Bổn Cô Nương Ế Thì Sao Hả Con Quạ Hội Trưởng ?

Chương 4.1: Đi Mượn Quần Áo


Bạn đang đọc Bổn Cô Nương Ế Thì Sao Hả Con Quạ Hội Trưởng ?: Chương 4.1: Đi Mượn Quần Áo

-Này, tối nay bổn cô nương sẽ ngủ ở đâu hả?- cô vuốt ve đám xúc tu của mình 1 sủng vật, hất mặt về phía Hàn Phong đang lau khô mái tóc sũng nước của mình
-Ngủ ở đây!- hắn hờ hững chỉ về cái giường
-Ok thôi! Chị đây cũng k ngán gì việc ngủ vs trai đẹp. Nhất là những bé như cưng- cô vuốt má hắn mà cưới nhăn nhở
1s, hắn đơ mặt. 2s, hắn xanh lè. 3s, hắn tráng xác. 4s, hắn đỏ bừng mặt. Cô nhìn biểu cảm của hắn mà cười như nắc nẻ, lần đầu tiên cô có hứng thú vs 1 nhóc nhỏ tuổi như thế! Bình thường đối tượng của cô cũng ít nhất có công danh, sự nghiệp vững chắc như các anh trong nghiên cứu sở. Hay chí ít cũng đc như tên đã “vô tình” đưa cô đến nơi này, chứ k phải là mấy bé cưng mặt búng ra sữa, vẫn còn cắp sách tới trường như hắn! Hắc hắc, coi bộ mình ngày càng biến thái chứ nhở? Cơ mà phải kiềm chế k cho tên nhóc này sờ mó, cũng như mình k đc sàm sỡ nhóc ấy, cô nghiêng đầu suy nghĩ mà k để ý thấy ánh mắt lạ của tên con trai đang nhìn mình.
“Bà chị mặt loli này! Có cần đốn tim người ta vậy k chứ? Mình phải giữ chặt chị ta khỏi những nanh sói của lũ háo sắc hám gái trong trường. Nhất quyết k đc để ai cướp bà, bà chị lừa tình của tôi” hắn gật gù tán thành sự suy xét trong thầm lặng của mình. Cô như 1 con mèo nhỏ, khám phá hết ngõ cùng hóc tận trong tòa tháp bự đến đáng sợ này. Căn tháp có đúng 2 nơi gọi là ở đc, đó là tầng trệt cuối cùng, nơi mà theo sự dò là từ các “bé cưng” của cô thì là Vĩ Văn và Thiếu Kỳ đang ở và nơi thứ 2 k đâu khác chính là nơi cô đang đứng, căn phòng hạng sang dành cho Hội trưởng Hội học sinh Mộ Hàn Phong! Ủa mà khoan, vấn đề hiện tại ở đây là…
-Tiểu Phong Phong dễ thương, ở đây có học sinh nữ nào k?- cô muối mặt mà quay lại hỏi tên vẫn còn đang chìm đắm trong mê cung suy nghĩ kia

-Hử, chi vậy? Cô có chuyện gì à? Mà đừng gọi tôi là dễ thương- hắn cau có khi nghe 2 chữ dễ thương (cơ mà anh ấy k phủ định mình là Tiểu Phong Phong :3)
-Tôi… tôi cần mượn ít đồ- cô lí nhí trong khi vò vò gấu áo thun của mình
-Cô mặc đồ của tôi cũng đc mà! Cần gì tìm tụi nữ yêu đó, thấy tôi là tụi nó đeo như đỉa đấy- hắn chép miệng gạt bỏ ý kiến tìm gái của cô. Áo ngoài hay quần thì còn đc nhưng mà…
-Nhưng mà… nhưng mà- cô đỏ mặt lấp lửng -Nhóc k có…k có
-K có cái vẹo gì? Cái gì bổn công tử cũng có cả!- hắn bực bội chau mày
-Thế chú em có áo ngực k? Có đồ lót nữ k? Có vật dụng cần thiết của phụ nữ k?- mỗi lần kể, cô lại nhấn mạnh càng dữ hơn
Bụp, cái sự già đời k biết xấu hổ của ai kia làm cho tên yêu quạ từ thế chủ động hoàn toàn đã bị nốc ao, cam tâm tình nguyện trở thành phường bị động! Ai da, tên này đúng là quỷ quái thật, nhưng mà chưa qua đc chị đâu bé à, cô hãnh diện hất mặt lên trời. Nghĩ ngợi hồi lâu rồi hắn thản nhiên trước mặt “con gái nhà lành” người ta mà cởi áo thay đồ. Ái giời ôi, hìn kìa, cơ thể chuẩn vãi beep!, cô nhìn k chớp mắt, làm sao nghĩ 1 tên đẹp trai như này là là S chứ? Bất công quá đi ông trời ơi!!!!, cô lắc đầu tội nghiệp cho sự si mê mù quáng của các nàng yêu quái bé nhỏ tự hiến dâng thân mình cho tên k biết xấu hổ này! Mình đúng là có dáng dấp của bậc đi trước, k hề mê trai . (Chị à, chị có chắc là chị k mê chứ?)
Thoát ra khỏi suy nghĩ của mình thì tên ôn thần mặt quạ đó đã thay đồ xong. Bực mình lẩm bẩm, vài câu cảm thán hán nản
-Hứ, chưa kịp thấy gì mà đã…- chị à, k mê trai đây ấy hả? Có 1 sự nghi ngờ nhé!!!!
-Thấy gì? Cô muốn thấy cơ thể tôi đến thế cơ à? Hư hỏng quá đấy nhé- hắn nhanh chóng áp cô vào bức tường bên cạnh cười gian tà, 1 tay đưa lên sờ gò má hồng hào của cô, tay kia chống vào tường làm đỉa tựa

