, có Lý Ức ở bên cạnh, nàng ngủ thoải mái hơn một chút.
Vào đêm khuya yên tĩnh, nàng mơ mơ màng màng nghe được có cung nhân khẽ gọi: “.. Có việc gấp, Sở tướng quân nói cần phải tấu Điện hạ..”
Lập tức Lý Ức đứng dậy.
“Làm sao vậy.” Phương Cẩm An dụi mắt hỏi.
Lý Ức che ánh mắt của nàng: “Ta đi xem, nàng ngủ đi.”
Một lát khi Lý Ức trở về, bước chân nghe gấp gáp hơn lúc bình thường. “Có chút chuyện quan trọng, ta về thành trước.” Hắn nằm nói ở bên tai nàng.
“Quan trọng lắm hả, chẳng lẽ lại là có người tạo phản?” Phương Cẩm An hỏi. Nàng cũng không phải là tùy tiện nói mò, có thể vào lúc đêm hôm khuya khoắt gọi Thái Tử, cũng chỉ có chuyện tạo phản như vậy thôi.
“Đúng, Nam Cương có mấy cái bộ lạc tạo phản.” Lý Ức chần chừ một chút mới nói.
“Vậy chàng mau quay về đi.” Phương Cẩm An khẽ hôn lên khuôn mặt hắn, lật người chui vào trong chăn ngủ tiếp: Đây mà tính là việc quân cơ đại sự gì chứ, cũng phải kinh động đến Thái Tử, Tiểu Ức đây làm Thái Tử thật vất vả..
Lý Ức nhìn nàng tha thiết, bước nhanh rời đi. Dưới sự hộ vệ của Sở Loan và một đám thị vệ, bọn họ phá bóng đêm mênh mông mà đi — lúc này tuyết đã rơi xuống rất nhiều.
Một canh giờ sau bọn họ gõ mở cửa thành. Sau khi vào thành lại không đi Hoàng Cung, mà là đi tới quỳnh hoa uyển ban ngày Lý Ức vừa đi qua.
Quỳnh hoa uyển vào lúc này, không còn vẻ tĩnh mịch yên ắng của ngày xưa. Tuyết rơi nhiều ở bên trong, tòa cung điện Lý Ức ngừng chân vào ban ngày, lúc này đã hóa thành một đống phế tích đen kịt, thỉnh thoảng còn có những ngọn lửa bốc lên. Bọn thị vội vã dọn dẹp hết những mảnh vụn còn tỏa hơi nóng. Mấy nữ nhân đầu tóc bù xù ngược lại ở một bên thương xót thút thít nỉ non, thấy Lý Mẫn đi vào, trong đó khóc thê thảm nhất chính là người quỳ gối lên trước: “Điện hạ, phế Thái Tử hắn, hắn vẫn luôn không ra..”
Lý Ức không để ý tới nàng ta, chỉ hỏi thị vệ thống lĩnh ra nghênh đón: “Phế Thái Tử thật đúng ở bên trong?”
“Bẩm Điện hạ, lửa này bỗng nhiên bùng lên, lập tức liền bốc cháy dữ dội,” Vệ Thống lĩnh canh giữ vội vàng đáp: “Lúc mạt tướng dẫn người đến đó, bên trong xác thực có bóng người chuyển động, còn nghe được giọng phế Thái Tử, thế nhưng cửa bị khóa từ bên trong, thật vất vả mới phá vỡ được, bên trong đã không đi vào được..”
Trong bóng tối Lý Ức sắc mặt trắng bệch. Hắn chợt phóng tới đống phế tích. “Điện hạ không thể, ở đây còn có tàn lửa!” Bọn thị vệ vội vàng ngăn cản.
“Cút mở ra!” Lý Ức gầm lên.
Hắn hai ba bước tiến lên, tay không khẩy những đổ nát thê lương kia.
Rất nhanh, một cỗ thi thể bị cháy xuất hiện ở trước mặt mọi người. Diện mạo đã không cách nào phân biệt được, nhưng từ quần áo rạch vụn và vật phẩm trang sức lưu lại, hiển nhiên chính là Lý Mẫn.
Nhưng Lý Ức vẫn không chịu tin tưởng. “Ta không tin hắn liền chịu chết như vậy!” Hắn cắn răng nói với Sở Loan: “Tra cho Cô, đào sâu ba thước tra!”
