Bổn Cô Nương Ế Thì Sao Hả Con Quạ Hội Trưởng ?

Chương 6.1: Ám Sát


Bạn đang đọc Bổn Cô Nương Ế Thì Sao Hả Con Quạ Hội Trưởng ?: Chương 6.1: Ám Sát

Linh Sở Nhi? Linh Sở Nhi? Con bé này chắc cũng k phải dạng vừa đâu nên 3 nhà trưởng mới ghét nó đến vậy! Ai chà chà, k biết nó là loại yêu gì nhỉ?… cô mông lung suy nghĩ trong khi Thiên Tiên, Ly Hy và Thủy Hàm vẫn đưa ra những ánh mắt cún con cầu xin lấp la lấp lánh! Cô bắt đầu khá rối, đứng giữa việc sẽ bình bình yên yên mà sống qua ngày như người vô hình ở đây hay là việc lao vào cuộc đấu tranh khắc nghiệt để có cơ may trở về này. Cô nghiêng đầu, lờ đi ánh mắt của Thủy àm đang nhìn mình chăm chú mà tiến đến phía cửa sổ có rèm trắng trong căn phòng của nhà trưởng nhà Tím. Vân vê cái rèm, cô hỏi, sự do dự hiện lên trong ánh mắt
-Thủy Hàm, em có tấm ảnh nào của cô ả k? Chị muốn xem 1 tí!
Cô chỉ nhìn thấy 1 cái gật đầu của cô gái nhền nhện tóc đen tím rồi ngay sau đó, Thủy Hàm vung tay nhẹ nhàng về phía quyển kỷ yếu của trường trên giá sách, 1 làn tơ nhện trắng muốt phóng ra từ kẽ ngón tay của cô, bám lấy cuốn sách rồi rút trở về tay của chủ nhân nó. Ly Hy mở cuốn sách ra, lật lật tìm thì Thiên Tiên lên tiếng
-Cưng à, trang 52 đấy!- cô nàng tinh linh tộc vén cái mái dài của mình sang 1 bên
-Ah, cảm ơn cậu nhá! Cậu biết tớ k nhớ tốt mà. Hì hì- Ly Hy cười hề hề rồi giao cuốn sách cho cô
-Ồ, ra là cô gái náy Trông cũng xinh phết đó chứ?!- cô gật gù cảm thán -Hử? Con bé này là Xà thủy yêu à?- ánh mắt nâu lóe lên những tia nguy hiểm
-Vâng ạ! Nó là cháu của trưởng tộc, người thừa kế tương lai- Thủy Hàm khinh bỉ đảo tròn mắt
-Đc thôi! Xà thủy tộc, tao sẽ diệt mối hận này 1 lần và mãi mãi- cô cười lạnh, ánh mắt bất giác ánh lên nhưng tia máu làm Ly Hy, Thiên Tiên và Thủy Hàm khe khẽ run sợ mà hỏi
-Chị à, có chuyện gì vs Xà Thủy tộc ạ?- Ly Hy gượng gạo hỏi
C6o k nói gì, trên khóe môi chỉ nhếch lên lạnh lùng, 1 vẻ đáng sợ nhưng k kém phần diễm lệ hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp. giọng nói trở nên lạnh lẽo, sắc lạnh mà trả lời, ánh mắt hưng phấn hướng ra ngoài cửa sổ
-Ông của cô ta, Linh Hữu Tà, đã có 1 món nợ khá sâu nặng vs ta! Và lần này, cả nợ ông lẫn nợ cháu, ta sẽ bắt hắn trả vốn lẫn lời

