Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa

Chương 3: Hồng Y ngày trước (1)


Đọc truyện Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa – Chương 3: Hồng Y ngày trước (1)

“Lương đệ, Lương đệ?” Là ai đang gọi nàng? “Thái tử điện hạ đã đến.”

Tạ Tụ vội vàng xoay người, quả nhiên thấy thái tử điện hạ thái độ nhàn nhã, chậm rãi mà đến.

Khóe miệng nhịn không được nhếch lên, nàng vội vàng nghênh đón hắn: “Cung nghênh Điện hạ.”

Lý Mẫn đưa tay ngăn trở hạ bái hành lễ của nàng: “Đã nói rồi, chỉ có ta và ngươi không cần giữ lễ tiết.”

Ngay cả vị hôn phu người nhà bình thường, cũng không ôn nhu săn sóc được như hắn, huống chi thân phận của hắn cao quý như thế, dung mạo tuấn mỹ như thế.

Tạ Tụ thật sự cảm thấy mình là may mắn ba đời.

Một chút mùi rượu say dào dạt trong không khí, Tạ Tụ ngẩng đầu nhìn, trong ánh mắt trong trẻo của Lý Mẫn thêm vài phần mông lung. Đúng rồi, hắn mới vừa dự tiệc từ chỗ bệ hạ trở về. “Điện hạ uống rượu sao? Nô tì đi ngâm trà đậm giải rượu cho Điện hạ nhé.” Tạ Tụ hỏi.

Lý Mẫn lắc đầu, chỉ xoay người lại vẫy tay ra hiệu Tiểu Hoàng Môn sau lưng tiến lên: “Ta gọi người làm cho ngươi bộ quần áo, ngươi mặc thử xem.”

Tạ Tụ vui mừng nhìn lại, đó là một bộ cẩm y đỏ thẫm. Vừa nhìn là kiểu dáng đơn giản, nhìn kỹ, trên áo dùng sợi tơ tinh tế cùng màu thêu hoa văn Bách Điểu Triêu Phượng, tinh xảo vô cùng. Tạ Tụ nhất thời vừa vui mừng vừa ngạc nhiên: “Điện hạ, với thân phận của nô tì, không thể mặc màu đỏtươi, càng không thể dùng hình dáng hoa văn Phượng Hoàng..”

“Ta nói ngươi mặc thì cứ mặc đi.” Lý Mẫn vuốt mũi nàng, giữa hai hàng lông mày là nhu tình như nước: “Mặc vào cho ta xem một chút.”

Trong lòng nàng dâng lên ngọt ngào vô biên. Lúc thay bộ hồng y này, nhìn dưới ánh đèn, phảng phất như là khoác giá y, trong lúc nhất thời, tiếc nuối vì không thể dùng thân phận chính thất gả cho Lý Mẫn cũng ít thêm vài phần.

Lý Mẫn nhìn thấy bộ dáng nàng như vậy, ánh mắt lưu luyến càng thêm mê ly.

Hắn kéo nàng vào lòng, đưa tay gỡ châu ngọc trên đầu nàng.

“Điện hạ?” Tạ Tụ khó hiểu.

“Loại vàng bạc tục vật này, không xứng với nhan sắc rực rỡ này.” Hắn nói.

Nhất thời thoa cài tóc của nàng được tháo hết, tóc đen như thác nước chảy, hắn mới chịu dừng tay.

“Thật đẹp.” Lý Mẫn vuốt ve tóc nàng, si ngốc nói.

Bỗng nhiên hắn bồng nàng lên.

Cũng không phải đi vào nội thất, mà là đi đến trong viện.


Đương đầu xuân, trong viện một gốc hoa lê đang nở rộ, người đứng dưới tàng cây ngửa đầu nhìn lên, phảng phất giống như tuyết rơi đầy trời.

“Đây là ta gọi người từ ngoài cung dời vào. Trung Nguyên không thể so với Bắc Cương, cây lê lớn như vậy, ngược lại là tìm một hồi lâu.” Lý Mẫn tự lẩm bẩm.

“Điện hạ thích hoa lê sao?” Tạ Tụ hỏi hắn.

Lý Mẫn không đáp, hỏi lại nàng: “Ngươi biết múa kiếm không?”

“Múa kiếm?” Tạ Tụ hơi kinh ngạc: “Cũng không biết..”

“Không sao, ta tới dạy ngươi.” Lý Mẫn cười cười, trong mắt có ngàn vạn ngôi sao dày đặc sáng lên.

