Đọc truyện Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa – Chương 38
Ngày hôm đó, chính vụ trên triều cũng không phải là không có gì chuyện quan trọng theo như lời Lý Ức, hoàn toàn trái lại, ngày hôm đó đã xảy ra một đại sự: Mấy trọng thần xuất thân thế gia cầu đến trước mặt Sùng Nguyên Đế, cùng nhau chất vấn về Lý Ức. Nói gần nói xa chỉ trích Lý Ức đạo đức cá nhân không tu, không xứng là Thái Tử.
Lúc ấy trong lòng Bạch Dĩ Sơ đi theo hầu hạ bên cạnh cũng thay Lý Ức toát mồ hôi dầm dề.
Nhưng chưa từng nghĩ, Lý Ức hôm nay, nhìn ra được, hăng hái, trạng thái tốt vô cùng. Miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt, một người đối chiến mọi người lại vững vàng chiếm được thượng phong. Đến cuối cùng không chỉ có bác bỏ mọi người á khẩu không trả lời được, còn thuyết phục Sùng Nguyên Đế, gia phong của Thái Tử vẫn luôn không giải quyết được nay đã định ngày tốt rồi.
Hôm nay là thế nào, cao hứng như vậy. Bạch Dĩ Sơ nhìn Lý Ức âm thầm cân nhắc.
Đợi nghị sự hoàn tất, ra khỏi tẩm điện Hoàng Đế, hắn lặng lẽ hỏi Sở Loan: “Điện hạ tâm tình không tệ, ngươi cũng biết phát sinh chuyện gì?”
Sở Loa nghiêm mặt không lên tiếng.
Trong Đông Cung hết thảy tự nhiên cũng chạy không khỏi đôi mắt Sở Loan. Chỉ có thể hận hiện giờ Lý Ức cố tình sai khiến, khi thì bảo hắn ra ngoài làm việc, khi thì bảo hắn đi theo hầu hạ bên cạnh, tóm lại không cho hắn tiếp cận Chương Hoa điện.
Chuyện buổi tối hôm qua, hắn sáng nay mới biết được.
Chỉ cảm thấy hoa mẫu đơn Quốc Sắc Thiên Hương nhà mình, bị con bò gặm!
Sau khi chúng thần rời đi, Sùng Nguyên Đế chỉ thị giữ Lý Ức lại.
“Trẫm trước đó đã nói với ngươi chuyện nạp Liễu thị làm phi, ngươi suy tính như thế nào?” Sùng Nguyên Đế hỏi.
“Triều chính bận rộn, nhi thần thật sự không có thời gian suy nghĩ việc này.” Lý Ức vẫn tiếp tục từ chối.
“Bận rộn? Bận rộn không có thời gian cân nhắc chuyện nạp phi, ngược lại có thời gian một ngày mấy lần chạy tới Chương Hoa điện?” Sùng Nguyên Đế lạnh lùng nói.
“Đúng vậy a, nếu không phải bận tâm triều chính, nhi thần ước gì có thể từ sớm đến tối không ra khỏi cửa Chương Hoa điện.”
Sùng Nguyên Đế tức giận tiện tay túm thứ gì liền đập tới hắn– Sau khi ra tay mới phát hiện đây là Hổ đồng giữ ghế, nặng vô cùng, không khỏi rất là hối hận, chỉ nhìn hắn tránh thoát đi.
Mà Lý Ức không trốn không tránh, Hổ đồng này đập ầm vô cái trán, lập tức liền đổ máu.
“Ngươi ngươi ngươi đồ nghiệp chướng!” Sùng Nguyên Đế đập bàn.
Lý Ức mặc kệ máu chảy, cung kính nhặt Hổ đồng lên, đặt vào trong tay Sùng Nguyên Đế: “Là nhi tử bất hiếu. Nếu như phụ hoàng vẫn tức giận không nhịn nổi, cũng có thể đánh tiếp hai cái.”
Sùng Nguyên Đế quả thực hết cách với hắn: “Thật không nhìn ra ngươi chung tình đến thế, trẫm, còn có thể sinh ra kẻ chung tình! — Đức Sinh, đứng ngốc ở đó làm gì, còn không mau truyền ngự y cho Thái Tử!”
“Dạ, dạ.” Đức Sinh vội nói.
“Không cần, một chút vết thương nhỏ này không tính là cái gì.” Lý Ức đứng lên nói: “Nếu như phụ hoàng không có phân phó gì khác, nhi thần xin lui xuống trước.”