-Này, Anh Anh! Em đã xong chưa? Tiểu Phong Phong bị gái bu đến sắp chết rồi đây này~!- từ bên ngoài, Thiếu Kỳ ló cái đầu bạch kim của cậu ta vào nói, trong khóe miệng còn in đậm ý cười
-Tớ đã bảo cậu là đừng có gọi cá tên xấu hổ kia nữa!- hắn bực bội đập thằng bạn rồi đi vào
Thản nhiên ngồi xuốn cái sofa, uống luôn cả tách trà của cô trong ánh mắt chuyện-thường-ở-huyện của 3 nàng nhà trưởng, hắn đánh ánh mắt sang cô đang đọc chăm chú những ghi chép về con ả Linh Sở Nhi. Thoắt 1 cái, chiếc bóng cao lớn của hăn đã đến bên cạnh hình dáng nhỏ bé của cô. Ghé đầu sát vào đôi vai bé nhỏ, giọng nói đầy quyến rũ và nam tính vang lên
-Cưng đang làm gì thế?- từng hơi thở nóng hổi phả vào vành tai của cô
-Ah…~ Tôi đang xem về đối thủ của mình! -cô khẽ rùng mình, khuôn mặt vẫn phiếm hồng xinh đẹp -Tiểu Phong Phong, tôi muốn trở thành nhà trưởng khu D
-Hử? Sao cưng lại muốn thế?- hắn nghiêng đầu, ngay sau đó lại đánh tay cái bốp như hiểu đc sự tình -À, cưng muốn trở thành nhà trưởng để xứng vs anh! Thương quá đi mất- hắn ôm chầm lấy nó
-Này thì xứng, này thì cưng!- cô quay lại, cuốn kỷ yếu tho lực tay cực mạnh phóng 1 cú cực chuẩn vào cái bản mặt vẫn còn đang ATSM của Hàn Phong
3 nàng nhà trưởng k nói gì, chỉ im lặng nhìn nhau mỉm cười gian tà. Họ vui vẻ vừa uống trà, ăn bánh, vừa xem cô nàng M dày xéo 1 tên siêu S dưới bàn chân xinh đẹp của mình. Cả 3, k ai nói ai nhưng họ đều có chung 1 ý nghĩ, “Ai dà, oan gia nha! Nhưng mà, Hàn Phong, cậu đổ bà chị xinh đẹp này rồi!!~”
.
.

Phòng 002, khu D ——
1 cô gái, xinh đẹp, kiều diễm nhưng chất chứa bên trong sự xinh đẹp ấy, là đầy những mưu mô, toan tính! Cây dao nhỏ trong tay cô gái xoay mấy vòng rồi vút 1 tiếng xé gió lao đến bức ảnh vừa mới đc người đem đến. Trong ảnh là 1 cô gái xinh đẹp vs mái tóc nhuộm màu rêu và đen, đôi mắt nâu tĩnh lặng ánh lên những tia xanh ngọc tuyệt đẹp, sự cao ngạo và nổi loạn hiện lên rõ nét trong nụ cười. Chất giọng kiêu kỳ cất lên trong k gian tối, ánh mắt đen sâu hướng về 1 cô gái quỳ dưới chân
-Con bé này, là vật cản đường của ta! Ta muốn nó chết
~Người dưới đất cung kính mà gật đầu 1 cái rồi lách ra khỏi cánh cửa nhanh chóng. Gương mặt còn lại vẽ 1 nụ cười quỷ dị, tiếng cười như điên dại vang lên từng đợt 1 cách thích thú. Cô ả rời khỏi chiếc ghế, kéo tấm rèm mà nhìn xuống Lạc Anh đang nói chuyện cùng Hàn Phong, Thiếu Kỳ và Vĩ Văn cùng nụ cười nhẹ trên đôi môi anh đào. Hừ lạn, cô ả kéo tấm rèm lại, tiếng rít của rắn vọng khắp hành lang…
-Mộ Hàn Phong ơi Mộ Hàn Phong! Sớm muộn gì, anh cũng thuộc về em thôi…
.
.
-Này Vĩ Văn, chú thích cô bé Ly Hy à??- cô huých cánh tay vào hông Vĩ Văn đang đỏ mặt sau câu hỏi đánh trúng tim đen
-Tôi… tôi đâu có!- Vĩ Văn hét lên mà đỏ mặt
-Chú chắc chứ? Thế sao có người như 1 tên biến thái gồi hôn hít tấm ảnh kỷ yếu trước lúc ngủ mỗi ngày?- Thiếu Kỳ nhẹ nhàng dọng vào đầu thằng bạn 1 cú đau điếng trong khi tên người sói vẫn ban cho cậu những cái nhìn (hay lườm?) đầy âu yếm

