Đọc truyện Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa – Chương 47
Đột nhiên mưa to, mưa hết một ngày một đêm, đại hỏa ngập trời tàn sát bừa bãi mấy ngày, nay không còn một tăm hơi.
Mùa này, nơi này, vốn không có mưa lớn như vậy, trong ghi chép điển tịch, loại chuyện này cũng chưa từng phát sinh qua.
Ngoại trừ trời xanh phù hộ, thật sự không có cách giải thích khác.
Lúc mưa mới nổi lên, ở kinh thành xa xôi Liễu Thần liền nhận được tin tức. “Lý Ức thật đúng là vận mệnh tốt.” Hắn sau khi rất đỗi ngạc nhiên thì than thở: “Hắn rốt cuộc mượn trận mưa này hóa rồng rồi.”
“Đúng vậy a, từ nay về sau, sợ là không có gì có thể ngăn chặn hắn.” Bên cạnh hắn Liễu Nguyện cũng nghĩ như thế. Nhưng trong lòng Liễu Nguyện còn có một tầng oán trách, nhưng không dám chỉ trích ngay mặt Liễu Thần: Ngay từ đầu nên bắt lấy chuyện hắn và Chương Hoa điện làm thành đại tác văn chương, để cho hắn bị người trong thiên hạ phỉ nhổ. Thập Nhị thúc nhân từ nương tay, cái thóp tốt như thế mà để đó không chịu dùng, lại đi ép buộc hắn nạp phi. Rõ ràng không tán thành quan hệ thông gia với Lý Ức cũng là hắn từng nói qua. Hôm nay thì hay rồi, một nhánh tộc nhân càng không chịu từ bỏ ý đồ gán ghép cho Tuệ Tuệ, gần đây bọn họ dường như nhiều lần có chút mờ ám.. Liễu Nguyện nhép nhép miệng, cuối cùng không nói với Liễu Thần.
Mà tấu chương chính thức, cũng rất nhanh đưa đến trên triều đình.
Lúc này không có ai dám nói Lý Ức không tốt, trong miệng chúng thần đều là thanh âm khen ngợi, so với một ngày trước, có thể nói cách biệt một trời một vực.
Sùng Nguyên Đế dù sao cũng nhìn thấy nhiều loại trận thế này, chỉ mỉm cười, hỏi: “Khâm Thiên Giám giám chính ở chỗ nào? Gần đây ngày tốt là ngày nào?”
Giám chính đứng hàng cuối cùng của chúng thần chưa từng nghĩ Sùng Nguyên Đế sẽ có câu hỏi như thế, sửng sốt một chút vội vàng ra khỏi hàng đáp: “Bẩm bệ hạ, là ngày Bính Thân năm ngày sau.”.
“Năm ngày sau, hơi nhanh.. Lại sau vài ngày thì sao?” Sùng Nguyên Đế lại hỏi.
“Sau thì tháng này đều không có ngày tốt, cần phải đến mùng một tháng sau, vừa là ngày tốt gia phong Thái Tử.” Giám chính nói.
“Nếu như thế, vậy thì ngày Bính Thân đi.” Sùng Nguyên Đế nói: “Chọn ngày Bính Thân gia phong Thái Tử và Thái Tử khải hoàn hồi triều hợp hai làm một đi. Toàn bộ chương trình, Lễ bộ nhanh chóng định ra — bỏ lễ nghi phiền phức đi, giản lược là được! Ngoài ra truyền chỉ cho Thái Tử, chuyện khắc phục hậu quả có quan lại xử lý, Thái Tử trong ngày trước đi Hoàng Lăng tế tổ. Năm ngày sau, trẫm, liền ở trước Thanh Long môn, nghênh đón Thái Tử và các tướng sĩ có công, đồng thời gia phong Thái Tử!”
Sùng Nguyên Đế ban ý chỉ này xuống, làm Lý Ức trở tay không kịp. Hắn vốn cũng định rời đi, nhưng tính toán của hắn là chạy thẳng tới kinh thành, chạy thẳng tới Hoàng Cung, chạy thẳng tới Chương Hoa điện. An An nhất định là nhớ hắn lắm rồi nha? An An nhất định là luyến tiếc hắn lắm? Hắn không kịp chờ đợi muốn gặp mặt nàng hỏi một câu.