“Đứng lại! Ai nói không có!” Sùng Nguyên Đế quát lên: “Qua hai ngày, nữ nhi của cô mẫu ngươi Phất Dương Trưởng Công Chúa là Thịnh Huy quận chúa gả cho đệ đệ Liễu Thần, ngươi liền thay trẫm đi một chuyến, uống rượu mừng.”
Lý Ức nhíu mi: “Tâm tư nhi thần, phụ hoàng đều đã hiểu, cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện ra.”
“Trẫm liền càng muốn làm người ác!” Sùng Nguyên Đế cười lạnh: “Cút đi, đừng ở chỗ này ngại trẫm mắt!”
“Bệ hạ bớt giận.” sau khi Lý Ức đi, Đức Sinh vội vàng khom người tiến lên, từ trên ghế đỡ Sùng Nguyên Đế.
“Đức Sinh à,” Sùng Nguyên Đế than thở: “Trẫm >> đỡ cả đời, già rồi hiếm khi yêu thương một người, giờ tự nhiên cho trẫm một nan đề.”
“Thái tử điện hạ rốt cuộc trẻ tuổi..” Đức Sinh cười làm lành nói.
“Trẫm chưa từng nói nó,” Sùng Nguyên Đế khinh thường nói: “Nó không da không mặt, có cái gì tốt để yêu thương! Trẫm nói là Phương thị.”
“Phương nương nương hiền thục nhân hậu, lão nô xin nói vượt qua khuôn phép, chính là lão nô, cũng yêu nhân tài như quý nương nương.” Đức Sinh châm chước nói.
“Nàng có công với trẫm, có công với xã tắc.” Sùng Nguyên Đế nâng trán: “Giờ xử lý hai người bọn họ sao mới tốt đây, trẫm lo âu nhiều buổi tối ngủ không ngon giấc rồi..”
Sau khi rời khỏi tẩm điện Hoàng Đế, Lý Ức vội vã quay về Đông cung — hiện tại và trước kia không giống nhau nữa, giờ chỉ mới gần nửa ngày không thấy được nàng, liền muốn phát điên rồi!
Bước vào Chương Hoa điện, liếc mắt thấy Phương Cẩm An đang ôm Tiểu Sư Tử sững sờ.
Là một con mèo con, Tiểu Sư Tử tuy rất thích được vuốt ve. Thế nhưng liên tiếp bị vuốt ve mấy canh giờ thì không thích nổi nữa đâu. Lông tiểu Sư Tử bị sờ đến rụng lôn, Meow~Tiểu Sư Tử chỉ muốn chạy tự do chạy nhảy, Meow~
Thế nhưng Tiểu Sư Tử là mèo con có hiểu biết, nó có thể phát giác được, tâm tình chủ nhân hình như không tốt, bởi vậy đành phải nhẫn nại tính tình làm bạn với chủ nhân.
“Buồn quá không buồn ngủ luôn.” Tạ Tụ nghênh đón Lý Ức, nhỏ giọng nói với hắn.
“Buồn cái gì.” Lý Ức phất tay ra hiệu nàng và đám cung nhân lui ra.
Hắn tùy tiện đi đến bên người Phương Cẩm An ngồi xuống, khẽ vươn tay ôm người vào lòng.
Phương Cẩm An tay run một cái, quẳng Tiểu Sư Tử ra ngoài. “Tiểu Ức!” Nàng vội vàng đẩy hắn. Rồi lại nhìn thấy vết thương trên trán hắn: “Đây là có chuyện gì?”
“Bệ hạ đánh.” Lý Ức ủ rũ cuối đầu nói: “Ông ấy ghét bỏ ta.”
“Sao lại như thế.” Phương Cẩm An nói: “Đệ thả ta ra, ta lấy thuốc thoa lên cho đệ.”
“Không cần.” Lý Ức ôm nàng không buông tay: “Đại sư huynh đừng ghét bỏ ta là được rồi.”
“Ta như thế nào?” Phương Cẩm An sờ sờ đầu hắn nói.
“Nhìn bộ dạng sầu não uất ức của Đại sư huynh, ta còn tưởng rằng Đại sư huynh ở bởi vì chuyện tối ngày hôm qua trách ta, ghét bỏ ta.” Lý Ức chán nản nói.
“Ta, ta không có, ta không phải là..” Phương Cẩm An lúng ta lúng túng nói.
“Vậy là đang phiền não chuyện gì?” Lý Ức cầm chặt tay của nàng hỏi.
“Là đang nghĩ, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ..” Phương Cẩm An giãy giụa, muốn rời khỏi ngực của hắn.