Sở Loan đồng ý. Lý Ức nhìn đống phế tích xuất thần một hồi, lại nói: “Trước khi tra ra kết quả, đừng cho An An biết rõ.”
Sở Loan do dự một chút, thấp giọng nói: “Mạt tướng hiểu.”
Vụ hỏa hoạn này ngày hôm sau khắp kinh thành đều biết hết. Phế Thái Tử bị đoạt vị trí Thái Tử, lại bị đoạt Thái Tử Phi, không chịu nổi nhục nhã, tự thiêu mà chết. Trong kinh đa phần đều cho là như thế. Vốn hôn sự của Lý Ức và Phương Cẩm An đã nhận rất nhiều chỉ trích, hôm nay chỉ trích lại càng huyên náo lên.
Sở Loan không thể không thi triển ba đầu sáu tay, toàn bộ những cách có thể truyền tin vào trong Phi Hồng biệt uyển đều cắt đứt.
Tuyết rơi liên tục mấy ngày, Tạ Tụ rất lo lắng: “Nếu tuyết rơi lớn vào ngày đại hôn, sẽ không tốt. Đã nhiều năm không có tuyết lớn như vậy, tự nhiên lúc này..”
Phương Cẩm An bỗng đột phát tính trẻ con: “Chúng ta đi ra ngoài đắp người tuyết đi!”
“Được đắp người tuyết!” Điềm công chúa vui nhất. Nàng lúc này rất rảnh, luôn đi theo Phương Cẩm An chơi, trong nội cung mẫu phi nàng phái người tới đón cũng không đi.
Phương Cẩm An hiếm khi hứng nhúc nhích, Tạ Tụ cũng không tiện ngăn cản. Bọc nàng kín mít đi ra. Nhưng hai người một người yếu một người nhỏ, giằng co cả buổi, mới đắp được một quả tuyết cầu nho nhỏ.
“Ta tìm Tiểu Ô Tử hỗ trợ!” Điềm Điềm nói xong, liền chạy đi tìm người. Chỉ một lát sau, liền kéo Ô Mạn Ti qua.
“Ta muốn đi theo sư mẫu học trị bệnh, không có rảnh chơi với ngươi! Ngươi không phải có nhiều cung nữ thái giám hầu hạ sao, tìm bọn họ đi!” Ô Mạn Ti rất không vui.
“Chỉ cần giúp chúng ta đắp một người tuyết thôi, một người tuyết thôi!” Điềm Điềm kéo cánh tay hắn năn nỉ.
“Được rồi được rồi!” Ô Mạn Ti không nhịn được nói. Nhìn chung quanh một chút, tìm nơi tuyết dày, trước cầm bốc lên một quả cầu tuyết nhỏ, sau đó lăn xung quanh. Chỉ một lát sau liền lăn được một quả cầu lớn.
“Ai nha, có thể lăn luôn à, chúng ta sao không nghĩ tới!” Điềm Điềm nghiêng đầu, vui mừng nói.
Phương Cẩm An cũng đi theo nghiêng đầu: “Đúng vậy, chúng ta sao không nghĩ tới.”
“A, đây là cái gì?” Bỗng nhiên Ô Mạn Ti từ trong đống tuyết lấy ra một tờ giấy dầu vo tròn, nhìn nhìn, đưa cho Phương Cẩm An: “Nương nương người xem đây là đồ của người sao?”
Cầm giấy dầu lên, viết một chữ An.
Phương Cẩm An nghi ngờ nhìn chung quanh một chút, lại phỏng đoán tờ giấy dầu này, chậm rãi mở ra.
Bên trong, là một phong thơ vuông vức bị gãy.
Thơ không dài, ngẩng đầu lên lạc khoản trống không, rải rác mấy hàng, nhìn sơ qua là xem được hết.
Nhưng Phương Cẩm An lại nhìn hồi lâu.
“Nương nương, làm sao vậy?” Dưới mái hiên Tạ Tụ cảm thấy không thích hợp, đi qua hỏi.
Phương Cẩm An không nói một lời cũng không động, chỉ nhìn phong thơ. Tạ Tụ nghi ngờ ghé đầu qua nhìn.