-Để anh kể em nghe nhá, tên đấy đã từng đổ đứ đừ khi cô nàng năm 3 đó nở nụ cười như nắng nói “Cậu có muốn gia nhập CLB thể thao k?”. Ngay sau đó, tên họ Hứa nào đó đã điên cuồng thu thập thông ti về đối tượng và năm lần bảy lượt “xém” tỏ tình…- hắn vui vẻ lấy lòng cô, trong khi cho thằng bạn 1 cú đâm chí mạng
-Xém?…- cô cười cười
-Ừ, xém. Lần nào cậu ấy chuẩn bị tỏ tình thì cũng bị những thành phần nhân tố bên ngoài cản trở- Thiếu Kỳ nhớ lại mà nhịn cười
-Cái đó gọi là thiên địa bất dung, nhân gian bất nhận đấy ku- hắn vỗ vai tên bạn an ủi trong khi khuôn mặt vẫn đang cố nhịn cười
Tội thằng bé! Xem ra có đứa còn thảm hơn mình nha~! Mình ít ra còn dụ đc vài anh đẹp giai vào tròng, còn nhóc này thì đến tỉnh tò cũng k xong… Số chú em đen thật!!, cô nhẫn tâm tự mãn cười trên nỗi đau của Vĩ Văn. Bỗng nhiên, cô nghe 1 tiếng hét và 1 cái bóng lao đến
-Lạc Anh, cẩn thận!!- vs tốc độ thượng thừa của hồ tộc, Thiếu Kỳ nhanh chóng bế lấy cô lách sang 1 bên tránh quả cầu lửa bay vs vận tốc ánh sáng đến
Quả cầu bị đánh trượt thì lao vào thân cây to lớn phía sau 2 người, cái cây bị thiêu trụi mà ngã xuống. 4 người nhìn về hướng của ám khí phát ra, trên nóc nhà của ký túc xá, 1 bóng người mặc đồ đen, phía sau là 9 cái đầu rắn lục đen há rộng miệng thè ra những cái lưỡi đỏ hỏn như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi. Cửu thủ xà? Cô lấy lại bình tĩnh 1 cách nhanh chóng, tập trung tất cả mọi giác quan mà chiếu vào đôi mắt xanh lục của người đứng trên kia, đôi mắt dẵ chuyển thành mắt rắn! Chà chà, sát thủ cơ đấy à? Mới chấp nhận tranh chức nhà trưởng thôi mà đã bị ám sát rồi, may mà có người bảo vệ chứ k cũng bị chiêu Liệt Hỏa Kích đấy đánh thương k nhẹ! Bảo sao chả ai giám giành chức vs con ả Xà Thủy Tộc kia…
-Này cô gái! Ta k thù k oán vs người, hà cớ gì người lại ám sát ta?- cô hướng ánh mắt bình tĩnh đến lạ thường nhìn người 1 thân hắc y đang chuẩn bị cho đợt công kích tiếp theo
-Ngươi k thù k oán vs ta, nhưng ngươi là mối nguy hiểm cho “người đó”!- cô gái mặc hắc phục trả lời, đôi mắt rắn giảo hoạt láo liên
-“Người đó”? Ta chỉ vừa mới đến đây, làm sao có thù oán gì vs người khác? Chỉ họa may là chủ nhân của cô có thù vs bổn cô nương thôi- cô mỉa mai mỉm cười đáng sợ
-Cô…- hắc y nhân tức giận, ngay sau đó, những quả cầu lửa tới tấp nhắm vào cô mà bay tới
Soạt, những cú đá vs lực mạnh từ 1 người sói của Vĩ Văn nhanh nhẹn đánh bật những quả cầu lửa nguy hiểm, Thiếu Kỳ cũng dùng sự nhanh nhẹn của mình, cùng Hàn Phong đánh giáp lá cà vs con ả xà nữ. Nói là 2 người nhưng thực ra Thiếu Kỳ cũng chỉ vờn cô ta cho vui còn toàn bộ những đường đánh đều là do hắn xuất ra… “Mẹ kiếp! Mày dám động vào cô ấy, tao k tha ày!”, hắn nghiến răng giận dữ, những đường đá của hắn càng ngày càng nhắm vào những chỗ nghiệt điểm! Cô ả cũng k phải dạng vừa mà nhanh chóng tránh đòn tấn công của hắn, 9 chiếc đầu vẫn k ngừng phun ra những ngọn lửa đỏ rực