Uyên ương bảo kiếm, sấm chớp thanh quang, hoa dưới ánh trăng, người múa thành đôi.

“Ngươi có nhớ, khi đó? Ta luôn nghĩ, ngươi nên mặc áo đỏ, mới tốt.” lúc ý loạn tình mê, Lý Mẫn nằm sấp bên tai nàng nói.

Khi nào? Tạ Tụ không rõ. Thế nhưng chợt bờ môi Lý Mẫn rơi xuống, Tạ Tụ không rảnh đi phân biệt ý tứ của lời này.

* * *

“Lương đệ, Lương đệ? Người lại gặp ác mộng sao?” Lại có người gọi nàng.

Tạ Tụ từ từ mở mắt, trong lúc nhất thời lại không phân rõ đêm nay là đêm nào? Trang Chu mộng điệp, hoặc là Điệp Mộng Trang Chu. Khóe mắt một giọt nước mắt lạnh như băng chảy xuống.

Ánh mắt chậm rãi rơi đến bộ quần áo đỏ để bên cạnh. Một hồi lâu mới nhớ tới, trước khi thiêm thiếp, nàng đang tự tay may bộ quần áo này.

Mà ôn nhu lưu luyến của Lý Mẫn, đã là chuyện kiếp trước.

Hơn nữa ôn nhu lưu luyến này, chưa từng dành cho nàng! Tạ Tụ ngổn ngang trăm mối nắm chặt bộ hồng y.

Lăng Ba nhìn theo ánh mắt nàng, nghĩ đến một chuyện, vội nói: “Sợi tơ màu trắng Lương đệ dặn dò chúng ta đi tìm, đã tìm được.” Nói xong đưa sợi tơ cho Tạ Tụ nhìn: “Rất trắng, tìm tầm mười loại, Lương Đễ thấy loại nào được?”

Tạ Tụ đưa tay lướt nhẹ qua luồng tơ này: “Ngươi cảm thấy, loại nào thêu hoa lê thì phù hợp?”

“Nếu là hoa lê, nô tài thấy cái này được..”

Nhất thời chọn xong sợi tơ, Lăng Ba do dự hỏi Tạ Tụ: “Lương đệ làm quần áo này, là muốn tặng cho Thái Tử Phi nương nương sao?”


Tạ Tụ mỉm cười: “Tất nhiên rồi, màu sắc này, chỉ có nàng mới có thể dùng.”

“Cô nương, người lại làm cho nô tài hồ đồ rồi!” Lăng Ba nhìn bốn bề vắng lặng, tới gần Tạ Tụ, thấp giọng nói: “Từ lúc người đi vào Đông cung này, cũng không ra sức trên người Thái Tử, cả ngày lượn vòng quanh Thái Tử Phi! Mấy ngày trước đây ngày ngày tặng bánh ngọt, hai ngày này lại hao tâm tổn sức tốn lực làm bộ quần áo này. Nếu nói là Thái Tử Phi là một chủ mẫu nghiêm túc cũng thôi đi, hoàn cảnh trước mắt của nàng ấy, không nói Tôn tiệp dư quản lý việc vặt ở Đông cung này, chính là ngay cả người mới tiến cung cũng không sánh nổi a, người đây rốt cuộc là tính toán gì?”

“Ngươi chỉ để ý làm tốt chuyện của mình ngươi là được.” Tạ Tụ cười nói.

“Ta từ nhỏ đi theo cô nương lớn lên, trong lòng chỉ có cô nương.” Lăng Ba ủy khuất nói: “Tần Lương đệ tiến cung cùng ngày với người ngày ngày thừa sủng, danh tiếng vô song, người thì sao, thái tử điện hạ còn không có coi trọng người..”

“Nếu như ngươi cảm thấy chỗ Tần Lương đệ tốt, ta liền cầu nhân tình của nàng, đưa ngươi cho nàng, được không? Chung quy lúc ở ngoài cung ta có quen biết với Tần Duyên Tú, tính tình của nàng ta cũng tốt.” Trên khuôn mặt Tạ Tụ nhìn không ra vui buồn, nhưng lời nói làm Lăng Ba bị hù không nhẹ: “Cô nương, cầu cô nương đừng nói lời như vậy, nô tài còn không phải toàn tâm toàn ý vì muốn tốt cho ngài..”

Đuổi Lăng Ba, Tạ Tụ xỏ chỉ thêu hoa lê.

Ta tính toán cái gì?

Tạ Tụ oán hận một châm đâm qua lớp vải dày.