Mùng một tháng chạp, Thái Tử dến quỳnh hoa uyển, mật đàm với phế Thái Tử. Đêm, quỳnh hoa uyển cháy, phế Thái Tử chết trong lửa. Thái Tử phong tỏa tin tức, bí mật không phát tang.
Tạ Tụ quả thực không dám tin vào hai mắt mình: “Đây, nương nương, đây là từ chỗ nào có, đây, đây là xảy ra chuyện gì?”
Phương Cẩm An lúc này mới hồi phục tinh thần lại, nàng bỗng nhiên nắm bức thơ này thành một đoàn, mờ mịt chung quanh: “Tiểu Ức, Tiểu Ức ở đâu?”
“Ta đây liền phái người đi mời Điện hạ tới đây.” Tạ Tụ vội nói.
“Không,” nhưng Phương Cẩm An lại nói: “Đi quỳnh hoa uyển, người tới, chuẩn bị xe ngựa, ngay lập tức đi quỳnh hoa uyển!”
“Chị dâu, quỳnh hoa uyển là nơi nào? Vui không? Điềm Điềm cũng muốn đi.” Điềm Điềm hỏi nàng.
Vậy mà lúc này Phương Cẩm An, đâu còn nghe được. “Ngay lập tức đi quỳnh hoa uyển!” Nàng chỉ thì thào nói được một câu.
Trên mặt nàng nhìn không ra vẻ mặt gì, nhưng Tạ Tụ phát hiện tay của nàng lạnh buốt, còn đang run rẩy kịch liệt. Tạ Tụ thật bị nàng dọa, đành phải sai người nhanh chóng an bài xe ngựa, vừa vội vàng sắp xếp người đi báo tin cho Lý Ức.
Nhưng khi người báo tin tìm đến trong cung, thì được cho biết Lý Ức đang nghị sự với Sùng Nguyên Đế ở ngự tiền.
“Nhi thần cho rằng, theo tính tình của phế Thái Tử, nhất định không làm được loại chuyện tự thiêu này.” Hắn nói: “Tám chín phần là kế Kim Thiền Thoát Xác.”
Sùng Nguyên Đế chậm rãi bước đi. “Thật không phải ngươi gây nên?” Ông ta lên tiếng hỏi.
“Nhi thần không cần phải giết một tên phế nhân vào lúc này. Trái lại, hắn chết vào thời điểm này, đối với nhi thần không hề có lợi. Cầu phụ hoàng minh giám.” Lý Ức bình tĩnh đáp.
Sùng Nguyên Đế trầm ngâm hồi lâu, thở dài nói: “Lấy thân phận thứ dân, chôn cất đi.”
Lý Mẫn lúc này vừa chết, Sùng Nguyên Đế liền coi như giải trừ. Ông ta lại hỏi chuyện quốc sự khác: “Mấy cái bộ lạc phản loạn Nam Cương, ngươi thấy thế nào?”
“Nam Cương bộ lạc phản loạn, toàn mấy chuyện quen thuộc.” Lý Ức đáp: “Ngoài mặt nhìn, mỗi khi gặp năm mất mùa, những bộ lạc này liền làm loạn, bất quá là chuyện thuế ruộng, trước kia đều là trấn an. Nhưng nhi thần cảm thấy, Sử Tiễn Dục trấn thủ Nam Cương người này, sợ là có chút không ổn..”
Nghị sự hơn một canh giờ, Sùng Nguyên Đế cảm thấy mệt mỏi, mới cho Lý Ức lui ra. Lúc này bên ngoài Sở Loan đã gấp muốn chết rồi, vừa thấy hắn đi ra vội vàng nghênh đón, lễ tiết cũng bất chấp: “Tiểu thư nhà ta biết tin phế Thái Tử chết rồi, hiện đi quỳnh hoa uyển rồi!”
Lý Mẫn cảm giác trong đầu ông một cái: “Chuyện khi nào?”
“Một canh giờ trước, hiện tại các nàng vẫn còn trên đường, đã đi vào thành, ước chừng sau một khắc liền đến quỳnh hoa uyển rồi!”
Lý Ức cũng bất chấp dáng vẻ, co cẳng chạy.