-Thôi nào, buông tôi ra. K là tôi sẽ cắn cậu đấy cậu nhóc- cô cười khổ đẩy tay hắn ra
-Thế thì cô cứ cắn đi. Tôi k phiền đâu, tự nhiên nhé- hắn mỉm cười tà mị rồi kéo cổ chiếc ba lỗ của mình lộ ra cả phần trên ngực mạnh mẽ cùng chiếc xương đòn làm cô mê mẩn
Khẽ đưa tay sờ vào cái cổ cao, nhẹ nhàng, như nâng niu 1 báo vật! Cảm nhận làn da mát rượi của 1 tên con trai vừa mới tắm xong, hít vào mùi thơm dễ chịu từ tóc hắn, đôi mắt xinh đẹp đã chuyển sang đỏ thẫm như máu. Lướt mũi dọng chiếc cổ xinh đẹp, cô nhe hàm răng nanh đc mài đến sáng loáng, dài và nhọn của mình ra… Bỗng, cô dừng lại, k tiến thêm nữa
-Hửm? Sao vậy? K thích máu tôi à?- hắn cúi xuống nhìn
-K pải, loài của tôi chỉ ăn những thứ tinh khiết và quý giá nhất của con mồi thôi! Và máu k phải là thứ anh quý nhất…- cô lắc đầu rồi cười, bồi thêm 1 câu -Nhưng thứ anh quý nhất, tôi lại k nỡ lấy nó đi đâu!
Cốc cốc, cánh cửa phát ra tiếng động rồi nhanh chóng đc đẩy vào. Bước vào là Vĩ Văn cùng Thiếu Kỳ mặc thường phục như chuẩn bị di đâu đó. Thấy Hàn Phong, Vĩ Văn nhanh nhảu bỏ lại tên bạn sau lưng mình mà lon ton chạy lại hỏi
-Chuyện gì mà gọi tụi tớ lân thế Tiểu Phong Phòng!?- anh chàng vẫn vui vẻ mỉm cười mà gọi 1 câu “Tiểu Phong Phong”
-Đi vào ký túc xá nữ mượn đồ! Tớ mà nghe cậu gọi cái tên đáng xấu hổ đấy 1 lần nữa thì đừng mơ là cậu đc ngắm bà chị loli đây- hắn gian ác nhéo lỗ ai tên bạn, tay còn lại chỉ vào cô đang nói chuyện trên trời dưới đất về make up vs Thiếu Kỳ

-Ký túc xá nữ? Oa, là nơi tập hợp tất cả những nữ sinh năm 3 và 2 xinh đẹp của trường sao?? Ôi chao, gái xinh
– Vĩ Văn vẫy vẫy đuôi ra chiều thích lắm. Này, cậu/cưng là chó hay sói thế??, 3 cái đầu lớn gặp nhau
——————————————-
Đây là lần đầu tiên tớ viết thể loại này! Có gì sai sót thì xin các bạn lượng thứ nhé, cảm ơn. Yêu các bạn nhiều nhắm cơ!!!!~ *gửi ngàn nụ hôn*


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.