Nhưng mà hắn lại không đi được. Tế Tự Hoàng Lăng là đại sự. Chi bằng trước tới Hoàng Lăng tắm gội trai giới ba ngày, lại tiến hành lễ nghi nặng nề suốt cả một ngày. Trai giới ba ngày này, cái gì cũng không thể làm chỗ nào cũng không thể đi, duy chỉ một người tĩnh tâm dưỡng tính. Đến thời điểm Tế Tự, hắn một chút thời gian dư thừa cũng không có, không có cách nào gặp được Phương Cẩm An.
Lý Ức bóp tim gãi phổi lên đường đi Hoàng Lăng. Trên đường lúc nghỉ ngơi ở trạm dịch, hắn cuối cùng nhịn không được, gọi tâm phúc thân vệ nói: “Làm cho Cô một chuyện.”
Sau một lát, thân vệ vội vàng ra khỏi trạm dịch, cưỡi ngựa bôn ba đi kinh thành.
Sau giờ ngọ, hắn vào Đông cung. Lúc đó Phương Cẩm An và Tạ Tụ đang cho mèo ăn.
“Vẫn là phái người đi tìm Hoàng Phủ tiên sinh về đi.” Tạ Tụ nói: “Ta thấy, nương nương hai ngày này vẫn là ráng chống đỡ tinh thần, khẳng định sắp phát bệnh cho coi.”
“Ngươi cũng đừng có quấy nhiễu Hoàng Phủ tiên sinh người ta tế thế cứu dân.” Phương Cẩm An miễn cưỡng đùa Tiểu Sư Tử nói: “Vả lại ta đây không phải vẫn chưa phát bệnh sao.”
“Nương nương, Thái Tử sai người đến, nói là Thái Tử có chuyện quan trọng cần gặp nương nương.” Lúc này cung nhân báo lại.
“Cho hắn vào đi.” Phương Cẩm An và Tạ Tụ liền dáng vẻ đoan chính.
Chưa qua một giây người được dẫn vào, “Điện hạ có chuyện quan trọng chỉ thị mạt tướng bẩm báo nương nương. Sự tình liên quan trọng đại, Điện hạ phân phó, mời nương nương vào tĩnh thất thương nghị.” Người tới khàn khàn giọng, thấp giọng nói.
“A, thật không, đi theo ta.” Phương Cẩm An liền dẫn hắn đi vào thư phòng nhỏ bên cạnh. Tạ Tụ cũng khẩn cho lui mấy cung nhân, tự mình canh giữ ở ngoài cửa.
“Nói đi.” Đóng cửa lại, Phương Cẩm An nói.
Người nọ đến gần hai bước, gần đến nỗi Phương Cẩm An đều có thể nghe thấy được mùi khói xông lửa đốt còn sót lại trên người hắn. Đây cũng là có chút vô lễ. Trong lòng Phương Cẩm An không vui, bất động thanh sắc chuyển bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Nhưng chưa từng nghĩ, người nọ bỗng nhiên vươn tay, kéo Phương Cẩm An vào trong ngực!
Phương Cẩm An không kịp suy nghĩ nhiều, theo bản năng cổ tay bổ tới yết hầu hắn, nhưng lại bị tóm chặt.
“An An, Là ta.” Hắn lập tức dán ở bên tai nàng nói.
Giọng nói khàn khàn khó phân biệt, cộng thêm nhũ danh đã lâu không ai gọi, làm Phương Cẩm An hơi nghi ngờ: “Ngươi là ai?”
Chợt nàng liền cùng hắn bốn mắt chạm nhau. Ánh mắt trống rỗng, cũng có thể truyền đạt ra ý tứ ủy khuất vô tội. Phương Cẩm An bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn: “Tiểu Ức?”
Lý Ức đắc ý cười cười, vươn tay bóc mặt nạ ngụy trang trên mặt.
“Đệ bây giờ không phải đi Tế Tự Hoàng Lăng sao?” Phương Cẩm An không thể tin hỏi: “Chuyện quan trọng như vậy, đệ sao có thể, sao có thể lén trở về?”
“Nhớ nàng.” Lý Ức nói xong, dĩ nhiên nhịn không được, tiến đến trên mặt nàng vừa nhanh vừa nhẹ mút một ngụm, giống y như kẻ trộm.
Phương Cẩm An liền cảm thấy trong lòng vừa vội vừa nóng. “Đệ, hồ đồ!” Nàng đẩy hắn: “Nhanh đi về, đừng để cho người khác phát hiện!”