“Nương nương, người nhất định phải tĩnh táo một chút, đây có lẽ chỉ là ngoài ý muốn, mặc kệ chuyện thái tử điện hạ..” Trên xe, Tạ Tụ vẫn khuyên Phương Cẩm An. Không ai rõ ràng phân lượng của Lý Mẫn ở trong lòng Phương Cẩm An hơn nàng hết. Lúc trước vì vãn hồi Lý Mẫn, tình cảnh Phương Cẩm An ở trước cửa Trường Phong điện đau khổ cầu khẩn nàng như thế nào cũng không quên được.
Nhưng mà Phương Cẩm An không phản ứng chút nào. Vẻ mặt nàng vẫn phẳng lặng như nước, Tạ Tụ nhìn không ra tâm tư của nàng.
Cuối cùng đã tới quỳnh hoa uyển. Hiện tại người canh phòng đều đổi thành bộ hạ của Sở Loan, xa giá thẳng đường tiến vào.
Vừa xuống xe liền thấy cung điện phế tích kia. Cung thất to lớn, nay chỉ còn mấy cây cột đen loang lỗ lẻ loi trơ trọi đứng đấy, có thể thấy được thế lửa mãnh liệt thế nào. Chung quanh không biết nơi nào, lúc này đang truyền ra tiếng nữ nhân khóc thảm. Phương Cẩm An ngơ ngác nhìn đống phế tích một lát, bỗng nhiên vội vàng đi tìm tiếng khóc kia. “Nương nương chậm một chút!” Tạ Tụ muốn dìu nàng cũng không kịp.
Chỗ đến vốn là hậu điện. Lúc này ở giữa cung điện này, đặt một cái quan tài trơ trọi, không có linh đường, càng không có tế điện, chỉ có một nữ nhân xoa hòm quan tài buồn bã khóc. Nghe được động tĩnh nữ nhân này nghiêng đầu nhìn qua. Nàng ta hình dung tiều tụy đầu bù xù y phục lộn xộn, Tạ Tụ nhất thời lại không nhận ra được, vẫn là Phương Cẩm An trước kêu: “Tần Duyên Tú.”
Nữ nhân này, đúng là Lương Đễ Tần Duyên Tú tiến cung cùng lúc với Tạ Tụ. Sau khi Lý Mẫn bị phế, nàng ta theo Lý Mẫn dời đến quỳnh hoa uyển, Tạ Tụ lại chưa từng thấy nàng ta, không nghĩ tới ngắn ngủn mấy tháng người lại tra tấn thành như vậy, bọn nàng đều nhận không ra.
Tần Duyên Tú cũng giống như không nhận ra các nàng, híp mắt lại đánh giá hồi lâu. “Thái Tử Phi nương nương.” Nàng ta kinh ngạc nói. Nhưng cũng không đứng dậy chào, rồi lại xoa quan tài khóc không ra tiếng: “Điện hạ, nương nương tới thăm người, người nhìn thấy không, nương nương đã đến..”
Phương Cẩm An lảo đảo đi đến bên cạnh quan tài, đưa tay đẩy ra. “Nương nương!” Tạ Tụ vội vàng kéo nàng: “Người đây là muốn làm cái gì?”
“Mở quan tài.” Phương Cẩm An nói hai chữ mà không có biểu cảm gì.
“…”
Tạ Tụ cảm giác cả người tóc gáy dựng hết lên.
“Mở quan tài!” Phương Cẩm An hung hăng đập quan tài, liếc mắt nhìn thấy thị vệ đi theo vào, chỉ hắn: “Mở quan tài này ra cho ta!”
“Cái này.. Phế Thái Tử tự thiêu mà chết, diện mạo đều bị thiêu, nương nương đừng nhìn.” Thị vệ do dự nói.
“Mở ra!” Phương Cẩm An lạnh lùng nói.
Thị vệ lại không dám cãi lời, mà Tần Duyên Tú lại nói: “Nương nương, Điện hạ khi còn sống, mỗi lần khoe khoang hình dáng tướng mạo. Hôm nay như vậy, nghĩ chắc sẽ không nguyện để nương nương thấy, vả lại đã đặt vào quan tài, xin nương nương để Điện hạ yên giấc thôi.”