Lý Ức quay người nghiêng về phía trước chống lên trán của nàng: “Kế tiếp? Kế tiếp huynh đệ sẽ cho nàng khoái hoạt sung sướng?”
Phương Cẩm An lại là bộ dạng kinh hách: Trước mắt, người nói ra lời này, thật vẫn là tiểu sư đệ thuần khiết thánh thiện của nàng sao? “Tiểu Ức, chớ giễu cợt ta.” Hồi lâu nàng mới hồi phục tinh thần lại: “Đệ trước thả ta ra, như vậy còn thể thống gì..”
“Dù sao chúng ta cũng “Thân mật” như vậy rồi, “Lý Ức dứt khoát ôm nàng lên trên đùi:” Còn muốn thể thống cái gì nữa. “
Phương Cẩm An nghe xong lời này, cả người càng không khỏe:” Tiểu Ức, đệ nếu là như vậy, sư huynh, sư huynh chỉ có thể lập tức xuất cung rời xa đệ thôi. “
” Lại còn nói không có ghét bỏ ta! “Lý Ức lập tức phản bác.
Phương Cẩm An cảm thấy mình dường như lọt vào bên trong hầm hắn đào:” Trong lòng đệ hiểu, đây không phải là là một chuyện. “
Lý Ức thở dài, càng đáng thương nói:” Ta hiểu, nàng là đang giận ta bất kính nàng — thật ra không phải ta có chủ tâm bất kính nàng, nàng cũng phải vì ta suy nghĩ chứ! Nàng biết ta mà, ta có chút bướng bỉnh. Cũng tỷ như, năm ấy nàng đưa cho ta thanh kiếm kia, sau khi ta dùng kiếm kia, sẽ không muốn dùng những thứ khác. Hiện tại cũng giống như vậy, sau khi cùng sư huynh nàng “Thân mật “, ta cũng không thể cùng những nữ nhân khác làm chuyện như vậy nữa.”
“…”
Phương Cẩm An run một cái: Tiểu tử này toàn cơ bắp..
“Đệ, đệ nói đùa cái gì đó.” Phương Cẩm An miễn cưỡng trấn định nói: “Đệ cũng nên nạp phi đi. Đệ tuổi cũng không nhỏ.”
“Vậy à.” Lý Ức mặt mày ủ rũ nói: “Cho nên, nếu là chuyện tốt Đại sư huynh nàng làm, nàng phải giúp ta nghĩ biện pháp — không thể bỏ đi, chuyện phiền não liền ném cho một mình huynh đệ ta!”
“Không phải, Tiểu Ức ta cảm thấy đệ có thể khắc phục..” Phương Cẩm An yếu ớt nói.
Lý Ức lắc đầu: “Hiện tại trong đầu ta đều là tình hình ta và nàng thân mật, căn bản không thể với những nữ nhân khác.”
Ông trời ơi, Phương Cẩm An che mặt: “Vậy thì, đừng nghĩ.”
“Căn bản không nhịn được.” Lý Ức dán vào bên tai nàng nói: “Dù sao ta lớn tuổi như vậy rồi, mới nếm thử tư vị nữ nhân, làm sao có thể không nghĩ.. Đại sư huynh, nàng không thể mặc kệ ta..”
Hắn nói xong, duỗi lưỡi thè lưỡi ra liếm vành tai Phương Cẩm An một cái.
Khuôn mặt Phương Cẩm An lập tức nóng bừng.
“Tiểu Ức, đệ đứng đắn một chút cho ta.” Phương Cẩm An cố gắng kéo căng khuôn mặt: “Ta với đệ tuyệt đối không có khả năng tiếp tục như vậy, như vậy sẽ làm xấu thanh danh của đệ..”
“Hà tất quan tâm những phàm nhân tầm thường kia nghĩ như thế nào, chung quy chúng ta không thẹn với lương tâm là được!” Lý Ức xoa xoa khuôn mặt của nàng: “Đây là lúc trước ở Bắc Cương nàng dạy ta.”
Không thẹn với lương tâm.. Sao có thể không thẹn với lương tâm! Nàng dạy đứa nhỏ này hư thành bộ dáng như vậy rồi, nàng sao có thể không thẹn với lương tâm! Bất quá hắn ngược lại không có làm gì sai, thật sự là hắn là không thẹn với lương tâm.. trong đầu Phương Cẩm An nhất thời có chút hỗn loạn.
Lý Ức nhìn, nhân cơ hội ở trên môi nàng mím một cái.