Vụt, rầm. Xúc tu của cô hất 1 cú thật mạnh, thân ảnh xà nữ rơi xuống. Tiếp đất 1 cách chuyên nghiệp, nhưng cũng vừa lúc ấy, cô ả phu ra 1 ngụm máu qua chiếc khăn bịt mặt đen… Cô từ tốn bước tới, theo sau là hắn đang từ từ xếp đôi cánh đen tuyền của mình lại, Thiếu Kỳ vs ánh mắt cảnh giác đang nhăm nhe và Vĩ Văn cùng bộ vuốt và hàm nanh sói gầm gừ. Nâng cằm cô ta lên bằng 1 trong những xúc tu, ánh mắt đã chuyển sang màu đỏ của cô xoáy vào đôi mắt rắn ấy, điềm tĩnh và lạnh lùng
-Ai chà, cô đã ngã rồi. Giờ, hãy cho ta biết, cô muốn gì? Hả cô gái
-Muốn giết thì giết, ta nhất quyết k khai!- con ả ấy vẫn cứng đầu quát
Cô lắc đầu, trên khóe môi bắt đầu nở nụ cười ma quỷ, cô đi xung quanh, như chuột vờn mèo làm cho người đang bị trói bằng những cái bóng ấy! 1 giọt mồ hoi lạnh chảy dài bên thái dương ả ta, cô ghé sát vào vành tai nhỏ bé, thì thầm
-Hãy cho ta biết, thứ quý giá nhất của ngươi là gì?
Ngay sau đó, những xúc tu phóng vụt, ngập thẳng vào ngực xà nữ ấy. Cô ta điên dại gào thét nhưng tuyệt nhiên k 1 ai nghe thấy vì Thiếu Kỳ đã làm phép cắt đứt mọi sự liên lạc của ên trong và bên ngoài! K lâu sau, 1 xúc tu kéo ra quả cầu màu đỏ sáng lờ mờ, mọi người nhìn thấy trong đó là hình 1 chàng trai trẻ đang mỉm cười. Người yêu à? Tốt, ta sẽ cho cô thấy cái giá phải trả khi động vào ta… Cô dùng bàn tay vs những móng vuốt đã dài ra, đen thẳm bóp nát quả cầu. Ngay trước mắt mọi người, quả cầu ấy nư thủy tinh, rơi vỡ loảng xoảng trong tiếng la hét điên cuồng của người bên dưới
-Đừng lo, người đó từ nay sẽ biến mất trong tâm trí mọi người, ngoại trừ ngươi, xà yêu!
Cô mỉm cười hài lòng xoay người bước vào trong, theo sau là 3 chàng trai vẫn còn lạnh người nhìn cô gái đang khóc lóc đến chết đi sống lại ngoài kia… Hắn nhìn cô, hỏi
-Có cần đến vậy k?
-Ta k hại người mà người hại ta, ta nhất định sẽ quét sạch bọn cản đường! K ai đc cái quyền động vào ta và cả những người ta quen biết!
Bây giời, 3 người mới biết đâu là cái “tôi” của cô, cái “tôi” đầy kiêu hãnh và lạnh lùng của 1 vampire cao quý, cái “tôi” của 1 chiến binh! Và họ biết, họ đã gắn kết vs bà chị “lừa tình” này từ cái nhìn đầu tiên, cuộc phiêu lưu chỉ mới bắt đầu…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.