Phương Cẩm An nghe xong lời này của nàng ta, cuối cùng không kiên trì nữa. Nàng giống như đã mất đi tất cả sức lực toàn thân, đỡ quan tài, chậm rãi tê liệt ngã xuống đất. “Hắn chết như thế nào?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
“Hắn chết như thế nào?” Tần Duyên Tú khóc nói: “Nô tì cũng không biết hắn chết như thế nào. Nô tì chỉ biết là, vị tân thái tử mà người lập tức sẽ gả buổi chiều vừa tới diễu võ dương oai, ban đêm phế Thái Tử liền chết, rước đó hắn rõ ràng còn sống thật tốt, tuy rằng khó khăn, nhưng chung quy vẫn ngóng trông nương nương có thể tới liếc hắn một cái, dù là nghe được tin tức nương nương tỳ bà biệt bão, hắn cũng vẫn tốt, chỉ nói nương nương người giống như hắn, bất quá là đã bị người khác lừa bịp, chỉ cần các người gặp mặt một lần, hết thảy đều sẽ tốt đẹp lên. Cứ như vậy đang tốt, bỗng nhiên liền tự thiêu, hức hức.”
“Ức Thái Tử, hắn nói cái gì?” Phương Cẩm An đờ đẫn hỏi.
“Còn có thể nói cái gì, dù sao cũng là phế Thái Tử cầu hắn để cho hắn gặp người một lần, Ức Thái Tử không cho phép mà thôi. Ức Thái Tử mỗi lần tới đây, nói chung đều là những lời này.” Tần Duyên Tú nói.
Phương Cẩm An nhắm lại hai mắt, lại hỏi: “Ngươi mới vừa nói lừa bịp, là chuyện gì xảy ra?”
“Điện hạ nói với ta, lúc trước hắn bị người lừa gạt châm ngòi, không chỉ có không nhận ra nương nương, càng đối với nương nương có rất nhiều hiểu lầm, bởi vậy mới đối xử tệ với nương nương..” Tần Duyên Tú thút thít nỉ non càng lợi hại, nhưng giọng nói rõ ràng: “Thẳng đến cung biến ngày đó mới nhận ra nương nương, hối hận thì đã muộn! Thật ra, ở trong lòng Điện hạ, vẫn tưởng nhớ nương nương.. Từ sau cung biến nhận ra nương nương, Điện hạ vẫn muốn nói chuyện này với nương nương, nhưng lại không có cơ hội, Ức Thái Tử không cho phép! Trước cung Biến, Ức Thái Tử vẫn biết rõ tâm tư Điện hạ đối với nương nương, biết rõ Điện hạ hiểu lầm nương nương, thế nhưng hắn không chỉ có không nói, còn mượn cơ hội châm ngòi ly gián, để nương nương và Điện hạ càng đi càng xa..”
Phương Cẩm An nghe nói lời này, lại là một cỗ kịch liệt đau nhức xông lên đầu, trong đầu trời đất quay cuồng: “Tại sao có thể có loại chuyện này..”
“Nương nương!” Tạ Tụ vội đỡ lấy nàng: “Nương nương nàng ta đây mới là châm ngòi ly gián! Người không nên trúng kế của nàng ta!”
“Điện hạ người đều không còn. Nô tì vì ai châm ngòi ly gián! Nô tì chẳng qua là nhìn không nổi nữa, nhìn không nổi Điện hạ một lòng say mê nhưng không người nào biết được!” Tần Duyên Tú kích động nói: “Thái tử điện hạ đến rồi! Nô tì dám cùng Điện hạ đối chất, những câu của nô tì đều là thật!”
Tạ Tụ vội quay đầu nhìn, quả nhiên thấy bên ngoài trong màn tuyết rơi Lý Ức vội vàng đi tới.
Lý Ức nhìn sắc mặt Phương Cẩm An, biết rõ chuyện không đúng, vô cùng không đúng. “An An, nàng hãy nghe ta nói, vấn đề này không có quan hệ gì với ta..” Hắn đỡ cánh tay Phương Cẩm An, vội vàng nói.
Phương Cẩm An lại nắm chặt hắn, nàng nhìn thấy trong mắt hắn đã có một chút thần thái: “Đệ nói cho ta biết, trước cung biến, Lý Mẫn vẫn không biết ta là A Tú, đây có phải sự thật hay không?”
Đồng tử Lý Ức lập tức co lại lại. “Ừ.” Hồi lâu hắn nói.