Nhưng mà Lý Ức lại ôm nàng đặt mông ngồi xuống, mặc cho nàng đẩy sao cũng không động: “Sẽ không có người phát hiện, bên kia ta an bài người giả mạo ta.. Ta nghỉ ngơi vài ngày cũng không sao, nàng cho ta ngồi một lát.”
Hắn nói đáng thương làm sao, dáng vẻ cũng đáng thương: Mấy ngày ngắn ngủi này, khuôn mặt của hắn gầy đi trông thấy, trong màu đỏ bị lửa đốt lộ ra màu đen. Làn da từng tầng một bị nứt ra, dấu vết bị phỏng không đồng nhất, thậm chí trên lông mi cũng bị đốt một nửa. Bờ môi cháy sém, viền da nứt nẻ thấm máu, vừa rồi lúc hôn nàng cũng cọ mặt nàng đau. Râu tóc có lẽ trước khi đến đây vừa mới chỉnh đốn qua, trên cổ còn có mấy chỗ rách không cẩn thận cạo ra..
Lòng ta bây giờ mềm yếu lắm rồi, Phương Cẩm An nghĩ. “Làm sao làm thành bộ dáng như vậy, ngự y đi theo đệ đều là ăn cơm trắng sao?” Nàng nhịn không được vươn tay xoa khuôn mặt hắn.
“Không trách bọn họ được,” Lý Ức cọ mặt trong lòng bàn tay nàng: “Phải giữ lại bộ dáng này cho phụ hoàng nhìn mà.”
Phương Cẩm An cảm thấy sáng tỏ. “Vậy trên người không bị thương gì chứ?” Nàng lại hỏi.
“Có! Thụ thương không ít! Nàng có muốn xem hay không?” Lý Ức vừa nói xong, vừa bình tĩnh tự nhiên kéo tay nàng vào trong vạt áo mình luôn.
“Ta thấy đệ rất tốt!” Phương Cẩm An túm lấy tay: “Đệ nếu như mệt mỏi, liền qua giường bên kia ngủ một lát đi, thả ta ra..”
“Ta thật không có rất tốt đâu.” Lý Ức lại càng ôm chặt nàng: “An An, ta rất nhớ nàng, luôn lo lắng nàng thật sự sẽ rời đi, lo lắng trở về liền không thấy được nàng.”
“An An?” Phương Cẩm An lúc này mới chú ý tới xưng hô này, không khỏi càng quẫn bách: “Ai cho đệ gọi như vậy?”
Nhưng mà người đã mềm lòng, giọng nói kia cũng liền mềm nhũn, căn bản không có lực uy hiếp. “An An!” Lý Ức bưng khuôn mặt của nàng, bắt buộc nàng nhìn thẳng hắn: “Thẳng đến khi ta nghe nói nàng ở Bắc chỉ tế đàn, thẳng đến khi nàng gọi Sở Loan đến gặp ta, ta mới biết nàng cũng nghĩ đến ta đúng không? Nàng cũng không nỡ bỏ ta phải không? An An, nàng nói có đúng hay không? Phải hay không?”
Phương Cẩm An cảm thấy quẫn bách và nôn nóng nhảy thình thịch trong đầu.. “Cút!” Vì vậy nàng gọn gàng tát đáp lại Lý Ức một cái.
Nàng không có cảm thấy dùng nhiều lực, nhưng có lẽ khuôn mặt Lý Ức bị nướng chín rồi, một tát này rơi xuống năm dấu tay sáng loáng lập tức hiện lên trên khuôn mặt Lý Ức.
Phương Cẩm An trợn tròn mắt: Hắn mang khuôn mặt có dấu như vậy làm sao có thể đi Tế Tự nha!
“Ta, ta đi tìm thuốc mỡ cho đệ, ta có thuốc mỡ tan bầm, dùng rất tốt..” một chút khí thế còn sót lại của nàng, cũng tan thành mây khói.
“Không cần.” Nhưng Lý Ức cũng không có phát hiện dấu vết này, vẫn ôm nàng không chịu buông tay: “Trước khi đi cho ta một cái tát, trở về lại cho một cái tát, An An à phương thức nghênh đón và tiễn biệt này của nàng thật đúng là không giống người thường.”
“Còn không phải đệ, đệ đối với ta, phát, phát tình cái gì!” Phương Cẩm An nâng trán. Nàng thậm chí cũng buông tha cho việc cân nhắc từ ngữ rồi. Tiên Phong Đạo Cốt gì gì đó, dĩ nhiên dưới cơn động dục của tiểu tử này không còn sót lại chút gì.