Tự nhiên là muốn xé rách bình tĩnh che lấp xã giao có lệ này, khiến bị chán ghét sớm một chút, nếu có tổn thương thì tổn thương sớm một chút!

Trong Chương Hoa cung.

“Cô cô.” cung nữ Nguyệt Linh dưới hành lang gấp khúc thấp giọng báo chuyện quan trọng với Vân Kiến: “Túc Vương điện hạ tặng hai sọt nho cho Đông cung, nói là từ Đại Nguyệt quốc Tây Vực ngàn dặm xa xôi chở tới đây, không giống nho bình thường. Tôn Tiệp dư chỉ thị phân cho các vị phu nhân, nhưng lại không đưa tới Chương Hoa điện chúng ta..”

“Mà thôi, cũng không phải chuyện lần đầu, Thái Tử Phi nương nương cũng sẽ không để ý.” Vân Kiến trước sau như một dàn xếp ổn thỏa.

Nguyệt Linh vẫn tức giận bất bình: “Thật ra Tôn tiệp dư bất quá là không để bụng mà thôi, đều là Vương cô cô trong điện nàng ta giở trò xấu! Ta nghe tiểu nha đầu Văn Tử trong phòng nàng ta nói, nàng ta vụng trộm giữ lại thật nhiều, chính là Văn Tử, cũng được nhờ ăn một nửa chùm.”

“Ngươi chính là không có hưởng được chút gì nên tức giận đúng không?” Vân Kiến dùng quạt tròn trong tay vỗ nhè nhẹ lên trán Nguyệt Linh: “Nên làm gì thì làm đi, đừng cả ngày liền nhìn chằm chằm vào một miếng ăn, tiền đồ chút!”

Ở chỗ này có thể có cái tiền đồ gì! Nguyệt Linh thì thầm trong lòng, qua loa hành lễ, bĩu môi xoay người lại.

“Đợi một chút!” Vân Kiến lại kêu nàng ta lại: “Ta bỗng nhiên nhớ tới, loáng thoáng Thái Tử Phi nương nương nhắc qua, lúc còn ở nhà, nàng thường ăn nho Đại Nguyệt quốc này, từ sau khi gả đến đây thì chưa lần nào được ăn, có chút tưởng niệm.. Ngươi quản miệng cho thật chặt, chuyện này một câu nửa chữ cũng không được nhắc trước mặt nương nương!”

“Cô cô!” Nguyệt Linh dậm chân.

“Hậu cung cao thấp không ai coi trọng nàng, cho dù nói cũng không có tác dụng gì, bất quá là làm nàng tức giận thôi, chọc tức phát bệnh, vẫn là ta và ngươi vất vả.” Vân Kiến nói: “Ngươi nghĩ lại đi, hoa quả lạnh như vậy, nàng ăn nhất định là sẽ thượng thổ hạ tả, vẫn là giày vò chúng ta thôi. Cho nên cuối cùng đừng cho nàng biết chuyện này thì tốt hơn.”


“Các cô cô đang nói gì đấy?” Bỗng nhiên một thanh âm vang lên, Vân Kiến và Nguyệt Linh quay đầu nhìn lại, Tạ Tụ mang theo người từng bước đi đến.

“Lương đệ tới rồi.” Hai người vội che đậy, đứng dậy nghênh đón Tạ Tụ.

“A, Tạ Tụ đã tới rồi?” Trong nội thất, Phương Cẩm An bị đánh thức từ trong giấc mộng, mang theo hai phần bực bội mà rời giường.

Nhưng nghĩ đến Tạ Tụ mấy ngày nay mang bánh ngọt mỹ vị tới đây, trong lòng Phương Cẩm An không khỏi có chút vui mừng, liền đè ép bực bội này rời giường. Đứng dậy túm đầu tóc hai cái liền đung đưa đi ra ngoài phòng, bước chân so với ngày xưa nhẹ nhàng hơn một chút.

“Ngươi tới rồi.” Nàng cười nhìn Tạ Tụ, nhưng ánh mắt lại rơi trên hộp cơm Tạ Tụ mang tới: “Hôm nay lại làm món ngon gì cho ta đó? Bánh hạt dẻ ngày hôm qua ngươi cho ta đã ăn sạch hết rồi.”

Ăn tới no. Nguyệt Linh âm thầm trợn mắt trừng một cái.

“Hôm nay chỗ Tôn tiệp dư đưa tới ít nho, nói là sản vật của giống cây quý trọng từ Tây Vực Đại Nguyệt quốc, ta nếm thấy ngon hơn so với bình thường chúng ta hay ăn, cho nên cầm chút ít đến kính dâng cho nương nương.” Tạ Tụ cười mở hộp cơm ra.