“Nhưng ngươi cũng biết, nhưng ngươi không nói cho hắn, cũng không nói cho ta?” trong giọng nói Phương Cẩm An tràn đầy không thể tin.
Môi Lý Ức mấp máy, cuối cùng không nói nên lời.
“Đệ còn không cho chúng ta gặp mặt, còn ngăn cản..” giọng nói Phương Cẩm An trở nên vừa lạnh nhạt vừa suy yếu.
“An An, thế nhưng..” Thật ra đối với chuyện giấu giếm nàng, vẫn là họa lớn Lý Ức trong lòng. Hôm nay sự việc đã bại lộ, áy náy tích lũy nhiều ngày lại nhiễu loạn suy nghĩ của hắn, Lý Ức lại không có sức lực biện giải cho mình.
Mà Phương Cẩm An, lúc này trong lòng hỗn loạn tưng bừng, chỉ cảm thấy bầu trời sụp đổ– mọi thứ từng đã trải qua với Lý Ức, tất cả niềm tin cơ bản đều sụp đổ tan thành mây khói.
Vẫn là Tạ Tụ còn bảo trì thanh tỉnh. “Nương nương, người suy nghĩ kỹ một chút, cho dù Điện hạ che giấu chuyện này, thế nhưng những chuyện khác, chuyện người quyết định bỏ phế Thái Tử, chuyện Huyền Minh Quan, lệnh nhân khẩu ruộng nương, còn có hắn ta mưu hại Hoàng Thượng, đây đều là thật mà? Các chuyện này Điện hạ không có quấy nhiễu quyết định của người mà? Phế Thái Tử nhân phẩm không chịu nổi, người cuối cùng sẽ buông tha cho hắn ta, tan vỡ giữa người và phế Thái Tử không thể trách tội toàn bộ lên Điện hạ!”
Lời này rốt cuộc có một tí tác dụng, gọi một chút hồn phách Phương Cẩm An trở về. “Không sai, tiểu Tạ ngươi nói rất đúng.” Nàng lên tiếng nói. Tạ Tụ vừa có chút nhẹ nhàng thở ra, lại nghe nàng nói: “Ta vì sao nhất định phải dây dưa không ngớt cùng các ngươi chứ.”
Nàng nói xong, lung la lung lay liền muốn đứng lên.
Nàng lời này là có ý gì? Lý Ức ôm lấy nàng: “An An, nàng muốn làm gì?”
Phương Cẩm An đẩy hắn ra, lảo đảo đi ra ngoài: “Ta muốn rời khỏi nơi này, ta không thích nơi này..”
Lý Ức theo sát nàng: “Vậy quay về Phi Hồng uyển được không?”
Phương Cẩm An cũng không thèm nhìn hắn, trên thực tế nàng hiện tại ánh mắt một mảnh chết lặng: “Ta không thích các ngươi, ai cũng không thích.. Một mình ta là được rồi..”
Trong lòng Lý Ức đau đớn dữ dội: “An An, không thể tha thứ ta lần này sao?”
“Ta mệt mỏi quá, ta cái gì cũng không muốn làm..” Phương Cẩm An ý thức đã có chút ít mơ hồ.
“Ta dẫn nàng đi nghỉ ngơi.” Lý Ức ngữ khí cứng rắn hơn một chút, nói xong liền ngồi ôm nàng lên.
“Thả ta ra!” Phương Cẩm An bỗng nhiên la lên: “Ta không thích đệ nữa, đệ không nghe thấy sao? Hôn sự, Thái Tử Phi, toàn bộ gặp quỷ hết đi, ta sẽ không gả cho đệ!”
Tạ Tụ mắt thấy thân hình cao lớn của Lý Ức run rẩy kịch liệt một cái. “Chúng ta quay về Phi Hồng uyển.” Hắn lại vội vàng ôm nàng đi ra ngoài.
“Sở Loan ở chỗ nào!” Nhưng giọng Phương Cẩm An cũng mạnh mẽ cứng rắn.
Nhìn cả buổi, Sở Loan dĩ nhiên trợn tròn mắt do dự một chút, cuối cùng chắn trước mặt Lý Ức. “Điện hạ, xin buông tiểu thư nhà ta ra.” Hắn kiên trì nói.