“Ồ?” Lý Ức nhíu nhíu mày: “Đây là trách ta sao? Không phải nàng khơi mào trước hay sao? An An, nàng tuy cải trang thàn nam nhân, suy cho cùng vẫn không phải là nam nhân, nàng không biết nam nhân một khi bị khơi mào, sẽ quay lại không được, ta dĩ nhiên rất khắc chế..”
Phương Cẩm An vội vàng che miệng của hắn: “Được hay không được cũng không được nhắc lại vụ này nữa nhé?”
“Có thể.” Lý Ức bình tĩnh tự nhiên hôn nhẹ lòng bàn tay nàng nói: “Nhưng tục ngữ nói vậy nè, làm người phải biết báo đáp. An An, khi đó nàng nói nàng rất nóng, muốn ta cho nàng một chút hơi lạnh, ta đáp ứng rồi. Mà hiện tại, ta ở đám cháy bị nướng rất nhiều ngày, cả người trong trong ngoài ngoài, tất cả đều là hỏa khí, hỏa khí công tâm! An An, chẳng lẽ nàng cũng không nên cho ta một chút hơi lạnh?”
Lạnh một chút, lạnh một chút.. ba chữ này tràn ngập trong đầu Phương Cẩm An, nàng thật không biết chữ lạnh này đâu. “Vậy, vậy ta trả lại đệ là được.” Quyết định chắc chắn cắn răng một cái, nàng thốt ra một câu như vậy.
Lý Ức giả bộ có dáng có vẻ, lập tức nhãn tình trợn trắng — nàng luôn có trách nhiệm như vậy!
Phục hồi tinh thần lại, hắn cảm giác mình toàn thân cũng sụp đổ khó chịu.
Lại nhìn về phía nàng, ánh mắt của nàng sáng ngời thanh tịnh, không có có một chút tạp chất.
Lý Ức bỗng nhiên sinh lòng áy náy.
Nhưng mà cũng không thể nào buông tay được.
“Câu nào không thích, liền nói cho ta biết.” Hắn vội vàng nói một câu như vậy, đưa tay che ánh mắt của nàng.
Do dự một chút, cuối cùng cúi đầu hôn lên môi của nàng.
Lần này không giống như lần trước, vì nàng thanh tỉnh. Hắn có thể cảm giác được, cả người nàng cũng đang khe khẽ run rẩy.
Hắn chỉ có thể đè xuống cuồng nhiệt trong lòng, hết sức dịu dàng.
Dịu dàng của hắn thật vất vả mới làm nàng hơi tanchảy, thế nhưng đợi bế nàng lên trên sập, lúc cởi áo nàng, nàng vừa khẩn trương cả người cũng cứng lại.
Lý Ức cắn răng nhìn nàng dưới thân. Nàng thoạt nhìn bất lực như vậy, nhu nhược như vậy, cùng dáng vẻ năm ấy cách biệt một trời một vực. Điều này làm cho trong lòng Lý Ức vừa đau đớn vừa chửi mình cầm thú, nhưng vô luận như thế nào cũng không kìm nén được.
Cũng may thân thể nàng tuy yếu ớt, cũng rất mẫn cảm. Hắn lần đã phát hiện rồi, nhưng khi đó còn tưởng do nguyên nhân rượu thuốc. Thì ra cũng không phải. Ngược lại là có thể làm cho nàng bớt chút khổ sở.
Thật ra Lý Ức còn cực khổ hơn. So với ăn không được còn cực khổ hơn.
Nhưng so sánh với vui mừng trong lòng, thì thân thể vất vả cũng nhỏ nhặt không đáng kể.
“Trên người của đệ, sao vẫn còn nóng như vậy, càng nóng..” Cũng không biết trải qua bao lâu, giọng nói rất nhỏ của Phương Cẩm An vang lên.
“Nàng kiểm tra, kiểm tra liền không nóng.” Lý Ức thở hổn hển nói. Giọng nói bị lửa hun khàn lại thần kỳ trong trẻo.
Đúng lúc này, xa xa bên ngoài, một âm thanh thông báo kéo dài đánh vỡ yên tĩnh cả phòng: “Bệ hạ giá lâm!”
Tác giả có lời muốn nói: Ho khan một cái.