Vân Kiến và Nguyệt Linh đứng hầu một bên bất đắc dĩ liếc nhau: Cuối cùng cũng tránh không khỏi mà.

Phương Cẩm An ló đầu nhìn, lập tức đôi mắt trợn tròn, vẻ mặt cực kỳ kích động.

Vân Kiến và Nguyệt Linh lại bất đắc dĩ: Chỉ là một chút đồ ăn mà thôi, mặc dù Lý thị Thiên gia bạc đãi nàng, cũng không có bạc đãi thành như vậy đi..

“AA. A. A, vậy mà là túy kim hương!” Phương Cẩm An kinh hô.

“Cái gì?” Tạ Tụ không rõ.

“Nho này gọi là túy kim hương.” Phương Cẩm An nhặt một hạt lên nhìn xem, không kịp chờ đợi nhét vào trong miệng: “AA. A. A, thật sự là túy kim hương chánh tông!”

“Nho Tây Vực, là tốt nhất Đại Nguyệt quốc, mà túy kim hương, lại là cực phẩm bên trong cực phẩm.” Nàng vừa nhai vừa hàm hàm hồ hồ nói: “Sản lượng cũng cực nhỏ, phải cống cho Quốc vương bọn họ, bình thường người ngoài không thấy được.. Khi đó nhà của chúng ta và Đại Nguyệt quốc có lui tới, Quốc vương bọn họ tặng qua chúng ta. Thật hoài niệm a, rất lâu không được ăn rồi!”

Nàng ăn xong nói xong, nhất thời bỗng nhiên an tĩnh lại. Tạ Tụ nhìn kỹ, khóe mắt nàng dường như hiện lệ quang.

“Nương nương, thế nhưng là nhớ nhà rồi ạ?” Tạ Tụ thấp giọng hỏi.

“Không có.” Phương Cẩm An lau lau cái mũi: “Cho tới bây giờ cũng không có, một chút cũng không có.”

“Vậy thì.. Nương nương lại ăn nhiều một chút.” Tạ Tụ lại nói.

Phương Cẩm An liền cúi đầu, miệng không ngừng, không bao lâu hơn phân nửa chùm nho liền không còn. Dáng vẻ nàng cũng là ưu nhã, nhưng ăn quá nhanh, tránh không được trên tay ngoài miệng đều dính nước nho. Tạ Tụ xưa nay rất thích sạch sẽ, trước mắt có một chút bẩn đều không chịu được, ở đâu chịu được dáng vẻ như vậy, theo bản năng liền đưa khăn trong tay tới.

Nhưng không nghĩ, Phương Cẩm An lại cúi đầu, bại hoại quệt miệng lên khăn của nàng– Tạ Tụ cảm giác cả người mình đều không ổn rồi, đây là điệu bộ gì thế này!

Dù sao Phương Cẩm An rốt cuộc cũng nhận lấy khăn — khăn sạch sẽ lập tức bị nàng bóp không còn hình dáng. Phương Cẩm An lúc này mới ý thức được: “A, ngươi cũng ăn, ngươi cũng ăn đi. Đoán chừng đưa cho ngươi cũng chỉ có ngần ấy, ngươi đem tới toàn bộ đó hả?”


“Không sao. Nô tì cũng không thích ăn cái này lắm.” Tạ Tụ đoan trang chối từ.

Nhưng mà Phương Cẩm An vươn tay nắm nho đưa đến bên miệng nàng: “Đến, mở miệng.”

Tạ Tụ lại càng hoảng sợ, ta và ngươi không quen, hơn nữa ta chán ghét ngươi.. Mặt khác trên tay của ngươi tất cả đều là nước nho a, cũng không thấy ngại khi đút người khác ăn à.. Nhưng mà trên mặt còn phải chống đỡ cười: “Đa tạ nương nương khen thưởng, nô tì..” Một câu hình thức chưa kịp nói xong, đã bị Phương Cẩm An nhét vào trong miệng.

Quả nho to như vậy, tiểu thư khuê các nhà ai sẽ một hơi toàn bộ nhét vào trong miệng chứ, dáng vẻ cực kỳ bất nhã được không nào.. Tạ Tụ vội vàng lấy khăn tay che miệng — nhưng mà khăn tay đã cho Phương Cẩm An rồi. Phương Cẩm An nhìn ra nàng muốn dùng, vội trả về cho nàng. Tạ Tụ nhìn chằm chằm vào cái khăn này, nhận cũng không được mà không nhận cũng không được: Cái khăn bị ngươi làm bẩn như vậy, ai muốn dùng chứ! Nhưng mà Phương Cẩm An là người bề trên, nàng không thể không nhận.