Lý Ức sao chịu buông tay. Hắn nhìn Sở Loan, ánh mắt như sói đói. Rốt cuộc đây không phải là đối địch, Sở Loan khó cả đôi đường, càng không dám nhìn thẳng hắn.
Đúng lúc này, tay Phương Cẩm An dùng tốc độ ánh sáng tìm tòi, một cây chủy thủ treo ở bên hông Sở Loan bị nàng rút ra. “Thả ta ra, đệ là một tên lường gạt!” Thanh dao găm bị chỉa vào cổ Lý Ức.
Mọi người ở chỗ này lập tức cũng hít vào một ngụm khí lạnh. “Nương nương, người làm cái gì vậy!” Tạ Tụ luống cuống tay chân muốn đoạt con dao găm này: “Làm sao người có thể đối với Điện hạ như vậy!”
“Để nàng đâm!” Lý Ức cũng không nghĩ tới Phương Cẩm An sẽ đối với hắn như vậy, trong lòng một hồi lửa cháy, còn đưa cổ cho nàng: “Phương Cẩm An, nàng cứ đâm xuống là được.”
“Đệ nghĩ ta hiện tại không dám giết đệ chứ gì,” Phương Cẩm An nghiến răng nghiến lợi nói: “Tựa như đệ tính toán kỹ rồi, ta từng bước một, lọt vào trong hố bẫy của đệ, nhất định sẽ gả cho đệ, đúng không?”
Lời này vừa nói, Lý Ức vốn sắc mặt tái nhợt lập tức đỏ lên, lồng ngực kịch liệt phập phồng, trên cổ nổi đầy gân xanh, lập tức đụng vào dao găm, liền kéo ra miệng vết thương, máu ồ ồ chảy ra.
“Nương nương!” Tạ Tụ giẫm chân: “Điện hạ người vẫn là buông nàng ra đi, ta xem nàng bây giờ là váng đầu rồi, người trước buông nàng ra đi. Chuyện từ từ sẽ có biện pháp.”
Nhưng hai người kia ai cũng bướng bỉnh, Lý Ức chính là không buông tay.
Phương Cẩm An bỗng nhiên xoay tay lại, nhưng thanh dao găm đặt ngang ở trên cổ mình: “Không sai, ta không dám giết đệ, nhưng trên đời này, không có bất kỳ người nào có thể bắt buộc ta làm chuyện ta không muốn.”
Uy hiếp thật hữu hiệu, Lý Ức lập tức thất kinh: “Được, ta thả nàng ra, nàng chớ lộn xộn, đừng làm bị thương chính mình.”
Vừa rơi xuống đất, Phương Cẩm An cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, thanh chủy thủ kia còn nắm chặt trong tay. Lý Ức đuổi theo nàng, lại sợ nàng lại làm ra chuyện như vừa rồi, chỉ đi theo sau lưng nàng.
Lên lúc đến xe ngựa, Phương Cẩm An mới liếc mắt nhìn Lý Ức: “Đừng đi theo ta, ai cũng không cho đi theo.”
“Nàng muốn đi đâu?” Lý Ức giương mắt nhìn nàng hỏi.
“Thiên hạ rộng lớn, chỗ nào không tốt, chỉ muốn rời khỏi chỗ này là được rồi. Ai cũng không cho đi theo, Sở Loan và người của đệ cũng thế, người phu xe này ta trước tạm dùng một chút.” Nàng nói xong, ra hiệu xa phu: “Đi, ra khỏi thành!”
Xa phu mờ mịt không biết làm sao mà nhìn bọn họ.
“Này này, người không thể bỏ lại ta, người còn phải tính tiền đồ tốt cho ta nữa mà.” Tạ Tụ vội bò lên trên xe. Lại làm điệu bộ nháy mắt với Lý Ức: Trước thỏa mãn nguyện vọng của nàng, có ta đi theo rồi, không có chuyện gì đâu.
Nhưng Lý Ức kéo xe ngựa, chậm chạp không chịu buông tay. “Chỉ cần nàng biết chân tướng, nàng sẽ trở lại bên cạnh ta, nàng sẽ vứt bỏ ngươi như dép cũ!” Trước đó Lý Mẫn đã nói, quanh quẩn ở trong đầu hắn, đan xen với ánh mắt lạnh lùng chết lặng vừa rồi của Phương Cẩm An, chấn động làm đầu hắn đau đớn như bị cưa nứt ra.
“An An, đừng đi.” Hắn giống như cầu xin, nói ra mấy chữ này.
Nhưng lại nhận được một câu nói chém đinh chặt của Phương Cẩm An sắt: “Đi!”
Xa phu là bộ hạ Tử Diễm quân, rốt cuộc nghe theo Phương Cẩm An. Nói một tiếng: “Điện hạ đắc tội.” Đánh xe ngựa rời đi. Lý Ức vẫn không chịu buông tay, đuổi theo xe ngựa, thì thào gọi: “An An, An An!”
Bỗng nhiên hắn nghe được trong xe truyền ra tiếng khóc bi thương khó nhịn.
Đó là Phương Cẩm An đang khóc.
Hắn chưa từng thấy Phương Cẩm An khóc, càng đừng nói là loại đau khóc thành tiếng này.
Là vì Lý Mẫn khóc rống, hay là bởi vì bị lừa gạt mà khóc, hay là cả hai?
Dù thế nào, cũng có quan hệ đến hắn.
Hắn đã thề, sẽ không để nàng chịu chút tổn thương nào.
Nhưng bây giờ, nàng cách hắn trong gang tấc, nghẹn ngào khóc rống, khóc đau thấu tâm gan.
Lý Mẫn cũng không có để nàng khóc như vậy.
Lý Ức vô lực buông lỏng tay ra, ngừng bước chân theo.
Sở Loan ở phía sau hắn, nhìn hắn đưa tay bưng kín khuôn mặt, thật lâu chưa từng buông ra.
“Cái kia thật ra tiểu thư nhà chúng ta rất biết khi phụ người khác..” Hắn an ủi một chút, nhưng cảm thấy nói giống như không hợp lắm.
Trên xe Tạ Tụ cũng ôm Phương Cẩm An vào trong ngực vỗ phía sau lưng an ủi: “Được rồi được rồi đừng khóc, lại không có ai khi dễ người, người muốn đi thì đi muốn ở lại cứ ở lại, đây không phải mọi chuyện đều tùy ý người sao? Vì sao còn muốn khóc? Hí.. iiiiii~người gần đây khóc cũng quá nhiều đi..”
Tạ Tụ nhạy cảm phát hiện không đúng lắm a, đây nào giống Phương Cẩm An bình thường chứ, cho dù bỗng nhiên gặp đại biến, cũng không phải là dáng vẻ như vậy nha.
Phương Cẩm An lại hồn nhiên không biết mình không thích hợp, chỉ cảm thấy lấy trong lòng thật là ủy khuất khó chịu, nhất định phải khóc lên mới có thể tốt một chút, khóc gần nửa canh giờ mới chậm rãi ngừng lại, dựa vào người Tạ Tụ nhắm mắt lại.
Ngủ rồi? Có nên thừa cơ nhanh chóng quay về hay không? Tạ Tụ suy nghĩ, nhưng lại sợ Phương Cẩm An nổi giận, chỉ nhỏ giọng dặn dò xa phu: “Đi chậm chút.”
Thời điểm bọn họ đi là buổi chiều, lúc này đã là hoàng hôn. Bên ngoài vẫn là gió tuyết rất lớn. Phương Cẩm An cũng không có ngủ lâu, chỉ khoảng một khắc đồng hồ, nàng liền chậm rãi tỉnh lại.
“Tỉnh rồi, đỡ hơn chút nào không?” Tạ Tụ hỏi nàng.
Phương Cẩm An vẫn giống như trước, không phản ứng chút nào, không nói một lời, chết lặng rủ mắt nhìn chằm chằm vào hộ giáp trên tay mình.
Tạ Tụ thở dài, lấy nước trà trên xe, đút nàng: “Khóc lâu như vậy, khẳng định rất khát nước, uống nước nhé.”
Thật khát, Phương Cẩm An chậm rãi uống hết một chén trà.
Uống xong, nàng rốt cuộc mở miệng nói chuyện: “Tiểu Tạ, ta vừa rồi, có phải rất quá đáng hay không?”
Tạ Tụ há to mồm, dáng vẻ kinh ngạc: “Người còn biết người quá phận?”