Cuối cùng nàng nhịn, nhận khăn không lên tiếng ném qua một bên, trong lòng oán hận cố gắng nhai quả nho này.

“Ăn một quả nữa nè.” Phương Cẩm An còn muốn đút nàng.

“Nô tì tự mình ăn ạ.” Tạ Tụ nào dám đồng ý.

“Không cần khách khí không cần khách khí,” Phương Cẩm An vẫy vẫy tay, thái độ phóng khoáng: “Hiếm khi ngươi thuận mắt như vậy, ta liền cho phép ngươi không cần cùng ta mò mẫm khách khí. Đến, mở miệng nào.”

Dù sao cũng là xuất thân bất phàm như vậy, trong thanh âm có uy nghi không cho cự tuyệt. Tạ Tụ lại chống đỡ không nổi, chỉ có thể lại mở miệng ăn.

Thật vất vả ăn hết đống nho, Tạ Tụ cảm thấy dạ dày mình hết chịu nổi rồi.

Nhưng mà Phương Cẩm An còn chưa đã ngứa. “Hết nồi hả, còn muốn ăn..” Nàng xoa dạ dày mình nói.

“Loại quả lạnh này nương nương thể cốt không tốt, vẫn ăn ít thì tốt hơn.” Tạ Tụ cau mày nói — Ài, ta làm gì mà phải khuyên nàng nha..

“Không có biện pháp, ngươi không biết..” Phương Cẩm An nói nửa câu, bất đắc dĩ cười.

“Đúng rồi, ngày hôm nay, còn có một chuyện nô ti muốn cầu nương nương.” Tạ Tụ nhớ tới chính sự.

Bên kia Vân Kiến và Nguyệt Linh lại liếc nhau, bĩu môi: Quả nhiên là có mưu đồ muốn mưu cầu gì đó, rốt cuộc lộ ra cái đuôi hồ ly. Nhưng ngươi cầu nàng một phế nhân như vậy, thật sự là vái sai miếu.

“Chuyện gì? Ngươi nói thử xem.” Nhưng mà Phương Cẩm An ngược lại mảy may không có cảm thấy, sảng khoái nói.

Tạ Tụ ngồi nghiêm chỉnh, trước xá một cái, mới nói: “Án theo lệ cũ trong cung, ta và Tần Lương đệ mới vào Đông cung, từng người nên tự mở tiệc trà, mở tiệc chiêu đãi nương nương và các vị phu nhân. Tiệc trà của Tần Lương đệ là vào bốn ngày sau, ta nghe nói chuẩn bị vô cùng tinh xảo. Tiệc trà của ta, chuẩn bị không suôn sẻ, rất nhiều đồ vật mong muốn nội phủ đều nói không có.. Ta nghĩ, nếu nương nương đến lúc đó có thể đến tiệc trà, đó chính là tiệc trà ta chuẩn bị thô tục đơn sơ, các vị phu nhân nhìn phân thượng nương nương, có lẽ cũng sẽ không so đo cùng ta.”

“Ta hiểu rồi.” Phương Cẩm An di chuyển thân thể, đổi lại tư thế ngồi: “Hiện nay Đông cung các nơi đều gấp gáp đi phục tùng Tần Duyên Tú được sủng ái, không người nào để ý ngươi đúng không? A, nhưng nếu ta tham dự tiệc trà của ngươi, đoán chừng cũng không có người nào bán nhân tình cho chúng ta đâu– trái lại, sợ là sẽ đập phá quán ngươi nữa đó.”

“Thế này.. nương nương ngài sao lại nói vậy. Nếu như nương nương không chịu, nô tì, nô tì thật không biết phải làm gì cho phải.” Tạ Tụ cau mày nói.

“Mà thôi, ai kêu ta ăn nhiều đồ của ngươi như vậy, nếu như ngươi cố ý muốn ta đi, ta liền đi thôi.” Phương Cẩm An lại nói.

“Đa tạ nương nương!” Tạ Tụ mừng rỡ.

“Nàng rốt cuộc muốn như thế nào?” Tạ Tụ đi rồi, Phương Cẩm An nâng má nói thầm: “Thôi, dù sao cũng buồn muốn chết, liền đi xem thôi, nàng một tiểu nữ tử như vậy có thể làm ra cái gì.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.